Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 : Nợ


Lưu Dật Vân sau khi đi lang thang khắp thành phố nơi đó, cảm thấy nhàm chán liền quyết định trở về Sơn Cốc. Hắn từ đầu đến cuối ngay cả liếc mắt với bọn quỷ xung quanh cũng không thèm. Một mạch đi thẳng vào trong.

"Lưu Dật về rồi à? Về hơi trễ đó nha" Một bóng đen đang ngồi phía trái trong bóng tối, một thân áo đen cầm sáo trúc màu xanh trên tay, mặt mũi tuấn tú lạ thường, đôi mắt phượng dán lên người Lưu Dật Vân, thấy Lưu Dật Vân bay vào cốc liền mở miệng hỏi. Lưu Dật Vân chỉ liếc qua một cái, ngay tức khắc liền quay đi.

"Đệ quan tâm nó làm gì? Vô Ngôn" Ngồi kế bên Vô Ngôn là một bóng đen khác. Con quỷ này đặc biệt tuấn lãng, cũng là đẹp nhưng nét đẹp khác xa với Vô Ngôn, nếu nói Vô Ngôn một vẻ xinh đẹp thanh tú thì con quỷ này là một vẻ tiêu sái, lạnh khốc. Mày kiếm khẽ nhếch lên.

"Gọi là đồng môn? haha đồng loại phải quan tâm nhau." Lúc này Lưu Dật Vân cũng không thấy đâu nữa, Vô Ngôn nhìn con quỷ cạnh mình "Phong Ngụy huynh nói đúng không?" 

"Đúng" Phong Ngụy thở dài đáp lại một cách miễn cưỡng "Nhưng, Lưu Dật con quỷ này không hề đơn giản như vậy, đệ tốt nhất đừng tới gần nó" 

"Huynh sợ Lưu Dật?" Vô Ngôn nhếch đôi môi đỏ lên, giọng nói châm chọc.

"Huynh không sợ y, huynh sợ đệ bị làm sao" Phong Ngụy nói rồi nhìn ra ngoài cốc. "Tính tình của đệ chỉ huynh mới hiểu, đệ đừng nhân lúc không có huynh ở cạnh mà chạy lung tung".

Vô Ngôn ngẫng người ra một lúc định nói gì đó thì có một giọng nói vang lên bên tai "Ái chà chà, ta tưởng chỉ có Lưu Dật mới là loại đặc biệt"

"Trên đời này chuyện quái gì cũng có nhỉ?" Một đám tiểu quỷ ngồi trước cửa bàn tán chuyện, xôn xao náo động cả một góc.

"Huyền Ảnh đánh bay hồn phách một tiểu quỷ canh giữ cốc" Một tên hăng hái vừa kể chuyện vừa quơ tay múa chân minh họa hết sức nhiệt tình.

"Vì chuyện gì?" 

"Ai mà biết, mà chuyện này sớm muộn cũng truyền tới tai Quỷ Vương" Một tên giọng điệu khinh bỉ nói.

"Ta nghe nói con tiểu quỷ đó cùng với mấy tiểu quỷ kia nói xấu Lưu Dật"

"Nói xấu cũng bị ...? Huyền Ảnh này" 

"Huyền Ảnh sớm muộn gì cũng bị trách phạt thôi.Các ngươi có biết vì Lưu Dật mới về lại được ở trong Sơn Cốc không? Ta nói ra sợ các ngươi kiếp đến nỗi hồn bay phách lạc." Tên này tỏ ra vô cùng nguy hiểm, nói còn hạ thấp giọng, sợ đứa khác nghe thấy, nhưng rõ ràng giọng nói của nó đã vang khắp nơi rồi.

"Nói đi nói đi"

"Được rồi. Lưu Dật 300 năm trước có ý định làm người! Coi y ngu chưa, nhưng lại bị phong ấn trong núi băng 100 năm, Huyền Ảnh là đứa dẫn nó vào đây. Không nói gì hết, chỉ riêng chuyện y muốn làm người là đã đủ mang tội rồi.  Quỷ Vương sao lại dám để một đứa như vậy trở về đây? chuyện lúc hắn bị phong ấn thì Quỷ Đế bị một đạo trưởng loài người dẫn theo một đám con cháu trong môn đạo quyết tiêu trừ. Năm đó hai bên quyết đánh ta sống ngươi chết. Không ai muốn giải cũng như không thể giải phong ấn đó cho đến khi Huyền Ảnh xuất hiện. Con nhỏ đó đem Lưu Dật về đây, ai ngờ Quỷ Đế lại đem y ra xử tội..."

"Thao! xử thế nào?"

" Lưu Dật một câu cũng không nói, không phủ nhận cũng không thừa nhận. Sau đó bị nhốt trong sơn đạo này, ngâm trong Phù Thủy cả mấy ngày mấy đêm, toàn thân Huyết Khí tung ra xối xả, mà ngươi biết đó, một quỷ đế bị ngâm Phù Thủy không khác nào con người bị ngâm trong chảo dầu, huyết khí mà mất hết thì cũng coi như là hồn phi phách tán, ấy thế y vẫn như là câm điếc không nói lời nào, không rên la, nhưng ngũ quan vặn vẹo nhìn rất đáng sợ..." Tên này nói xong liền suýt một cái, không dám tưởng tượng nữa, rùng mình .

"Huyền Ảnh thì thế nào?"

"Huyền Ảnh bị nhốt, con nhỏ gào khóc y như rằng người bị ngâm trong Phù Thủy là nó vậy !"

"Mà kể cũng lạ, sao một quỷ đế lại muốn làm người được chứ, nói nghe vô lý quá"

" Ngươi mới đến nên không biết, Lưu Dật từng yêu con người..." Nói tới đây chợt im bặt không nói nữa, giống như một cấm kị lỡ mồm nói ra, nó quay qua quay lại nhìn tứ phía.

"Tụi bây còn nhiều chuyện nữa , ta cắt lưỡi chúng bây rồi ngâm Phù Thuỷ đó" Vô Ngôn ngồi nghe từ nãy tới giờ lên tiếng, cả đám không ai dám hé miệng, đứng lên giải tán ai làm việc nấy.

Phong Ngụy nhìn Vô Ngôn đang siết chặt nắm tay. Đưa tay mình nắm lấy tay cậu, bao bọc trong lòng bàn tay mình. Lo lắng hỏi "Đệ không sao chứ?"

"Không,...không có gì" Vô ngôn đưa tay day huyệt thái dương nói "Đệ ra ngoài một tí" nói rồi đứng dậy bay thẳng ra ngoài.

Phong Ngụy khẽ lắc đầu thở dài một cái. Con quỷ này Phong Ngụy phải làm sao để khiến nó không nhớ về khoảng thời gian trước đây nữa?. Trời cũng đã sắp sáng rồi, đêm qua coi như săn đã đủ, không cần đi nữa.

Lưu Dật Vân sau khi quay về Sơn Cốc cũng không nói một lời nào với ai. Cứ như vậy bay tới chỗ của mình nhắm mắt ngồi xuống. Hắn muốn nhớ ra chuyện gì đó. Chuyện mà hắn đã quên cách đây 300 năm, muốn nhớ lại từ chính bản thân mình, không phải cho người khác thuật lại, nhớ lại tại sao hắn lại căm ghét nữ nhân đó như vậy. Tại sao lại cảm thấy lòng ngực đau nhói như vậy, tại sao cảm thấy bên trong lại trống rỗng như vậy? Khó chịu. Hắn khó chịu.

***

Trịnh Tú Tinh ngáp một cái thật dài, cũng không thèm lấy tay che miệng lại. Vương hai cánh tay như con chim nhỏ sải rộng đôi cánh. Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa ấn liên hồi cô bực bội. Ai lại dám đánh thức đại tiểu thư khi đang ngủ? 

Cô điên tiết hét lên "Nghe rồi!!! Thao CMN cái đứa bấm chuông như bị tào tháo rượt kia " 

Kingg cong king cong...

Tiếng chuông vẫn không ngừng kể cả khi cô đã hét lên như vậy. Trịnh Tú Tinh tức giận đấm thật mạnh một cái xuống giường.  Ngồi dậy đưa chân đạp bay cái ghế bên cạnh. 

RẦM

Một tiếng, cái ghế bị đá văng vào tường thật mạnh, ngã chổng vó trên sàn nhà , Trịnh Tú Tinh một lần nữa hét lên : "Nghe rồi! lão nương không điếc! chờ một chút"

Đầu tóc rối bù, Trịnh Tú Tinh bây giờ đang mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng rộng dài tới đầu gối,  ở dưới mặc một chiếc quần lót màu đen, cũng không thèm mặc thêm gì ở dưới.

Chuyện là đại lão sư rất thích mua đồ nam về để mặc, đặc biệt là áo sơ mi,  dù phần lớn đều mua size nhỏ nhất, xong với vóc dáng nhỏ nhắn của cô thì trông rất giống mặc váy.
Mà hôm nay lại mặc một chiếc áo nam size lớn nhất nên mới dài tới đầu gối, đi một mạch thẳng ra cửa, tức giận nắm lấy nắm cửa mở mạnh ra, một luồng gió được tạo bởi lực mở cửa mạnh như ôn thần của đại lão sư thổi bay mái tóc rối bù. Cô nhăn mặt còn chưa kịp mở mắt, mắt nhắm mắt mở lớn giọng hét lên "Thằng điên nào muốn bà đấm bể trứng bước ra đây! "

"Muốn" 

Một giọng nói trầm ấm vang lên mang theo tức giận vang lên. Trịnh Tú Tinh bây giờ mới nhận ra người đứng trước mặt. Luân Phong khoanh tay trước ngực, mặt mày nhăn nhó, có thể nghe rõ tiếng nghiến răng của người trước mặt, Trịnh Tú Tinh co người lại, quay lưng định chạy mất, Luân Phong đã nắm được cổ áo phía sau cô, lôi cô lại. 

Bây giờ trong cực kì giống chủ nhân đang xách cổ con mèo phá phách của mình lên chuẩn bị trừng phạt nó.

"Trịnh.Tú.Tinh. đại nhân. Xin cho tại hạ hỏi...bây giờ là mấy giờ?"

Khóe môi Trịnh Tú Tinh giật giật, thầm nghĩ không ổn rồi  .

...

Trịnh Tú Tinh ăn mặc sạch sẽ , đầu tóc gọn gàng ngồi trên sofa xoa xoa "con chuột" ở bắp tay của mình. Trong mắt còn đọng một ít hơi nước. Luân Phong đang ở trong nhà bếp chiên trứng, làm bánh mì cho cô ăn trưa 

Luân Phong đã ra tay khá nặng vào sáng nay để trút giận. Mỗi khi Trịnh Tú Tinh chọc tức anh liền đấm vào bắp tay cô. Một nơi được cho là khá "nhói" của Trịnh Tú Tinh.

4 giờ chiều sau khi đi mua một vài thứ cần thiết, cùng đi ăn uống đầy đủ, hai người mới bắt đầu lên xe xuất phát đến nhà Lâm Dao Dao, khách hàng mới của cô. 

Trịnh Tú Tinh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Cô thấy một đôi vợ chồng đang ngồi trong công viên hẹn hò, đằng trước hai người là một cái bóng trắng, cái bóng trắng đưa tay tới gần bụng của cô gái nọ, kéo ra được một cái đầu nhỏ đỏ thẫm. Người phụ nữ này đang có thai. 

Sắp sinh rồi, chừng vài giờ nữa sẽ cảm thấy đau bụng. Sắp sinh rồi còn đi ra ngoài, trời cũng xế chiều rồi. Dương khí không còn thịnh nữa. 

Chuyện này khá nguy hiểm, tuy rằng con quỷ này chỉ là tiểu quỷ, không đến nỗi có thể hại chết người ta được, nhưng nếu nó tiếp tục ở bên cạnh người phụ nữ này, đi theo người phụ nữ đến lúc sinh thì không ổn. Khi sinh con thần kinh người phụ nữ rất nhạy cảm, lúc sinh mắt cũng sẽ có thể thấy được những thứ không sạch sẽ. 

Không cẩn thận cũng sẽ bị dọa cho ngất đi, tinh thần rối loạn, sinh con mà ngất đi thá chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? 

Có thể nó đã cảm giác được ai đó nhìn thấy được mình liền quay đầu nhìn qua chiếc xe của Trịnh Tú Tinh. Miệng nó giật giật, kéo ra một nụ cười cứng ngắt.

Trịnh Tú Tinh thấy nó nhìn mình cũng không đổi sắc, trừng mắt nhìn nó.

Cái bóng trắng cảm giác hứng thú với Trịnh Tú Tinh liền rời bỏ người phụ nữ, bay tới chỗ cô. 

Thoáng một cái, khuôn mặt máu me, lồi lõm hư thối của nó ở trước mặt Trịnh Tú Tinh, giữa cái cổ có một đường rạch sâu không cần nhìn kĩ cũng thấy được xương trắng lòi ra , hai con mắt trắng dã không có tròng đen ghé sát bên cạnh, mái tóc dài rối bù bay loạn phía sau, Trịnh Tú Tinh lại nhìn xuống phát hiện trên bụng của nó có một cái lỗ thủng thật lớn,  giòi bọ bò lúc nhúc. Trịnh Tú Tinh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng khủng khiếp này. Xong vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Cô lẫm nhẫm trong miệng vài câu chú, đọc đến con quỷ trước mặt vặn vẹo ngũ quan không hoàn chỉnh, hét lên một tiếng thê lương, muốn đưa tay tóm lấy cô liền bị cô đưa ngón tay đã bôi một ít tro nhang trên đầu ngón điểm một cái giữa trán của nó. Đau đớn tột cùng nó càng thét lên thảm thiết. 

"Chuyện gì vậy?" Luân Phong nhìn thấy một màn kì lạ của Trịnh Tú Tinh trước mặt liền tò mò hỏi.

"Không gì đâu" Trịnh Tú Tinh nhìn Luân Phong trả lời. Khi quay đầu lại thì con quỷ đó đã không biết chạy đi đâu mất rồi.

"Gặp quỷ à?" Luân Phong không nhìn Trịnh Tú Tinh vẫn chăm chú lái xe

"Ừa~" Trịnh Tú Tinh vừa trả lời lại ngáp một cái.

Luân Phong cũng không hỏi gì nữa, im lặng đến khi hai người tới được nhà của Lâm Dao Dao. Trịnh Tú Tinh cùng Luân Phong bước vào căn nhà không quá to lớn của vợ chồng Lâm Dao Dao. Nhìn chung vẫn có thể đoán được thu nhập của hai người cũng loại khá giả.

Trịnh Tú Tinh nhìn xung quanh ngôi nhà, liền phát hiện một đám khí màu đen đang vây quanh khung cửa sổ lầu 2, cổ oán khí này tuy không nặng nhưng cũng không phải là dễ giải. 

Sân trước ngôi nhà được trồng một thảm cỏ nhung nhật xanh ngát, hai bên nhà có trồng vài cây hoa anh đào chưa được cao lắm. 

Luân Phong đậu xe ở góc phải sân. Một người đàn ông bước ra đi đến phía bọn họ. Người này tầm trên dưới 35 tuổi. Vẻ mặt mệt mỏi nhưng Trịnh Tú Tinh vẫn nhìn được người đàn ông này có một chút khó chịu.

"Chào, tôi là Quang Hiểu chồng Lâm Dao Dao, hai người đi theo tôi" Nói rồi anh ta quay người bước đi.

Luân Phong và Trịnh Tú Tinh nheo mắt nhìn nhau, sau liền đi theo Quang Hiểu vào nhà.

"Vợ tôi đang nghỉ ngơi trên lầu" Quang Hiểu sau khi mời Trịnh Tú Tinh và Luân Phong ngồi xuống bộ sofa mềm mại ở phòng khách, đứng lên muốn mang vợ mình xuống xong vẫn đang do dự.

Trịnh Tú Tinh liền lên tiếng "Nếu anh không ngại tôi có thể lên tầng trên thăm vợ anh" Thấy Quang Hiểu gật đầu đồng ý, Trịnh Tú Tinh liền mỉm cười với anh ta, quay qua nói với Luân Phong "Cậu chờ  tôi ở đây" . Luân Phong "ừ" một cái Trịnh Tú Tinh đứng lên đi theo Quang Hiểu.

Càng đến gần căn phòng Trịnh Tú Tinh càng nghe rõ tiếng khóc của oán linh cùng oán thai.

Trịnh Tú Tinh nghĩ. Quả nhiên...người phụ nữ này mắc nợ ...

Tổng cộng ở đây có tận 3 oán linh!  

Bước vào phòng Trịnh Tú Tinh liền nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên giường, cô ta không ngủ, chỉ đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. 

Người phụ nữ với khuôn mặt xanh xao ốm yếu, mái tóc đen dài được buộc hờ, vài sợi tóc rũ xuống trán cao. Trịnh Tú Tinh bước tới gần cô ta, liền quay lại nhìn Trịnh Tú Tinh.

"Chào chị Dao Dao, tôi là Trịnh Tú Tinh được mời đến đây giúp đỡ (tất nhiên là có lương)" Mỉm cười Trịnh Tú Tinh hạ thấp giọng nói hết cỡ, cố gắng hết sức tỏ ra dịu dàng. 

Lâm Dao Dao nhìn cô gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi liếc nhìn chồng mình, ý bảo anh ta có thể ra ngoài, Quang Hiểu hiểu ý liền bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Trịnh Tú Tinh kéo một cái ghế gần đó lại ngồi gần cạnh giường Lâm Dao Dao, một lần nữa mỉm cười nhìn cô ta. Lâm Dao Dao có vẻ khó hiểu nhìn lại cô. Người này mời tới đây chỉ biết cười à?

"Có thể được chưa chị Dao ?" Sau một hồi quan sát cô ta cùng với cái bụng to kia Trịnh Tú Tinh hỏi

"Được" Lâm Dao Dao trả lời một cách mệt mỏi.

"Cái thai này đã có từ 15 tháng trước, chị vẫn muốn giữ lại nó?"

"Muốn, nó là con tôi, không thể để nó xảy ra chuyện gì!"

"Vậy à? Ba lần trước con chị đều chết trong bụng mẹ hết?"

Lâm Dao Dao dường như bị đả kích liền trợn mắt nhìn Trịnh Tú Tinh, lại thấy Trịnh Tú Tinh vẫn mỉm cười , không nhìn cô nữa quay đầu ra cửa sổ trả lời "Đều chết lúc 3 tháng tuổi"

"Lúc đó đã có hình hài" 

Lâm Đạo Đạo như nhớ lại được chuyện gì đó liền ôm mặt khóc, đôi vai rung lên từng hồi, khó kềm được mắt, Trịnh Tú Tinh vỗ vai cô an ủi. Đợi tới khi Lâm Dạo Dao ngừng khóc không lâu sau lại hỏi tiếp "Chị Dao bây giờ chị cảm thấy thế nào?"

"Cảm thấy rất mệt, lúc nào cũng giống như có một tảng đá đè lên người. Rất khó chịu, buổi tối ngủ rất không ngon giấc"

Trịnh Tú Tinh nhìn ra cửa sổ, một cơn gió lớn thổi tới làm tung cánh cửa khép hờ. Một lúc sau cô nhìn thấy cái bóng trắng lao nhanh về phía căn phòng, rầm một cái cánh cửa bật tung ra.

"Phiền cô Trịnh, có thể đóng cửa lại không? tôi thấy không được khỏe cho lắm"

"Được" Trịnh Tú Tinh đứng lên tiến lại gần khung cửa, cái bóng trắng đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cô. Con quỷ trên cổ có một đường rạch sâu đến mức có thể thấy được xương trắng, trên bụng có một lỗ thủng thật to đen òm. 

Nó không phải là con tiểu quỷ cô thấy ở gần công viên sao? Trịnh Tú Tinh càng bước lại gần nó càng vặn vẹo có vẻ sợ hãi, bay đến gầnđứng gần tủ đồ lớn nơi có 4 con oán linh, đưa bàn tay ôm lấy 3 con oán linh nọ lại gần, giống như sợ Trịnh Tú Tinh sẽ làm gì đó với chúng nó.

Trịnh Tú Tinh tỏ ra không để ý, đưa tay đóng cửa sẳn tiện đưa tay kéo rèm lại. Trong phòng bây giờ chỉ có ánh sáng của chiếc đèn trần mờ mờ.

4 con oán linh đều nhìn về phía cô, sau đó xoay cái cổ nhìn về phía Lâm Dao Dao, nói xoay cổ chỉ là chiếc cổ nó xoay thôi, phần thân vẫn hướng về phía Trịnh Tú Tinh, xung quanh tỏa ra một luồng khí màu đen kịt. Cô nhìn bọn nó đưa đôi mắt phẫn nộ đau thương nhìn về phía Lâm Dao Dao.  

Trịnh Tú Tinh vẫn đứng gần cửa sổ , rất lâu sau mở miệng nói với Lâm Dao Dao "Chị Dao chị có biết con người ta sống, ai cũng mắc nợ không?"

Lâm Dao Dao giật mình nhìn Trịnh Tú Tinh. "Gì..gì chứ?"

"Nợ tình, nợ tiền, nợ mạng" Thanh âm lạnh như cơn gió ngoài kia, Lâm Dao Dao trợn mắt nhìn Trịnh Tú Tinh, đưa tay chống lên giường ngồi dậy.

"Chị mời tôi tới đây dĩ nhiên đã chuẩn bị tâm lí nói thật cho tôi rồi nhỉ? "

"Cô không phải bác sĩ à?"

"Haha nhìn tôi có chỗ nào giống bác sĩ? chị yên tâm, chị không có bệnh đâu"

"Sao? sao lại tới đây? cút"

"Nhận việc rồi, không cút được" Trịnh Tú Tinh quay lại cười cười, nói như dĩ nhiên phải vậy

"Quang Hiểu! Quang Hiểu!!!"

"Đừng có gào lên như vậy, động thai đó"

"Cô...cô..." Lâm Dao Dao không nói được gì chỉ lắp bắp trong miệng, trên mặt là một tầng mồ hôi, khuôn mặt xanh xao gầy gò trở nên trắng bệch.

"Chồng chị đang ở trong vườn đi dạo với bạn thôi rồi,...mà nếu không xong vụ này tôi cũng không nhận được tiền, aiz đã hứa với người ta rồi cất công đến đây, không làm thì không được" Trịnh Tú Tinh thở dài một cái, không xong vụ này lại bị Luân Phong chửi cho một trận, rồi bị bơ, rồi bị nói thất tính, Trịnh Tú Tinh nghĩ rồi lại cười "Hahahaha..." 

Cười đến mức sắc mặt Lâm Dao Dao trắng không còn một giọt máu "Hahahahaha..."

"Im , im đi...."

"Hahaha... " Cười xong Trịnh Tú Tinh bỗng dưng im bặt, bước tới gần Lâm Dao Dao, ghé sát mặt cô ta nói "Chị hiện tại trên vai nợ tới 5 mạng người đó chị Dao" Trịnh Tú Tinh đưa mắt nhìn về phía cái tủ.

Lâm Dao Dao đơ cứng người, hai mắt dán chặt Trịnh Tú Tinh, miệng hả ra định nói gì đó, lại bị Trịnh Tú Tinh cắt ngang " Nói đi, vì sao lại giết? " 

Lâm Dao Dao run rẩy, ôm lấy đầu mình không lên tiếng. 

"Được thôi, vậy hỏi nó. chị Dao chị nên nhớ, trường hợp của chị không thể mời bác sĩ trị đâu, là do chị mang nợ, chị phải trả. Nếu chị không nói tôi biết, làm sao tôi làm xong vụ này" Trịnh Tú Tinh không đợi nữa. Đứng thẳng dậy chỉ tay về phía con quỷ kia.

Lâm Dao Dao run lên một cái thật mạnh, nước mắt chảy dài xuống má. "Trần Từ..." 

"Trần Từ...Trần Từ có quan hệ với chồng tôi..." Ngừng một chút cô ta nhìn về phía Trịnh Tú Tinh "Tôi và nó là bạn thân của nhau, nó đã là quá phụ, tôi thương nó có một con rồi vậy mà nó...Chồng tôi chỉ yêu một mình tôi! nhưng nó, nó xuất hiện, dụ dỗ Quang Hiểu!"

"Thế rồi...?"

"Thế rồi tôi phát hiện nó thai, có thai với chồng tôi. Tôi đưa tiền cho nó bảo nó phá thai đi, rồi biến đi, nó nói không thể phá thai,..." 

Trịnh Tú Tinh nhìn Lâm Dao Dao lạnh lùng nói "Rồi giết nó?"

"Không! Ba tháng sau, tôi đã xin nó, chồng tôi đã nó rằng việc đó ngoài ý muốn, nhưng nó vẫn không chịu phá thai, nó vẫn ở đây phá rối gia đình tôi!"

"Rồi?"

 "Trong lúc tức giận tôi đã lấy dao làm bếp cắt cổ nó... Con gái nó thấy được tôi giết mẹ nó , liền la lên, tôi đã đâm nó. Sau đó tôi đem hai cái xác chôn sau sân vườn...  " 

"Phụ nữ lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy ư? Khoan , chị nói là Trần Từ có một con, trong bụng mang thai vậy tại sao ở đây có tận 4 cái bóng trắng?"

"Tôi không biết " 

Trịnh Tú Tinh im lặng nhìn 4 cái bóng trắng một lúc, thấy chúng nó nhìn mình. Trần Từ là con quỷ to cao nhất trong 4 cái bóng , nó đang run rẩy quay về phía Trịnh Tú Tinh. Có lẽ còn đang sợ chuyện ở công viên. 3 cái bóng trắng nhỏ ôm lấy chân nó,  cảm giác mẹ mình đang run rẩy chúng nó càng ôm chặt hơn.

Oán linh là do linh hồn người chết chịu uất ức, cùng oán hận hình thành, bọn nó không thể đầu thai được nên mới hóa thành oán linh,  nếu khi bị giết mà không biết là ai hại mình oán linh sẽ lãng vãng ở trần thế, đem đau khổ của mình trút lên những người khác, thủ đoạn của chúng cũng không quá tàn độc, vì chỉ là tiểu quỷ nên chỉ bám theo và hù dọa những người dương khí yếu . Nhưng nếu khi bị giết nhìn thấy hung thủ, sẽ bám theo họ, đòi lại những gì mình đã mất, vì không đủ mạnh nên đi ra ngoài chọc ghẹo người khác.

Trịnh Tú Tinh bước lại gần nó, càng gần nó càng run rẩy kịch liệt hơn. Trịnh Tú Tinh nhắm mắt lại, tiến gần nó, miệng lẩm bẩm gì đó. Đút tay vào túi áo lấy ra một tấm vải trắng, đưa ngón tay lên miệng cắn một cái, máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống chiếc khăn.

Trịnh Tú Tinh lại đọc một câu chú. Không lâu sau giọt máu chảy dọc thành một chữ không rõ nghĩa . Trịnh Tú Tinh gật đầu. Đưa bật lửa đốt chiếc khăn đi.

"Trần Từ có song thai"

"Không ...  "

Hai xác bốn mạng. Lâm Dao Dao làm sao biết được trên vai mình đã mang tận 4 mạng người. "Yên tâm, tôi hứa đã nhận vụ này."

...

Trịnh Tú Tinh được Luân Phong cõng ra xe, cô ngủ say nhưng nhìn khuôn mặt vẫn biết được người này quá mệt mỏi rồi. Nhận được tiền Quang Hiểu tiễn hai người ra xe. Sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.

"Tạm biệt"

"Tạm biệt, cảm ơn hai người đã tới."

"Nhớ trông chừng vợ anh, đừng làm trái lời của Tinh nhi, thời gian này tránh ra ngoài buổi xế chiều hoặc buổi tối, nhớ dẫn cô ấy đi tắm nắng buổi sáng, giờ dương thịnh ra ngoài hóng gió, còn nữa không được giết vật thấy máu. Tú nhi chỉ nhận tiền là xong , cô ấy không cũng không có chịu trách nhiệm nếu hai người xảy ra sơ xuất đâu. "

"Tôi biết rồi"

"Hai cái xác dưới nhà cũng phải an táng đàng hoàng"

"Cảm ơn"

Nói rồi mở cửa cho Luân Phong đặt Trịnh Tú Tinh xuống ghế phó lái. Luân Phong lên xe,gật đầu tạm biệt Quang Hiểu liền nổ ga chạy mất.

"Đồ ngốc này, đâu cần phải làm tới mức như vậy" Luân Phong nhìn xuống cổ tay đã được băng bó như vẫn rỉ máu của Trịnh Tú Tinh

"Không làm vậy sao được,  ... chúng nó có tin tôi đâu"

"Vậy sao không làm chúng nó hồn phi phách tán luôn" Luân Phong tỏ ra khó chịu

" Tôi .. Lâm Dao Dao kia căn bản không nói hết sự thật, cô ta cư nhiên nói với tôi đều là lỗi của Trần Từ "

"Vậy cô ta không phải trả giá sao?"

"Tôi không đảm bảo tính mạng cho cô ta, chỉ đảm bảo cho đứa trẻ trong bụng cô ta thôi, nhóc đó cũng khôn thật, 15 tháng vẫn sơ ló đầu ra bị xử, cũng may cho nó dương khí  cực thịnh nên mẹ con Trần Từ không làm gì được, chỉ sợ tôi tới trễ vài tháng nữa nó cũng không sống được"

"Cậu ngủ một chút đi, mất máu nhiều rồi"

"Uhm...ngủ"

Trong cơ mê ngủ Trịnh Tú Tinh cảm thấy đầu mình bị đập mạnh một cái đau đến nổi cảm thấy trời đất đảo lộn, rồi cảm thấy bụng mình một trận đau nhói, một vật thể vừa lạnh vừa cứng đâm thẳng vào bụng cô, đau đến nổi cứng đờ người. 

Khó thở , khó thở quá...

Thật lâu sau, không biết là qua bao lâu, cô cảm thấy trên đầu mình rất ấm, cảm giác có ai đó ôm lấy đầu mình, vuốt ve mình. 

"Tuệ  ...Tuệ Nhạc? ..."

Ai ? ai gọi cô vậy?   

"Trịnh Tuệ Nhạc! tỉnh dậy! đừng hòng chết"

Tôi không phải Trịnh Tuệ Nhạc! Tên tôi là Trịnh Tú Tinh!!!

Trịnh Tú Tinh không phải Trịnh Tuệ Nhạc !



Trịnh Đại Pháp Sư : Các ngươi đọc mà không vote, đại pháp sư sẽ không chơi với các ngươi nữa

Lưu Qủy Đế : A Tinh nói đúng! các ngươi đọc mà không vote, ta sẽ  hút cạn máu các ngươi! 

[Mệt quá :))) 10 vote Tí viết tiếp chương 3 =.= viết mà ít người đọc Tí buồn lắm...]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top