Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Giá Mà Bức Tường Ấy Biến Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Giá Mà Bức Tường Ấy Biến Mất

Sáng sớm ngày hôm sau, cả ba người cùng nhau đến Okinawa như đã định. Rokkaku thì không phải nói, so với Kurosawa và Adachi, cậu ấy là nhiệt huyết nhất. Từ lúc lên máy đến khi tới khách sạn, cậu giống như một cái đĩa CD được thu âm tận mấy tiếng đồng hồ rồi cho vào máy phát liên tục không ngừng nghỉ.

"Thẻ phòng của Adachi." Kurosawa nhận thẻ từ quầy tiếp tân, một cái cho Rokkaku, một cái giữ lại cho bản thân anh, cái còn lại nghiễm nhiên là của Adachi.

Adachi dè dặt lấy chiếc thẻ phòng từ tay anh, ngón tay theo thói quen mân mê một chút, sau đó mới nói: "Cảm ơn!"

Kurosawa khẽ nhíu mày, ngó thái độ của cậu cứ như muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt vậy. Ngay cả ngước lên nhìn thôi cũng khó đến như thế, từ đầu chí cuối cậu ấy chỉ toàn cúi đầu, thỉnh thoảng mới ghé mắt thăm dò tình hình. Kurosawa cứ nghĩ sau vô số lần anh cố gắng bắt chuyện gây dựng mối quan hệ, Adachi dù ít dù nhiều cũng sẽ đáp lại. Kết quả đã qua bốn năm, bọn họ vẫn không có gì thay đổi, mối quan hệ vẫn như cũ không hề tiến triển.

Thú thật, chuyện này so với công việc đôi khi còn khiến anh phiền não hơn bao giờ hết.

"Mọi người đều mệt rồi đúng không, trở về nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai chúng ta mới đến gặp đại diện bên phía công ty MKA." Kurosawa nhìn đồng hồ đeo tay, còn khoảng bốn tiếng nữa mới đến giờ hẹn, anh bèn bảo cả hai về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa hẳn ra ngoài.

Adachi ngẩng lên nhìn anh, vội nói: "Dù vậy thì cũng nên chuẩn bị trước một chút chứ nhỉ? Nhân tiện, nếu anh có cần gì cứ bảo tôi một tiếng. Vì thông báo khá bất ngờ nên tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết nên hỗ trợ hai người thế nào."

Không đợi Kurosawa trả lời, Rokkaku phía bên kia nhanh chóng xung phong phát biểu: "Phải ha, hình như anh Kurosawa cũng chưa nói với em phải chuẩn bị những gì, ngộ nhỡ lúc gặp mặt xảy ra sai sót thì sao?"

Nghe hai người nói vậy, bấy giờ anh mới nhớ ra, quả thực trước đó mình chưa thảo luận với họ. Chỉ thình lình thông báo sẽ đi công tác, ngay cả thời gian để bọn họ thu xếp còn chẳng có, càng đừng nói tới việc soạn bảng kế hoạch hoàn chỉnh.

Có điều, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của anh. Vốn dĩ ngay từ đầu, giám đốc Komatsu chỉ yêu cầu một mình anh đi công tác, do dự án này đã được thông qua từ hơn hai tuần trước, cũng từng được nêu ra trong các buổi họp anh tham gia. Lẽ thường tình, chuyến đi này giao cho anh đảm nhận sẽ không phải vấn đề gì lớn. Đề nghị Adachi và Rokkaku đi cùng chẳng qua chỉ là ý muốn của cá nhân anh.

Đây là lần đầu Adachi ra đi công tác, kinh nghiệm thực tế của cậu gần như bằng không. Chưa kể, bình thường cậu cũng không thân thiết hay cùng làm chung dự án với Kurosawa lẫn Rokkaku, cậu chỉ sợ mình không theo kịp tiến độ của họ, cứ ngây ngốc chẳng giúp được gì thì trông kỳ khôi lắm.

Kurosawa cười gượng, nhất thời không biết nên giải thích ra sao. Nếu nói thật thì coi mòi không ổn lắm, nhưng đi công tác mà rảnh rỗi thì cũng không hợp lẽ thường chút nào.

"Lỗi tôi, đột ngột quá nên tôi cũng quên béng mất. Hai người cứ về phòng trước, tôi sẽ kế hoạch qua email ngay." Đang nói giữa chừng, di động trong túi áo bỗng dưng rung lên. Anh tiện tay lấy ra xem, nhìn thấy tên người gọi liền bảo: "Tôi nghe điện thoại đã. Lát nữa gặp."

Kurosawa ngồi tạm xuống ghế sô pha dưới sảnh khách sạn, chừng như đang trao đổi vấn đề gì đó với người ở đầu dây bên kia, thoạt trông thái độ anh nghiêm túc hơn hẳn.

Rokkaku đoán có lẽ phải một lúc anh mới nói xong, thế là cậu quay sang rủ rê Adachi: "Anh Adachi, chúng ta lên nhận phòng trước đi. Anh Kurosawa chắc còn lâu lắm, tranh thủ nằm nghỉ một chút. Nghe nói khách sạn chỗ này nổi tiếng lắm, đồ ăn thức uống ngon khỏi bàn.''

Adachi nhìn Kurosawa cách đó không xa, có vẻ đúng như Rokkaku nói, anh sẽ không lên cùng bọn họ ngay được.

"Ừm, thế cũng được..."

Phòng của ba người đều cùng tầng mười hai.

Cửa thang máy vừa mở, Rokkaku đã mau chóng kéo hành lý chạy ra ngoài. Cậu dựa theo số trên thẻ tìm thấy phòng của mình nằm ở cuối hành lang.

Rokkaku quẹt thẻ mở cửa, đang định đi vào thì thấy Adachi đứng cách cậu một phòng cũng đang chuẩn bị vào trong.

Cậu thuận thế đẩy hết đống hành lý vào phòng, hai ba bước chạy qua chỗ Adachi, khoanh tay ngắm nghía số phòng trước cửa: "1216." Nói đoạn, cậu lại đi vòng qua phía bên kia, bỗng dưng hô lên: "Thế này là sao? Anh Adachi ở phòng 1216, còn anh Kurosawa là 1217. Phòng hai người sát bên nhau, vậy tại sao của em lại là 1214?"

Adachi không hiểu vì nguyên nhân gì mà Rokkaku lại phản ứng mạnh như vậy, cậu nói: "Chắc là khi đặt phòng thì đúng lúc phòng kế bên có người đặt trước nên bất đắc dĩ phải đặt cách nhau một phòng..."

Rokkaku bĩu môi, lộ rõ vẻ hụt hẫng: "Cứ như hai người cố tình đánh lẻ vậy."

Adachi phủ nhận ngay tắp lự: "Sao có thể. Bằng không cậu ở phòng này đi, để tôi sang kia."

Ngó thấy Adachi định kéo đồ đạc của mình sang phòng 1214, Rokkaku vội ngăn cậu lại: "Không cần, em cũng có phải trẻ con gì đâu. Chỉ là phòng khách sạn thôi mà, đều giống nhau cả."

Tuy cậu nói như thế, nhưng Adachi thấy rất rõ vẻ mặt ấm ức của cậu ngay trước khi cửa đóng lại.

...

Đến tối, vì khách sạn có phục vụ thức ăn nên cả ba đều thống nhất sẽ dùng bữa tại đây. Dù sao hôm nay bọn họ cũng khá mệt, đặc biệt là Adachi, đi lại nhiều thì khá bất tiện, huống hồ chi phí lần này đều do công ty tài trợ, chút tiền ăn uống này hẳn nhiên không cần rút ví.

"Ôi, đẹp trai quá đi!"

"Anh ấy là người ở đâu vậy? Đẹp trai chết mất!"

Bàn ăn đối diện là hai cô gái, nhìn cách họ ăn mặc có lẽ là khách du lịch, cả phát âm tiếng Nhật cũng có phần khang khác, không giống với người bản xứ, đoán chừng cũng là người Châu Á, nhưng không rõ cụ thể là nước nào. Hai cô gái nọ tấm tắc khen ngợi thế kia, hiển nhiên là đang nói về Kurosawa. Chuyện này cũng chẳng hiếm lạ gì, Kurosawa đi tới nơi nào cũng thu hút vô số ánh nhìn của các cô gái đã là chuyện thường ở huyện. Biết rõ hai cô gái kia đang bàn luận về mình, nhưng anh lại chẳng buồn để tâm, thậm chí là cảm thấy không thoải mái.

Nhiều năm qua, có không ít người khen ngợi vẻ ngoài của anh chỉ ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Dĩ nhiên, vẻ ngoài dễ nhìn là một ưu ái của ông trời mà không phải cũng có được. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả, cái mà anh thật sự quan tâm và muốn những người xung quanh đều công nhận chính là thực lực bản thân.

Rokkaku hơi quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện hai cô gái nọ mải mê nhìn Kurosawa đến mức không thèm động đũa, cậu kín đáo nở nụ cười, nháy mắt với anh: "Anh Kurosawa đúng là không để người ta yên ổn được tí nào. Ở chỗ này cũng có thể khiến mấy cô gái kia lần đầu gặp đã mê mẩn ra mặt."

"Phải không?" Kurosawa cười nhạt, tiếp tục gắp một miếng thịt đưa lên miệng chậm rãi nhai nuốt, vờ như vô tình nhìn sang Adachi đang ngồi bên cạnh. Vừa vặn làm sao, Kurosawa cảm giác vừa rồi Adachi đã trợn mắt một cái, biểu cảm đó thì khó mà nhầm lẫn được.

Kurosawa ngờ rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, không lý nào Adachi lại thế. Có lẽ cậu ấy chỉ tình cờ ngước mắt lên, đúng lúc quay qua chỗ anh mà thôi.

Bữa tối đã giải quyết xong, ba người tách nhau ra ai về phòng nấy. Adachi thì nhanh chóng vào trong, cẩn thận khóa cửa. Rokkaku ngược lại cứ kì kèo không muốn về, nằng nặc muốn kéo Kurosawa đi chơi game. Đương nhiên, anh sẽ từ chối mà không cần cân nhắc.

Sau khi đuổi Rokkaku đi, anh cũng về phòng mình. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu vẫn không biết nên làm gì, anh bèn lấy di động ra xem tin tức. Xem được vài trang thì bắt đầu thấy nhàm chán, thế là lại ngồi ngây người nhìn chằm chằm bức tường trước mặt.

Nhắc mới nhớ, phòng của anh và Adachi ở cạnh nhau. Nói cách khác, chỉ cần tháo dỡ bức tường này ra thì xem như hai người đã ở cùng một chỗ rồi.

"Giá mà bức tường này biến mất..." Kurosawa than thở một câu đầy bất lực.

Adachi ngủ chưa nhỉ?

Kurosawa ngồi tựa vào vách tường ngăn cách với phòng bên cạnh, đầu hơi nghiêng qua, ánh mắt dịu dàng như thể đang xuyên lớp tường dày nhìn người phía bên kia.

"Chắc là ngủ rồi, cậu ấy có vẻ mệt." Kurosawa lần nữa lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở Twitter lên xem, hiện lên đầu tiên là bài viết với tựa đề "Mã morse trong tình yêu". Nếu là ngày thường, Kurosawa chắc chắn sẽ bỏ qua bài viết này, nhưng hình ảnh minh họa đã thành công giữ anh ở lại. Trên ảnh là một chàng trai đang ghé tai vào tường, ngón tay khẽ chạm lên vách tường, phía bên kia là một cô gái nở nụ cười hạnh phúc, chẳng phải rất giống hoàn cảnh của anh hiện tại sao?

Vì vậy, Kurosawa quyết định đọc bài viết nọ.

"Cái này cũng không phải không có khả năng..." Kurosawa nhìn bảng morse trên màn hình, khẽ nâng khóe môi, cuối cùng thử đưa tay gõ lên tường một loạt các nhịp ngắn dài khác nhau.

"•••• •- •••- • -•-- --- ••- ••• •-•• • •--• - -•-- • - ?"

[1] Mã Morse:
Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dits và dahs. Mã Morse được đặt theo tên của Samuel Morse, nhà phát minh của điện báo. - Theo Wikipedia (Mã Kurosawa dùng ở trên mình không nói thẳng ra luôn, để mọi người tự dò ra sẽ thú vị hơn rất nhiều!)

Qua rất lâu, hiển nhiên không có ai đáp lại câu hỏi của anh. Kurosawa bật cười, thầm nghĩ cũng may cậu ấy không nghe thấy, nếu không sẽ cho rằng đầu óc anh có vấn đề, muộn như vậy rồi còn giở trò ngu ngốc.

Kurosawa dứt khoát từ bỏ, không tiếp tục gõ nữa. Anh vươn tay tắt đèn ngủ, không nhịn được cười tự giễu.

...

Hai mươi phút sau, Kurosawa cầm một hộp trà đã pha sẵn trong tay, đi qua đi lại trước cửa phòng Adachi. Thỉnh thoảng sẽ dừng lại, do dự muốn gõ cửa, nhưng mãi mà chẳng dám chạm tay lên.

Suy đi tính lại hồi lâu, Kurosawa càng nghĩ càng tỉnh táo, rốt cuộc muốn ngủ cũng ngủ không nổi. Anh gọi nhân viên mang lên một hộp trà, như vậy sẽ có cớ để tìm Adachi. Tuy nhiên, Kurosawa vẫn không có can đảm gõ cửa. Nghĩ đến muôn vàn tình huống khi đối diện với cậu, cũng đã soạn sẵn văn nói trong đầu, nhưng cái đầu tiên cần là dũng khí. Anh có thể đứng trước hai mươi vị giám đốc khắt khe nhận xét về mình, khi đó anh vẫn đủ tự tin để thuyết trình, thế mà lúc này chỉ có một Adachi, anh lại nấn ná không dám tiến lên.

Có người nói, khi bạn để ý một ai đó, tự nhiên sẽ bắt đầu trở nên tự ti, cảm thấy mình chỗ nào cũng không tốt.

Mình chỉ nhìn xem Adachi đã ngủ hay chưa thôi, sau đó sẽ về phòng ngay, không làm phiền cậu ấy. Nhất định là như vậy! Gõ cửa thôi.

Kurosawa thầm hạ quyết tâm, khi tay sắp chạm đến cánh cửa, anh lại cứng nhắc rút trở về, vẻ mặt đau khổ cực độ.

Mình xin đảm bảo, chỉ nhìn một chút thôi, chỉ một chút thôi!

"Ừm..." Kurosawa lấy hết can đảm gõ cửa, qua mấy giây vẫn không có động tĩnh. Có lẽ Adachi đã ngủ rồi, lúc Kurosawa định xoay người về phòng, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

"Kurosawa?" Adachi khó hiểu nhìn anh đứng bên ngoài, trên tay là hộp trà đã bị bóp đến méo mó kì lạ.

"Cậu chưa ngủ sao?" Kurosawa tỏ ra khá bất ngờ, sau đó là một cảm giác vui sướng chầm chậm lan ra khắp toàn thân, khiến anh muốn ngay lập tức nhào tới ôm chầm lấy người trước mặt. Cũng may chút lí trí ít ỏi còn sót lại đã kịp ngăn anh lại, bằng không chẳng mấy chốc anh sẽ biến thành một gã biến thái trong mắt cậu.

"Vẫn chưa... Anh có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi à?" Adachi nghĩ rằng anh muốn tìm cậu để nói về hợp đồng vào ngày mai.

Không một giây lưỡng lự, anh đáp ngay: "Đúng vậy."

Adachi hiểu ra, lập tức mở cửa rộng hơn để anh có thể đi vào: "Vậy vào trong rồi nói."

Đã phóng lao thì phải theo lao, mặc dù mục đích anh đến tìm cậu không phải vì chuyện hợp đồng. Nhưng xem ra, nếu không vì việc đó, giữa bọn họ chẳng có lý do gì để gặp nhau cả.

Adachi đợi Kurosawa ngồi xuống ghế rồi mới ngồi theo. Đây không phải nhà cậu, nên cậu cũng không biết nên mang thứ gì ra mời anh: "Thật ngại quá, không có gì để mời anh..."

Kurosawa lắc đầu, giơ thứ đang cầm ra: "Không sao, tôi có trà."

Adachi nhìn hộp trà bị biến dạng được Kurosawa đặt lên bàn, không khỏi nghi ngờ liệu nó có còn dùng được không, nhưng lại không nói ra miệng.

"Anh nói muốn bàn bạc, vậy tài liệu đâu?" Adachi ngờ vực nhìn Kurosawa, trên người anh ngoài hộp trà nọ thì không còn gì khác.

Kurosawa xử lý tình huống đã vô cùng thuần thục, nói: "Không cần tài liệu, chúng ta chỉ nói một vài vấn đề chính là được."

Adachi nhẹ gật đầu: "À..."

"Trưa mai chúng ta sẽ đến gặp đại diện bên công ty MKA, hợp đồng lần này nếu ký kết thành công, phần thưởng năm mới nhất định rất hậu hĩnh." Kurosawa trình bày hết sức lưu loát, hai mắt chuyên chú nhìn cậu.

Adachi gục gặc đầu ra vẻ đã hiểu: "Cho nên cậu cần tôi làm gì?"

Nói tới chuyện này, thật ra không phải anh chỉ ngẫu hứng dẫn theo Adachi và Rokkaku. Một phần, anh muốn nhân cơ hội này làm việc cùng cậu, mặt khác cũng muốn cậu được tiếp cận với khách hàng tiềm năng, để cậu tích lũy kinh nghiệm, dần dà tiến bộ hơn. Dẫu sao thì, Adachi cũng thật sự có năng lực, chứ không chỉ là một nhân viên rụt rè cả ngày không biết phấn đấu.

"Cậu có tự tin vào khả năng của mình không?" Kurosawa mỉm cười nhìn cậu, anh hỏi.

Adachi ngẩn ra giây lát, ngập ngừng hỏi lại: "Ý anh là gì...?"

Kurosawa: "Cậu sẽ trực tiếp thảo luận với người đại diện MKA, tôi và Rokkaku sẽ hỗ trợ."

Adachi không cần nghĩ đã lập tức từ chối: "Không thể được... Tôi không thể."

Hay nói đúng ra, cậu không có lòng tin mình sẽ làm được. Ngay khi anh đặt câu hỏi, cậu đã nghe thấy câu trả lời được đáp lại từ sâu trong thâm tâm. Cậu không tài giỏi như anh, càng không đủ tự tin. Người như cậu, cả đời này chỉ nên là một nhân viên nhỏ nhoi vô danh mà thôi.

Nhìn thấy Adachi càng ngày càng có xu hướng cúi thấp đầu. Kurosawa biết mình sai rồi, anh chẳng những không giúp được, còn khiến cậu ấy thêm lo sợ. Anh đứng dậy, dịu giọng nói: "Cậu không muốn cũng không sao... Tôi về đây, cậu nghỉ chút đi."

Adachi không tiễn anh, cậu vẫn im lặng ngồi đó, trông buồn bã vô cùng. Kurosawa không trách cậu, anh thấy hối hận thì đúng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top