Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu rồi tui mới đụng lại cái này :)) nên tui review lại chap 1 cho mẹ nào đã quên hoặc đọc lại chap 1 để biết thêm thông tin chi tiết :)

Chap 1: Victoria, nữ doanh nhân trẻ của SONG QIAN COMPANY. Hôm đấy là ngày giỗ của người mà cô thương. Mỗi năm cứ đến ngày này cô lại đem hoa đến và trò chuyện cùng em ấy để ngui bớt nỗi đau không thể nào vơi đi của mình. Trước khi về nhà cô đã ghé vào cửa hàng tiện lợi để mua ít đồ dùng, nhưng không may trời lại mưa tầm tả. Đã khiến cô gặp được người bạn mới của mình là một chú mèo.

______________________________________

"Meow~~" - Các cậu có bao giờ hỏi tại sao tôi lại bắt đầu câu chuyện này bằng một từ "Meow"?

Tiếng kêu của một con mèo, phải, là tôi đấy một con mèo không hơn không kém. Tôi không phải xuất hiện ở câu chuyện chỉ để ăn và ngủ đâu đấy~~. Tôi sẽ nói cho các cậu một bí mật~~ Tôi tên là Jung Soo Jung. Tôi là thần hộ mệnh, nói nôm na là người bảo vệ đấy. Mà một con mèo thì có thể làm gì chứ?

Không đâu tôi có thể làm được nhiều thứ lắm đó. Nhiệm vụ của tôi lần này rất là quan trọng, cô gái xinh đẹp mà tôi đã gặp ở đầu chuyện chính là người tôi phải bảo vệ. Nếu như tôi hoàn thành nhiệm vụ này tôi có thể biến thành con người thực sự và mãi mãi.

______________________________________

"Meow~" - Tôi vừa thức dậy sau một đêm đầy mệt mỏi đây. Cô chủ xinh đẹp của tôi vẫn còn ngủ vì đêm qua cô ấy làm việc đến tận khuya lận kia mà. Thật là tội nghiệp quá đi~~~

Loanh quanh trên giường một hồi, tôi nghĩ nên trả lại sự bình yên cho cổ sau khi bị tui đi lên người và làm đầu tóc của cô trông như ổ quạ, mà cổ ngủ say đến nổi không biết hay là do tui quá nhẹ?? Tôi đi vài vòng vòng quanh căn nhà để tham quan, thực sự là căn nhà này nó quá rộng và đẹp quá đi. Ước gì tôi cũng có thể sống trong căn nhà đẹp như vậy khi trở thành người nhỉ!

"Mèo con, chào buổi sáng!" - Victoria đầu tóc rối bù sù, loạng choạng bước xuống giường.

"Ôi trời! Cô chủ xinh đẹp hôm qua của tôi đâu rồi? Sao bây giờ nhìn như xác sống vậy ._." - Soojung lắc đầu, cứ tưởng sáng dậy cô chủ sẽ lung linh như mấy chị trong bách hợp tiểu thuyết chớ.

"Hey, nhóc có muốn đi làm chung với chị không? Đi làm một mình chán quá đi. :("

"Meow :") (Tất nhiên rồi!)"

Đúng là rửa mặt đánh răng chải tóc lại là lại xinh như nữ thần. Không như bao người phụ nữ khác phải trang điểm lòng lộn, đánh cả tấn phấn vào mặt mới gọi là đẹp. Còn cô thì không, chỉ cần để mặt mộc, cười một cái thôi thì đã biết bao nhiêu người sốc thính của cô rồi.

Có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc, tại sao tôi lại được đưa xuống đây để bảo vệ cho cô gái này? Tôi thấy chẳng có điều gì nguy hiểm xung quang cô ấy cả. Một cuộc sống bình thường chả có gì đặc biệt.

Hơn nữa một người đẹp như cô ấy, lại còn giàu có, công việc ổn định, sao lại chỉ sống một mình lại trong một căn nhà to như vậy? Cô ấy không cô đơn à?

Tôi đang được cô chủ của mình đưa đi làm bằng xe hơi đây các cậu êiiii =))

Ngồi ngoan ngoãn trên xe, tôi nghé mắt nhìn xung quanh. Người ta thường bảo rằng xe của các cô gái thường sẽ bừa bộn hơn phòng của họ. Nhưng cô thì khác, nó thực sự sạch sẽ giống như là cổ vừa mua nó cách đây mấy ngày vậy. Chẳng có gì đặc biệt cả, đúng là cuộc sống của một người cô đơn.

Vừa bước vào cổng công ty thôi mà đã có nhiều người đứng dàn hàng ngay ngắn chỉ để chào cô, cô đi đến đâu thì tiếng chào nối tiếp vang lên. Được cô ôm trong tay mà tôi cũng có cảm giác mình là một con mèo quý tộc thật sự.

"Chào Giám đốc Song."

"Chào Song Tổng"

"Chúc giám đốc buối sáng tốt lành"

Có lẽ cô là một người tuyệt vời và tài giỏi nên mới có thể khiến mọi người kính nể cô tới vậy. Đặt tôi lên bàn làm việc, cô mới ngã người lên chiếc ghế dựa thoải mái của mình, thở phù 1 cái. Bật nhẹ dậy cô nhìn tôi cười bảo: "Ngày đầu đi làm cùng chị thế nào hả nhóc?"

Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô cười, đôi khi chỉ là nhếch môi lên một tí thôi cũng đủ làm tim tôi đập nhanh 1 nhịp. Nụ cười của cô trông như đám mây trong veo trôi nhè nhẹ trên bầu trời xanh nhưng nhìn sâu vào đám mây ấy lại mang một chút buồn man mác, chỉ một mình trôi với bầu trời rộng bao la, một chút ảm đạm sâu trong đôi mắt đó.

Tôi vui vẻ "Meow" với cô một tiếng để được nhận lại một cái xoa đầu.

Tiếng mở cửa phòng làm tôi hơi giật mình, theo bản năng tôi nhảy tọt xuống gầm bàn và tìm chỗ núp.

"Chào buổi sáng Victoria."

"Chào cô thư ký Choi"

"Hôm qua cô ổn chứ?" - thư ký Choi hỏi thăm cô sau khi đặt tài liệu làm việc lên bàn.

"Tôi ổn! Là nhờ khăn lau và lò sưởi trong xe của thư ký Choi. Nếu không chắc hôm nay tôi lại không đi làm đựơc mất." - Victoria cười khì

"Bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn không rút kinh nghiệm. Cứ thích tự làm bản thân mình đau" - Thư ký Choi ra vẻ trách móc

Sau khi cảm thấy an toàn hơn một chút, tôi mới chui ra khỏi gầm bàn rồi quấn lấy chân Victoria.

"Cô có bạn mới à giám đốc? Tôi không nghĩ là cô thích nuôi mèo." - thư ký Choi thắc mắc hỏi

"Cũng không hẳn vì hôm qua tôi đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi rồi bắt gặp nhóc này dưới trời mưa. Ai mà nỡ bỏ nhóc con đáng yêu này ngoài đường chứ. Nên phải mang nhóc ấy về nhà thôi, đúng không mèo con?" - Vừa nói Victoria vừa ẩm tôi lên làm vẻ cưng nựng.

"Ồ vậy à!" - thư ký Choi gật gù

"Cô Choi có thể giúp tôi chăm sóc nó chứ vì tôi chẳng có kinh nghiệm nuôi thú cưng nào cả." - Victoria ngỏ lời muốn thư kí Choi giúp đỡ vì cô biết thư kí Choi cũng là 1 người yêu mèo.

"Được chứ, nếu cô không ngại, sau giờ làm việc tôi sẽ dẫn cô đi mua đồ cho nhóc con này!" - Nói xong cô Choi đón tôi từ tay của Victoria rồi vuốt ve

"Okay! Hẹn cô chiều nay"

Sau khi cô Choi ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn tôi với cô chủ. Cô ngưng chơi đùa với tôi, ngồi ngay ngắn vào bàn bắt đầu công việc của một vị giám đốc. Căn phòng bây giờ vỏn vẻn chỉ còn âm thanh lạch cạch phát ra từ tay cô khi gõ từng nhịp đều lên chiếc máy tính.

Tôi chán nản đi tham quan khắp phòng cho đến khi mọi ngóc ngách trong căn phòng này không còn chỗ nào mà tôi chưa xem qua. Tôi chán nản đi qua đi lại trên bàn làm việc của cô nhưng cô lại không chú ý đến tôi. Victoria, tay thì đánh máy, mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tôi tự hỏi cô ấy không thấy mỏi mắt sao, đã gần 1 phút rồi cô ấy không chớt mắt.

Khi tập trung cô ấy dường như toáng lên vẻ đẹp nghiêm nghị, lạnh lùng của một vị giám đốc thực thụ, một nữ doanh nhân thành đạt. Điều đó lại thu hút tôi đến lạ, ngắm nhìn cô một lúc, tôi nhảy vào lòng cô để tìm kiếm một chỗ ấm áp. Chẳng muốn làm phiền cô nên tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thoáng cái mặt trời đã bắt đầu lặn xuống. Tôi khẽ cựa quậy người, mắt mở he hé chưa tỉnh ngủ. Tôi thấy cô đang nhìn mình cười rồi nhấc bổng tôi lên đối diện với mặt cô.

"Nhóc con ngủ say quá đấy. Cưng ngủ lâu đến mức đùi chị tê cứng luôn rồi đây này ㅠㅠ" -Ai đời lại đi nhõng nhẽo với mèo chứ. Nữ thần thật là đáng yêu mà :"(

Cô hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi khiến tôi ngượng chín mặt. Mặc dù thân hình là mèo nhưng trí óc và cảm xúc của tôi vẫn là con người. Thế là tôi bị cô cười vào cái mặt chưa tỉnh ngủ lại còn xí hổ của mình. Khổ quá mà, bây giờ kiếm lỗ ở đâu mà chui vào đây ㅠㅠ. Mà tôi cũng không nghĩ rằng mình lại ngủ say đến vậy, chắc có lẽ vì nằm trong lòng cô quá đỗi ấm áp và mềm mại.

Tôi và Victoria đang đợi cô Choi trong xe theo đúng như lời hẹn, nghe bảo là đi sắm đồ cho tôi hihihi :">. Đợi được khoảng chừng 5' tôi đã thấy cô Choi xuất hiện trước cửa xe.

"Xin lỗi vì đã đến trễ." - thư ký Choi cười xòa nhanh chóng ngồi yên vị trên xe.

"Không sao tôi cũng vừa đến thôi." - nói xong Victoria ẫm tôi lên đặt vào lòng thư ký Choi vì cô phải lái xe nên không thể để tôi trên đùi được. Mặc dù đùi cô Choi không ấm áp như đùi của Victoria nhưng cô ấy lại biết cách làm cho tôi dễ chịu.

Không lâu sau chúng tôi đã đến một cửa hàng thú cưng lớn ở trung tâm thành phố. Bên trong được trang trí đồ sộ và lộng lẫy khiến cho tôi có cảm giác ở đây bán đồ cao cấp và mắc tiền dành cho con người ý chứ không là cho thú cưng nữa. Nếu mà đây thực sự là cửa hàng cho thú cưng thì bọn thú cưng ở chỗ này sống khác gì ông hoàng bà hoàng đâu chứ.

Hai người ẩm tôi từ chỗ này qua chỗ khác mua những vật dụng cần thiết như sữa tắm, cát thơm, lược chải lông, vòng cổ, dây dắt bộ, chén ăn và vài thứ đồ chơi cho tôi giải trí. Đôi khi hai người họ còn kiếm được bộ trang phục nào đó trông buồn cười, yếm thử vào người tôi rồi nhìn tôi cười sằn sặc. Thiệt hết nói nỗi, còn đâu cái thân mèo ngọc ngà của tôi? Mong là hai người họ đừng rước mấy bộ đó về rồi bắt tôi mặc :"(

Để cảm ơn cô Choi, Victoria đã đãi cô ấy đi ăn ở một quán ven đường gần nhà. Mặc dù là quán ven đường nhưng hương vị lại không thua kém nhà hàng đâu nhé. Ngửi được mùi thịt phản phất là tôi đã biết nó ngon đến mức nào rồi. Sau nữ thần unnie lại biết rõ khẩu vị của tôi đến vậy, là thịt bò, thịt bò nướng đóoo. Tôi không bao giờ làm việc gì miễn phí cho ai nhưng đối vs thịt bò tôi sẽ làm mọi thứuuu. Chẳng hạn như bay giờ đây tôi đang quyến rũ hai người họ bằng đôi mắt mèo to tròn long lanh lóng lánh này chỉ để ăn thịt bò đây nàyyyy. Sau khi bụng của chúng tôi đều căng tròn, thì mới chịu chia tay bàn thịt nướng để mà trở về nhà.

Về đến nhà thư ký Choi, cô bước xuống xe rồi tạm biệt Victoria.

"Cảm ơn cô vì bữa ăn nhé. Quán thịt nướng cô giới thiệu ngon lắm. Mai gặp lại nhé giám đốc." - thư ký Choi cười bảo.

"Gu thức ăn của tôi không bao giờ sai cả. Tạm biệt thư ký Choi nhé." - Victoria vui vẻ đáp lại

Trước khi về nhà, Victoria ghé vào cửa hàng trái cây, hình như cô định mua gì đó, ngồi trên xe tôi thấy cô xách cái bịch màu đen đó vào xe. Vừa đặt xuống thôi là cái mùi hương từ trong cái bịch đen đó lan tỏa kinh khủng. Tôi không biết đó là gì nhưng nó có mùi hương khá nồng nặc. :v

_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top