Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Còn Nữa, Tôi Thích Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Còn Nữa, Tôi Thích Em

Ngày 24 tháng 12 năm 2019.

Hôm nay là giáng sinh, nhưng vẫn phải đến công ty, đúng là có chút không tình nguyện, vì là cuối năm nên có rất nhiều việc phải giải quyết, thời gian này bọn họ thường xuyên phải tăng ca, hoàn toàn dồn hết tâm sức để hoàn thành công việc, sau đó mới có thể yên tâm đón năm mới, vì vậy dù vất vả cũng không thấy ai than thở.

Fujisaki vừa từ bộ phận phát triển trở về, lúc đi ngang qua bàn của Adachi, cô chợt dừng bước, cười nói: "Adachi, giáng sinh vui vẻ." Nói đoạn, cô quay sang nói với Urabe: "Tiền bối cũng vậy!"

Urabe một bộ dạng thiếu sức sống do nhiều ngày thức đêm hì hục tăng ca, hai mắt đều sưng lên, anh nói: "Thật hi vọng có thể đón giáng sinh."

Fujisaki: "Thế tôi giúp tiền bối thực hiện ước muốn nhé."

Urabe ngờ vực hỏi: "Sao có thể?"

Adachi cũng có chút tò mò hướng mắt về phía Fujisaki. Fujisaki thần thần bí bí để hai ngón tay lên hai bên thái dương, giống như đang thực sự dùng phép thuật, một lúc sau mới nói: "Tôi vừa làm rồi đấy, hôm nay mọi người không cần tăng ca, có thể tan làm sớm!"

Urabe trợn mắt kinh hô: "Thật? Cô Fujisaki làm cách nào vậy?"

Fujisaki nở nụ cười, giải thích: "Thật ra lúc nãy đến phòng phát triển bàn giao công việc, nói phòng của chúng ta không cần tăng ca, phần việc còn lại cứ để bọn họ làm."

Urabe nhận được tin tức này vô cùng vui mừng, liên tục tăng ca suốt mấy ngày, vợ của anh vẫn luôn rất bất mãn, vừa vặn hôm nay có thể về nhà sớm, cùng cô ấy đón giáng sinh, không cần phải nghe phàn nàn nữa, Urabe cảm động nói: "Thật tốt quá, không ngờ người ở bộ phận phát triển sống cũng rất tình cảm!"

Fujisaki bật cười: "Tiền bối xúc động đến như vậy sao."

Urabe: "Tôi còn muốn mở tiệc ăn mừng đấy."

Adachi từ đầu chí cuối không nói gì, chỉ yên lặng ở một bên nghe hai người nói, không cần tăng ca cậu hiển nhiên rất vui, mặc dù vào ngày này cậu cũng không có hoạt động gì đặc biệt, nhưng ít ra được tan ca sớm một chút vẫn tốt hơn.

Adachi lơ đãng đưa mắt nhìn sang dãy bàn phía bên kia, không giống thường ngày có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của một người, mấy ngày trước Kurosawa đã đi công tác ở Toyama, hình như là việc rất quan trọng, đi hơn năm ngày vẫn chưa trở về.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Adachi đã hình thành thói quen tìm kiếm Kurosawa, bản thân cậu cũng không nhận ra, mỗi lần nghĩ đến trong vô thức sẽ quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của anh, dần dà liền trở thành phản xạ tự nhiên mà chính cậu cũng không thể lí giải.

...

Bởi vì hợp đồng với công ty Rikikawa xảy ra chút vấn đề nên Kurosawa mới gấp gáp đến Toyama gặp mặt giám đốc của bọn họ, vị giám đốc nọ lại tương đối khó tính nên anh mất tận năm ngày mới thành công tái ký hợp đồng với ông, sau khi tiễn giám đốc rời đi, Kurosawa cũng nhanh chóng đặt vé máy bay trở lại Tokyo.

Từ Toyama đến Tokyo chỉ khoảng một giờ bay, lúc Kurosawa tới nơi, người ở phòng kinh doanh đều đã tan ca. Kurosawa mang tài liệu đặt trong ngăn kéo, lại tới trước bàn làm việc của Adachi ngồi một lúc mới xuống tầng.

Đã hơn mười một giờ, thế nhưng bên ngoài vẫn rất náo nhiệt. Kurosawa thư thả nâng bước, hòa vào trong không khí huyên náo ngày giáng sinh, hai bên đường đều được trang hoàng rất lộng lẫy, cây thông được đèn noen lấp lánh bao quanh, ánh đèn vàng nhạt ấm áp phủ lên tây trang thuần đen, Kurosawa dừng trước một cửa hiệu bán quần áo, là nơi ba năm trước anh từng mua pijama, hôm nay ma nơ canh được khoác lên bộ âu phục mới, trên cổ quấn khăn choàng rất bắt mắt, khăn choàng bằng len tinh xảo vô cùng, màu sắc không quá nổi bật, kết hợp cùng âu phục và cà vạt nhìn đặc biệt hài hòa.

Tuy không thể tặng cho cậu ấy, nhưng tương lai chưa biết chừng...

Vừa nghĩ Kurosawa vừa đẩy cửa vào trong, sau khi trao đổi xong, nhân viên liền nhanh chóng đi chuẩn bị, một lúc sau thì mang ra một cái túi giấy, bên trong nghiễm nhiên là chiếc khăn choàng nọ. Kurosawa theo sau nhân viên đến quầy thanh toán, cuối cùng mãn nguyện rời khỏi cửa hàng.

Có hợp với Adachi không nhỉ?

Kurosawa trầm mặc ngồi ở ga tàu, mở di động ra nhìn một chút, hầu hết đều là tin nhắn chúc mừng giáng sinh. Kurosawa buồn chán mở xem từng tin một, nội dung không khác biệt lắm, lướt thêm một đoạn, cố nhiên phát hiện khung chat của Adachi cũng hiển thị tin nhắn tương tự, Kurosawa lập ngồi thẳng lưng, hồi hộp ấn vào khung chat, chỉ là một lời chúc giáng sinh an lành gãy gọn, kèm theo một biểu tượng bông tuyết trắng, Kurosawa ngưng thần trong ít phút, nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn kia, rồi lại kiểm tra tên người gửi một lần nữa, đúng là tài khoản Line của Adachi.

Cái này cũng quá mức trấn động rồi đi. Suốt thời gian qua, quan hệ giữa hai người chung quy chỉ dừng lại ở mức bạn cùng khóa, thỉnh thoảng sẽ nói với nhau vài ba câu, đa phần đều là Kurosawa chủ động, nhắn tin trên Line lại là chuyện không thể nào, Adachi không thường xuyên hoạt động trên mạng xã hội, khung chat của cả hai toàn là những câu hỏi liên quan đến công việc, Adachi rất ít khi đề cập tới việc khác, cho nên một câu chúc mừng giáng sinh này đối với Kurosawa mà nói, là cực kỳ trấn động.

Có thể đây chỉ là tin nhắn tự động được gợi ý, Adachi chỉ tiện tay gửi đi, nhưng cũng không quan trọng, bởi vì đó là Adachi, nên tin nhắn này thật sự rất có ý nghĩa, càng quý giá hơn bất kỳ món quà nào trên đời.

Kurosawa cứ vậy ngồi tàu điện đến nhà Adachi, lúc này đã là một giờ hơn, không còn ai đi lại trên đường, Kurosawa cầm theo túi giấy chạy về hướng nhà cậu. Khi đến nơi quả nhiên Adachi đã ngủ rồi, Kurosawa đứng dưới cột đèn đường thở dốc, một lúc sau mới chậm rãi đi tới trước cửa nhà, nhưng lại không gõ cửa, mà chỉ đơn giản đứng bên ngoài nhìn cánh cửa gỗ lạnh lẽo trước mặt.

Kiên trì thích một người suốt bảy năm, thật sự không dễ dàng, thỉnh thoảng vẫn có suy nghĩ muốn từ bỏ, nhưng lại chợt ngẩn ngơ, mình thích cậu ấy lâu như vậy, rốt cuộc vì điều gì? Kurosawa đã nhiều lần tự hỏi, sự tồn tại của Adachi đối với anh đến cùng có ý nghĩa như thế nào, đầu tiên là một người bạn cùng khóa thời đại học, sau đó trở thành đồng nghiệp, cùng nhau làm ở phòng kinh doanh... Chung quy, chỉ có bấy nhiêu!

Adachi Kiyoshi, con người này không tính là xuất sắc, nhưng lại rất cần mẫn, trong công việc luôn toàn tâm toàn ý, mọi thứ đều làm rất chỉn chu, tuy bản thân có chút xuề xòa không gọn gàng, đôi lúc còn hành động khó hiểu, cơ mà lại cực kỳ đáng yêu.

Kurosawa chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai, càng không nghĩ đối tượng của mình lại là Adachi. Chỉ vì buổi tối hôm đó, Adachi dịu dàng vỗ về trái tim cô độc của anh, gần như chạm đến nơi sâu nhất trong tâm khảm, cứ như thế, Kurosawa bất tri bất giác đã thích thầm cậu trong suốt bảy năm, mỗi ngày trong tương lai vì có sự hiện diện của Adachi mà trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Kurosawa khẽ đưa tay chạm nhẹ lên mặt cửa, cách một lớp cửa thấp giọng nói: "Adachi, giáng sinh an lành!"

Còn nữa, tôi thích em...

...

Giống như mọi năm, Adachi sẽ trở về nhà cùng ba mẹ và em gái đón năm mới.

Bất quá, tình cảnh hiện tại có chút không thích hợp.

"Adachi này, con cũng sắp ba mươi tuổi rồi, không định tìm gái luôn sao?" Người nói là mẹ Adachi, vấn đề tìm bạn gái luôn là chủ đề mà mẹ cậu ưu tiên đề cập đến trước nhất.

Ba Adachi ngồi bên cạnh cũng nói: "Đúng đó. Trong công ty của con không có người nào vừa ý sao?"

Hite đang đọc truyện tranh tiện thể bồi thêm: "Không nhất thiết phải là nữ."

Ba mẹ Adachi đồng thời gật đầu phụ họa, tỏ ý tán đồng.

Adachi tự rót cho mình một chén trà, ngửa cổ uống một ngụm nhuận giọng, cười gượng: "Haha, chuyện này không thể chỉ dựa vào một mình con, người ta không thích con, con còn có thể làm gì... Hơn nữa, ba mươi tuổi, cũng không tính là lớn!"

Mẹ Adachi lập tức phản đối: "Không lớn? Như thế nào mới gọi là lớn, có phải đến lúc biến thành một ông lão mới nôn nóng hay không?"

Adachi vội xua tay, nói: "Không phải... Mẹ nghe con nói đã, trong chuyện tình cảm, thật sự khổng thể cưỡng cầu!"

Mẹ Adachi trừng cậu: "Ai nói không thể?"

Adachi vô cùng kinh ngạc, hỏi lại: "Có thể?"

Mẹ Adachi lấy trong túi áo len ra một túi bùa Omamori, là loại bùa tình yêu Enmusubi [1]: "Về sau mang cái này theo, rất linh nghiệm đấy, là ta đích thân lên đền cầu nguyện, tuyệt đối không được để mất!"

[1] Bùa tình yêu: được gọi là Enmusubi, có ý nghĩa mang lại cho bạn sự lãng mạn, tình yêu, và cuối cùng là hôn nhân. Loại bùa này được cho là có thể giúp cho người độc thân tìm được "nửa kia" của họ.

Adachi đầy đau khổ nhận lấy, cậu vốn dĩ không tin vào bùa chú, nhưng không muốn mẹ cậu thất vọng, nên miễn cưỡng đáp ứng: "Vâng, con hiểu rồi!"

Hite buông truyện tranh xuống, cười giảo hoạt: "Chúc anh may mắn nhé!"

Ba Adachi vỗ vai cậu một cái, nhiệt tình cổ vũ: "Không cần căng thẳng, nói không chừng trong năm nay có thể tìm được bạn gái!"

Adachi: "Vâng..."

Chuyện này, quả thực không thể nói trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top