Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Hội Thi Thể Thao (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Hội Thi Thể Thao (2)

Tiết trời hôm nay tương đối mát mẻ, gió thổi nhẹ nhàng, thong thả cuốn theo từng gợn mây trôi nổi giữa trời. Kurosawa che miệng ngáp một cái, tiện tay kéo rèm cửa ra hai bên, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kính thủy tinh dịu dàng phủ lên người anh, Kurosawa nheo mắt quan sát phía ngoài, trên đường lớn xe cộ vẫn lưu thông như mọi ngày, không khí náo nhiệt của ngày mới.

Sau khi chuẩn bị một lượt, Kurosawa lấy cặp táp xuất phát đến công ty, đêm qua dù đi ngủ rất muộn, nhưng sáng nay vẫn có thể tỉnh táo đi làm, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi có chút mệt, anh dự định khi tới công ty sẽ tranh thủ uống một chút cà phê, nếu không thật sự khó mà trụ được đến hết ngày.

Vào sảnh lớn, Kurosawa vui vẻ chào hỏi mọi người trong công ty. Khi sắp đến trước cửa thang máy, anh theo thói quen chỉnh lại trang phục, hai mắt nhanh chóng chuyển dời muốn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, quả nhiên trong nhóm người, Adachi đã bị đẩy lùi về phía sau, còn đang nhiệt tình nhường người khác đi trước, Kurosawa không nhịn được khẽ nâng khóe môi, điều chỉnh biểu tình, chớp mắt mấy lần để trông bản thân tự nhiên nhất, sau đó mới chậm rãi tiến về phía cậu, cười nói: "Chào buổi sáng!"

Adachi thoáng giật mình, hai ba bước kéo xa khoảng cách với Kurosawa, hơi liếc mắt nhìn anh, người này vẫn không khác bình thường là bao, mỗi lần gặp gỡ đều dùng khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết đó mỉm cười tươi tắn. Adachi thật sự nghi ngờ, liệu có phải Kurosawa cố tình hay không, dạo gần đây tần suất hai người gặp nhau ngày càng nhiều, trước đây Kurosawa rất tuân thủ giờ giấc, luôn đến công ty rất sớm, nhưng mà mấy ngày này lại thường xuyên đi trễ, kì lạ hơn, bọn họ đều vừa vặn gặp mặt nhau ở trước thang máy, một câu "Chào buổi sáng" kia cơ hồ cũng nghe đến thực quen tai.

Adachi nhẹ gật đầu, nói: "Chào buổi sáng."

Chủ đề trò chuyện giữa hai người không nhiều, về cơ bản đều là Kurosawa chủ động, Adachi cũng không quá hứng thú, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu. Kurosawa nén một tiếng thở dài, trong suốt bốn năm anh vẫn luôn thích thầm Adachi, mặc dù cậu ấy không nhận ra cũng không hưởng ứng, nhưng ít nhất bọn họ vẫn giữ được quan hệ đồng nghiệp. Lần đầu tiên Kurosawa thích một người đến như vậy, đôi khi cảm thấy thất vọng, buồn bã vì cậu ấy không biết tâm ý của anh, suy nghĩ muốn từ bỏ không phải không có, nhưng chỉ cần Adachi đột nhiên mỉm cười, trái tim Kurosawa lại bất chợt nhảy lên, vượt ngoài tầm kiểm soát mà điên cuồng đập loạn. Adachi giống như những bông tuyết vào mùa đông vậy, khi chạm tay vào thì rất lạnh, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy tuyết rơi, trong lòng lại háo hức ngắm nhìn, khao khát được hứng trọn bông tuyết ấy.

"Hội thi thể thao sắp tới, Adachi nghĩ chúng ta có thể thắng không?" Kurosawa hơi nghiêng đầu, nhu tình nhìn sườn mặt thanh thoát của nam nhân đứng bên cạnh.

Adachi không ngờ Kurosawa sẽ đột ngột hỏi chuyện này, cậu hiển nhiên không hề lưu tâm, dù là phòng kinh doanh hay bộ phận khác giành chiến thắng, đối với cậu cũng không hề ảnh hưởng. Adachi gãi đầu, cười gượng gạo nói: "Có thể..." Dừng một chút, không thấy Kurosawa trả lời, Adachi tưởng rằng mình nói chưa rõ ràng, vì vậy bổ sung: "Phòng kinh doanh có Kurosawa tham gia, nhất định có thể thắng... Mọi người đều nói như vậy."

Kurosawa "À" một tiếng, nhướng mày hỏi: "Adachi thì sao? Cậu cũng nghĩ tôi sẽ làm tốt à?"

Adachi không tự giác gật đầu, nói: "Ừm..."

Tuy không biết cậu ấy có thực lòng hay không, nhưng Kurosawa vẫn rất cao hứng, anh nói: "Cảm ơn cậu."

Thang máy "đinh" một tiếng khai mở, hai người cùng vài người ở bộ phận khác từ từ tiến vào, trong lúc thang máy đang đi lên, Adachi như cũ được Kurosawa ngăn lại giữa vách thang máy, không gian xung quanh cậu cũng trở nên rộng rãi hơn. Adachi hơi dịch người đến gần anh, hít sâu một hơi, đè thấp âm lượng vừa đủ để anh nghe thấy, nói: "Kurosawa cố lên nhé..."

Bởi vì đang hồi hộp nên Kurosawa nghe không rõ, anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đỉnh đầu Adachi khẽ động: "Cậu nói gì à?"

Adachi không tự nhiên lui ra xa, lắp bắp nói: "Ý tôi là mọi người đều rất tin tưởng Kurosawa..."

Kurosawa hơi kinh ngạc, biểu tình ngưng trệ trong ít phút, nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại, anh nói: "Vậy à. Tôi cũng rất tin tưởng Adachi, cho nên cuối tuần này cùng nhau cố gắng nhé."

Adachi: "Ừm, cậu cũng vậy."

Có lẽ Kurosawa không biết, những lời mà Adachi nói đều là thật, Kurosawa trong mắt cậu từ trước đến nay luôn là người hoàn hảo tuyệt đối.

...

Rốt cuộc ngày thi đấu cũng đến, mấy cô gái trong phòng kinh doanh cực kỳ hào hức chờ xem Kurosawa thi bắn cung, vào năm trước bọn họ cũng từng được chứng kiến Kurosawa bắn cung một lần, quả thực vô cùng hấp dẫn, tư thế hiên ngang, khi tập trung ngắm bia càng tăng thêm mấy phần mị hoặc, đẹp đến mức điên đảo. Lần đó cũng là công ty tổ chức, năm nào cũng có, chủ yếu là muốn mọi người có khoảng thời gian vui chơi giải trí, sau đó làm việc cũng tích cực hơn.

Từ lúc Kurosawa xuất hiện, anh gần như bị mấy cô gái vây kín, không thể di chuyển cũng không thể từ chối, Kurosawa lại là người rất ôn nhu, nên mới không nỡ bày ra vẻ mặt khó chịu, chỉ có thể chấp nhận đứng một chỗ để bọn họ khen ngợi, thi thoảng sẽ nói một tiếng cảm ơn.

Bộ phận phát triển và bộ phận quan hệ xã hội cũng bận rộn không kém, thể lực của hai bên đều rất tốt, mới ra sân đã chuyên tâm khởi động, ngay cả Rikato thường ngày tùy hứng cũng đặc biệt nghiêm túc.

Adachi ngồi cùng với các lão tiền bối ở phòng dự án, cậu chống tay đỡ cằm, buồn chán nhìn xung quanh mọi người đều hừng hực khí thế. Bỗng từ xa Urabe cầm trên tay hai bình nước đi tới, cố nhiên dừng trước người Adachi, đưa một bình cho cậu, cười ẩn ý nói: "Cô Fujisaki làm đấy, trà anh đào, cô ấy chu đáo thật." Nói đoạn, ngồi xuống bên cạnh Adachi, ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Adachi nhìn bình nước trong tay, nghĩ nghĩ lại để sang một bên, nói: "Tiền bối không luyện tập trước sao?"

Urabe không nhìn cậu, vỗ ngực tự tin nói: "Không cần, cậu không biết trước đây tôi được mệnh danh là siêu báo đen sao, ngay cả vận động viên hàng đầu cũng phải kiêng nể tôi mấy phần đấy."

"Phụt" Adachi vừa nghe, nhịn không được muốn cười, cậu vội vàng xua tay, nói: "Không phải... Em xin lỗi!"

Urabe đen mặt, không thèm chấp Adachi, anh đưa mắt nhìn phía trước, tặc lưỡi nói: "Nhìn xem Kurosawa bận chưa kìa, đẹp trai đúng là tốt thật."

Adachi cũng nhìn, cảm thấy quanh thân người nọ như được phủ một tầng tinh quang sáng lấp lánh, cậu vươn tay che mắt, nói: "Người như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ..."

Urabe vỗ vỗ vai Adachi, đứng lên nói: "Đi thôi, đến xem họ thi đấu. Tuyệt đối không thể thua bộ phận phát triển và bộ phận quan hệ xã hội được."

Vì vậy hai người bắt đầu gia nhập đám đông ồn ã, phòng dự án vì không có người tham gia nên đều trở thành khán giả ở một bên cổ vũ, hiện tại chỉ có ba bộ phần còn lại tranh tài với nhau. Mỗi bộ phận sẽ cử ra hai người thi đấu, phòng kinh doanh gồm Kurosawa và Touha, bộ phận quan hệ xã hội gồm Rikato và Kenji, bộ phận phát triển gồm
Taru và Jitenno, không thể nói trước kết quả, kinh nghiệm thi đấu của bọn họ đều được tích lũy qua các năm, thực lực hơn người, nghiễm nhiên không thể xem thường.

Người tiến lên đầu tiên là Kurosawa, Riakto và Jitenno. Ba người đồng thời ra giữa sân, đứng phía sau vạch quy định được vẽ sẵn, bia ngắm bắn đặt ở khoảng cách hai mươi mét, mọi người ngồi trên hàng ghế phía sau nhiệt tình cổ vũ, Adachi bị vây ở giữa có chút chịu không nổi, lặng lẽ đưa tay che hai tai lại, hai mắt lại gắt gao dán chặt lên tấm lưng miên man của người đứng ở vị trí thi đấu, sau khi có hiệu lệnh bắt đầu, một tay anh cầm cung tên đưa ra phía trước rồi nâng lên khỏi đầu, tay còn lại đưa mũi tên vào vị trí sẵn sàng, mũi tên thẳng ngang má, sau đó từ từ kéo căng dây cung, thả dứt khoát phần đuôi tên đang giữ, cả quá trình đều rất thuận lợi, sau khi mũi tên phóng đi, anh vẫn giữ cung tên ổn định ở vị trí nhắm bắn.

"9 điểm!" Người phụ trách đi tới rút mũi tên xuống, cẩn thận ghi chép lại, hứng khởi hô lên.

Không ngoài dự đoán, mấy cô gái thích thú vô cùng, còn không ngừng hô tên Kurosawa.

Adachi vừa rồi cũng ngưng thở để theo dõi, sau khi nghe số điểm mà Kurosawa đạt được sau ba lần ngắm bắn, cậu bất giác nở nụ cười, Rokkaku ngồi phía sau chợt đứng dậy, đầy nhiệt huyết hô lớn: "Tuyệt quá! Anh Kurosawa tuyệt quá!"

Adachi hơi quay đầu nhìn lại, nụ cười đông cứng, cái này cũng quá mức phấn khích rồi, Rokkaku quả nhiên là người hâm mộ cuồng nhiệt của Kurosawa.

Bắn cung gồm có năm set thi đấu, sáu người ở ba đội thay phiên nhau lần lượt hoàn thành phần thi.

Kết thúc màn thi bắn cung, người phụ trách cầm bảng điểm đã thống kê đứng ở giữa tuyên bố: "Chúc mừng phòng kinh doanh Kurosawa và Touha!"

Sau khi kết quả được công bố, mọi người từ trên hàng ghế lập tức chạy đến vây quanh Kurosawa và Touha, vui vẻ chúc mừng. Adachi không có ý định cùng bọn họ chen lấn nên chỉ đứng bên ngoài vòng vây, Rikato nhìn thấy cậu liền tiến đến, nói: "Tiếc thật. Nhưng Kurosawa đúng là một cung thủ cừ khôi. Chúng tôi chỉ thua hai điểm."

Adachi: "Cậu cũng chơi rất hay."

Rikato uống một ngụm nước mát, huých vai Adachi: "Cậu khen thật đấy hả."

Adachi cười cười nói: "Ừm, là thật."

Rikato: "Không ngờ tôi cũng đợi được đến ngày Adachi khen ngợi cơ đấy. Cậu sẽ thi chạy ba chân à?"

Adachi gật đầu: "Ừm, cậu cũng vậy?"

Rikato: "Tôi sẽ không nhường đâu."

Nói xong, không đợi Adachi phản hồi đã vội vàng đi mất, người ở bộ phận quan hệ xã hội gọi cậu ta trở lại bàn bạc gì đó. Adachi không nói gì, lần nữa ngồi xuống hàng ghế lúc nãy, cầm bình trà anh đào Fujisaki chuẩn bị uống một ngụm, hương vị ngọt ngào len lỏi trong khoang miệng, mùi anh đào thơm ngát, giống hệt lần trước Fujisaki đã cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top