Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Ngốc nghếch

Cốc Cốc Cốc. 

"Cô ngốc à vẫn đang trong giờ làm việc đó, thu hồi cái nụ cười ngớ ngẩn lại đi. Cẩn thận cấp trên cho nghỉ phép không kỳ hạn bây giờ."

Kasumi huơ tay nỗ lực đánh thức con người vẫn đang hồn vía trên mây kia. Có chuyện gì vậy chứ, cứ chăm chăm nhìn vào chiếc vòng tay mà cười ngốc nghếch. Ôi loài người tầm thường mới bị tình yêu làm vướn bận.

"A Kasumi, cậu ở đây từ khi nào vậy?" Momoi từ trong niềm vui sướng hồi thần, cô ngơ ngác khi phát hiện bên cạnh đột nhiên có thêm một hình người lù lù nhìn mình bằng ánh mắt hơi khinh thường thì phải.

Kasumi vươn tay dí dí vào trán cô nàng một cái, kèm theo vài lời càm ràm hệt như bà mẹ mẫu mực: "Đã mấy ngày nay cậu cứ đầu óc trên mây, quản lí mà bắt được là toi đời đó. Lo mà tập trung làm việc đi, yêu với chả đương, thật là con người tầm thường."

Momoi xoa xoa trán bị Kasumi chọc đến đau, không yếu thế mà cãi lại: "Tớ vẫn đang làm việc mà. Với lại tớ nào có yêu đương gì đâu. Cậu đừng nói bậy."

Kasumi tìm một cái ghế ngồi xuống kế bên, cô chống cằm nhìn chòng chọc vào Momoi: "Tâm tư thiếu nữ đã hiện rõ mồn một trên trán cậu bấy lâu nay rồi, còn dám chối cãi nữa à?"

Momoi có chút chột dạ nhìn Kasumi, nhỏ giọng nói: "Không phải như cậu nghĩ đâu. Đây là món quà cậu ấy tặng, cậu biết không tớ đã cực kỳ vui sướng ấy."

"Nhìn dáng vẻ như muốn khoe với cả thế giới của cậu là tớ biết tỏng rồi. Đã thích người ta như thế rồi sao cậu không chịu tiến tới luôn đi."

Momoi mỉm cười sờ vào chiếc vòng trên tay mình: "Thật ra tớ thích cậu ấy rất lâu rồi. Thích cậu ấy rất nhiều. Có vài lần tớ đã ngầm thổ lộ, nhưng tên ngốc ấy chẳng hiểu tâm ý tớ gì cả.

Sau này tớ mới nhận ra một khi đã là bạn thân quá lâu thì rất khó để vượt qua cái bóng bạn thân ấy.

Mà tớ cũng thông suốt một điều, cậu ấy xem tớ chỉ là một người bạn cũng không sao, chỉ cần tớ thích cậu ấy là được.

Hiện tại được ở bên cậu ấy, nhìn cậu ấy hạnh phúc chỉ cần như thế tớ cũng đã mãn nguyện rồi.

Tớ không dám chắc mình sẽ chịu đựng được bao lâu, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ là hiện tại tớ thích cậu ấy là thật và không hối hận với những gì mình đã chọn." 

Kasumi nhìn Momoi, lặng lẽ thở dài, cô thật không hiểu tình yêu đáng để con người hi sinh nhiều thứ đến thế sao: "Momoi à cậu ngốc quá đi mất, trên đời này chắc chỉ có một người ngốc như cậu thôi."

"Kasumi, cậu đừng nói thế chứ, rồi sẽ có ngày cậu hiểu cảm xúc của tớ thôi!"

Kasumi bật dậy khịt mũi khinh thường, dõng dạc tuyên bố với Momoi: "Tớ là người phi thường, chỉ con người tầm thường mới rơi vào tình yêu."

Momoi lắc đầu bó tay nhìn cô nàng nhiệt huyết tràn đầy khí thế kia, ngầm nghĩ để xem cậu mạnh miệng được đến bao giờ.

Momoi trở lại làm việc không được bao lâu thì nhận được cuộc gọi từ trưởng phòng. Cuộc gọi diễn ra chóng vánh, Momoi tắt điện thoại mông lung thở dài, xem ra cô phải đi công tác một thời gian rồi.

Momoi vừa nhận được tin cô sẽ phải đến Kyoto hai tuần để dự hội nghị liên quan quốc tế về thiết kế thời trang. Thời gian xuất phát là ba ngày sau, cùng ngày Aomine trở lại tập trung cùng đội tuyển.

Momoi nhíu mày nhìn vào bản vẽ còn dang dở, xem ra cô phải tranh thủ hoàn thành nó mới được.

Lúc này Aomine ở nhà nhàm chán xem tivi thì nhận được cuộc gọi từ Momoi, cậu nhấc máy lười biếng trả lời: "Sao vậy Satsuki?"

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lo lắng: "Dai à, giọng cậu sao vậy, bị bệnh ư?"

"Tôi vừa mới ngủ dậy thôi, không có việc gì đâu!"

Momoi nghe thấy giọng cậu khàn hơn thường ngày, cô còn đang cân nhắc thật giả trong lời nói của cậu thì bên kia đã hỏi tiếp, cậu gọi tôi có chuyện gì không?

"Dai à ngày mốt cậu không bận gì chứ, đi dạo công viên Sumida cùng tớ nhé!"

"Hừm... cậu đợi tôi chút."

Aomine kẹp điện thoại bên vai, nhanh chóng tra soát lịch trình, để xem hôm đó là thứ bảy thì phải.

Momoi nghe tiếng lật loạt soạt của cậu, cô lí nhí, giọng nói mang theo chút chờ mong: "Thật ra nếu cậu bận rồi cũng không sao, nhưng nếu cậu không có lịch trình thì đi chơi với tớ được không? Cậu sắp vào đội tuyển luyện tập rồi, sẽ khó khăn lắm tớ mới có dịp đi dạo cùng cậu nữa."

Bên này Aomine chợt khựng lại, cậu nhíu mày nhìn tờ lịch được đánh dấu kế hoạch màu đỏ trước mắt, hồi lâu mới trả lời:

"Satsuki à, buổi sáng tôi không bận gì, chúng ta đi buổi sáng được không?"

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng mừng rỡ của Momoi: "Được chứ, cảm ơn cậu! Hẹn gặp lại vào sáng ngày mốt nha Dai-chan!"

Đợi khi Momoi đã tắt máy, Aomine vội lướt tìm số của quản lí Kohoru gởi một dòng tin nhắn: Kohoru-senpai, thứ bảy tuần này tôi có việc bận đột xuất vào buổi sáng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ vào buổi chiều. Mong tiền bối Kohoru lượng thứ.

Ở một chỗ khác, quản lí Kohoru đang nhàn nhã thưởng trà, đôi tay thoăn thoắt lướt qua sơ yếu lí lịch các thành viên mới thì điện thoại thông báo tin nhắn đến.

Kohoru dừng động tác, anh liếc nhìn vào dòng tin nhắn, kính ngữ lịch sự, từ ngữ rõ ràng, ý đồ xúc tích. Kohoru trán nổi đầy gân xanh, chỉ cảm thấy dây thần kinh bình tĩnh của mình đang đứt dần từng sợi. Anh xiết chặt nắm đấm, mỉm cười "hòa nhã" nhìn chầm chầm vào điện thoại.

Được lắm cái tên cứng đầu kia, lần này tôi nhất định cho cậu một trận nhừ thân.

Aomine đang nằm ườn ở nhà bỗng nhiên giật mình bật dậy, cảm giác lạnh sống lưng từ đâu truyền đến khiến cậu bất giác rùng mình, cậu nhìn quanh một lượt đoán chừng chắc do mình mệt mỏi sinh ảo giác, không thèm để ý Aomine lười biếng nằm xuống tiếp tục giấc mộng đẹp.

-------
Sáng thứ bảy, Momoi đã dậy từ sớm cô mang tạp dề vào nhà bếp làm bữa sáng. Xong xuôi cô đi đến trước tủ đồ ngắm nhìn một lượt rồi quyết định chọn kiểu áo sơ mi phối với váy caro đơn giản chuẩn bị đến điểm hẹn.

Khi Momoi tới công viên chỉ lát đát vài người, cô nhanh chóng phát hiện ra Aomine đang ngồi ở một gốc cây anh đào già ngoắc tay với mình.

Lúc đến gần Momoi mới phát hiện gốc cây già này lớn hơn những cây khác rất nhiều.

Từng nhánh cây vươn ra sum suê như một chiếc ô khổng lồ sừng sững giữa trời, nhờ thế mà nơi cô ngồi không hề bị chói nắng như những gốc cây khác. Quả thật là một nơi lí tưởng.

"Aomine cậu tới sớm để lựa chỗ ấy à, cảm ơn cậu nha!"

"Chỉ tình cờ tôi chọn chỗ này thôi."

Momoi chỉ cười mà không phản bác lại cậu, cái con người nghĩ một đằng nói một nẻo này cô sớm đã quen rồi.

Cô mở túi bày ra các đủ hộp to nhỏ chứa đồ ăn bắt mắt, phần ăn này khá lớn so với hai người tuy nhiên sức ăn của Aomine rất khỏe nên cô không hề lo mình đã chuẩn bị quá nhiều.

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện qua lại, chẳng mấy chốc thức ăn đã dần vơi sạch, mà người đến cũng ngày một đông đúc.

Aomine và Momoi thu dọn xung quanh, cô cùng cậu chậm chạp đi dạo trên con đường lát đá bên cạnh.

Công viên Sumida nằm ven theo sông Sumida, là một địa điểm hút người tham quan không chỉ vì phong cảnh đẹp mà còn là bầu không khí trong lành, yên bình hiếm thấy giữa thành phố nhộn nhịp là Tokyo.

Hiện tại là giữa tháng Ba có thể nói là thời điểm tuyệt vời để ngắm hoa đào nở rộ. 

Dọc bờ sông Sumida là một dãy hoa anh đào nối tiếp đua nhau khoe sắc, hệt như một tấm lụa mềm mại trải dài đến vô cùng vô tận. 

Dòng sông Sumida trong vắt tựa tấm gương khổng lồ, phản chiếu muôn ngàn vạn trạng sắc màu mà thiên nhiên ban tặng, sắc xanh ngọc của nền trời, màu vàng của nắng, ánh hồng của hoa, tất cả hội tụ lại trong một bức tranh vừa bình yên vừa tuyệt đẹp.

Tia nắng sớm lặng lẽ len lỏi qua từng tán cây, mang hơi ấm đến những nụ hoa anh đào se lạnh vẫn còn đọng hơi sương, bức tranh được điểm tô bỗng sáng bừng lên, phát ra thứ ánh sáng trắng lấp lánh tựa một xứ sở thần tiên huyền ảo.

Momoi bị vẻ đẹp trước mắt mê hoặc, hoa anh đào giấu mình trong những giọt sương sớm gặp nắng thì ngượng ngùng ẩn nấp nhưng lại không kiềm được mà tỏa sáng rực rỡ.

Cô say mê vươn tay chạm vào một nụ hoa đang bung mình khoe sắc, mê đắm cảm nhận sự mềm mại của cánh hoa, quyến luyến thứ hương thơm ngọt ngào thoang thoảng nơi đầu mũi.

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, như nghịch ngợm như thích thú quấn quýt lấy những cành hoa vẫn còn lay động, để lại hàng ngàn cánh hoa tung bay rợp trời.

Momoi thả hồn theo những đóa hoa ấy, cô dang tay cảm nhận từng cánh hoa lướt qua tóc mình, vai mình chầm chậm rơi xuống đất.

Momoi xòe tay hứng lấy những đợt hoa rơi xuống, nói đoạn cô xoay người thần thần bí bí đưa đến trước mặt Aomine, nhân lúc cậu vẫn chưa phản ứng cô nhoẻn miệng cười tung hết tất cả lên cao nhất.

"Những cách hoa này tớ đặc biệt dành riêng cho cậu, chỉ vì cậu mà nở rộ đấy! Cậu cảm động chưa Dai-chan?"

Aomine bất ngờ bị cô dọa đến sững người, mãi một lúc sau cậu sờ mũi cười khổ, thật hết cách với cô nàng này luôn: "Tôi cảm động sắp khóc luôn rồi đây!"

Momoi cười khanh khách vui vẻ chìm đắm trong trò chơi mình tạo ra, cô gái nhỏ tựa như một tinh linh xinh xắn, vô tư vô lo vui đùa giữa ngàn hoa.

Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong ngần chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh, mang theo ý cười rạng rỡ mà nhìn Aomine. Bây giờ trong đôi mắt chất chứa sao trời ấy, còn hiện lên một dáng hình đặc biệt khác.

Aomine chầm chậm đi sát bảo vệ tiểu tinh linh không bị người khác va phải, thỉnh thoảng cậu sẽ cẩn thận nhặt đi những cánh hoa vướn trên áng tóc của cô. 

Khoảng khắc chạm vào lọn tóc mềm mại của Momoi, tim Aomine run lên như phảng phất có một chiếc lông vũ rơi nhẹ vào phần sâu thẳm trong tâm hồn cậu.

Qua màn hoa rơi lả tả, Aomine nhìn cô nàng tươi cười vui vẻ trong tầm mắt mắt, cậu cũng mỉm cười ngước nhìn những đóa hoa vẫn còn e ấp, thầm nghĩ rồi có ngày bông hoa của cậu cũng sẽ nở rộ rực rỡ hơn bao giờ hết. 

Momoi chơi một lúc cũng khá mệt, cô quay người định tìm chỗ nghỉ chân thì va vào Aomine sừng sững đứng sau lưng lúc nào không hay. Mũi cũng bị đập vào ngực cậu.

"A ui, Dai à, sao cậu đứng ở đây?"

Aomine bực dọc vừa trách mắng vừa cẩn trọng xem xét cái mũi bị đụng trúng của cô nàng: "Cậu còn hỏi nữa, không có tôi đứng ở đây nãy giờ cậu đã bị người ta đạp dẹp lúc nào không hay rồi. Để tôi xem coi! Hừm không sao rồi mũi vẫn còn sài được."

Momoi xoa xoa mũi bị đau, thầm mắng trong lòng, cái tên ngốc này không biết an ủi người ta gì cả, đột nhiên Momoi sững người như phát hiện điều gì đó, cô chụp lấy tay Aomine hấp tấp kêu lên:

"Dai à, cậu sao vậy, tay cậu nóng lắm!"

Momoi nhón chân chồm tới sờ vào trán của Aomine, đúng như cô dự đoán cậu bị sốt mất rồi. Cô tức giận trừng mắt với Aomine: "Cậu bị cảm từ bao giờ rồi, khai mau."

Aomine dáo dác nhìn xung quanh lãng tránh ánh mắt của Momoi: "Hôm qua tôi đã uống thuốc, bây giờ cũng khỏe rồi."

Momoi giận dữ đánh cậu ta một cái, cô cẩn thận kéo áo khoác lại giúp Aomine giữ ấm rồi kéo tay cậu chạy đến hiệu thuốc gần nhất.

Lúc nãy chạm vào áo khoác, cô đã mơ hồ cảm giác ẩm ướt của hơi sương, cái cậu ngốc này đã bị bệnh còn đến đây phơi sương sớm giành chỗ cho cô làm gì, đã vậy còn không chịu uống thuốc đầy đủ, ra vẻ với ai cơ chứ. 

Đúng thật ngốc nghếch hết chỗ nói.

Mà trớ trêu thay, cái tên ngốc này lại dễ dàng chi phối tất cả cảm xúc của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top