Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Thỏ Trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Thỏ Trắng

Sáng sớm, Adachi khó khăn lắm mới lên đến phòng kinh doanh, cậu dùng nạng vẫn chưa quen, nên di chuyển cũng có chút bất tiện.

Đến trước cửa phòng kinh doanh, Adachi ngoài ý muốn bị chặn lại, nhân viên nữ trong công ty không biết từ lúc nào đã kéo đến vây kín lối đi, Adachi không nhịn được rùng mình một cái, tay nắm chặt nạng chống, thật vất vả mới chen chúc qua khỏi đám đông, cậu gần như thở phào một hơi nhẹ nhõm, an ổn ngồi xuống vị trí lâu ngày bị bỏ trống.

Urabe bên kia thấy Adachi đến, lập tức đẩy ghế sang bên cạnh cậu, nói: "Rốt cuộc cũng đi làm rồi nhỉ."

Adachi gác nạng sang một bên, cười cười nói: "Vâng, cảm ơn tiền bối đã quan tâm."

Urabe lắc đầu, kéo mở ngăn tủ, chỉ tay vào sấp văn kiện dày cộp đang để bên trong, nói: "Không cần cảm ơn đâu, mấy tài liệu này là đặc biệt dành riêng cho cậu đấy." Nói đoạn, anh vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Adachi hai cái, khích lệ: "Vất vả rồi, cố gắng làm xong trong hôm nay."

Adachi cứng nhắc lấy tập văn kiện khủng bố kia ra ngoài, đặt lên bàn còn tạo nên một tiếng vang, cậu thầm than thở một tiếng, vô cùng đáng thương nói: "Cái này thật sự đều giao cho em sao? Nhiều như vậy..."

Urabe nhún nhún vai, đưa lưng về phía cậu nói: "Cậu nghỉ phép ba ngày, công việc hiển nhiên không có ai giải quyết, hiện tại cậu có thể đi làm trở lại, không thể chối bỏ trách nhiệm được."

Adachi một mặt đầy đau khổ cúi đầu, lật mở từng trang một, quả thực bên trên đều viết rõ ràng tên cậu, nếu cậu tiếp tục nghỉ thêm mấy ngày nữa, số văn kiện đưa qua nhất định phải chất thành một đống lớn.

Adachi ỉu xìu gục xuống bàn, đầu hơi nghiêng về một bên, vừa vặn có thể nhìn thấy dãy bàn của Kurosawa phía bên kia. Kurosawa dường như cảm nhận được có người đang mình, anh vốn đang bận rộn nhận sô cô la của nhân viên nữ bỗng nhìn về phía này, nhất thời bốn mắt giao nhau, Kurosawa theo thói quen nhướng cao lông mày, hướng Adachi cười thực ngọt ngào.

Hành động này theo lí giải của Adachi lại biến thành trêu chọc, đều là nam cùng làm việc ở phòng kinh doanh, nhưng dịp lễ tình nhân mỗi năm, nhân viên nữ ở các bộ phận khác nhau đều lũ lượt kéo tới tặng quà cho Kurosawa, thậm chí còn có người vì ngại ngùng nên không dám gặp trực tiếp, Adachi liền biến thành bồ câu đưa thư bất đắc dĩ, mang theo hộp quà được gói rất tinh xảo giao cho Kurosawa, cậu đương nhiên không vui vẻ nổi. Nhìn thấy Kurosawa được nhiều người vây quanh như vậy, còn đắc ý hướng cậu nở nụ cười, chút cảm giác tội lỗi ít ỏi trong lòng Adachi không tiếng động bay biến hoàn toàn.

Adachi kín đáo trừng mắt, lần nữa ngồi thẳng lưng, chuyển dời sự chú ý sang tập văn kiện cần xử lý kia, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Kurosawa cố nhiên không biết suy nghĩ của Adachi, sau khi nói tiếng cảm ơn với nhân viên nữ đến tặng quà, liền thu hồi tầm mắt.

Giờ nghỉ trưa, Fujisaki cầm theo một túi kẹo đi xung quanh phát cho mọi người trong phòng kinh doanh, Adachi nghiễm nhiên cũng có phần.

"Thật tốt quá, tôi cứ nghĩ trong tuần này không thể gặp được Adachi!" Fujisaki đặt lên bàn một viên kẹo, vui vẻ nói.

Adachi hơi ngước mắt nhìn Fujisaki, cảm thấy đã được an ủi phần nào, chí ít vào ngày này vẫn có cô tốt bụng phát kẹo cho cậu: "Cảm ơn cô Fujisaki..."

Fujisaki: "À, phải rồi. Tặng cậu thêm một viên, mau hồi phục nhé!"

Đợi Adachi gật đầu đáp ứng, Fujisaki mới yên tâm rời đi, tiếp tục phát hết số kẹo còn lại, Fujisaki là một cô gái ấm áp, người có thể hẹn hò với cô chắc chắn rất may mắn.

Adachi thẫn thờ nhìn hai viên kẹo trong tay, không biết đang nghĩ gì, qua một lúc lâu mới xé mở lớp giấy gói bên ngoài, cho sô cô la vào miệng chậm rãi nhai nuốt, cả quá trình đều được Kurosawa thu trọn vào mắt. Kurosawa cách một dãy bàn chăm chú ngắm nhìn cậu, Adachi sau khi ăn xong một viên kẹo thì cười rất tươi, còn làm động tác tự cổ vũ tinh thần, lại cần mẫn làm tiếp công việc còn dang dở.

Kurosawa cũng bất giác nở nụ cười, một tay cầm bút bi gõ gõ lên mặt bàn, Rokkaku ngồi đối diện chứng kiến một màn này, có điểm do dự đứng lên hỏi: "Anh Kurosawa, anh có chuyện gì vui sao? Cười từ nãy giờ!"

Kurosawa hơi liếc mắt nhìn Rokkaku, cười rạng rỡ nói: "Không có, nhìn tôi vui đến như vậy à?"

Rokkaku ra sức gục gặc đầu: "Đúng vậy. Lẽ nào anh Kurosawa có bạn gái rồi, cho nên mới vui vẻ như vậy?"

Kurosawa "À" một tiếng thật dài, lại gõ bút bi hai cái xuống bàn, thích ý nói: "Không có."

Rokkaku hiếm hoi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, xung quanh Kurosawa lúc này giống như đang phát ra thứ ánh sáng màu hồng rực rỡ, trên mặt anh còn viết rõ hai chữ "Tôi có.". Rokkaku thật sự nghi ngờ, có phải tối qua Kurosawa tỏ tình thành công với người mình yêu rồi không, bình thường anh ấy không phải thế này, quả thực rất kì lạ.

"Anh Kurosawa, anh không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng cười như vậy nữa... Em có chút sợ!" Rokkaku thành khẩn bày tỏ.

Kurosawa nhếch mắt, đưa tay xoa xoa hai bên má, cố gắng kéo khuôn miệng sụp xuống, trông rất kì cục, nói: "Như thế này được chưa?"

Rokkaku triệt để bị dọa lùi về sau hai bước: "Được, được rồi... Vậy em đi ăn trưa đây." Nói xong, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Kurosawa nghi hoặc lấy điện thoại mở camera nhìn hình ảnh của chính mình bên trong, cảm thấy không có gì lạ, Rokkaku này rốt cục bị làm sao vậy.

Một ngày làm việc vất vả cuối cùng cũng kết thúc, mọi người trong công ty lục tục ra về. Vì hôm nay Adachi phải làm xong công việc của ba ngày nghỉ nên tan tầm có chút muộn, lúc cậu đi thang máy xuống sảnh lớn, cư nhiên bắt gặp Kurosawa đang đứng trước cửa xem điện thoại.

Adachi không tự nhiên siết chặt dây đeo balo, định xem như không nhìn thấy, chống nạng đi thẳng một đường ra ngoài, kết quả mới đi được mấy bước, Kurosawa đã tươi cười đi tới, đạm thanh nói: "Adachi định về nhà luôn à? Mọi người trong công ty đều cùng nhau đến quán thịt nướng rồi, tôi ở lại đợi cậu, có muốn đi không?"

Adachi miễn cưỡng dừng bước, nhẹ lắc đầu, tất nhiên cậu sẽ không đi, tàu điện chỉ còn hai chuyến nữa, Adachi thật sự không muốn chống nạng đi bộ về nhà đâu, rất xa đó.

"Xin lỗi... Mọi người đi chơi vui vẻ, hôm nay tôi không khỏe lắm!" Adachi tìm một lí do thoái thác, Kurosawa là người tinh tế, chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ của cậu.

Kurosawa: "Không sao. Hay thế này, tôi đưa Adachi đến tàu điện, được không?"

Adachi lập tức từ chối: "Không, không cần đâu... Tôi đi một lúc là đến! Kurosawa cũng nên đến quán thịt với mọi người đi." Dứt lời, cậu lách người đi ra cửa, tiếp tục chống nạng đi về hướng nhà ga.

Kurosawa nén một tiếng thở dài, đợi Adachi đi được một đoạn rồi, anh mới thong thả cất bước theo sau, trên đường lớn nhộn nhịp, đa số đều là các cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, đi trên đường hai tay đan vào nhau rất hạnh phúc, Kurosawa còn loáng thoáng nghe được bọn họ thân mật hứa hẹn về một tương lai vĩnh viễn ở bên cạnh đối phương.

Anh khẽ nâng khóe môi, nhu hòa nhìn bóng lưng của người đi trước mặt, mặc dù đoàn người tấp nập, thân ảnh của cậu vẫn luôn hiện hữu, vượt lên trên tất cả, mỗi bước chân của Adachi dù đang bước về hướng ngược lại, nhưng Kurosawa tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ đuổi kịp Adachi, có thể song phương cùng cậu đi tiếp, giống như những cặp đôi khác, trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Kurosawa chỉ đứng từ xa nhìn Adachi lên tàu điện, đúng lúc này di động hốt nhiên rung lên, Kurosawa tiếp nhận cuộc gọi, còn chưa nói gì đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm nôn nóng của Rokkaku: "Anh Kurosawa sao còn chưa đến thế, mọi người đều đang đợi anh đấy!"

Kurosawa vừa vẫy tay gọi taxi vừa đáp lời Rokkaku: "Làm sao đây, tôi có chút việc không thể đến được, cậu chuyển lời bảo mọi người chơi vui nhé, thay tôi xin lỗi một tiếng."

Rokkaku bất mãn kêu lên: "Anh Kurosawa sao lại như thế!"

Kurosawa báo địa chỉ với tài xế, dựa ra sau lưng ghế nói: "Không còn cách nào khác. Lần sau tôi sẽ mời mọi người!"

Rokkaku không khỏi thất vọng, cậu cứ nghĩ Kurosawa sẽ đến giải vây cho cậu, mấy người trong phòng kinh doanh thường ngày không thấy biểu hiện gì quá khích, hôm nay lại lôi cậu ra ức hiếp, Rokkaku thật oan ức muốn chết.

"Thế thôi nhé." Nói đoạn, không đợi Rokkaku kịp lên tiếng oán thán đã cúp máy, tiện tay để vào trong cặp táp bên cạnh, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Đường phố ngập tràn trong ánh đèn rực rỡ, âm thanh huyên náo rộn ràng, Kurosawa ấn nút mở cửa sổ, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, đùa bỡn trên mái tóc gọn gàng của anh, Kurosawa chợt cảm thấy chính mình có hơi đáng thương. Thầm thích một người bốn năm, cậu ấy lại chẳng hề hay biết, bản thân anh cũng không đủ can đảm thổ lộ, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ lấy danh nghĩa bạn cùng khóa quan tâm cậu, bất quá nhiều năm qua đi, quan hệ của bọn họ cũng không mấy tiến triển.

"Dừng ở đây đi, tôi muốn mua chút quà."

Tài xế đáp ứng đỗ xe bên lề đường, Kurosawa nhanh chóng lấy tiền thanh toán cho ông, nói một tiếng cảm ơn sau đó xuống khỏi xe.

Từ chỗ này về nhà không xa lắm, nên nhân tiện đi dạo một chút. Khi đi qua một cửa hàng bán đồ lưu niệm, Kurosawa chợt ngưng bước, xuyên qua cửa kính nhìn vào trong, cửa hàng bày biện rất nhiều đồ vật đẹp mắt, nhưng anh lại chú ý đến hai chiếc cốc sứ có họa tình cà rốt đặt gần nhau trên kệ, phía trên còn có nắp đậy hình thỏ trắng đang nhắm mắt, Kurosawa bất giác liên tưởng đến Adachi, cảm thấy cậu rất giống con thỏ sứ kia, vừa ngoan ngoãn vừa dễ thương.

Xem như quà tặng lễ tình nhân vậy, cũng không biết khi nào mới có thể tặng cho cậu ấy.

Cứ như vậy, trong nhà Kurosawa lại có thêm hai chiếc cốc sứ hình thỏ mà anh cho rằng giống Adachi. Tính đến hiện tại, đã có vô số thứ Kurosawa mua vì muốn tặng cho cậu, ví như bàn chải đánh răng, cà vạt, móc khóa... Tất cả đều được anh cẩn thận đặt trong tủ kính, mỗi ngày trước khi ra ngoài, đều sẽ ngắm qua một lần, kế tiếp mường tượng có một ngày Adachi nhận được chúng, khóe miệng vô thức cong lên, trong mắt đều chất chứa nhu tình vô hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top