Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi giờ tan tầm cuối cùng cũng tới, Midorima sắp xếp đồ đạc và đi về. Anh xuống tầng và bước vào quán cà phê như thường lệ. Kuroko đang chuẩn bị đồ uống cho người con trai tóc đen, trong khi Kagami đang lau dọn bàn ở phía sau. Midorima nhìn theo người con trai khi cậu rút tiền trong ví ra, cười chào Kuroko và quay lại với cốc chocolate bạc hà nóng cùng kẹo marshmallow ở trên cùng. Anh chớp mắt.

Người con trai tóc đen vẫn nở nụ cười quen thuộc chào anh, cậu nán lại ở ngưỡng cửa trong khi Midorima lấy đồ uống của mình.

Ngoại trừ là ngày hôm nay mọi thứ sẽ khác. Midorima sẽ không bỏ qua cơ hội của mình một lần nào nữa. Bao nhiêu năm qua cùng bước đi trên cùng một con đường với người con trai, anh nhận ra mình đã yêu cậu ấy từ rất lâu rồi.

Midorima tiến tới chỗ cậu đang đứng.

"Xin chào" anh cất tiếng. Cậu ngước lên nhìn anh với sự ngạc nhiên tột độ. Kuroko chống cằm lên cánh tay, nhìn họ với vẻ thích thú, thậm chí Kagami cũng phải quay lại.

"Xin chào," người con trai tóc đen đáp lại, nụ cười của cậu lớn hơn một chút. "Hôm nay trời đẹp thật." Giọng cậu thật dịu dàng.

"Đúng vậy," Midorima gật đầu nhẹ, chỉnh lại cặp kính trên mũi. "Cũng đã ấm lên rồi."

Cậu cười. "May mà thời tiết không còn lạnh như hồi đầu tháng Mười hai nữa. Tôi thực sự không giỏi chống chọi với thời tiết lạnh đâu. Lúc nào tôi cũng phải có một cốc đồ uống nóng để làm ấm cơ thể."

"Hôm nay anh không có chocolate trong đồ uống ư?" Midorima nghiêng đầu. Người con trai lại cười, một ánh nhìn tinh nghịch loé lên trong mắt.

"Ồ, vậy anh cũng để ý cách tôi gọi đồ uống sao?"

"Ngày nào tôi cũng nhìn thấy anh mà," Midorima không do dự trả lời. "Không muốn thì tôi cũng phải để ý thôi. Đừng nghĩ xấu về tôi nhé."

"Tất nhiên là không rồi," cậu cười lớn. "Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Lúc nào anh cũng như đang ở trong thế giới riêng của mình, nên tôi chưa từng nghĩ là anh sẽ để ý đâu. Kuroko bảo là hôm nay họ hết chocolate mất rồi, nên tôi mới phải gọi marshmallow đó."

"Tôi có đem theo chocolate này," Midorima đột ngột nói, vội vã mở cặp táp ra. "Tôi, ừm, vài ngày trước có ghé qua tiệm bánh kẹo trên phố này, mặc dù tôi cũng không hảo ngọt cho lắm. Được khuyến mại thôi."

Anh đưa thỏi chocolate trắng cho cậu, và cậu nhận lấy với vẻ bất ngờ.

"Ồ, cảm ơn anh. Thật trùng hợp, phải không?"

"À, ừm..." Midorima khẽ đáp trước khi tiến đến quầy. Kuroko đưa cốc hồng trà cho anh, anh trả tiền, cho tiền boa vào lọ, nói nhỏ "Chúc một buổi tối tốt lành," với cặp đôi phía sau quầy.

"Anh cũng vậy, Midorima-san," Kuroko cười, và Midorima bước ra ngoài cùng với người con trai tóc đen.

"Midorima, phải không?" người con trai hỏi trong khi họ bắt đầu bước đi trên vỉa hè. Cậu chuyển cốc đồ uống qua một tay và chìa tay còn lại ra bắt tay với anh. "Takao Kazunari. Thật vui khi được chính thức gặp anh."

"Midorima Shintaro," Midorima trả lời. "Tôi cũng vậy. Chỉ là tò mò thôi, nhưng anh là cung gì?"

"Ể? Tôi là cung Bọ Cạp," Takao cười rạng rỡ, và trái tim Midorima lỡ mất một nhịp. "Còn anh thì sao?"

"Tôi là Cự Giải."

"À, vậy là sinh nhật mùa hè nhỉ," Takao cười thành tiếng, và Midorima nhận ra anh rất thích tiếng cười của cậu. "Tôi sinh ra vào mùa đông, nhưng anh thấy đấy, tôi rất ghét thời tiết lạnh."

"Vậy sao chúng ta không cùng đợi nó qua đi nhỉ?" Midorima bóng gió gợi ý, nhưng Takao quay sang nhìn anh thật lâu bằng đôi mắt xanh bạc của cậu, khiến những bước chân của anh chệch một chút. Takao cũng dừng lại. Họ đứng lại trên vỉa hè, hai đôi mắt cứ nhìn nhau như thế, như có thế lực vô hình nào đang níu giữ chúng lại với nhau.

"Tôi luôn tự hỏi," Takao cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu thật nhẹ. "Tại sao chúng ta đã đi cùng nhau trên con đường này từ rất lâu rồi, vậy mà chưa từng bắt chuyện với nhau?"

"Tôi cũng không biết nữa," Midorima khẽ trả lời. "Nhưng tôi đã nhận ra mình không hề hạnh phúc với cuộc sống trước đây của mình...và tôi muốn thay đổi nó. Thay đổi một cách quyết liêt."

Nụ cười của Takao lại càng rạng rỡ. "Lại một sự trùng hợp nữa. Tôi cũng là người luôn hành động quyết liệt đó."

Midorima nhận ra cậu ta cũng đang tán tỉnh lại mình. Ngày hôm nay đã đi lệch hoàn toàn khỏi những thói quen nhàm chán của anh.

Và anh thích như vậy.

"Tối nay anh có rảnh không?" Midorima hỏi bằng giọng chắc chắn. Dù cậu có đồng ý hay không, anh cũng sẽ không hối hận. "Anh có muốn đi ăn tối cùng tôi không?"

Takao chợt cúi đầu, má đỏ bừng. Cậu mân mê cái cốc trên tay, và cuối cùng cậu ngẩng lên nhìn Midorima với ánh mắt thật ấm áp.

"Tất nhiên rồi. Tôi rất vui nếu được dùng bữa tối cùng anh."

Anh không dành chỉ mười bảy phút với Takao tối hôm nay. Và anh không phiền chút nào về điều đó cả.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top