Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Tôi Muốn Cho Cậu Ấy Những Thứ Tốt Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Tôi Muốn Cho Cậu Ấy Những Thứ Tốt Nhất

Rốt cuộc vấn đề cần lưu ý không phải tại sao Adachi đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này, mà nói đến trước nhất phải là Rokkaku vì cớ gì cũng tới chỗ này cùng với Kurosawa.

Vốn dĩ ngay từ đầu Kurosawa sẽ cùng Hitomi ở phòng kế hoạch và phát triển đến gặp trưởng phòng của công ty Sashimi. Kết quả lúc Kurosawa đã chuẩn bị hợp đồng xong xuôi, Hitomi lại bảo có việc đột xuất nên đã xin phép cấp trên ra ngoài giải quyết, sớm nhất cũng phải hơn một giờ nữa mới xong, mà cuộc hẹn của bọn họ chỉ còn cách hai mươi phút, nếu như để bên Sashimi phải chờ đợi, khẳng định sẽ khiến đối phương cảm thấy công ty của họ không tôn trọng khách hàng. Cho nên, tình huống cấp bách, một mình Kurosawa không thể triển khai trọn vẹn hợp đồng này được, thời điểm đó chỉ có Rokkaku là thích hợp nhất, vì vậy anh dẫn cậu tới điểm hẹn. Tuy rằng cậu này tính tình có chút bay nhảy tung tăng, suy nghĩ còn hơi trẻ con, nhưng kỹ năng trong công việc không phải không có, học hỏi cũng rất nhanh, đối với phương diện này Kurosawa rất hài lòng.

"Chắc anh ấy uống say rồi? Đứng còn không vững..." Rokkaku ôm cặp táp trong tay, đứng bên cạnh Kurosawa đưa ra nhận xét, hai mắt vẫn gắt gao dõi theo động tác của Adachi bên kia.

Quả thực Adachi đã say rồi, cậu ấy chỉ mới uống mỗi một cốc rượu, chưa gì hai chân đã nhũn cả ra, mọi thứ xung quanh đều chao đảo như đang đi tàu lượn. Cậu cố gắng điều chỉnh tư thế đứng thẳng, nhờ nhân viên mang đến bàn cho Fujisaki một ly nước trái cây mới. Nhân viên cửa tiệm không hề chê bai bộ dạng chật vật của cậu, thái độ phục vụ vẫn rất tốt, bảo cậu trở về bàn trước, sau đó sẽ mang nước đến ngay.

Adachi nghe không rõ lắm, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra yêu cầu của mình đã được tiếp nhận thông qua nét mặt niềm nở của nhân viên trong quầy. Cậu gục gặc đầu nói cảm ơn, xoay người muốn trở lại bàn, lúc nhấc chân bước đi lại phát hiện lối đi trước mặt bỗng nhiên biến thành một đường cong kỳ quặc, cậu bước thế nào cũng không qua được.

Rokkaku nhịn cười đến nỗi nước mắt cũng sắp chảy cả ra, cậu đưa tay che miệng, giọng nói ngắt quãng: "Không phải chứ, anh Adachi này... Thật sự say đến mức không nhìn rõ đường luôn kia kìa." Rokkaku nói đoạn, lại ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm: "Anh ấy đi với ai nhỉ? Không phải là đi một mình chứ?"

Kurosawa cũng chú ý đến lời Rokkaku nói, lẽ nào Adachi thật sự chỉ đi một mình?

"Hay chúng ta giúp anh ấy một chút đi!" Rokkaku làm người thật sự rất tốt bụng, hoặc là nói cậu thích lo chuyện bao đồng. Chỉ cần tình cờ nhìn thấy, mặc kệ người nọ là ai, gặp phải chuyện gì, cậu ấy cũng sẽ rất nhiệt tình giúp đỡ.

Kurosawa không có ý kiến với suy nghĩ cũng như hành động của Rokkaku, vì dù sao anh cũng chẳng thể quản, không thể ngăn cản hay khích lệ cậu, cách sống là do tự bản thân Rokkaku lựa chọn, anh là người ngoài cuộc, khi cần thiết có thể sẽ góp ý đôi chút, ngoài ra không nên can thiệp quá nhiều.

Kurosawa và Rokkaku ăn ý đi qua chỗ Adachi, khi gần đến nơi liền thấy Urabe từ đâu gấp gáp chạy tới, trách móc Adachi: "Thằng nhóc này, cậu đứng ở đây làm gì, báo hại tôi và cô Fujisaki tưởng cậu xảy ra chuyện..."

Fujisaki cũng theo ngay phía sau, thấy cậu vẫn bình an, cô nhẹ thở ra một hơi. Do quầy gọi phục vụ cách chỗ một đoạn khá xa, đã vậy còn bị chắn bởi một vách ngăn shoji, mãi mà không thấy cậu quay lại, thành ra họ mới lo lắng đi xem tình hình: "May quá!"

"Chị Fujisaki, tiền bối Urabe? Hai người đi cùng với anh ấy sao?" Rokkaku vừa thấy hai người đã vội chạy lên. Adachi thì không nói, vì bình thường cậu chẳng mấy khi giao thiệp với mọi người nên rất khó tìm được chủ đề trò chuyện. Nhưng riêng Fujisaki và Urabe thì Rokkaku cũng xem như tương đối thân thiết.

Fujisaki thấy cậu và Kurosawa cùng có mặt thì lộ vẻ kinh ngạc, cô không ngờ sẽ gặp bọn họ ở chỗ này: "Đúng vậy, ba người chúng tôi đến ăn tối!"

Rokkaku chỉ tay ra sau lưng, nói: "Trùng hợp quá, em với anh Kurosawa đến gặp khách hàng. Vừa ra ngoài đã gặp anh Adachi và mọi người.''

Fujisaki "À" một tiếng, như có như không liếc nhìn Kurosawa, sau đó lại nhìn Adachi đã say đến chuếnh choáng, khóe môi bỗng chốc kéo thành một đường cong mềm mại, cô quay sang nói với Kurosawa nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng: "Kurosawa và Rokkaku định về nhỉ? Hay là ở lại cùng bọn tôi thêm chút nữa, nếu có thể thì nhờ Kurosawa đưa cậu ấy về nhà." Fujisaki nói tiếp với Urabe: "Anh Urabe không thể về trễ nhỉ, vợ anh sẽ sốt ruột đấy!"

Urabe bất ngờ bị nhắc nhở, nhất thời không kịp phản ứng, phải mất một lúc mới nói: "Phải ha, tôi về trễ nhất định sẽ không hay. Vậy nhờ Kurosawa đưa Adachi về nhé, nhà cậu ấy cũng không xa lắm."

Cái này... Hẳn là lộc trời cho đi?

Kurosawa âm thầm vui sướng trong lòng, ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không, nét mặt thoải mái hệt như chẳng cảm thấy bất tiện với đề nghị của Fujisaki và Urabe.

"Nếu đã vậy, tôi không có lựa chọn nào khác rồi."

...

Đối với sự việc phát sinh ngoài kế hoạch này, Rokkaku có lẽ là người hào hứng nhất. Vừa rồi gặp mặt khách hàng, suốt mấy tiếng liền chỉ toàn bàn bạc thương thảo, đồ ăn mang lên cũng không ăn được bao nhiêu, cậu đói đến mức chân tay run rẩy. Hiện tại có thể xem đây là sự may mắn hiếm hoi trong ngày, cùng dùng bữa với mọi người trong công ty, cho nên cậu rất thoải mái, mặc kệ hình tượng công sở gương mẫu, quơ đũa như vũ bão quét sạch đồ ăn trên bàn.

Kurosawa thì trái ngược hoàn toàn, anh chỉ uống chút rượu với Urabe, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu bàn về công việc, nhìn chung không nói lời nào dư thừa.

Adachi thì đã đổ gục xuống bàn ngủ mất từ bao giờ. Fujisaki ngồi đối diện có chút lo lắng, cô liếc nhìn đồng hồ, phát hiện cũng không còn sớm nữa, bèn nói: "Đã chín giờ rồi, Adachi hình như không ổn lắm, Kurosawa đưa cậu ấy về được không, tôi sẽ gửi địa chỉ sang cho anh."

Kurosawa ngồi nửa buổi cũng chỉ đợi đến thời khắc này, anh nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận cầm balo của cậu lên, lay nhẹ người cậu một cái, gọi: "Adachi?"

Adachi mơ màng mở mắt, cảm giác bả vai được ai đó vỗ nhẹ liền bất giác mỉm cười, lắc đầu quầy quậy: "Không sao, không sao!"

Fujisaki bật cười: "Cậu ấy còn chưa tỉnh táo..."

Miệng Rokkaku đang nhét đầy thức ăn vẫn cố nói chuyện, âm giọng kỳ quái: "Anh ấy thật sự uống tệ quá, ngày mai không biết có đến công ty nổi không nữa."

Urabe cũng tán đồng: "Kurosawa, làm phiền cậu."

Kurosawa hiển nhiên không thấy phiền. Anh đổi từ khoác vai sang nâng cả người Adachi lên lưng, quyết định sẽ cõng cậu đi, như vậy cũng dễ dàng hơn, càng không cần đánh thức cậu: "Không sao. Tiền bối không cần bận tâm, giúp đỡ đồng nghiệp là chuyện nên làm mà." Dứt lời, anh dặn dò Rokkaku lát nữa về nhà kiểm tra hợp đồng, in một bản dự phòng gửi cho cấp trên, sau đó từ biệt mọi người rồi cõng Adachi ra khỏi cửa tiệm.

Fujisaki mở điện thoại, gửi địa chỉ nhà cậu qua cho anh, đồng thời cầm lấy túi xách để kế bên, cười nói: "Chà, tôi cũng xin phép về trước. Anh Urabe và Rokkaku cứ ở lại ăn tiếp nhé, lúc thanh toán tôi sẽ gửi vào tài khoản cho hai người."

Urabe xua tay, hào phóng bảo: "Không cần, sao lại để cô trả được, bọn tôi sẽ tự chia với nhau. Cô về cẩn thận!"

Rokkaku rất ăn ý phụ họa: "Đúng vậy, chị Fujisaki không cần trả đâu, em và tiền bối sẽ trả hết."

Fujisaki mỉm cười, ngại ngùng nói: "Thế cảm ơn hai người, vậy tôi về trước đây."

Fujisaki đi rồi, Urabe lại quay qua bảo với Rokkaku còn đang bận rộn đánh chén: "Phần của Adachi không thể không đòi, cậu nói đúng không?"

Rokkaku cầm một xiên thịt nướng, gục gặc đầu: "Dĩ nhiên phải đòi."

Urabe vô cùng hài lòng với cậu, anh nói: "Quả nhiên cậu rất hiểu chuyện."

"Tiền bối quá khen rồi. Hahaha!"

...

Có người nói, khi thích một ai đó, trái tim sẽ đập rất nhanh, rất rộn ràng, cứ như bầu không khí tưng bừng của mùa xuân vậy. Cho dù bản thân hết lần này đến lần khác cố gắng giấu đi cảm xúc như cơn sóng trào cuồn cuộn, nhưng chỉ cần người ấy vừa xuất hiện, mọi sự chuẩn bị đều ngay lập tức hoá thành một mớ hỗn độn, trở về bộ dáng vụng về nhất. Khi còn là học sinh, mỗi lần nhìn lén người mình thầm thương trộm nhớ, cảm giác vừa kích động vừa vui sướng. Tuy rằng rất thích người ấy, nhưng vì không đủ dũng khí thổ lộ, thành ra trong ký ức của những năm tháng đó chỉ toàn những lần len lén nhìn ngắm đối phương từ đằng xa, chưa lần nào can đảm đi tới bắt chuyện hay bày bỏ tình cảm của mình.

Vốn dĩ cho rằng bởi vì khi ấy chưa đủ trưởng thành, nên mới không dám tiến thêm một bước. Nào ngờ đến mãi sau này, tâm tính đã khác, trải qua sự rèn giũa của thời gian và xã hội, tự cảm thấy chính mình đã chững chạc hơn rất nhiều, tự tin đứng trước đám đông thuyết trình dự án một cách trôi chảy, chừng như chẳng còn sợ hãi bất cứ điều gì. Ấy vậy mà, rốt cuộc qua chừng đó năm, cho đến hiện tại, khi đối diện với người mình thích, anh lại chẳng nói được câu nào.

Nghiễm nhiên không phải anh cảm thấy xấu hổ, chẳng qua là sợ mình vẫn chưa đủ ưu tú, sợ rằng cậu ấy chẳng thích bộ dạng của anh lúc này.

Nếu phải diễn tả chính xác, thì yêu thầm giống như quá trình học bơi vậy. Sau lưng là bờ, dưới chân là vùng nước nông, trước mặt lại là vùng nước sâu không thấy đáy. Nếu như quyết định lùi lại, sẽ không còn sợ hãi cảm giác bị dòng nước nhấn chìm, đổi lại ta sẽ chẳng bao giờ biết được cảm giác thỏa thích tung hoành dưới nước.

Vậy nếu lựa chọn đứng yên tại chỗ thì sao, đây có vẻ là phương án tương đối an toàn, nhưng lại khiến chúng ta đấu tranh tâm lý nhiều nhất. Vì nếu cứ nhất quyết không chịu nhúc nhích, thì bản thân sẽ vĩnh viễn kẹt lại nơi đấy, không bơi được càng không thể từ bỏ.

Phương án cuối cùng chính là dũng cảm lao về phía vùng nước sâu trước mặt, cố gắng vùng vẫy trong làn nước mênh mông, liên tục chìm sâu xuống bên dưới, chịu đựng cảm giác ngột ngạt đến mức không thể thở nổi. Sau khi vượt qua được gian khổ thuở ban đầu, chờ đợi ở phía sau chắc chắn là sự kỳ diệu của đại dương bao la.

"Adachi?" Kurosawa nâng người Adachi lên cao, thấp giọng gọi.

Đợi thêm một lúc, như dự liệu anh vẫn không nhận được câu trả lời nào, đoán chừng cậu đã ngủ rất say rồi.

Nói một cách không quá khoa trương, đây là lần đầu tiên anh được ở riêng một chỗ với cậu, chỉ có hai người bọn họ đi cùng nhau. Mặc dù không phải tại địa điểm lãng mạn nào đó, mà là đường phố ban đêm thưa thớt đôi ba người tan ca muộn, nhưng nghĩ theo hướng tích cực một chút, thì vẫn miễn cưỡng xem là buổi hẹn hò sau giờ làm việc. Kurosawa tự thuyết phục mình như thế, anh nghĩ xong lại thấy buồn cười, tự nói: "Thời tiết hôm nay thật dễ chịu. Adachi có thấy vậy không?"

Vẫn như cũ, sau câu hỏi đó là một hồi im lặng kéo dài, không có bất kỳ lời hồi âm nào dành cho Kurosawa.

"Nếu như có một ngày, cậu đứng trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi, nói với tôi ngày hôm nay của cậu trôi qua như thế nào, từng chuyện vui hay buồn đều kể cho tôi nghe. Tôi nhất định sẽ lắng nghe thật kỹ, sau đó ôm cậu một cái, hôn lên trán cậu, kể cho cậu nghe những chuyện tôi gặp phải vào ngày hôm đó."

"Một bó hoa, một ly trà, một ngọn đèn, một tấm vé xem phim... Những thứ này tôi đều muốn dành cho cậu. Ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò, tôi sẽ dậy thật sớm, đến cửa hàng mua một bó hoa đẹp nhất ở đấy tặng cậu. Đến buổi trưa, tôi lại mời cậu một ly trà anh đào ngọt ngào. Tối đến, tôi sẽ thắp một ngọn đèn đưa cậu về nhà, tốt nhất là cả hai chúng ta cùng nhau về nhà. Sau đó, tôi sẽ chọn bộ phim mà cậu thích nhất, mua xuất chiếu cuối cùng trong ngày, nắm tay cậu cùng xem hết bộ phim ấy.

Adachi trên lưng anh khẽ cựa quậy. Anh tức thì dừng bước, hơi quay đầu nhìn ra phía sau, xác nhận cậu vẫn còn đang ngủ, lúc này mới yên tâm bước tiếp, tốc độ lại chậm hơn ban nãy rất nhiều: "Nếu như lúc nào đó Adachi có thể thích tôi..."

...

Tàu điện đã bắt đầu ra khỏi ga. Kurosawa để cậu tựa đầu lên vai mình, bản thân anh thì chăm chú xem màn hình điện thoại đang mở chế độ chụp ảnh.

Tàu đã xuất phát được mười lăm phút, anh vẫn duy trì tư thế trước đó, tuy nhiên điện thoại đã thoát khỏi chế độ chụp ảnh, thay vào đó là màn hình tối đen.

Không phải nhỉ, cho dù Adachi không thích tôi, cũng không có gì thay đổi cả. Tôi vẫn sẽ thích cậu như thế thôi, dù cho cậu không đáp lại, hay thậm chí không hề hay biết điều đó, tôi cũng không bao giờ từ bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top