Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Mấy giờ...rồi nhỉ?" - Victoria với tay cầm lấy điện thoại.

Cô ngồi dậy, vươn vai mình một tí. Victoria định sẽ đi nấu vài món cho cô với nó cùng ăn tối. Nhìn sang bên nhóc mèo kia đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh cô. Victoria cũng chẳng nỡ kêu nó dậy, chắc là nhóc ấy khá là mệt mỏi khi biến thành người cả buổi sáng.
Cô vuốt ve nó một chút rồi bước ra khỏi giường xuống nhà bếp. Nhờ cuộc xâm lược siêu thị vào buổi sáng nên bây giờ tủ lạnh của cô có khá là nhiều đồ ăn.

"Nên nấu muốn gì đây nhỉ?" - Victoria tự hỏi khi nhìn từ trên xuống dưới tủ lạnh của mình.

Lâu lắm rồi cô mới đụng tay vào nhà bếp vì bình thường cô chỉ sống một mình nên là toàn ăn thức ăn ở quán hay thức ăn nhanh hoặc đồ hộp cho tiện nhưng bây giờ có thêm nột người ở chung với cô rồi nên mọi thứ sẽ khác nhỉ? Victoria bắt đầu vo gạo vào cho cơm vào nồi. Trong khi chờ cơm chín cô bắt đầu loay hoay để làm thức ăn. Đúng là lâu rồi cô mới đụng vào bếp núc nên tay chân bận rộn cả lên.

....

"Victoria, chị ấy đâu rồi nhỉ?" - Krystal xoa nhẹ đầu mình rồi nhìn xung quanh tìm kiếm hình ảnh của cô.

"Aish đầu mình đau quá đi mất!... À.... mà khoan.... đầu mình...bây giờ mấy giờ rồi?" - Krystal bật dậy cầm lấy cái đồng hồ để bàn của cô, mở to mắt ra xem.

"Bây giờ vẫn chưa gần nữa đêm nửa, mà sao mình lại biến thành người rồi?" - nó tự hỏi.

Chợt có một lời nói hiện qua đầu nó: " Nếu trái tim cô ấy từ từ mở ra với con thì thời gian làm người của con cũng được kéo dài."

"Đúng rồi!" - Krystal khoái chí nhảy cẫng lên

Victoria bên ngoài nghe thấy tiếng nó la hét nên tưởng là có chuyện, cô cất tiếng hỏi.

"SooJungie em dậy rồi à? Có chuyện gì vậy?"

"Ahh... không có gì đâu ạ"

"Mau ra đây với chị."

Không hiểu sao bây giờ trong lòng nó có chút vui, một chút hạnh phúc chẳng thể nào giải thích được. Cảm giác kỳ lạ nhất mà lần đầu tiên trong đời nó được cảm nhận. Nó vui không phải vì thời gian làm người được kéo dài, mà nó vui vì mình đã tác động được một chút gì đó đến trái tim cô. Trái tim cô đang dần mở ra đối với nó, đó không phải là điều tốt sao? Điều này làm nó hạnh phúc hơn tất cả những nhiệm vụ khó nhất mà nó đã vượt qua.

Nghe tiếng gọi của Victoria nó nhanh chóng bước ra ngoài. Nó đứng ngẩn ra nhìn cô từ phía sau. Người ta thường nói phía sau của người con gái lúc nào cũng đẹp nhưng cô lại làm vẻ đẹp đó trở nên tuyệt vời hơn.
Mái tóc buông xõa thường ngày lại được cột lên gọn gàng, kể cả chiếc tạp dề hình con vịt mà nó cùng cô mua ban nãy cũng được cô khoác lên người. Hơi lửa bốc lên từ bếp hòa quyện cùng với hình ảnh đó càng làm nó cảm nhận được một sự ấm áp vô cùng đặc biệt. Thứ mà con người họ gọi là...gia đình? Thứ mà nó nghĩ mình chết đi cũng chẳng bao giờ cảm nhận được.

"Soojungie, mau giúp chị lấy chén đũa đi nào, đừng đứng đơ người ra như thế chứ." - Cô nhìn nó cười.

"À... dạ"

Nó giật mình, xấu hổ chạy đi lấy chén xếp ra bàn. Cùng lúc Victoria cũng bưng thức ăn ra bàn. Cả hai ngồi xuống bàn, nhìn nhau nhưng chẳng ai "động đũa", không khí ngượng ngùng bỗng chốc vây quanh.

"Soojungie, em ăn thử món này đi. Lâu rồi chị không nấu ăn nên chẳng biết tay nghề có bị giảm sút hay ko hợp khẩu vị của em khôbg nữa?"

Cô gắp vào chén nó miếng thịt sườn tẩm gia vị, được chiên vừa chín tới, màu sắc trông bắt mắt vô cùng. Lướt mắt qua bàn ăn, nó còn thấy một nôì canh kim chi đỏ ửng khiến cho cơn đói của nó sôi lên sùng sục và nó không nghĩ cô nấu nồi canh kim chi to như vậy chỉ để cho hai người đâu. Nhưng thật sự là như vậy! Ngoài ra còn có vài món ăn phụ được bày ra như củ cải trắng, saland,... để giúp món ăn không bị ngán và dễ tiêu hóa.

Krystal vui vẻ múc một muỗng cơm thật to cùng với miếng thịt sườn cô gắp cho nó lúc nãy đưa vào miệng. Vì muỗng cơm khá to nên hai bên má của nó phồng lên vì chứa đầy đồ ăn trông chẳng khác gì hamster cả. Victoria trông thấy bật cười.

"Này em ăn từ từ thôi"

Krystal thích thú bật ngón cái, miệng không ngừng nói: "Unnie jjang! Unnie jjang!" Và nhún nhảy vai, như một điệu nhảy hạnh phúc của nó.

"Em thích như vậy sao?? Vậy chị sẽ nấu cho em ăn thật nhiều nha.ㅋㅋ"

Niềm hạnh phúc của người đầu bếp chính là nhìn thấy người khác ăn thức ăn do chính tay mình nấu. Chỉ cần nhìn thấy họ ăn một cách ngon miệng cũng đủ làm người đầu bếp no cả bụng, mặc dù họ chẳng ăn một tí gì cả. Và cô cũng thế, ngồi nhìn nó ăn thôi cô cũng đã no rồi. Buổi tối hôm ấy chúng tôi đã có một thời gian cùng nhau vô cùng vui vẻ. Bữa ăn kết thúc Krystal ngỏ ý muốn giúp cô dọn dẹp vì cô đã nấu cho nó ăn. Nhưng Victoria lại từ chối vì sợ nó làm đổ vỡ mọi thứ.

"Chị nghĩ em vô dụng đến vậy à? Em có thể rửa những cái chén này cho đến khi chị soi mặt mình vào đây được đấy." - Krystal tự tin vỗ ngực mình.

"Được thôi chị tin em." - Victoria bật cười vì cái vẻ trẻ em của em ấy. Cô để nhóc ấy rửa bát và cô thì cất đồ ăn và lau bàn. Victoria nhìn qua thì thấy em ấy vẫn chưa rửa xong nên cô vào phòng nằm xem TV đợi nó.

Chừng 10' sau, cái thân ảnh mệt mỏi vật vã mồ hôi đang tiến về phía cô.

"Mệt quá đi ㅠㅠ " - Krystal ôm lấy cánh tay cô dụi đầu vào.

"Sạch chưa đấy? Chị sẽ ra kiểm tra đó." - Victoria nói đùa

"Tất nhiên là sạch rồi." - Krystal bỗng giơ tay lên trời tự tin khẳng định.

"Em mau đi tắm đi. Chị để đồ của em ở phía cuối giường đó." - Victoria nói rồi bước ra phòng khách kiểm tra xem coi mình có bị nứt hay vỡ cái bát nào không T-T.

Nghe Victoria nói Krystal ngoan ngoãn đi tắm và đợi cô thưởng cho mình, không hiểu sao nó muốn nhận từ cô dù chỉ là một lời khen, chẳng hạn như: "Em rửa sạch thật đó" cũng đủ là nó cảm thấy mãn nguyện và công sức rửa bát của mình cũng không hoang phí tí nào.

"Aigoo...nhóc này nói là làm thật, soi được cả mặt mình trên đĩa rồi này" - Victoria ngạc nhiên, coi bộ nhóc này cũng được việc đó chứ. Nói rồi Victoria trở lại phòng ngủ của mình rồi chuẩn bị đi tắm.

Krystal tắm xong nằm đợi chị trong phòng, nó đang mặc bộ pijama đôi mà chị với nó cỳng mua lúc sáng. Và nó không thể đợi nhìn thấy chị mặc nó. Trong lòng nó có chút gì đó háo hức không thôi.

"Yahh...em rửa bát giỏi thật đấy!" - Victoria cười rồi xoa đầu nó.

"Nae..."

Krystal vui vẻ cười tít cả mắt, tỏ vẻ ngại ngùng. Vậy là công sức chà từng cái chén của nó không bị uổng công rồi. Nếu ngày nào cũng được cô khen thì rửa nguyên căn nhà nó cũng làm được nữa. JUNG SOO JUNG nói là làm.

"Chị đi tắm đây. Đợi chị nhaa"

Krystao nằm bên ngoài đợi cô, mém tí nữa là ngủ gật trên giường.

"Soojungie lấy giúp chị cái khăn với." - Victoria kêu vọng ra.

"Nae..." -Krystal nhanh chóng cầm lấy chiếc tắm đi lại cửa phòng tắm.

"Cảm ơn cưng" -Victoria cầm lấy khăn rồi đóng sầm cửa lại. Nhóc kia thì lại ngay ngất vì nụ cười của cô lần thứ 100.

Khoảng mấy phút sau, cửa nhà tắm bật ra, Victoria nhảy ra ngoài tạo dáng siêu nhân. Miệng thì hiệu ứng âm thanh "Ta-dda". Khác gì con nít được mẹ cho mặc thử áo mới đâu chứ.

"Nhìn chị kìa, buồn cười quá! Hahahha" - Krystal nhìn thấy bộ dạng đó không nhịn được, nằm ra giường ôm bụng cười vật vã.

"Nè chị mặc trông đáng yêu lắm đúng không??" - chị lại gần nó tạo dáng hình bông hoa, để hai tay lên mặt tỏ vẻ dễ thương.

"Này em với chị chụp hình làm kỷ niệm đi" - chị kéo nó dậy.

Cô giơ điện thoại lên, tìm góc đẹp rồi kêu nhóc ấy lại.

"Em làm như chị nè" - chị đang chỉ cho nó cách chu mỏ. Nhưng cách nó làm còn đáng yêu hơn chị tưởng tượng.

"Nhìn vào camera nè"




Không hiểu sao có một lực hút gì đó khiến tay nó đột nhiên khoác lên vai chị một cách tự nhiên nhất. Hành động vô thức đó lại khiến chị chú ý. Trước giờ đều là chị chủ động chạm vào người nó nhưng lúc này là em ấy chủ động. Trong phút chốc, cô lại nhớ đến Sunyoung, cô cũng đã từng cùng em ấy làm những việc này.

Krystal thấy chị bỗng dừng lại,nụ cười trên môi chợt tắt, tưởng rằng đã làm gì sai. Sau vài giây nó mới biết tay mình đang vô thức khoác lên vai chị liền nhanh chóng bỏ xuống.

"Em xin lỗi..."

"Em có làm gì sai đâu chứ...chỉ là lâu rồi mới có người ở cùng chị nên cảm giác hơi lạ thôi. Có lẽ chị đã quen với cô đơn lâu quá rồi nhỉ?" - Victoria nhẹ giọng nói.

"Em ở đây với chị mà." - Krystal bất chợt nắm lấy tay chị. Nó cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, lại còn thốt ra những lời như vậy.

Chỉ một câu "em ở đây" lại khiến tất cả mọi sự cô đơn cuả cô biến mất, đám mây phiền muộn trong lòng cũng từ từ tan đi để lại một chút ấm áp của mùa xuân tràn về. Cả người cô như tan chảy dựa vào người Krystal. Không ngờ cũng có lúc cô lại yếu đuối thế này trước mặt người khác.

Càng ngày càng ngày ở cạnh em ấy lại khiến Victoria có suy nghĩ không thể đánh mất em ấy. Chỉ là em ấy có gì đó rất đặc biệt với cô. Em ấy như một món quà mà Thượng Đế đã ban tặng cho cô.

Cứ như vậy cả hai ôm nhau chìm vào ngủ lúc nào chẳng hay. Trong giấc ngủ cô thì thầm: "Cảm ơn em đã ở bên chị". Krystal nghe được, lặng lẽ ôm lấy cô chặt thêm một chút.

Có lẽ đây là buổi tối ấm áp nhất của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top