Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng bảy, cha mẹ Ngu Thư Hân bắt đầu chờ Ngu Thư Hân gửi học phí về. Nhưng mãi cho đến lúc khai giảng, Ngu Thư Hân cũng không có tin tức.

Ngu Minh Tuấn ngại không muốn đòi tiền chị, sau nhớ lại từ lúc mình còn nhỏ đã thấy chị gái sinh hoạt không tốt, hắn liền muốn.

Nhìn ánh mắt kỳ vọng của con trai, bà chỉ có thể gọi điện thoại cho Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đại khái hiểu được ý tứ của bà, nói: “Mẹ bảo Tiểu Tuấn qua đây đi! Tiền con đã chuẩn bị tốt, con mới tham gia một gameshow, kiếm được khá nhiều tiền. Lát nữa con sẽ chuyển khoản cho ba mẹ một ít, Tiểu Tuấn cái gì cũng không cần mang, lúc em ấy qua đây con dẫn em ấy đi mua đồ.”

Mẹ cô nghe xong mừng không kể xiết, luôn miệng nói: “Được được.”

Ngu Thư Hân cúp điện thoại, gửi vào thẻ của bà 20 vạn. Mẹ Ngu sau khi nhận được kinh ngạc gọi lại cho Ngu Thư Hân, cô an ủi một hồi, mẹ cô mới nhận tin Ngu Thư Hân thực sự kiếm được tiền.

Buổi tối khi Thái Từ Khôn tới, Ngu Thư Hân đem chuyện này kể cho hắn: “Em trai em hai ngày sau sẽ tới đây.”

“Ngu Minh Tuấn?” Thái Từ Khôn hỏi.

Ngu Thư Hân gật đầu: “Em ấy thi đỗ Kinh Đại.”

Thái Từ Khôn nhướng mày: “Đại học kinh đô?”

Ngu Thư Hân sửng sốt một chút, lắc lắc đầu: “Không phải.” Đó là đại học tốt nhất cả nước, Ngu Minh Tuấn chỉ thi đậu một đại học bình thường tên là Kinh Đại.

Thái Từ Khôn không có ý kiến, Ngu Thư Hân vui vẻ nói: “Cho nên mấy ngày nữa anh đừng tới đây! Nếu không em trai em gặp phải sẽ thấy kỳ quái.”

Thái Từ Khôn: “…” Loại sinh vật mang tên "em trai" này không cần có được không?

Thái Từ Khôn là loại đàn ông sẽ nghe theo sao? Rõ ràng là không, hắn còn không thèm nói với Ngu Thư Hân hắn sẽ nghe theo.

Hai ngày sau, Ngu Minh Tuấn tới, Ngu Thư Hân đã dọn sẵn phòng, Ngu Minh Tuấn chỉ cần mang theo hành lý vào ở.

“Sao vali lớn thế này? Không phải chị đã nói không cần mang quá nhiều đồ sao?” Ngu Thư Hân nhìn Ngu Minh Tuấn mang hai vali liền mở miệng nói.

Ngu Minh Tuấn lớn lên giống Ngu Thư Hân, rất soái khí, là loại tiểu sinh sữa bò. Ngu Thư Hân đã làm xong cơm chiều, Ngu Minh Tuấn từ lúc tiến vào tiểu khu này đã bắt đầu giật mình, hiện giờ nhìn chung cư của chị gái càng bị dọa cho choáng váng.

Ngu Minh Tuấn thành thật, nói không nhiều lắm, nhưng thấy chị gái thì rất vui vẻ.

Hai người ngồi xuống ăn cơm, còn chưa được hai miếng thì chuông cửa đã vang lên. Ngu Thư Hân nhíu mày, hai ngày nay đã nói trước với Triệu Vũ Lâm muốn tạm nghỉ, cũng đã nói cùng Thái tổng, lúc này còn ai tới nữa.

Cửa vừa mở ra, bên ngoài là một phụ nữ mặt đầy nếp nhăn, cạnh đó là một cô gái. Cô gái lớn lên không tồi, xem như thanh tú, nhưng da lại đen, tóc cũng không mượt mà.

Thấy Ngu Thư Hân mở cửa, người phụ nữ lập tức cười nói: “Hân Hân à! Tìm được con rồi.”

Ngu Thư Hân sửng sốt, chần chờ mở miệng: “Bác gái?”

“Đúng, là bác! Bác hỏi mẹ con địa chỉ của con mà mẹ con không chịu nói, con nói xem, bác là bác con, đến thăm con không phải rất bình thường sao?”

Ngu Minh Tuấn nghe được giọng liền chạy ra, thấy người ở cửa, nhíu mày nói: “Bác đi theo con tới?”

Người phụ nữ kia có chút không vui: “Con còn nói, đã bảo chờ chúng ta còn chạy cái gì?”

Người này tên Tống Phượng Lan, gả cho anh trai của ba Ngu Thư Hân, là dâu trưởng trong nhà, bụng lại tranh đua, sinh hẳn năm đứa con trai, đến cuối mới có một đứa con gái là Ngu Giai Nghi.

Bởi vì là con gái duy nhất nên Ngu Giai Nghi rất được nuông chiều, từ nhỏ vô pháp vô thiên, đi học lại có năm anh trai giúp đỡ, chưa từng phải phiền não có tạm nghỉ học phiền não.

Nhà ba cô và anh trai tình cảm không tốt, mẹ cô sinh hai con gái cách nhau sáu năm. Tống Phượng Lan liền mỗi ngày ở trước mặt bà nội nói mẹ cô không thể sinh. Trong nông thôn trọng nam khinh nữ, không sinh được con trai, bà nội nhất quyết muốn cho ba bỏ mẹ cô.

Ba mẹ cô ở cùng nhau từ lúc còn trẻ, ngay cả giấy kết hôn cũng không có, ly hôn càng dễ hơn. Bà nội nghĩ cách để ba cô cưới người khác, nhưng ba cô cảm thấy anh cả đã có con trai nối dõi tông đường, ba cùng mẹ cũng không có vấn đề gì về tình cảm, mẹ cô ôn nhu nhàn thục, trong nhà ngoài ngõ đều lo liệu đầy đủ, nhất quyết không đồng ý bỏ mẹ cô.

Bởi vì chuyện này, lúc bà nội chia nhà chỉ cho ba cô một ít ruộng, nhà ở vẫn là do dùng của hồi môn của mẹ mua.

Còn bà nội thì sống cùng con trai cả, không lâu sau thì bất công, nghĩ đến sau này đều là con trai cả cho mình dưỡng lão liền bắt ba mẹ cô mỗi năm giao một chút tiền lại đây, Tống Phượng Lan mở miệng là thu vào gần một nửa tiền của nhà họ Ngu một năm.

Đương nhiên, cuối cùng thành cãi nhau, cãi thế nào Ngu Thư Hân không biết, dù sao việc này cũng không thành, nhưng mỗi năm vẫn phải đưa cho bác cả một ít tiền, ngày tháng của nhà họ Ngu trôi qua không quá tốt.

Hiện giờ, năm đứa con trai của bác cả đều ra ngoài làm công, nhà bác cả đổi thành gạch mái, nhà họ Ngu vẫn như cũ là phòng đã năm mươi năm trước.

Ngu Thư Hân đối với việc Tống Phượng Lan đột nhiên đến thăm có chút không vui: “Bác tới đây làm gì?”

Tống Phượng Lan không hề ngại ngùng, đẩy Ngu Thư Hân kéo theo Ngu Giai Nghi đi vào, khắp nơi nhìn xem, trong miệng vẫn luôn nhắc mãi: “Ai ôi, trời ạ! Con ở nơi tốt thế này cơ à? Nhìn sô pha này xem, là bằng da, da thật sao?”

Ngu Giai Nghi không kiên nhẫn liếc mẹ mình một cái, lúc nhìn thấy đồ ăn trong phòng bếp sắc mặt mới tốt lên đôi chút: “Mẹ, con sắp chết đói rồi, nhanh ăn cơm thôi.”

Tống Phượng Lan lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, ăn cơm ăn cơm. Ai nha, Hân Hân, con nấu nhiều như vậy sao? Lợi hại quá.”

Ngu Thư Hân nhìn Ngu Minh Tuấn một cái, vẻ mặt Ngu Minh Tuấn cũng không vui, chỉ có thể ngồi xuống ăn cơm trước. Tống Phượng Lan vừa ăn vừa phun nước miếng nói: “Bác nghe nói con kiếm được nhiều tiền lắm hả?”

Ngu Thư Hân lập tức hiểu, tỏ vẻ không sao cả đáp: “Không nhiều lắm đâu ạ.”

“Ai da, lại còn giấu, mẹ con đã tìm người xây nhà rồi, nếu con không kiếm ra tiền thì mẹ con có thể xây nhà sao? Em trai con có thể tới đây học à?” Tống Phượng Lan dùng chiếc đũa gõ bát nói.

Ngu Thư Hân không vui: “Kiếm nhiều hay ít thì liên quan gì đến bác?”

Tống Phượng Lan lập tức cười nói: “Không liên quan không liên quan, bác đây này không phải là tìm con vay tiền sao!”

“Con không có tiền, nhóm Ngu ca có khả năng như vậy, nhà cũng xây xong rồi, vay tiền con làm gì?” Ngu Thư Hân mở miệng từ chối.

Tống Phượng Lan cũng biết Ngu Thư Hân không dễ nói chuyện. Trong nhà ba mẹ cô đều là người thành thật, nuôi dạy con gái lớn Ngu Thư Hoa tương đối an tĩnh, đột nhiên tới một Ngu Thư Hân thường thường có thể cùng bọn họ đại chiến ba trăm hiệp.

Ngu Thư Hân cũng là bị hoàn cảnh ép buộc, một nhà đều thành thật, họ hàng thân thích lại không an phận, Ngu Thư Hân tự nhiên phải táo bạo, không biết xấu hổ không cần da mặt mới có thể giúp nhà cô không đến mức quá khổ sở.

“Bọn Ngu ca của con có thể kiếm bao nhiêu chứ? Giai Nghi thi đỗ đại học Kinh Đô, học phí một kỳ đã là 12000 tệ, mỗi tháng còn cần phí sinh hoạt. Bà nội đi theo chúng ta, chúng ta cung cấp nuôi dưỡng bà, không giống mấy người, cái gì cũng mặc kệ.”

Con mẹ nó, quá không biết xấu hổ rồi, bản thân bà nội cô cũng có nhiều tiền riêng đấy! Phần lớn tài sản cũng chia cho bác cả chú út, của ba cô cơ bản chẳng khác nào không phân, miếng đất kia kỳ thật là trong thôn cấp cho ba cô. Hiện tại mỗi năm ba cô phụ nộp 5000 tệ, một bà già có thể ăn hết không?

Ngu Minh Tuấn cũng không vui nói: “Chị gái của con không có tiền, đều cho con đi học rồi.”

Tống Phượng Lan cười nói: “Con còn học hành gì nữa? Chị gái kiếm được tiền, mẹ cũng xây được nhà mới, con trở về là có thể lấy một người vợ tốt rồi. Không giống Giai Nghi, hiện tại con gái không có tri thức thì không gả cho mối tốt nào được.”

Nói cứ như con trai không cần học là có thể cưới được vợ tốt nhỉ, Ngu Thư Hân đột nhiên ném đũa, mắt lạnh lùng nhìn Tống Phượng Lan: “Con nói thẳng, không có tiền! Bác định làm sao?”

Ngu Thư Hân sẽ không vay tiền đưa Tống Phượng Lan. Ngu Thư Hoa là người què, lúc Ngu Thư Hân còn chưa hiểu chuyện, Ngu Thư Hoa có một lần bị thương cần tiền đi bệnh viện, ba cô vay tiền anh cả và em út đều bị đuổi về, Ngu Thư Hoa không được trị liệu, cái chân kia liền vĩnh viễn tàn tật.

Đây cũng là nguyên nhân Ngu Thư Hoa chỉ có thể gả chồng ở trong thôn. Người què, ở bên ngoài sẽ bị khinh thường, gả đến nơi khác, mẹ cô không yên tâm.

Không khí đang khẩn trương tự nhiên lại có tiếng động, có người mở cửa.

Ngu Thư Hân lập tức mở to hai mắt nhìn, vì sao có người có thể mở cửa nhà cô?

Sau đó, cô thấy Thái Từ Khôn một tay cầm tây trang, mặc sơ mi trắng cà vạt đen cùng màu đen quần tây, vừa lấy dép vừa nhìn sang bên này.

“Thái... Từ Khôn.” Ngu Thư Hân yên lặng mà đem hai chữ "Thái tổng" nuốt vào trong bụng, mở miệng gọi.

Thái Từ Khôn ừ một tiếng, đem tây trang và công văn đặt lên sô pha, đi dép đến bàn ăn, nhìn bốn người trước mắt hỏi: “Không phải nói chỉ có em trai tới sao?”

Ngu Thư Hân choáng váng, nhìn Ngu Minh Tuấn cũng đang ngây ngốc nói: “Em… cũng không biết.”

Tống Phượng Lan trực tiếp nhìn đến ngây người. Thái Từ Khôn quá đẹp, cũng quá có khí thế, vừa thấy liền biết không phải là người cùng giai cấp với bọn họ.

Ngu Giai Nghi ngại ngùng, Tống Phượng Lan lập tức đứng dậy nói: “Chào cháu! Bác là bác gái của Hân Hân.”

"Bác gái?" Thái Từ Khôn hỏi lại. 

Tống Phượng Lan cho rằng Thái Từ Khôn đang chào hỏi mình, lập tức cười gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy! Bác là bác gái của Hân Hân, đây là con gái bác, em họ Hân Hân, Giai Nghi, mau chào hỏi đi.”

Tống Phượng Lan kéo kéo Ngu Giai Nghi, Ngu Minh Tuấn đã vì sự vô sỉ của bà ta mà cảm thấy xấu hổ, hắn ngắt lời nói: “Chào anh, em là Ngu Minh Tuấn. Anh là?”

Thái Từ Khôn nhàn nhạt nhìn Ngu Thư Hân một cái, sau đó dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của cô đáp: “Tôi là bạn trai Thư Hân!”

Ngu Thư Hân thở ra một hơi, cảm kích nhìn hắn.

Thái Từ Khôn hơi nhướng mày, Ngu Thư Hân lập tức cười lấy lòng.

Ngu Giai Nghi cũng đứng lên nói: “Chào anh.”

Ngu Giai Nghi lúc này không còn khí thế đương nhiên như lúc mới vừa vào cửa, Ngu Giai Nghi lúc này mới giống một người khách.

Thái Từ Khôn gật đầu, Ngu Thư Hân hỏi hắn: “Anh ăn gì chưa?”

Thái Từ Khôn nhíu mày gật đầu, Ngu Thư Hân nhìn hắn gật đầu liền biết hắn chỉ là ghét bỏ cùng bọn họ ăn cơm, kỳ thật vẫn chưa ăn.

Ngu Thư Hân liền nói: “Lát em nấu bữa khuya cho anh nhé.”

Thái Từ Khôn vỗ vỗ đầu cô: “Ừ, mọi người cứ ngồi, tôi vào phòng.” Thái Từ Khôn cầm lấy áo vest cùng tập công văn vào phòng ngủ.

Ngu Minh Tuấn vẫn còn ngốc, hỏi Ngu Thư Hân: “Chị, bạn trai chị à?”

Ngu Thư Hân miễn cưỡng gật gật đầu, giọng Tống Phượng Lan cũng nhỏ hơn không ít, nhưng vẫn không thể tin tưởng nói: “Số con cũng thật tốt! Đây vừa thấy liền biết chính là đàn ông tốt, Hân Hân mau giới thiệu cho chúng ta một người đi.”

Ngu Thư Hân nhìn Tống Phượng Lan đầy vẻ xem thường nói: “Bác gái suy nghĩ nhiều quá, người bên cạnh anh ấy chướng mắt người như em họ đây.”

Ngu Giai Nghi đột nhiên đứng lên: “Ngu Thư Hân, cô có ý tứ gì? Tôi là sinh viên đấy, cô thì sao?”

Ngu Thư Hân dựa lưng vào ghế, một bộ "lợn chết không sợ nước sôi" nói: “Tôi chính là học sinh cao trung đấy, làm sao? Người ta thích tôi như vậy nha!”

Ngu Giai Nghi: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top