Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Tôi Nhớ Adachi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Tôi Nhớ Adachi

Nữ bác sĩ cẩn thận dặn dò mấy câu sau đó liền rời đi, trong phòng thời điểm này chỉ còn lại hai người, Adachi cực kỳ căng thẳng, vẫn như cũ đưa lưng về phía Kurosawa, một lời cũng không nói.

Kurosawa nhìn nhìn băng gạc màu trắng quấn tay anh thành mấy vòng, khẽ nhíu mày, hơi nâng lên mi mắt nhìn bóng lưng đang hạ thấp hết mức của Adachi, không nhịn được thở dài, cậu ấy chắc lại tự trách mình, luận về điểm này, Kurosawa thật sự không hài lòng, Adachi luôn tự ti với chính mình, lúc nào cũng nhận hết lỗi lầm về phía bản thân, hoàn toàn không có ý định chia sẻ tâm tư với người khác.

Kurosawa muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định đi ra ngoài mua chút thức ăn, lúc quay lại trên tay đều mấy món tốt cho việc hồi phục, còn có bánh ngọt và cà phê, Kurosawa nhẹ nhàng đặt lên bàn, cười nói: "Không biết Adachi thích ăn gì nên tôi mua mấy món cơ bản vậy."

Adachi hơi quay đầu nhìn túi to túi nhỏ lủ khủ trên bàn, nói: "Cảm ơn..."

Kurosawa cười càng thêm sâu, dùng một tay lành lặn lấy đồ ăn đựng bên trong túi giấy ra ngoài, một bên nói: "Adachi không cần lo lắng về hội thao, đến ăn một chút đi."

Adachi cứng nhắc xoay người lại, Kurosawa thuần thục xếp muỗng đũa trước mặt cậu, sau đó ngồi ở phía đối diện, nói: "Cậu ăn cái này trước đi, là súp miso."

Adachi đã cầm muỗng lên, không tự nhiên múc một muỗng canh đưa lên bên miệng, kết quả vì canh vẫn còn nóng nên cậu vội đẩy muỗng ra xa, che miệng kêu: "Nóng!"

Kurosawa nhướng cao một bên mày, từ đầu chí cuối dõi theo từng động tác của Adachi, lúc này nhìn thấy cậu liên tục dùng tay quạt gió thì bật cười, nói: "Hay đợi nguội chút nữa hãy ăn."

Adachi lắc đầu quầy quậy: "Không cần..." Dừng một chút, thấy Kurosawa không phản đối cũng không làm ra bất luận hành động nào, cậu nói tiếp: "Kurosawa không ăn sao?"

Kurosawa mở nắp ly giấy, bên trong là cà phê còn đang bốc khói, anh nói: "Tôi uống cái này là được."

Adachi yên lặng nhìn Kurosawa thong thả uống một hớp cà phê nóng, mu bàn tay bên phải đã được băng bó, so với lúc nãy cơ hồ vẫn tốt hơn. Adachi thu hồi tầm mắt, cúi đầu chuyên tâm uống canh, vị có chút lạt, bình thường cậu uống canh đều cho rất nhiều đường, ngọt một chút mới có cảm giác ngon miệng, nhưng Kurosawa chắc là không biết, dù sao bọn họ cũng không thân thiết, khẩu vị của đối phương thế nào, hiển nhiên không thể đoán được.

"Kurosawa..." Adachi uống được một nửa đột nhiên ngừng lại, dè dặt ngước nhìn nam nhân đang hướng ánh mắt mong chờ về phía cậu, Adachi hít một hơi sâu, đặt muỗng xuống bàn, nháy mắt dựng thẳng lưng, lần nữa cúi đầu nói: "Kurosawa, thành thật xin lỗi!"

Kurosawa đầu tiên là kinh ngạc, sau lại thấy khó chịu trong lòng, quả nhiên giống như anh nghĩ, Adachi bởi vì chuyện này mà dằn vặt không yên. Tay Kurosawa ở dưới bàn nắm chặt, dường như đang kìm nén điều gì, qua một lúc liền buông lỏng, khóe miệng anh dần cong lên thành một biên độ rõ ràng: "Không có gì. Adachi không cần xin lỗi, không phải cậu cố ý, cũng là tôi tình nguyện, cho nên về sau đừng suy nghĩ về nó nữa!"

Lúc Adachi ngẩng đầu, liền chứng kiến một mặt dịu dàng của Kurosawa, anh vẫn như thường ngày, luôn treo bên môi một nụ cười rạng rỡ, đột nhiên Adachi nghĩ nếu như cô gái nào đó cùng Kurosawa hẹn hò, nhất định là rất hạnh phúc, có thể đi bên cạnh một người hoàn hảo như vậy, sẽ vô cùng hân hoan vui sướng.

...

Vì chấn thương ở chân cần thời gian để hồi phục, nên Adachi trực tiếp viết đơn xin nghỉ phép, suốt ngày nằm ì ở nhà ngơ ngẩn nhìn trần nhà đơn điệu.

Sáng sớm, Adachi còn chưa tỉnh ngủ, xoa xoa mái tóc ổ quạ, vừa ngáp vừa đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài hai tay cầm túi ni long chất đầy đồ ăn, Adachi nép người sang một bên để người nọ vào trong, sau đó mới đóng cửa, nói: "Cậu đến sớm quá, hôm nay không viết được gì à?"

Tsuge vừa vào nhà đã vội vã vào bếp lấy bát đũa xếp lên bàn, không nhìn Adachi nói: "Tớ đến chăm sóc người bệnh là cậu còn gì, mấy món này đều mua ở chỗ quen đấy."

Chân của Adachi vẫn chưa thể đi lại bình thường, cậu với tay lấy nạng gỗ dựng trên vách, chống đỡ đi qua, ngay ngắn ngồi xuống sàn, chăm chú nhìn Tsuge cho thức ăn vào bát: "Cháo?"

Tsuge gục gặc đầu: "Đương nhiên là cháo."

Adachi xoa xoa mi tâm đau nhức, đau khổ nói: "Tsuge, tôi đã ăn cái này ba ngày rồi, không thể đổi món khác sao?"

Tsuge rất chu đáo đẩy bát tới trước mặt Adachi, lấy muỗng đặt vào tay cậu, kiên định nói: "Không thể."

Adachi chỉ chỉ mấy cái túi được Tsuge để một bên không động đến, nghi hoặc hỏi: "Cái đó là gì? Không phải mua cho tớ à?"

Tsuge lắc lắc ngón tay: "Cái này là thịt bò thượng hạng đấy, không thể ăn được."

Adachi kháng nghị: "Tại sao không thể? Tsuge, cậu mua nhiều như thế, ăn không hết đâu, chi bằng nấu cho tớ một ít, tuyệt đối đừng lãng phí!"

Tsuge kiên quyết từ chối, ra sức ôm mấy túi thịt bò vào người, nói: "Không phải tớ giữ riêng cho mình, đây là có người nhờ tớ mua hộ..."

Adachi nuốt xuống một hớp cháo nhạt nhẽo, trợn mắt kinh hô: "Thế cậu phải đi ngay à? Không ở lại chơi game sao?"

Tsuge cầm thịt bò đứng dậy, cười ngại ngùng: "Thật ngại quá, để lần sau vậy, hôm nay tớ không đi không được." Nói xong, không đợi Adachi kịp phản ứng đã mau chóng rời khỏi.

Adachi buồn bực thả muỗng vào lại bát cháo vẫn đang bốc khỏi trắng, ngã người nằm xuống sàn nhà, lại bắt đầu thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà đơn bạc. Vốn dĩ hôm nay Tsuge sẽ ngủ lại đây, dự định ban đầu là chơi game đến sáng hôm sau, kết quả Tsuge nửa đường đã đi mất, Adachi cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục lăn qua lăn lại trên giường, không bao lâu thì ngủ mất.

...

Adachi không đến công ty ba ngày, Kurosawa thật sự có chút nhớ cậu, mỗi buổi sáng đi thang máy đều không nhịn được trông đợi, hi vọng có thể nhìn thấy cậu ở trước cửa ngoan ngoãn nhường người khác đi trước, thế nhưng tận khi vào đến phòng kinh doanh, bàn làm việc của cậu ấy vẫn để trống, mặc dù biết rằng Adachi đã xin nghỉ phép, Kurosawa vẫn không kìm được muốn tìm kiếm hình bóng người trong lòng.

"Anh Kurosawa vẫn chưa làm xong à? Đã quá giờ tan tầm năm phút rồi!" Rokkaku thu dọn xong, ôm cặp táp chuẩn bị về, chợt thấy Kurosawa còn đang bận rộn gõ bàn phím máy tính.

Kurosawa nhẹ cười, nói: "Còn một số tài liệu cần giải quyết xong trong hôm nay."

Rokkaku: "Anh có cần em giúp không?"

Kurosawa từ chối: "Không cần, chỉ khoảng năm phút nữa sẽ xong, cậu về trước đi."

Rokkaku có điểm do dự, nhìn xung quanh đã không còn ai, cậu nói: "Ngày mai sẽ ra mắt giấy ghi chú bốn mùa, anh Kurosawa vất vả thật đấy. Lần trước bộ phận quan hệ xã hội giành chiến thắng nên đã đi Osaka hết rồi, công việc còn lại đều giao cho phòng kinh doanh chúng ta!"

Kurosawa nhướng mày, trêu chọc: "Không đến nỗi. Cậu không mau về đi, không sợ bạn gái đợi à, ngày mai là lễ tình nhân, đừng để cô ấy giận dỗi đấy."

Rokkaku xua tay, vội thanh minh: "Ấy, không có. Em không có bạn gái đâu, chỉ là hôm nay ba mẹ sẽ tổ chức tiệc nên em phải về nhà sớm, hai người họ tình cảm tốt lắm, lễ tình nhân năm nào cũng tổ chức một lần, còn bắt buộc em phải có mặt."

Kurosawa ra vẻ đồng cảm: "Ủy khuất cậu rồi. Không cần lo cho tôi, yên tâm về nhà cùng ba mẹ cậu mở tiệc đi."

Rokkaku ôm đầu, không tình nguyện nói: "Vâng, ngày mai gặp lại anh!"

Kurosawa: "Ừ."

Rokkaku đi rồi, phòng kinh doanh lúc này chỉ còn lại một mình Kurosawa. Hội thao lần trước bộ phận quan hệ xã hội giành thắng lợi, giám đốc Komatsu liền hào phóng để họ đến Osaka nghỉ ngơi một tuần, công việc còn lại thì giao cho phòng kinh doanh và bộ phận phát triển tiếp quản, dự án giấy ghi chú bốn mùa cũng phải nhanh chóng hoàn thành, trong ngày lễ tình nhân sẽ đưa ra thị trường, đích thân giám đốc Komatsu đã giao phó, Kurosawa không thể không dốc toàn lực làm việc, đến hôm nay chỉ cần nhập liệu thêm vài thông tin cần thiết thì xem như ổn thỏa.

Kurosawa thở ra một hơi nhẹ nhõm, đưa tay nhìn đồng hồ thì đã hơn chín giờ, không ngờ lại muộn như vậy, bất quá tài liệu liên quan đến dự án giấy ghi chú bốn mùa cũng đã kịp thời gửi đi, có thể yên tâm tan ca rồi.

Kurosawa vừa đi vừa mở điện thoại ra xem, thanh thông báo hiển thị tin nhắn của chị gái Yutomi, anh tiện tay ấn mở, nội dung tin nhắn chủ yếu là bảo anh mau về nhà, kèm theo là một bức ảnh Yutomi chụp cùng với ba mẹ của bọn họ. Kurosawa không trả lời tin nhắn, đem điện thoại bỏ vào trong cặp táp, sau khi đi được một đoạn, dừng trước cửa thang máy hồi lâu, thang máy "đinh" một tiếng mở ra, mãi đến khi đóng lại anh vẫn không tiến vào.

Kurosawa nghĩ nghĩ, lần nữa quay lại phòng kinh doanh, thẳng một đường đi đến bàn làm việc của Adachi. Để cặp táp lên bàn, anh rũ mắt nhìn mặt bàn trống trải, yên lặng ngồi xuống ghế mà thường ngày Adachi vẫn hay ngồi, từng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve vài mảnh giấy ghi chú chi chít chữ được cậu dán trên màn hình máy tính, hơi cong môi cười: "Adachi đang làm gì nhỉ?"

Nghiễm nhiên không có ai trả lời, Kurosawa lại lấy điện thoại ra xem, bấm vào tài khoản Line của Adachi, khung chat lập tức hiện lên sticker chúc mừng lễ tình nhân, là hình ảnh một chú thỏ trắng đang ăn sô cô la, trên đầu là hai trái tim đỏ rực dán chặt vào nhau. Kurosawa lặng lẽ thở dài, trong thanh âm đã mang lên nét ôn nhu khó phát giác: "Tôi nhớ Adachi rồi..."

Yêu thích một người thật ra là một việc rất lãng mạn, đối phương có thể không biết tình cảm của bạn, nhưng không sao cả, ngay từ đầu nó đã luôn ở đó, sự chân thành cùng nhiệt tình của bạn, vào một ngày không xa nhất định sẽ được phát hiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top