Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tâm Tư Thường Thấy Trong Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tâm Tư Thường Thấy Trong Tình Yêu

Adachi thế mà không ở phòng kinh doanh. Vừa rồi giám đốc bảo Kurosawa mang tài liệu đến phòng kế hoạch và phát triển phổ biến, kết quả lúc trở về đã không thấy cậu ấy đâu, nhưng balo vẫn còn ở đó, chứng tỏ cậu ấy còn chưa tan ca, huống hồ rất lâu nữa mới đến giờ tan tầm.

Kurosawa cả người bồn chồn không yên, bất giác đã đi tới dãy bàn bên phía Adachi từ lúc nào, khi đi qua vị trí cậu ngồi, anh vờ như vô tình dừng lại một chút, cẩn thận đánh giá trên dưới. Bàn làm việc của Adachi để rất nhiều đồ linh tinh, nhẩm đếm sơ qua cũng hơn mười mấy món, đấy là chưa kể đến những tập văn kiện và vật dụng văn phòng. Đa số chúng đều là những thứ nhỏ nhắn không chiếm quá nhiều diện tích, thế nhưng gom lại toàn bộ thì vẫn cần một khoảng tương đối.

Kurosawa khẽ nâng khóe môi, cảm thấy Adachi thật sự dễ thương hơn anh nghĩ. Tuy rằng cậu ấy không quá hòa đồng, nhưng không hẳn là một người có suy nghĩ tiêu cực u ám.

Có khi nào mình là người duy nhất nhận ra điều đó không?

Kurosawa càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng phấn khởi lạ thường. Do mải mê đắm chìm trong chính suy nghĩ bay bổng của mình nên không để ý rằng anh đã đứng yên một chỗ từ nãy đến giờ, đã vậy còn không ngừng sờ cằm mỉm cười thích thú, cứ như đang xem một bộ hài kịch nào đó rất đặc sắc, đến nỗi chẳng khép miệng lại được. Urabe ở bên cạnh mang vẻ mặt nghiền ngẫm, ngón tay khẽ vuốt ve cằm, sau khi âm thầm quan sát biểu hiện khác lạ của anh hồi lâu, rốt cuộc vẫn chẳng rút ra được kết luận gì, bèn nói: "Kurosawa, cậu có chuyện vui sao? Đã cười suốt 10 phút rồi đấy! Hay là cậu trúng số?"

Kurosawa bừng tỉnh, anh quay cả người về phía sau, đứng đối diện với Urabe, nét mặt vẫn rạng rỡ như cũ, anh đáp: "Đúng là có chuyện vui, cảm ơn tiền bối đã quan tâm."

Urabe "À" một tiếng, gục gặc đầu, phất phất tay không tiếp tục nói nữa, trở về dáng vẻ chuyên tâm xử lý công việc. Kurosawa này chắc không phải là để ý cô gái nào trong công ty rồi chứ, tuổi trẻ đúng là yêu đương mãnh liệt thật.

Fujisaki chẳng rõ ý tứ nở nụ cười, nhìn theo bóng lưng tràn đầy năng lượng của Kurosawa quay lại chỗ ngồi. Cô gõ nhẹ ngón tay lên tập văn kiện, giống như đã nhìn thấu điều gì, nhưng chỉ cười mà không nói năng gì.

Liền đó, Adachi vừa vặn đi vào bộ phận. Cậu ấy vẫn không khác bình thường là bao, lúc đi đầu luôn cúi thấp, hai bên bả vai rũ xuống theo thói quen vì suy nghĩ tự tin của chính mình. Adachi cao khoảng một mét bảy tám, nhưng khi đứng cạnh những người cùng tầm vóc cậu ấy vẫn trông thấp bé hơn rất nhiều, bởi vì Adachi có thói quen rụt người lại, thành ra nhìn vào sẽ có cảm giác cậu ấy rất nhỏ con.

Fujisaki đợi Adachi ngồi vào bàn xong rồi mới từ từ tiến đến, đặt một viên kẹo lên bàn cậu, cười nói: "Sau khi ăn trưa nên ăn một viên kẹo, như vậy sẽ tốt hơn!" Nói rồi, như là vô ý đánh mắt sang phía Kurosawa, phát hiện anh cũng đang ngóng xem bên này. Thấy thế, cô chẳng phản ứng gì, vờ như bản thân không hề phát giác hành động lén lút của đối phương, chuyển sang vỗ nhẹ lên lưng Adachi một cái, sau đó rời đi.

Adachi còn chưa kịp nói gì, Fujisaki đã đi khỏi, cậu chỉ đành trông theo bóng lưng của cô, thấp giọng nói: "Cảm ơn!"

Kurosawa từ đầu chí cuối vẫn luôn quan sát động tĩnh phía bên kia, nhất cử nhất động của cậu đều bị anh nắm bắt một cách triệt để. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hành vi này của anh thật sự không mấy vẻ vang, dẫu sao việc bị người khác theo dõi xét về nhiều mặt cũng cực kỳ đáng sợ. Nếu Adachi biết được mình bị đồng nghiệp cùng giới để ý, có phải sẽ hoảng loạn đến mức trực tiếp nghỉ việc không? Hay là trước tiên sẽ đi tố cáo Kurosawa? Tệ hơn nữa, cậu có thể còn cho rằng anh là kẻ biến thái bệnh hoạn.

Chính xác mà nói, khả năng này không phải không thể xảy ra. Nghĩ tới đây, anh bỗng thấy có chút chột dạ, quả thực chuyện này cần phải suy nghĩ chu đáo, tốt nhất là không nên quá lộ liễu. Nếu vồ vập quá mức, đến lúc Adachi cảm thấy sợ hãi, anh cũng không biết nên giải thích thế nào mới thỏa đáng, dù sao hiện tại bọn họ cùng lắm chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp cùng lứa. Về phần Adachi, hình như cậu cũng không có ý định sẽ nâng cấp mối quan hệ này lên, hoàn toàn chỉ có mình anh đơn phương có mong muốn đó mà thôi.

Bên này, Rokkaku trong lúc chờ tài liệu mới gửi đi được phê duyệt bèn kéo ghế đến gần chỗ anh ngồi, học theo dáng dấp của anh bây giờ, đưa tay xoa xoa ấn đường, bộ mặt khổ não như đang nghĩ ngợi điều gì rất gay go. Lúc Kurosawa ngẩng mặt lên đã thấy Rokkaku thình lình xuất hiện trước mặt, bộ dạng ngẫm ngợi vô cùng đau khổ. Anh không cần hỏi cũng biết chắc chắn cậu ta không có vấn đề gì, buồn chán nên muốn bày trò chọc phá người khác thôi.

Rokkaku thấy anh không chú ý tới mình liền gấp gáp nói: "Anh Kurosawa, anh có chuyện gì sao? Vừa rồi nhìn anh rất phiền não, hay là tan tầm cùng nhau đi uống đi, em rất sẵn lòng lắng nghe tâm sự của anh!"

Kurosawa dứt khoát từ chối: "Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng tôi không có tâm trạng."

Rokkaku mau lẹ đổi từ vị trí bên trái sang phải, khoác vai anh nói: "Không sao, bây giờ không có tâm trạng, một lúc nữa anh chắc chắn có tâm trạng!"

Kurosawa liếc mắt đánh giá cậu chàng, tốt bụng nhắc nhở: "Hình như công việc cấp trên giao cậu còn chưa hoàn thành thì phải? Hay là tôi đi kiểm tra chút nhỉ?"

Rokkaku nhăn mặt, ai oán kêu: "Anh Kurosawa sao mà ác thế! Rõ ràng là em có ý tốt, anh lại còn muốn gây khó dễ cho em..."

"Hửm?" Kurosawa cười, nhưng lại không có vẻ gì thân thiện, trông còn đáng sợ hơn lúc bình thường.

Rokkaku miễn cưỡng nói: "Được được, anh nói thế nào thì là thế ấy. Em sai rồi, em làm ngay."

Rokkaku đi rồi, Kurosawa cũng thu dọn tài liệu, mười phút nữa anh sẽ đi cùng người ở phòng kế hoạch và phát triển nhau đến gặp khách hàng, có lẽ sẽ tan ca muộn hơn bình thường. Đương nhiên không có cơ hội gặp được Adachi. Anh bất giác thở dài, tuy rằng rất không đành lòng, nhưng trước mắt công việc không thể không quan tâm.

...

Mọi người trong phòng kinh doanh lục tục ra về. Fujisaki cũng đã làm xong phần việc của mình, cô đeo túi lên chuẩn bị tan ca, chợt thấy Adachi và tiền bối Urabe đang thảo luận gì đó, vì vậy dừng lại một chút, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Urabe gật đầu, vỗ vỗ vai Adachi, nói: "Cô Fujisaki không bận gì đâu nhỉ? Bọn tôi dự định đi ăn, hay cô cũng đi cùng đi?"

Fujisaki ra chiều suy tư, cân nhắc vài giây rồi cười nói: "Được thôi. Nhưng chỉ có ba người chúng ta thôi à?"

Adachi dè dặt đáp: "Đúng vậy, nếu cô Fujisaki thấy ngại có thể rủ thêm đồng nghiệp nữ đi cùng..."

Fujisaki lắc đầu, đưa tay nhìn đồng hồ: "Không đâu, chúng ta đều là người quen cả mà, sao lại ngại chứ. Đã sáu giờ rồi, đi luôn chứ nhỉ?"

Urabe dẫn đầu đi phía trước, tâm trạng có vẻ rất tốt, lúc bước đi còn ngâm nga một câu hát nổi tiếng của giới trẻ dạo gần đây.

Fujisaki và Adachi nối gót theo sau. Cô nhìn Urabe cao hứng như vậy, nhịn không được bật cười, nói với Adachi: "Anh Urabe có chuyện vui thì phải?"

Adachi khẽ giật mình, mới vừa rồi cậu có hơi lơ đãng nên không kịp phản ứng, nghe vậy cậu cũng ngước mắt nhìn theo, đáp: "Đúng vậy..."

"Adachi kiệm lời thật đấy. Cậu cảm thấy ngại vì tôi là phụ nữ sao?" Fujisaki vu vơ hỏi.

Adachi ngây ra một lúc, tưởng rằng Fujisaki đang trách mình không cùng cô ấy trò chuyện, thế là vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là tôi không giỏi ăn nói... Cô đừng hiểu lầm!"

"Vậy sao..." Fujisaki chỉ bỏ lại một câu lấp lửng, sau đó thì im lặng không nói thêm nữa.

Adachi hiển nhiên sẽ không chủ động khơi chuyện, cho nên suốt đường đi, bọn họ chẳng nói nổi một câu nào. Đến tận khi đã vào quán thịt nướng gần nhà ga tàu điện, gọi món xong xuôi, tiền bối Urabe là người lần nữa vực dậy bầu không khí.

"Nào nào, Adachi cũng uống một chút đi, cậu không biết uống rượu mãi như thế cũng không phải chuyện tốt. Sau này công ty để cậu đi gặp khách hàng, không thể không cùng họ uống vài ly, hôm nay tôi đích thân huấn luyện cậu, trở thành kẻ bất bại trên mọi bàn nhậu." Urabe rót một ly rượu đưa tới trước mặt Adachi, vô vùng có trách nhiệm nói.

Adachi do dự nhận lấy, nhìn thứ nước trong suốt sóng sánh bên trong cũng đủ khiến cậu thấy say rồi. Nhưng cậu cũng chẳng thể từ chối, tiền bối Urabe nói không sai, tuy rằng hiện tại cậu không có bất kì thành tựu gì, nhưng nếu sau này công ty tạo điều kiện để cậu phát triển, chuyện gặp khách hàng là không tránh khỏi, lúc đó nếu không thể uống rượu, vậy hợp đồng cũng khó mà ký được.

Urabe rót cho mình một ly tràn đầy, nâng lên cao định cổ vũ Adachi, kết quả còn chưa nói được lời nào, đã thấy cậu ngửa cổ uống cạn. Urabe đơ ra một lúc, bật cười: "Thằng nhóc này không tệ, cũng ra dáng lắm."

Fujisaki ngồi bên cạnh theo dõi sắc mặt Adachi hết biến xanh rồi lại hóa trắng, trông hết sức sinh động. Cô vội lấy cốc nước trái cây của mình để sang chỗ cậu, nói: "Cậu uống cái này đi, đừng ép buộc bản thân quá."

Adachi không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng cầm cốc nước lên uống, mùi vị đắng chát của rượu khiến đầu óc cậu quay cuồng, dù đã nuốt xuống nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cái vị đắng ngắt ấy ngay trên đầu lưỡi. Khi đã uống xong, cảm giác khó chịu ấy mới dần vơi bớt, cậu nắm chặt chiếc cốc, áy náy nói: "Cảm ơn cô Fujisaki, để tôi đi gọi một ly khác."

Nói xong, cậu lập tức đứng dậy, lảo đảo đi tới quầy bán.

Fujisaki cũng không ngăn cậu lại. Vì cô biết rõ, cho dù có ngăn cản, cậu ấy cũng nhất định muốn mua một ly khác cho cô.

Tửu lượng Urabe tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy cậu bước đi nghiêng ngả, anh chê trách: "Thằng nhóc này thật không ra dáng chút nào... Cô đừng trách cậu ấy nhé."

"Vâng! Tiền bối không cần lo lắng, Adachi chẳng phải rất tốt sao." Fujisaki thật lòng khen ngợi, cô biết tính cách của cậu thế nào, tuy không quá rõ, nhưng đủ để cô có ấn tượng tốt về cậu, ngay từ những lần đầu hai người bắt đầu nói chuyện với nhau.

Urabe cũng đồng ý với cô: "Phải, là một người tốt."

"Ơ, đó chẳng phải anh Adachi ở bộ phận chúng ta sao?" Rokkaku cùng Kurosawa đi ra từ gian phòng dành cho khách hạng sang, đúng lúc bắt gặp Adachi đang nói chuyện với nhân viên cách đó không xa, cậu liền kéo cặp táp anh lại, chỉ tay về hướng nọ.

Kurosawa theo hướng tay Rokkaku nhìn sang, quả thực người nọ đúng là Adachi. Nhưng dường như có gì đó không đúng, cậu ấy trông không giống thường ngày lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top