Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

i hope he holds your hand

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




same bed, but it feels just a little bit bigger now
our song on the radio, but it don't sound the same

thả lưng trên chiếc giường khi men say đã ngấm vào trong từng hơi thở, đầu óc chị quay cuồng trong vô thức. lan ngọc biết mình đã không còn tỉnh táo.

chỉ mỗi khi không tỉnh táo như thế này, hình bóng của em mới xuất hiện lại trong tâm hồn đã vụn vỡ kia, hơi ấm và hương thơm của em mới trở nên thân thuộc như thế.

lan ngọc nhớ về em, nhớ về ngày tháng cả hai đã từng. những mảnh ký ức rời rạc bỗng nhiên được chắp vá thành một bức tranh phủ bằng cái nỗi u sầu trong đôi mắt em. chị như nghe được thanh âm em rủ rỉ bên tai và vòng tay em lại ôm siết lấy tấm lưng đơn bạc này. nhưng rồi hơi ấm ấy cứ xa dần, xa dần rồi biến mất hoàn toàn. thứ đọng lại quanh quẩn nơi chóp mũi chỉ là cái nồng nàn của men rượu và vị mặn đắng của nước mắt.

vẫn trên chiếc giường ấy, vẫn ở trong ngôi nhà ấy, nơi đã từng có chị và có em. nhưng giờ đây mỗi khi màn đêm buông xuống, nơi này chỉ còn là một thế giới trống rỗng, ánh sáng đã vụt tắt từ khi nào và bầu trời như bị rạch nát, xé làm đôi. giai điệu quen thuộc đôi khi vẫn phát ra trong chiếc radio cũ kỹ, nó tựa như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua trái tim đã đau đớn đến chết lặng.

đánh mất em, điều chị cảm thấy còn tệ hơn cả việc đánh mất chính mình.








when our friends talk about you, all it does is just tear me down
'cause my heart breaks a little when i hear your name

giữa những ồn ào trong bữa tiệc rượu cuối năm, chị cho phép chất lỏng kia được nhấm nháp chính mình. mùi rượu, mùi thức ăn, mùi nước hoa, mùi con người hòa lẫn vào nhau trong không gian. cái dư vị hỗn tạp ấy thế nhưng lại chẳng khiến chị khó chịu, chỉ là trong vô thanh vô tức, chị vẫn luôn tìm kiếm một mùi hương dễ chịu quen thuộc.

dạo gần đây, lan ngọc dường như đã thành thật với bản thân hơn. trong suốt ba năm đánh mất em, chị chỉ biết lao đầu vào công việc và dùng nó để trấn tĩnh trái tim đã tê liệt. chị không cho phép bản thân cảm thấy yếu lòng mỗi khi nhớ đến hình bóng ấy. nhưng để rồi khi nỗi nhớ đã ấp ủ trong ba năm, lên men và ám ảnh chị trong mỗi đêm dài thì ấy cũng là lúc lan ngọc phải thừa nhận sự thất bại của bản thân. rằng chị, vẫn luôn nhớ em đến điên dại.

rồi đến khi một ai đó nhắc đến tên em, cái tên như gót chân achilles trong đời chị.

dường như lan ngọc nghe thấy họ nói về em. và dường như chị cũng đã nhìn thấy em rồi.

"khổng tú quỳnh"

cơn hoảng loạn trong lòng chị đã kéo đến như thế, sự xuất hiện của em làm chị thấy nghẹt thở. đã ba năm rồi. nhưng ba năm trong khoảnh khắc này chỉ ngỡ như một cái chớp mắt. còn ba năm trong những đêm dài kia lại ngỡ như cả một đời. thoáng chốc, lan ngọc thấy mình như quay về khoảng thời gian ấy, cái khoảnh khắc mà có em bên đời. vẫn ánh mắt sâu thăm thẳm như khiến chị đắm chìm, nhưng sao giờ ánh mắt ấy lại thêm phần xa lạ khi giao nhau.

khi ấy cũng là lúc lan ngọc nhận ra, chỉ một cái tên, một đôi mắt cũng thể kéo chị xuống sự suy sụp đến cùng cực.





too young, too dumb to realize

khi cả hai vẫn còn bên nhau, lan ngọc quá tự tin.

chị tự tin cho rằng tình yêu của mình đủ lớn để em có thể cảm nhận được.
chị tự tin cho rằng hạnh phúc đang có sẽ là mãi mãi.
chị tự tin cho rằng khổng tú quỳnh sẽ không bao giờ rời bỏ mình.

chính vì sự tự tin ấy, đã giết chết cái tình đang lớn.

trong những tháng ngày đi sớm về khuya, tất bật vì công việc, chị quên trao cho em cái ôm và lời nói yêu thương.
trong những áp lực và bộn bề của cuộc sống, chị quên rằng mình vẫn có một người đang chờ đợi nơi mái ấm.
trong những cơn nóng giận và căng thẳng, chị quên rằng em cũng là một cô gái dễ bị tổn thương.





that i should've bought you flowers and held your hand
should have gave you all my hours when i had the chance

em là một người yêu hoa, yêu âm nhạc và nghệ thuật. đáng lẽ ra, điều chị cần làm là mua tặng em những bó hoa xinh xắn, đan chặt lấy tay em nơi phố đông người và ôm lấy em mỗi khi có thể. trong guồng quay tàn nhẫn của cuộc sống, chị quên rằng bản thân đã từng hứa sẽ trở thành nơi em coi là nhà.

chị cứ tự tin như thế, rằng mình đã yêu em đủ nhiều. để rồi khi em gom góp đủ nỗi thất vọng và rời đi, cái sự tự tin ấy vỡ vụn thành trăm mảnh, cào xé vào trong lòng chị và mở ra những vết thương mãi chẳng thể cầm máu.

trong cái tôi cao ngất ngưởng, lần đầu tiên chị biết rằng mình đã sai rồi.





take you to every party, 'cause all you wanted to do was dance
now my baby's dancin', but she's dancin' with another man.

lan ngọc vẫn còn nhớ, điều em yêu nhất là nhảy. và mỗi khi hòa mình vào âm nhạc, em như sống một cuộc đời khác. tỏa sáng, kiêu hãnh và khiến người khác phải ngước nhìn. trong mỗi điệu khiêu vũ, em như chú chim khổng tước xòe rộng đôi cánh lộng lẫy, để rồi khi lựa chọn ở bên chị, chú chim ấy lại phải tự bẻ đi đôi cánh để đổi lấy những phút giây hạnh phúc. nực cười chính là, cho đến cuối cùng chị vẫn chẳng thể mang lại hạnh phúc cho em.

đáng lẽ ra, chị nên để cho em thật tự do, đưa em đến những nơi em muốn và ngắm nhìn người mình yêu tỏa sáng. đã quá lâu rồi, chị không nhìn thấy nụ cười của em khi nhảy.

giờ đây, khi được chứng kiến nụ cười ấy thêm một lần nữa, cũng là lúc thấy em đang khiêu vũ trong vòng tay của người khác.





i know i'm probably much too late
to try and apologize for my mistakes

thoát khỏi cái không gian kín làm mình ngạt thở trong kia, lan ngọc lặng lẽ châm một điếu thuốc nơi ban công. khói thuốc vẩn đục trong không khí, mơ hồ như chính những suy nghĩ của chị bây giờ. việc tự cách biệt với thế giới và tạo ra một lớp phòng thủ khiến chị phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. không thể phủ nhận rằng trái tim chị vẫn đập kịch liệt khi thấy em. cũng không thể phủ nhận rằng chị lại chết thêm một lần nữa khi thấy em đã có người ở bên.

một người đã bước tiếp, còn một người cứ quẩn quanh.

có phải hay không giữa chúng ta thật sự là kết thúc, một đoạn kết mới cho mỗi người. nhưng lan ngọc khó chịu đến điên lên được. khói thuốc làm chị cay mắt quá, từng dòng từng dòng cứ thấm ướt hai bên gò má, rồi bị gió đêm thổi đến tê dại cả khuôn mặt. nhưng sao tái tê bằng cõi lòng.

chị biết đã quá muộn để nói lời xin lỗi. chị cũng biết bản thân không có tư cách mà xin lỗi em. thời gian đã trôi qua quá lâu, có lẽ vết thương trong em cũng đã lành lại.





i hope he buys you flowers, i hope he holds your hand
give you all his hours when he has the chance
take you to every party, 'cause i remember how much you love to dance

chị hy vọng rằng, anh ấy sẽ mua cho em những bó hoa tươi trong ngày mới, sẽ nắm lấy tay em trong những lần kề cạnh, sẽ dành cho em tất cả thời gian khi có cơ hội và sẽ đưa em đến những bữa tiệc có thể khiêu vũ.

chị hy vọng rằng, em sẽ luôn nở một nụ cười hạnh phúc, em sẽ luôn nhận được những lời yêu thương, những cái ôm chặt và em sẽ chẳng còn phải khóc một mình trong những đêm mưa bão.

chị chỉ có thể hy vọng là thế, nhưng lòng vẫn không nguôi ngoai khi người có thể làm em hạnh phúc chẳng còn là mình. lòng ghen tị sinh sôi nảy nở trong lòng như cỏ dại, mọc lên không ngừng nơi mảnh đất đã từng hoang vu lạnh lẽo.

trái tim luôn bị sự ích kỷ giam cầm.

















"ninh dương lan ngọc"

giọng nói quen thuộc mà cho dù có tái sinh thêm một kiếp người, chắc hẳn chị vẫn sẽ nhận ra. trái tim lan ngọc vọt lên cổ họng, cảm giác đỉnh đầu khẽ nhói buốt và sau gáy đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào.

lan ngọc thấy em đứng đó, đôi mắt lại nhìn chăm chăm vào thứ đang kẹp giữa hai đầu ngón tay của chị. vội vàng dụi tắt điếu thuốc, chị biết em vốn chẳng thích vương mùi khói.

khổng tú quỳnh nở một nụ cười, nhưng ý cười chẳng thể lan nổi đến khóe mắt. vì em thấy nơi đáy mắt của ai kia vẫn long lanh những nỗi buồn. khẽ bước đến gần chị, tim em cũng theo đó là đập liên hồi như trống.

đã ba năm rồi, khuôn mặt này em đã chẳng nhìn thấy trong ba năm.

có trời mới biết được rằng khi nhìn thấy lan ngọc trong bữa tiệc tối nay, sự yếu đuối vốn đã bị vùi lấp bỗng như mầm cây tìm thấy ánh nắng, trào lên trong tim em từng hồi. nỗi nhớ, sự dày vò, hơn cả là tình yêu vẫn không ngừng thổn thức.

có lẽ sự thổn thức ấy đã run lên trong cả lời nói, bởi chính em cũng thấy giọng mình như lạc cả đi.

"tại sao lại khóc? tại sao phải trốn ở đây mà khóc?"

chính em cũng thấy mình dễ mủi lòng quá, vì em đã nhìn thấy những giọt nước mắt của chị. một ninh dương lan ngọc có cái tôi cao ngất trời như thế, vậy mà giờ đây giống như chú cún bị ướt mưa, tự co vào trong góc và giương lên đôi mắt long lanh nhìn mình.

vội đưa tay gạt đi những vết tích còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp kia, lần đầu tiên trong đời em thấy chị luống cuống đến thế. dường như sau ba năm, lan ngọc đã thay đổi nhiều.

"chị không khóc."
"sao em lại ra đây, người yêu em đâu rồi"

thoáng chốc, những vụn vỡ nơi đáy mắt kia đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, tựa như những đau khổ mà em chứng kiến từ nãy là một ảo giác không có thật.
nhưng trong một khoảnh khắc, khi nhắc đến người yêu của em kia, em dường như đã hiểu được lòng của lan ngọc rồi.

em đã bên chị đủ lâu để nhận ra điều ấy.

có lẽ do trong người cũng có chút can đảm, tú quỳnh quyết định gom hết dũng khí của cả đời người chơi một ván cược thắng thua. em biết rằng ba năm kia đã khiến cho cả hai hiểu ra nhiều điều, em cũng biết bản thân sẽ lựa chọn như thế nào. quấn quanh người em đang là dư vị thuốc lá của người kia, khói thuốc là thứ mà em từng ghét cay ghét đắng. nhưng xa chị rồi em mới hiểu, tại sao người ta nghiện thuốc mà khó có thể bỏ.

kéo chị vào một nụ hôn phớt qua môi, mùi hương quen thuộc giống như liều thuốc trấn an cõi lòng đã trống vắng suốt những ngày tháng dài.

"người yêu của em đây, lan ngọc ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top