Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra hiện tại Ngu Thư Hân cũng không phải rất hiểu những việc đó, nhưng trong trí nhớ của cô đã có ký ức tương lai của nữ phụ Ngu Thư Hân, thời điểm nữ phụ Ngu Thư Hân biết những việc này, hộc máu có thể nghĩ.

Tài nguyên có được từ chỗ Thái tổng, rất ít khi không tốt. Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, thời điểm mình chết, nữ phụ Ngu Thư Hân nói muốn mình giúp cô ấy.

Nhưng cô không nghe rõ nữ phụ Ngu Thư Hân rốt cuộc muốn cái gì, nhưng cô cũng là người đã chết qua một lần. Cho nên, cô biết, thời điểm một người chết đi, nhiều nhất là muốn cả đời không tiếc nuối.

Nữ phụ Ngu Thư Hân tuy rằng không phải người tốt, nhưng không có giết người phóng hỏa, chỉ là tính tình kiêu ngạo, miệng độc, đúng lý không tha, không biết suy nghĩ cho người khác...à.. Tóm lại chính là một người không được người khác thích.

Quá lắm chính là đổi bản thiết kế của nữ chủ, lại đi nói nữ chủ sao chép, cùng với không muốn sống tự thêm một vài hãm hại lớn nhỏ!.

Nhưng mà cô ấy bị đánh gãy hai chân là do một người đàn ông say mê nữ chủ làm ra, tìm không được công việc là do nam chủ Thái Từ Khôn làm ra, bị gả cho dân cờ bạc là bạch nguyệt quang làm ra, sau đó bị ông chồng mê bài bạc sống sờ sờ đánh chết.

Cả đời này trôi qua vô cùng thê thảm, vì những chuyện đó mà trả giá đại giới thì cũng quá nặng.

Ngu Thư Hân đưa suy nghĩ của mình vào, sau đó vô cùng khẳng định, nếu mình trải qua cả đời như vậy, khẳng định sẽ có suy nghĩ giống mình hiện tại.

Rời xa nữ chủ, nam chủ, bạch nguyệt quang, để các cô ấy tự đi yêu hận gút mắt dây dưa không rõ, em yêu tôi tôi không yêu em tôi yêu cô ấy nhưng tôi lại yêu em......

Không thể cứ bị Trần Trừng tiếp tục lừa gạt như vậy, có tài nguyên tốt mình phải túm trong tay, mặc kệ cuối cùng hot hay không hot, cũng không đến mức sau này nghĩ lại tức hộc máu.

Dù sao hot hay không hot, Ngu Thư Hân vẫn trung thành với mộng tưởng làm - bao, thuê, bà!

Trần Trừng nhìn Ngu Thư Hân ở một bên cười ngây ngô, đau đầu xoa xoa thái dương. Cái tài nguyên này rất khó lấy, rất khó rất khó. Bằng không, cô ta cũng sẽ không cố ý hôm nay đến đây một lần.

Chờ sau khi đưa Ngu Thư Hân về tới chung cư, Trần Trừng nhìn cô dặn dò mãi.

"Nhớ rõ nói với Thái tổng chuyện chương trình truyền hình thực tế, có thể đòi...... Nhiều thêm một cái danh ngạch, ngày mai Tiểu Đường sẽ trở lại."

Ngu Thư Hân gật đầu, chưa nói cái gì liền đi lên lầu.

Ngày hôm sau trợ lý Triệu Vũ Lâm 8 giờ sáng tới ấn chuông cửa, Ngu Thư Hân ngáp một cái đi mở cửa, mặc áo ngủ tơ tằm, dáng người phập phồng quyến rũ, còn có ngũ quan tinh xảo. Nếu không phải ở giới giải trí, Ngu Thư Hân như vậy, đã xem như là mỹ nữ khó gặp.

Triệu Vũ Lâm nhìn lướt qua Ngu Thư Hân từ trên xuống dưới.

"Thư Hân, cậu lại xinh đẹp hơn rồi." Thời điểm cô mới vừa đi theo Ngu Thư Hân, Ngu Thư Hân thật ra có chút quê mùa, tuy có một khuôn mặt không tệ, nhưng cái loại quê mùa này là có từ trong xương cốt.

Từ sau khi Ngu Thư Hân đi theo Thái tổng, cũng bắt đầu biết làm đẹp, biết mặc đồ hàng hiệu, biết tập thể hình, biết học những khí chất phù hợp.

Đây thật ra cũng chỉ mới một năm, Ngu Thư Hân trở nên càng thêm trổ mã, càng thêm xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt thủy nhuận, lúc cười rộ lên đúng là bồng tất sinh huy.

"Cậu thật là càng ngày càng biết nói chuyện."

Ngu Thư Hân cười, những khí chất quý tộc này học được, là thứ mà nữ phụ Ngu Thư Hân khắc vào trong xương. Bởi vì cô không có, cho nên mới liều mạng học hỏi, đến nỗi luyện tập kỹ thuật diễn cũng không có nghiêm túc như vậy, nhưng lại cùng với quý tộc chân chính vẫn có khác biệt.

"Thư Hân, mấy ngày nay không có sắp xếp gì, cậu muốn đi công ty không?" Ý tứ của Triệu Vũ Lâm là đi đến phòng tập diễn luyện tập một chút, Trần Trừng thường xuyên dặn dò cô ấy như vậy.

Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ nói: "Không được, hôm nay mình phải đi công ty Thái tổng!" Nữ phụ Ngu Thư Hân không phải chưa từng đi qua đó, nhưng đều bị đuổi ra ngoài.

Nhưng nếu chờ Thái Từ Khôn tới, cái danh nghạch trong chương trình truyền hình thực tế này xem như không có hy vọng, thời gian Thái Từ Khôn tới đây là nửa tháng tới một lần, nhiều hơn thì là 3 tháng tới một lần. Cho nên, ngày tháng thân cận da thịt với Thái tổng thật ra đếm trên đầu ngón tay.

Ngu Thư Hân nấu chút cháo, mang theo rau xanh củ cải ướp ngày hôm qua, đóng hộp tốt, liền theo Triệu Vũ Lâm ra cửa.

"Thư Hân, cậu còn muốn đi sao?" Triệu Vũ Lâm chính là bị đuổi đến sợ, quả thực mất mặt.

"Đi, nghe nói cái chương trình kia đã định ra không ít người. Còn không đi thì không có cơ hội." Ngu Thư Hân gật đầu, cái chương trình này là một tiếc nuối của Ngu Thư Hân, bởi vì chương trình truyền hình thực tế này cuối cùng rất hot, làm cho tất cả khách quý đều nổi lên.

"Được rồi!" Triệu Vũ Lâm lấy xe ô tô nhỏ của cô ấy đưa Ngu Thư Hân đến cửa lớn Thái thị.

"Thư Hân, cậu đi vào chờ trước đi, mình đi kiếm chỗ đậu xe." Triệu Vũ Lâm vươn đầu ra nói.

Hiện tại là 9 giờ sáng, cho dù là buổi sáng nhưng cũng đã rất nóng, Ngu Thư Hân gật đầu đi vào đại sảnh của Thái thị.

Tập đoàn Thái thị là tập đoàn mới, tập đoàn hiện giờ chủ yếu là phát minh nghiên cứu khoa học kỹ thuật, thiết kế internet cùng với mấy chi nhánh lớn đầu tư giải trí.

Nguyên một tòa cao ốc này đều bị Thái thị mua, thành lập chỉ mới được 6 năm nhưng đã đã trở một trong những tập đoàn đứng đầu cả nước.

Thời điểm Ngu Thư Hân đến đại sảnh, lễ tân ở quầy nhìn thấy cô, đau đầu mà cúi xuống khe khẽ nói nhỏ với đồng nghiệp bên cạnh.

"Má ơi, Ngu đại tiểu thư này lại tới nữa."

"Quan tâm cô ta làm gì."

"Thật phiền, tổng giám đốc làm sao lại coi trọng cô ta vậy."

"Cắt, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, cũng không phải nghiêm túc."

Hai người trò chuyện vui vẻ, Ngu Thư Hân gõ gõ mặt bàn nói: "Tôi tìm Thái tổng của các cô."

Hai người lập tức mỉm cười chuyên nghiệp, người bên phải nói: "Chào Ngu tiểu thư, ngài có hẹn trước với Thái tổng không?"

Ngu Thư Hân sửng sốt, còn phải hẹn trước? Lại không phải gặp chủ tịch.

Người bên trái đại khái là sợ cô nổi bão, tiếp tục nói: "Ngu tiểu thư, tôi điện thoại hỏi một chút."

Sau đó lưu loát gọi điện thoại đến phòng thư ký tầng cao nhất, chưa nói hết hai câu, lưu loát cúp điện thoại, mỉm cười nói với Ngu Thư Hân: "Thái tổng không rảnh."


"Tôi đi lên chờ anh ấy."

"Ngu tiểu thư đừng khó xử chúng tôi, ngài cũng biết tự mình cho ngài đi lên, chúng tôi đều phải bị sa thải. Ngài hẹn trước với Thái tổng rồi lại đến đi!" Người bên phải mặt mỉm cười cự tuyệt.

Ngu Thư Hân mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn các cô ấy một cái, đi khu nghỉ ngơi lầu một tìm một cái sô pha ngồi xuống. Tiệu Vũ Lâm rất nhanh liền tìm đến, thấy Ngu Thư Hân ngồi ở đây, chạy nhanh lại hỏi.

"Thư Hân, thế nào rồi?"

Cô vẫn như cũ mặt vô biểu tình, nội tâm lại táo bạo mạnh mẽ, nhưng âm thanh vẫn thực bình tĩnh: "Không thể đi lên."

Tuy rằng như thế, Triệu Vũ Lâm vẫn nghe ra nhàn nhạt ưu thương, cô an ủi nói.

"Cậu...... Thử gửi tin nhắn cho Thái tổng xem?"

Ngu Thư Hân sau khi tiếp thu ký ức trong đầu, bi ai vô cùng nói: “Anh ấy không đồng ý lời mời kết bạn của mình.”

Mẹ nó, hai người cũng đã là cái loại quan hệ đó rồi, WeChat cũng chưa thêm sao? Triệu Vũ Lâm nội tâm phun trào, ngoài miệng lại hỏi.

"Số điện thoại thì sao?"

"Ngược lại là có." Ngu Thư Hân rút di động ra, bắt đầu đánh chữ.

[Thái tổng thân ái, em là cục cưng bé nhỏ ban đêm giải sầu tịch mịch cho anh. Hôm nay đặc biệt mang đến một phần bữa sáng mỹ vị, không biết Thái tổng có rảnh không?]

Tin nhắn chẳng ra gì cứ như vậy mà gửi đi, một chút cũng không có cố kỵ Thái Từ Khôn buổi sáng đang uống cà phê thấy những lời này, vì duy trì thiếp lập của mình, nhịn xuống không nhổ ra để bị sặc cà phê thiếu chút nữa nghẹn tức chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top