Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Cậu Ấy Là Chiếc Hộp Pandora Đầy Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Cậu Ấy Là Chiếc Hộp Pandora Đầy Bí Ẩn

Tiết trời vào thu tương đối mát mẻ, thỉnh thoảng lúc sáng sớm sẽ có vài cơn gió thổi qua khiến tâm hồn khoan khoái dễ chịu vô cùng. Thông thường, vào những ngày này, hầu hết mọi người đều ngại dậy sớm. Không phải không muốn hoà vào bầu không khí mát mẻ tươi tắn của mùa thu, chẳng qua là không nỡ rời khỏi ổ chăn ấm áp và chiếc giường mềm mại mà thôi.

Tuy nhiên, đâu đó vẫn có một số người ưu tiên việc dậy sớm. Nói thế nào nhỉ, khi bạn bắt đầu yêu thích một ai đó, ngoại trừ suốt ngày chăm chăm để ý đối phương, thì tự nhiên sẽ chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn. Mỗi ngày đều dành kha khá thời gian nghiên cứu các công thức làm đẹp, không nói quá, ai lại chẳng muốn gây ấn tượng tốt với người mình thích cơ chứ, huống hồ Kurosawa lại càng có loại mong muốn này nhiều hơn hẳn những người khác. Cho dù trong tình huống nào, anh nhất định phải thật hoàn hảo, để Adachi có thể trông thấy dáng vẻ đĩnh đạc đáng tin cậy này, như vậy có khi cậu ấy sẽ động lòng. Ít nhất là, anh tự thuyết phục mình như thế.

Mặc dù không nỡ khiến Kurosawa thất vọng, nhưng sự thật là Adachi còn chẳng buồn liếc mắt lấy một cái. Có khi đứng ngay bên cạnh, cậu ấy cũng không phát hiện Kurosawa đã áp sát mình từ lúc nào, cứ như vậy tất bật thu xếp công việc, thi thoảng còn bị tiền bối phía trên đùn đẩy. Bởi do cậu rất tốt bụng, càng không biết cách từ chối, thành ra cứ nhận hết công việc về phía mình, kết quả mỗi lúc mỗi nhiều thêm.

Kurosawa cảm thấy đây không phải vấn đề đơn giản. Việc cậu luôn luôn chấp nhận mọi yêu cầu của người khác không phải là chuyện tốt. Giống như việc một đứa trẻ luôn được ba mẹ dạy rằng phải biết cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ, và ngược lại phải biết giúp đỡ người khác khi họ nhờ vả. Hầu hết những đứa trẻ ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ rằng phải luôn sẵn sàng hỗ trợ cho bất cứ ai, đó chính là bài học đầu tiên để trở thành một công dân tốt. Thế nhưng, lỗ hổng trong lối giáo dục này rất lớn, những đứa bé ngoan ngoãn nghe theo lời dạy của ba mẹ giúp đỡ bạn bè mình, và rồi khi được nhờ vả một việc mà chúng không thích hoặc không tốt, mặc dù không có ý định giúp đỡ, nhưng lúc này chúng đã quên mất cách để từ chối, sau đó miễn cưỡng nhận lời, nếu là việc bình thường không ảnh hưởng tới bản thân thì chẳng sao, nhưng nếu là điều xấu, thì phải xử lý làm sao đây.

Kurosawa chìm vào suy nghĩ miên man, ngón tay vươn ra cố định trên bàn phím, màn hình vi tính đồng loạt xuất hiện một dãy chữ phủ kín cả trang soạn thảo văn bản.

Rokkaku vừa vào bộ phận, từ xa đã trông thấy Kurosawa đang suy tư nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Thấy thế, cậu lập tức chạy qua, đập hai tay xuống bàn, hô: "Anh Kurosawa! Em vừa đi gặp khách hàng với giám đốc đó."

Kurosawa bừng tỉnh, hơi ngước mắt nhìn Rokkaku. Cậu ta vẫn như thường ngày, cười hết sức rạng rỡ, như thể vừa trúng xổ số vậy. Anh đổi tư thế dựa ra sau lưng ghế, nói: "Tốt rồi, cậu chăm chỉ làm việc một chút, sớm thôi sẽ có cơ hội thăng tiến, không cần suốt ngày bám lấy tôi đâu."

Rokkaku chống nạnh, lắc đầu: "Không phải, nhờ có anh mà em học hỏi được rất nhiều điều, vì vậy càng phải đi theo anh chứ."

Kurosawa cười nhạt, thầm nghĩ cậu này khéo ăn khéo nói ghê, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng cậu nhận được lợi lộc gì từ anh nên mới bám riết không buông ấy chứ: "Vậy cơ à, thế tôi cũng nên nghiêm khắc hơn nhỉ."

Rokkaku nháy mắt dựng thẳng lưng, làm động tác nghiêm trong quân đội, hệt như cấp dưới đang chờ lệnh từ chỉ huy: "Vâng, xin anh chỉ dạy."

Kurosawa mở ngăn bàn, lấy ra một tập văn kiện dày cộp, mỉm cười hiền hậu đưa nó cho cậu, trông chẳng khác gì bậc bề trên trao tận tay phần thưởng: "Cái này mang về giải quyết đi, khi nào xong thì đến trình bày để tôi xem xét. Nếu như làm tốt, tôi sẽ ghi tên cậu vào nộp cho cấp trên..." Dừng một chút, đợi cậu đã ôm hết văn kiện vào người mới nói tiếp: "Cơ mà, nếu làm không tốt... Tôi cũng sẽ báo cáo với cấp trên để cậu có một khóa huấn luyện đặc biệt."

Rokkaku kêu lên một tiếng khổ sở, nhìn mớ văn kiện trong tay âm thầm rơi một giọt nước mắt đắng cay: "Anh Kurosawa thật sự chẳng giống vẻ ngoài chút nào, rõ ràng là đẹp trai lai láng như vậy, nhưng lúc làm việc lại vô cùng hà khắc."

Kurosawa nhún vai, làm bộ không hiểu gì, nói: "Phải không."

Rokkaku gật đầu lia lịa, nước mắt đầy mặt ôm văn kiện về chỗ. Sợ rằng nếu cậu tiếp tục kì kèo đứng mãi ở đây, sớm muộn cũng sẽ lòi ra thêm vài tập hồ sơ chẳng rõ được bổ sung trong giai đoạn nào nữa. Bình thường Kurosawa luôn dùng cách này để cậu tự luyện tập, chẳng biết cậu đã sờ qua tổng cộng bao nhiêu tập tài liệu rồi, nhưng chắc chắn không dưới mười bộ.

Giờ nghỉ trưa, Fujisaki sắp xếp công việc xong liền cầm bình giữ nhiệt và hộp thức ăn tự làm vội đuổi theo Adachi đang đi đằng trước: "Adachi, đợi một chút!"

Adachi vốn dĩ định đi ăn trưa. Đột nhiên bị gọi lại, cậu nghi hoặc dừng bước, đứng tránh sang một bên lối đi trước cửa bộ phận, đợi Fujisaki đuổi đến mới hỏi: "Cô Fujisaki có chuyện gì vậy?"

Fujisaki đưa bình giữ nhiệt cho cậu, cười nói: "Cái này cậu cầm theo đi, hôm nay tôi làm dư một ít."

Adachi kinh ngạc nhìn bình giữ nhiệt tối màu trước mặt, hơi do dự giơ tay đón lấy: "Cái này..."

"Không có gì đâu, là trà anh đào. Cậu dùng ngon miệng nhé, vậy tôi đi trước!"

Fujisaki đi rồi, Adachi vẫn cầm bình nước đứng ngây ngẩn ở đó. Trong công ty, dường như Fujisaki là cô gái duy nhất quan tâm và giúp đỡ cậu. Cô ấy là một người tốt bụng, tính cách vừa dịu dàng vừa chu đáo, tận tụy với công việc, là mẫu người tinh tế mà ai cũng yêu mến. Có đôi khi, cậu thật sự rất thắc mắc, cô gái giống như Fujisaki vì sao lại nhiệt tình với cậu đến thế.

Adachi ngước mắt nhìn quanh, phần lớn đồng nghiệp trong phòng kinh doanh đều đã lục tục kéo nhau đi ăn trưa, chỉ còn lác đác vài người tự mang theo cơm vẫn ngồi tại chỗ vừa ăn vừa giải quyết phần công việc dang dở.

Kurosawa vẫn chưa đi nên vừa vặn chứng kiến cảnh tượng mới nãy, nhìn cách Adachi ôm chặt bình nước trong lòng, anh bỗng thấy cổ họng đắng ngắt, cứ như vừa nếm phải một viên kẹo quá hạn sử dụng vậy. Thú thật, anh chẳng có thành kiến gì với Fujisaki, hay việc cô ấy luôn giúp đỡ Adachi, anh biết hành động ấy xuất phát từ lòng tốt. Nhưng dù là thế đi nữa, vẫn rất khó để xem như chẳng có gì.

Kurosawa không thường dùng bữa ở công ty, chủ yếu là vì công việc bận rộn, thay vì ăn trưa như mọi người, anh sẽ dứt khoát bỏ bữa, tranh thủ dùng thời gian nghỉ trưa để làm việc. Ngoài công việc ra, thì đọc sách là sở thích được anh duy trì qua nhiều năm. Có điều, hiện tại thích Adachi đã trở thành niềm vui rất lớn trong cuộc sống của anh, mặc dù chỉ có anh đơn phương cảm thấy điều đó.

Kurosawa chọn mua một cốc cà phê nóng, tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống. Nhà ăn giờ này rất náo nhiệt, tựa như một lễ hội thu nhỏ vậy, tiếng cười nói ồn ã, người sau nối gót người trước mau chóng tìm chỗ ngồi, bắt đầu thưởng thức bữa trưa bổ sung năng lượng sau những giờ làm việc vất vả.

Nghiễm nhiên Adachi không có bạn bè thân thiết nào để ngồi cùng. Cậu lầm lũi tìm đến một góc bàn, từ tốn đặt khay thức ăn lên trên. Ngoài vài cuộn cơm nắm mua từ xe bán hàng gần khu cậu sống thì bên trong quá nửa là bánh ngọt, cậu ấy có vẻ rất thích đồ ngọt.

Cậu ăn cơm cuộn trước, sau đó mới từ từ ăn những chiếc bánh ngọt có màu sắc bắt mắt. Nếm thử miếng bánh đầu tiên, dù khoảng cách khá xa, anh vẫn có thể thấy rõ nét mặt dần trở nên tươi tắn của cậu, chừng như chiếc bánh ngọt ấy là thứ hiếm hoi khiến cậu khó giấu nổi sự hạnh phúc đang âm thầm nhen nhóm: "Ngon quá!"

Đẹp quá!

Chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, ấy vậy mà khung cảnh trước mắt lại khiến anh đờ đẫn một lúc lâu. Cậu ấy lúc bình thường cứ lầm lầm lì lì chẳng nói chẳng rằng, dù thích hay ghét cũng không nói rõ. Trước đây, thậm chí anh từng có suy nghĩ cậu ấy mắc chứng vô cảm, nếu không sao lại dửng dưng như không thế kia.

Cơ mà, sau chuyện lần này, anh nhận ra ý nghĩ của mình hoàn toàn sai lầm.​​ Tình huống vừa rồi giống như một chậu nước lạnh lẽo giữa mùa đông tạt vào người anh, khiến anh dần tỉnh tảo trở lại.

Adachi tựa như một chiếc hộp Pandora đầy bí ẩn. Nhưng thay vì mang đến bệnh tật, thiên tai hay chiến tranh, việc khám phá nhiều mặt tính cách của cậu mạng lại rất nhiều trải nghiệm thú vị. Trước khi mở chiếc hộp cấm kỵ ấy ra, sẽ chẳng ai biết bên trong tồn tại những gì. Nói thật lòng, nguyên nhân lớn nhất khiến cậu luôn chìm nghỉm và lu mờ chính là sự tự ti. Adachi dường như chẳng có tí niềm tin nào về vẻ ngoài cũng như tài năng của bản thân, cậu ấy luôn nghĩ rằng mình kém cỏi và tầm thường, thế nên mới ngày càng mờ nhạt, rồi dần dà bị đẩy lùi về phía sau lúc nào không hay.

Hơn ai hết, anh hiểu rõ sự chăm chỉ và nỗ lực không ngừng của cậu. Thứ duy nhất còn thiếu là can đảm thể hiện bản thân mình, anh tin rằng vào một ngày rất gần trong tương lai, có thể cậu sẽ vượt qua cả anh, trở thành người thành công và tài giỏi.

Hóa ra, thích một người không nhất định phải được đáp lại. Kurosawa dần phát hiện, cho dù chỉ có anh đơn phương thích thầm Adachi, nhưng anh không hề cảm thấy đau khổ hay buồn bã, ngược lại càng có nhiều động lực hơn. Cậu ấy không biết cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy đối phương đã là đặc ân rất lớn rồi. Không thể trò chuyện cũng không phải vấn đề gì to tác, thỉnh thoảng chào hỏi một tiếng, tiện thể giúp đỡ cậu vài việc nhỏ nhặt, vậy cũng không tính là vượt giới hạn.

Cậu ấy không nhận ra, còn anh lén lút tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi khi được ở gần cậu, có chăng đó cũng là một hình thức đặc biệt trong tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top