Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quốc sư!! Đại sự không hay!!

Diệp đang tịnh tâm trong lều của mình, nghiên cứu những nước đi tiếp theo của quân địch.

- Tâm loạn thì đại sự không thành, từ từ nói!

- Thống soái... Hộc... Thống soái lại độc phát rồi!!

Coi đấy, y bảo thuộc hạ từ từ nói, nhưng vài canh giờ nữa là sẽ phát động tấn công, Thống soái lại đứng không vững ngay lúc này, nào dám "từ từ" cho được?

Y không hỏi gì thêm mà trực tiếp chạy đến lều của Thống soái, với thân phận là người duy nhất có thể cứu vãn tình hình.

***

Thống soái hắn đang vật vã trong lều, thân nhiệt cao như muốn nung chảy chút kiên cường còn sót lại, mặt thì nhăn như đang chịu cơn đau thấu xương thấu tủy, chiến giáp còn chưa kịp mặc.

Diệp hối hả chạy vào, đỡ hắn lên giường.

- Lui xuống hết đi! Lệnh hai người canh giữ bên ngoài!

- Rõ!

Cách mà Quốc sư chữa bệnh không ai được biết, nhưng miễn là có thể giúp Thống soái cầm quân ra trận, thì cách đó là gì cũng được.

- D... Diệp...?

Chỉ vừa thấy người kia đến bên cạnh mình, hắn vồ lấy y và đè chặt xuống giường.

Cát Diệp Thống soái rơi vào tình cảnh này đều là vì lần trước, hắn không cẩn thận bị nhẫn giả ám toán, một mũi phi tiêu đó chứa loại độc không thần y nào biết tên, kể cả Diệp. Y ngày hôm đó sợ hãi tột độ, không cho phép bất cứ ai đến gần hắn, mọi mặt đều do bản thân chăm sóc.

Nhờ vậy mà chỉ có Diệp biết thứ độc này sẽ khiến cộng sự làm ra chuyện gì.

Chu kỳ phát độc là mỗi đêm trăng tròn. Vì áp chế độc tính cho Cát Diệp, thứ y đã đánh đổi chính là sự trong sạch của bản thân.

Kí ức của hắn chỉ dừng lại ở cơn đau thấu tim, khi tỉnh lại không hề có kí ức của việc hợp hoan, Diệp nói bừa hắn cũng tin.

Diệp Quốc sư có từng hối hận? Không đâu.

- Cát Diệp... Chậm chút...

Từng câu của y lúc này đều được xem là chất kích thích, không có chuyện thương hoa tiếc ngọc, để rồi sáng hôm sau toàn thân gần như đông cứng.

Nhũ hoa bị hắn chơi đùa đến tím tái, run lên theo từng nhịp luận động. Đôi đồng tử của hắn tựa như đôi hồng ngọc rực lửa, là ánh mắt tham vọng của kẻ săn mồi. Đôi mắt đó nhìn thấu cơ thể Diệp.

Vị trí mấu chốt trong huyệt thịt bị khai phá, thấy được biểu cảm mê dại, nghe được những âm thanh đường mật của người dưới thân, bản năng giao hợp của hắn càng khó lắng xuống.

- Ah~ Cát Diệp... Hỏng mất...!

Hoang dại chưa từng thấy, có chút đáng sợ, nhưng lúc này Diệp đang cảm thấy mình sắp phát điên, chẳng rỗi hơi để nghĩ đến việc sợ. Thống soái hắn chỉ tập trung bên dưới, muốn hôn cũng phải là Diệp chủ động.

Diệp Quốc sư cười nhẹ trong cơn hoan lạc, không biết nếu y muốn làm việc này với hắn lúc tỉnh táo thì có được chấp thuận hay không.

- Naa, nếu ngươi không nhanh lên... sẽ không kịp xuất quân đâu...! w

Xuất quân đánh giặc đều bị hắn quẳng ra sau đầu rồi, cái bây giờ hắn muốn làm là "xuất quân" vào bên trong Diệp kia kìa.

Diệp Quốc sư bị thao đến sắp ngất mới nhận thấy tràng bích được bạch dịch rửa qua. Thật là... Quân sĩ đều đang đợi lệnh phát động, còn hai tên lãnh đạo thì đang làm gì thế này.

Y có chút mất sức, còn hắn thì hay rồi, thao nát con nhà người ta xong lại thiếp đi ngon lành. Khốn... Phải dọn dẹp cái bãi chiến trường này trước khi quá muộn.

***

Đây không phải lần đầu tiên hắn tỉnh dậy và thấy Diệp đang ngủ chung chăn với mình. Mỗi lần như vậy hắn đều nhận ra mình lại mắc nợ Diệp thêm một lần rồi.

- ...

*Chụt*

Hong có cái trường hợp nào mà nó như dậy hết trừ khi nó gay gòi:D

Chiến thần cũng sẽ có ý trung nhân của mình, nhưng sẽ không ai nghĩ người hắn thầm thương chính là Diệp.

Diệp của hắn, tiểu tâm can của hắn đó.

- A, làm hỏng mộng đẹp của ngươi rồi?

- Không hề gì! Trên chiến trường cũng không nên ngủ quá ngon!

- Ta lại nợ ngươi một mạng!

- Tích góp từ từ đi kiếp sau trả một lượt! - Nửa đùa nửa thật.

...

- Sao đột nhiên lại ôm ta thế?

- ... Ngươi không thích?

Diệp đột nhiên thắc mắc cơn sốt có làm hỏng não hắn hay không mà đột nhiên lại nói câu này, dễ gây hiểu lầm lắm nha.

- Diệp! | - Cát Diệp!

- Ngươi nói trước đi!

"..."

- Ngươi có đang nghĩ cái mà ta đang nghĩ không?

- ... - Cát Diệp ngập ngừng, nhưng nhận ra đây là cơ hội nên nắm bắt - Có!

Diệp mỉm cười vì biểu cảm ngại ngùng của hắn, đa tạ hắn vì đã cho mình đáp án như mong đợi, cuối cùng đáp lại bằng một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên khi mà cả hai đều tỉnh táo.

- Đi nào, quân binh đã sẵn sàng cả rồi, chỉ chờ hai chúng ta! w

- Diệp...!

- Hửm?

Hắn ôm gọn Diệp vào lòng, thủ thỉ những lời mà hắn chưa từng nói:

- Trận này đại thắng trở về, chúng ta lấy công lao xin Bệ hạ tứ hôn, có được không?

Miễn là Cát Diệp của y không sợ đàm tiếu, thì y cũng không còn gì phải lo lắng. Ngưu tầm ngưa, mã tầm mã, hắn và y không dành cho nhau thì còn cho ai?

Lão Thiên a...

Thật xấu tính, thật độc ác, thật tàn nhẫn với hai con người ấy.

Giai đoạn cuối cùng của loại độc đáng nguyền rủa... Vậy mà lại phát tác ngay trên sa trường.

Thất Nguyệt Huyết Vũ là cái tên chính xác của thứ độc này. Diệp vốn cho rằng nó chỉ gây ra tác dụng như mọi khi, nhưng thực chất vào đêm rằm thứ bảy, cũng là con trăng tiếp theo đây...

Nó không dìm người trúng độc vào bể dục vọng nữa, mà trực tiếp làm tự bạo toàn bộ mạch máu, đột tử.

Diệp Quốc sư kìm lại cảm xúc cá nhân, vung vũ khí đến hơi thở cuối cùng, không thể để quân ta rơi vào tình thế rắn mất đầu.

Trận này thắng lợi, nhưng Quốc sư đã nối bước Thống soái xuống hoàng tuyền, là mất mát to lớn đối với đất nước này.

Biệt ngôn chi quá tảo - nói trước bước không qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top