Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kanae là một chàng trai cực kì đặc biệt, dung nhan ăn đứt mọi cô gái trong thị trấn, vừa thạo công việc chân tay vừa có thể quán xuyến việc nội trợ, nên gọi "đấng toàn năng" hơn là "đấng trượng phu". Thật không dễ sống khi phái mạnh điêu đứng vì sự tồn tại này, thành thử ra bao nhiêu cô gái đang xem cậu là cái gai trong mắt rồi.

__Một ngày đẹp trời nọ__

"Sắp mưa rồi!"

Kanae đang tìm cây thuốc trong rừng. Cậu là bác sĩ duy nhất, thị trấn này rất cần y thuật của cậu, bị cảm một chút cũng không sao.

"Oa! Hôm nay anh ấy cũng vào rừng!"

Kìa, mình mới "lương y như từ mẫu" mà, sao thấy trai cái là đổi hướng suy nghĩ liền dậy con?

Cơ duyên đã cho Kanae gặp chai đệp, mái tóc trắng xóa và đôi đồng tử hồng ngọc, ngoại hình bắt mắt và có chút hoang dã. Trông phản ứng của Kanae thì chắc không phải lần đầu gặp rồi. Chàng ta đang phải đối mặt với một con sói to. Ờm...

Sói đi theo đàn mà?

Kanae nhìn sơ xung quanh mình.

"Ú òa! Quả nhiên! w"

Đàn sói đang ở ngay sau cậu, hình như định tập kích anh chàng kia nhưng Kanae lại từ đâu nhảy vào. Đám sói sẽ được nhân đôi lượng protein... nhưng đó là trong trường hợp Kanae không có khả năng chống trả.

Tệ thay, Kanae luôn dư sức mần thịt cả đám, nhưng lần này cậu không làm vậy mà chỉ quẳng một loại pháo cay làm giảm khả năng ứng biến của bọn sói, sau đó...

- Có ai không??? Làm ơn cứu tôi với!!!

Tiếng kêu thảm thiết đã thành công gọi đẹt-ti-ni của cậu đến "cứu" cậu.

Anh hùng cứu mĩ nhân nhưng mà nó lạ lắm, anh không giết bất kì con sói nào, chỉ nắm tay cậu chạy nước rút. Đám sói được nhân đôi lượng protein theo kiểu 0 x 2 = 0.

- C...Cảm ơn anh! - Cảm ơn cho có lệ:))

- Cậu không bị thương ở đâu chứ?

Quay đầu lại, anh chàng đó đỏ mặt vì được diện kiến một giai nhân, đứng hình mất mấy giây.

- Bụng tôi...

Bây giờ anh mới thoát khỏi sự mê hoặc, thấy một vết xuất huyết to bên dưới lớp áo, kín họng tí đi rồi sẽ không ai biết đó là Kanae tự tạo ra đâu.

- X-Xin lỗi... Thế mà lại bắt cậu chạy...! Để tôi đưa cậu về!

Định cõng cậu lên nhưng sẽ động vào bụng, có cách nào để đưa cậu đi mà không khiến cậu đau nhỉ?

- Thất lễ rồi!

Xấu hổ quá, còn hơi run tay nữa, nhưng cách duy nhất anh có thể nghĩ ra là bế công chúa, cũng là cái Kanae đang mong đợi. Trên đường về, anh cứ liếc xuống nhìn người ta mãi, tim càng đập thình thịch. Bị người ta phát giác liền có tật giật mình.

"Lại là vì gương mặt này à? w" - Nhưng mình nên khiêm tốn một chút mới đúng nhỉ - Trông tôi có gì kì lạ à?

Anh ậm ừ gật đầu, giấu đi ánh mắt ngại ngùng của mình.

- Cậu... rất đẹp...!

Anh hùng không qua nổi ải mĩ nhân:D

Bàn tay Kanae đột nhiên sờ vào mặt anh, làm anh xém đánh rơi mĩ nhân xuống đất.

- Không là gì so với anh! w

- Xin đừng trêu tôi...!

Khen qua khen lại, cậu không ngại nhưng anh ngại quá chừng nè.

Tận tâm đưa về, tận tâm sơ cứu.

Tiếp cận thành công, làm quen thành công, kết thân thành công.

Yêu nhau thành công.

Quyết định trầu cau sính lễ vài tháng sau đó.

Cho rằng con hồ ly tinh này kết hôn chính là không thể quấn lấy ai được nữa, nhiều cô gái nhẹ nhõm, nhưng thực ra vẫn không thay đổi được gì.

___________________________________

- Làm cái gì đấy?

Kuzuha áp tai vào bụng Kanae.

- Chúng ta có con thật rồi?

- Bụng bầu 7 tháng chưa đủ to à? w Một ngày anh hỏi không dưới ba lần đó! w

Kanae còn đặc biệt vì là nam nhân mà lại có khả năng mang thai, gả cho anh cũng coi như phận trai có bến đỗ rồi. Thể chất này được phát hiện nhờ dịch thể của Kuzuha cả:)

- A!?

Kuzuha gõ nhẹ vào chiếc bụng to khi nhận thấy thai nhi vừa động tay động chân.

- Dám làm đau vợ của ta, ta không tha cho con đâu!

Kanae bật cười khi nhìn Kuzuha diễn hề với đứa nhỏ. Từ khi trở thành thành viên của cái gia đình dễ thương này, buồn tủi âu lo đều có thể đánh tan.

- Haha! w

Rồi cũng đến lúc Kazuki, đứa nhỏ trong bụng Kanae được thấy mặt cha mẹ. Nhà ba người baka... ờm... 3K này luôn là hình mẫu trong mơ của rất nhiều người khác. Mỗi tội chiếc chồng này chú tâm đến vợ hơn là con, chắc lần đầu làm cha nên hơi bỡ ngỡ:)

Nhưng, mọi sự hạnh phúc luôn bị rình rập bởi những trắc trở, không chủ quan thì cũng là khách quan.

____________________________________

Có một toà lâu đài sừng sững, chính là của kẻ đứng đầu lãnh địa này - Bá tước doraeMon... nhầm... Mondo.

Tình ý của gã đối với Kanae rất sâu nặng nhưng luôn không nhận được lời chấp thuận, cuối cùng lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt cướp khỏi tay, tên Bá tước căm phẫn lắm chứ.

Gã đang trong vườn hoa, bên cạnh là một nữ hầu luôn ấp ủ tham vọng trèo cao trong khi Bá tước còn chẳng để vào mắt.

Đương lúc mơ mộng, gã yêu cầu rót rượu nhưng cô ta thì đang nhìn về xa xăm, chắc lại ảo tưởng về cái ngày được làm Bá tước phu nhân nữa rồi.

- E hèm!

Phải hắng giọng một tiếng trong ly mới thấy rượu.

"Ah... Cách Bá tước uống rượu quả thật thanh lịch!"

- Phụt!!! - Mới khen cái té hen.

Vừa mới kề cái miệng lên hớp một miếng đã phải phun ra, Bá tước Mondo mặt nặng mày nhẹ liếc sang nữ hầu. Cô ta nhìn lại chai rượu mình đang cầm trên tay...

"A, chai giấm..."

Cô gái hối hả chạy đi cũng là lúc gã gọi tên hầu cận tới.

- Ngươi, bây giờ, đi tung tin đồn về một phù thủy dùng nhan sắc mê hoặc lòng người, đã có người mắc bẫy ở thị trấn bên cạnh và không trở lại nữa! Thêm mắm dặm muối vào!

- Bá tước đang có ý định gì vậy ạ?

- Đến lượt ngươi quản à?

- Y-Yes, Your Grace!

Dù đã có gia đình, nhiều chàng trai vẫn không thể rời mắt khỏi cậu, và cả tầng lớp quý tộc nữa, gián tiếp vì cậu mà gây sự với nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Phù thủy...

Đẹp nhất, quyến rũ nhất, tà ác nhất, đáng chết nhất. Ai cũng biết, à, phải gọi là ai cũng từng nghe, phù thủy là một tồn tại duy trì sắc đẹp của mình bằng linh hồn của con người, thường là nam nhân. Tới đó là đủ hiểu rồi ha.

Đứng trước sự căm ghét ngấm ngầm đã lâu, tin đồn này cũng có thể là mồi lửa khiến Kanae thân bại danh liệt.

Thật là hồng nhan hoạ thủy a.

- Cho em thời gian nghỉ hậu sản rồi, biết ơn ta đi nhé! w

Bá tước Mondo nâng ly, kính sự thông minh của mình.

- Phụt!!!

Con mẹ kia dọn chai giấm mà không dọn ly giấm!

________________________________

*Xì xào xì xào*

Kuzuha trên đường đi làm về cảm thấy quá đỗi kì lạ, rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình.

Anh đi ngang một nhóm người, cố tình đi chậm để có thể nghe được gì đó.

- Phù thủy?! Thật á?!

- Giờ lý giải được tại sao rõ ràng là đàn ông mà sinh con được rồi!

- Nghe đồn có người ở thị trấn bên cạnh không qua khỏi rồi kìa!

- Vậy còn gì để chối nữa đâu??

- Ừ, tội cho cậu Kuzuha thật, chắc gì mình đã là người chồng duy nhất của cậu ta đâu!

Phù thủy...

Đã có bao nhiêu người vô tội bị hành quyết vì cái cách gọi đó, nhưng cũng không ai chứng minh được họ vô tội.

Chỉ cần họ đẹp hơn người ta, họ có sức hút hơn người ta, họ may mắn hơn người ta, cuộc sống của họ hạnh phúc hơn người ta,... liền bị xem là nhờ ma thuật mà đạt được.

Anh điều chỉnh cảm xúc và chạy về thật nhanh.

***

- Pa...Pa...!

Đứa nhỏ thấy cha về liền bò về phía cửa, Kanae nghe con có phản ứng cũng bước ra đón, cất dọn tư trang cho chồng.

- Mừng về nhà! w

- ... - Thật khó mở lời.

- Ai bắt nạt anh, nói em nghe? - LOL câu này không nên phát ra từ miệng của một người vợ w.

Kuzuha ôm chầm lấy cậu, ôm chặt như một sự níu giữ, trước ánh mắt ngây ngô của Kazuki.

- Tôi yêu em...!

- Khùng hả?

Đừng hành xử kì lạ như vậy, cậu sẽ biết ngay là có chuyện, vợ của anh chính là Kanae chứ đâu phải một cô gái yếu đuối thục nữ nào đâu.

Như một điều hiển nhiên, cuối cùng Kuzuha cũng phải kể hết ra. Kanae cười như xé vải, bảo anh không cần phải lo lắng một tí gì cả, có cậu ở đây.

Đáng ra câu đó Kuzuha nói mới đúng chứ...?

***

Tối đó, Kanae mài thuốc cho Kazuki. Trong lúc lơi đi, Kuzuha nhìn thấy trong bát ngoài màu của lá thuốc còn có...

Một màu đỏ quen thuộc...

Anh run tay, chấm nhẹ và đưa lên miệng mình, ngàn lần hi vọng là mình nghĩ nhiều.

"Thật sự là... máu..."

Không một người bình thường nào lại đi dùng máu tươi chế thuốc cả, chắc chắn không.

"Kanae..."

***

Kazuki vừa uống thuốc xong đã nằm phè ra rồi, Kuzuha bên cạnh xoa xoa má đứa nhỏ.

"Con có sợ không, Kazuki?"

Sợ cái gì? Sợ người sinh ra mình là phù thủy hay gì? Kanae vẫn giữ đúng thiên chức của mình, vậy phải sợ cái gì mới được?

Mà, chẳng lẽ anh sợ rồi sao, chồng của Kanae?

Cậu hiếm khi thấy anh trầm tư như vậy, hôn một cái trấn an:

- Hứa đi, dù có chuyện gì thì vẫn phải bình tĩnh! Cứ giao cho em, em sẽ xử lí ổn thoả cả thôi!

- Em cũng phải hứa...

- "Đừng chết" đúng không? w Em mà chết thì em không phải vợ anh! w

Thề thốt tới vậy rồi, cũng không nói được gì thêm nữa.

_____________________________

Cái gì đến rồi cũng phải đến. Kanae tuy bất di bất dịch giữa biển tin đồn nhưng cũng không thể khiến nó lắng xuống. Hai ba ngày sau, người dân trong trấn không báo trước mà ập vào nhà họ, lôi Kanae đi trước hàng nghìn câu gào thét của Kuzuha.

Ra pháp trường, dàn hỏa thiêu đã chuẩn bị sẵn, là dành cho Kanae đấy.

Kazuki và Kuzuha bị nhốt một phía, đứng nhìn công việc hành quyết phù thủy đang diễn ra gấp rút, dưới sự điều động của Bá tước Mondo. Ngọn lửa dưới chân cậu càng lớn, anh càng rủa xả Bá tước và người dân.

- Tên vô dụng, ngươi đang bị phù thủy mê hoặc đấy, tỉnh đi! - Bá tước Mondo nói như đây đã là chuyện hiển nhiên.

- Đây là chút kiên nhẫn cuối cùng ta dành cho tất cả các người!

Nếu không phải đã hứa với Kanae sẽ giữ bình tĩnh đến phút cuối cùng, thì cái lồng này chẳng nhốt được cha con anh đâu. Không ai sợ lời đe dọa đó cả, hành quyết phù thủy mới là việc cần thiết nhất.

Ai cũng lấy làm lạ, "phù thủy" trên đây nãy giờ chỉ im lặng và cười nhếch mép, mặt nghênh lên không coi ai ra gì, một câu biện hộ cũng không nói.

Ngọn lửa ngày một lớn, cảm xúc của Kuzuha đã đạt đến đỉnh cao sôi sục thì một ánh sáng kì lạ làm hạn chế tầm nhìn, nó phát ra từ vị trí của người đang bị hoả thiêu.

Người trên đống lửa bỗng chốc không còn bị cố định bởi dây trói nữa.

Một thân ảnh bước ra từ vùng sáng, với bộ cánh trắng dài chạm đất và chiếc mũ rộng vành. Vẫn là mĩ nhân đó, nhưng diện trên mình cách ăn mặc thường được miêu tả là của... phù thủy.

- Kanae...?

Cậu đưa tay chỉnh cái mũ to đùng, rồi quay qua nói với toàn thị trấn:

- Naa, một phù thủy đúng nghĩa... sẽ không ngu ngốc tới mức để bọn dân đen xử tử thị chúng đâu!

Nụ cười khinh bỉ dành cho cả thị trấn, Kanae tỏ vẻ không ngán bố con thằng nào.

- Ta chưa giết ai nên các ngươi chưa sợ đúng không? w

Kanae... thật sự là phù thủy, không oan ức chút nào. Cậu dư sức để tắm thị trấn này trong máu nhưng lâu nay có chuyện gì đâu? Buồn cười thật, hàng nghìn lời cảm ơn mỗi khi cậu chữa được bệnh bây giờ thành cái gì rồi nhỉ?

Bất ngờ thay, trong đám người lại có một "thầy pháp" được thỉnh tới từ thị trấn bên cạnh. Kanae cười lộn ruột khi một đòn của mình bị chặn.

Điều Kanae không ngờ chính là có nhiều hơn một kẻ địch. Cứ như đã chuẩn bị từ trước, từ trên đầu cậu có hàng nghìn tia sét giáng xuống.

- Cầu cứu nhiều tên phù thủy chỉ để chống lại một tên phù thủy! Hahaha!!! Não của các người không có nếp nhăn đúng không?!

*Ầm ầm*

*ĐOÀNGGG*

Phải gọi là mưa sấm sét, Kanae lúc này đã hiểu ra khoảng cách về thực lực.

- Kuzuha! Chạy--

*Bùmm*

Chiếc cũi nhốt Kuzuha và Kazuki đã nổ tung không lí giải được. Trong chớp mắt cậu đã thấy Kuzuha bế con đứng bên cạnh mình, với một ngoại hình mà cậu không ngờ tới, tay anh tạo ra một kết giới cản tuyệt đối đòn tấn công.

"Tai... và đuôi sói...!?"

Anh không chút khó khăn hoàn trả những gì tấn công vợ mình về cho bọn chúng.

*ĐÙNG*

Kuzuha ra tay cũng nhẫn tâm thật, gần nửa người dân đang đứng tại pháp trường đã về cõi vĩnh hằng chỉ vì hành động đáp trả của anh. Thậm chí anh còn có thể tàn độc hơn thế.

- Kuzuha...

Anh quay ngoắt sang Kanae, dúi cốt nhục của mình vào tay người sinh ra nó.

- Tôi bế con đứng nhìn mãi cũng biết ngứa tay đấy!

Một tiếng huýt sáo, rất nhiều sói chạy đến bao vây dân làng, tất thảy đều có ánh mắt hoang dại làm họ hoảng sợ. Chưa gì đã có người xin tha.

Không một chút nhân nhượng, Kuzuha ra lệnh cho đàn sói của mình đánh chén no nê, anh muốn xoá sổ ngôi làng muốn giết hại vợ mình một cách triệt để.

- Nè Kuzuha... Thế này có quá...

- Các người không nghe rõ đâu nhỉ, vợ của tôi đang bảo tôi tha cho các người đấy!

Cảm xúc của bọn họ hỗn loạn giữa biết ơn và nhục nhã vì phải mang ơn.

- Nhưng, lúc nãy bọn chúng đã muốn lấy Kazuki làm con tin kiềm hãm em đấy!

- Ặc... Khụ...

- A... A...

- Không... Làm ơn tha...

Kanae nghe xong câu của anh, mặt liền tối sầm, chiếc đũa phép khẽ động, từ trong miệng của tất cả người dân mọc ra cây, lớn nhanh như thổi và khi chúng đơm hoa chính là lúc cơ thể của họ trở thành phân bón.

Cây của Bá tước Mondo là chậm lớn nhất, khiến hắn chịu đau đớn trong khoảng thời gian lâu nhất mới được chết.

Từ mỗi bông hoa đỏ thắm toả ra mùi máu nồng nặc, tanh tưởi cả một vùng trời.

Bọn sói tiếc nuối vì đồ ăn đã thành đống bầy nhầy, mất ngon.

Khi người còn sống của thị trấn chỉ còn Kuzuha, Kanae và Kazuki, anh và cậu nhìn nhau không nói gì, chỉ không nhịn được cười, thì ra cả hai đều là những tồn tại không được con người chào đón, thế mà lại giấu nhau cho được!

Họ không hẹn mà trao nhau nụ hôn giữa biển máu.

Kazuki cười hì hì khi thấy cha mẹ chim chuột.

________________________________

Ờ thì:))) Tui viết cái đoản này nhờ cái kịch bản của ngoại khoá, nhưng mà sự khác bọt giữa bản gốc và bản đu OTP nó "hơi" lớn:)))) Thử tưởng tượng Kuzuha Kanae mà áp vào cái kịch bản này đi🤣

Lita là thiếu nữ xinh đẹp nhất thị trấn.
Nàng có tài may vá tuyệt đẹp, có giọng hát ngọt ngào như chốn thần tiên.
Tất cả đàn ông trong thị trấn si mê nàng, nàng là kẻ thù của tất cả phụ nữ trong thị trấn.
Không ai ngờ rằng thầy giáo đáng kính nhất thị trấn lại gả cô con gái bảo bối cho một tên buôn vải.
Không ai biết rằng tên buôn vải trông gầy gò và tầm thường ấy đã cứu sống Lita trước vòm họng đỏ lờm với đám răng nanh sắc nhọn đang nhỏ dãi của con sói lớn.
Khi ấy Lita đang vào rừng hái thảo dược.
Một đám cưới đơn giản được diễn ra với sự tò mò của tất cả những người trong thị trấn.
Một năm sau, thầy giáo đáng kính của thị trấn qua đời, Lita chịu tang cha trong lúc mang thai đứa con trai đầu lòng.
Đó đã là chuyện của mười năm trước.
---
Lita trở về nhà với chiếc giỏ mây trên tay, nàng bước vội về phía giường nơi Gin- con trai nàng đang thiếp đi với gò má đỏ rực nóng đến bỏng tay. Tiếng thở mạnh ngắt quãng tạo ra âm thanh kì quặc.
Đây là lần thứ ba con trai nàng phát bệnh trong năm nay. Lita đưa con đến tất cả thầy thuốc trong làng đều nhận được cái lắc đầu.
Rõ ràng con nàng chỉ bị cảm mạo, nhưng lại không thể trị khỏi dứt điểm.
Lita mất nhiều ngày lục lọi trong thùng sách cũ của cha nàng để lại đã tìm được một phương thuốc cổ chữa cảm mạo. Hôm nay nàng vào rừng là để hái phương thuốc đó.
Lấy rễ cây diên vĩ trộn với mật ong. Đây là tia hi vọng mới của nàng, Lita thề sẽ không từ bỏ.
Lita loay hoay dầm rễ cây diên vĩ thành bột. Loay hoay loay hoay mãi.
Nàng mớm thuốc cho Gin, thằng bé hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn nhíu mày vì đắng.
Đúng lúc này Alan chồng nàng đã trở về.
Nhìn mớ hỗn hợp màu đen đặc sánh trong bát, Alan sững sờ, gặng hỏi: “Nàng cho con uống gì đó?”
“Là phương thuốc cổ Lita vừa tìm được để chữa bệnh của con, thưa chàng.”
“Sao nàng tìm ra được?”- Alan trợn tròn mắt khó tin.
“Đó là cây diên vĩ, Lita tìm thấy trong một y thư cũ.”
Thứ cây này tồn tại trên đời sao? Alan thầm nghĩ.
Có lẽ đối với người dân của thị trấn này, diên vĩ cũng chỉ là thứ cây dại không tên mọc trong tầng thảm xanh của đáy rừng.
Cuộc đối thoại của đôi vợ chồng lọt vào tai của cô gái nhà bên cạnh.
---
Tin đồn về dị thảo và phương thuốc cổ kì lạ của Lita nhanh chóng lan ra toàn thị trấn, mọi người bắt đầu đặt vô số giả thuyết về sự việc ấy. Có một người nói Lita là phù thủy.
Có lẽ Lita chẳng hay biết gì cả, nhưng Alan trở về nhà với gương mặt tối đen thì không.
Lita giúp chồng cởi áo khoác ngoài tránh gió, như thường lệ nở một nụ cười tươi như hoa.
“Alan mệt không? Ăn cơm thôi.”
“Lát nữa đi.”- Alan lạnh tanh trả lời, rồi quay gót bước vào gian nhà trong. Nhưng như có điều gì thôi thúc, chàng bỗng quay lại mỉm cười với Lita: “Nàng đừng ra ngoài nữa.”
“Dạ?”- Lita vô thức đáp lại.
Cả đêm hôm đó Alan trằn trọc mãi, chàng nằm ngủ ở gian ngoài vì con trai đang bệnh. Cách một tấm màn lụa phai màu chàng nghe được rõ mồn một tiếng hát ru của Lita.
Tiếng hát của nàng êm dịu và đẹp đẽ biết chừng nào, lúc này Alan lại bỗng cảm thấy quỷ dị.
Tại sao nàng lại xinh đẹp yêu kiều như thế? Tại sao giọng hát nàng lại ngọt ngào đến vậy? Tại sao nàng biết đến loài dị thảo và phương thuốc chữa bệnh kì lạ đó? Liệu có thật là vì nàng đọc được trong sách? Hay đúng như mọi người nói, Lita chính là phù thủy?
Alan nhớ đến rất lâu trước đây vô tình nhìn thấy Lita bị một con sói tấn công, chính chàng đã không nghĩ ngợi gì mà lao đến găm chiếc dao sắc nhọn dùng để cắt vải chàng luôn giắt bên hông vào giữa đầu sói. Chàng chưa bao giờ dám nghĩ bản thân sẽ thực sự có thể làm bị thương loài thú dữ đó.
Chẳng lẽ đó là thuật phù thủy của Lita?
Alan lăn lộn mãi đến khi trời chỉ mới tờ mờ sáng đã vội khoác áo mũ ra khỏi nhà.
---
Tòa lâu đài màu xám to sừng sừng nằm ở ngoại ô ven thị trấn là tòa lâu đài của bá tước Charles đệ nhất, kẻ giàu có nhất thị trấn và những vùng quê lân cận nhờ thừa kế tất cả tài sản của cha mình.
Tên tùy tùng của bá tước Charles vẫn giữ cái dáng hèn mọn thường ngày, lom khom cúi thấp ghé vào tai bá tước Charles đang nhâm nhi cốc rượu đỏ sẫm óng ánh như máu.
“Thưa ngài đệ nhất, cả thị trấn đang kháo nhau nàng Lita là một ả phù thủy ghê gớm. Ả ta dùng vẻ đẹp của mình để mê hoặc tất cả đàn ông trong thị trấn, rằng ả quyến rũ họ dù đã có chồng, rằng ả muốn tất cả đàn ông đều nghe theo ả sai khiến để đoạt lấy linh hồn của bọn họ cho thứ tà thuật xấu xa kinh tởm mà ả luyện.”
Bá tước Charles nhướn mày, “Ồ”.
Gã khẽ nhắm mắt như đang suy tư điều gì.
Đã có tất thảy hơn 30 phụ nữ bị hành quyết trong vòng mười năm qua vì người dân thị trấn tin rằng họ là phù thủy. “Phù thủy” là một nỗi sợ hãi kinh khủng khiếp.
Những người phụ nữ được coi là…
Quá đẹp.
Quá ồn ào.
Quá yên lặng.
Có quá nhiều nước trong giếng nhà họ.
Những người phụ nữ biết khiêu vũ.
Những người phụ nữ thích ca hát.
Hoặc có thể vì bất kì điều gì khác.
Phụ nữ bị dìm dưới nước và nếu họ nổi, họ sẽ bị xem là có tội và bị hành quyết. Ngược lại nếu họ chìm và chết đuối thì được cho là vô tội.
Phụ nữ bị ném khỏi vách đá.
Phụ nữ bị chôn vào những hố sâu dưới đất.
Khởi đầu của sự điên rồ này là những năm đói kém, chiến tranh giữa các tôn giáo và rất nhiều nỗi sợ hãi.
Bá tước Charles lười biếng tựa cả người vào ghế, ra lệnh cho tên tùy tùng: “Áp giải Lita Collins đến pháp trường…”- ngừng lại một chút, gã nói tiếp: “..nàng sẽ phải hối hận vì từng từ chối ta.”
Gã đã luôn ghi hận chuyện này, nhưng vì cha của Lita là một thầy giáo đáng kính trọng, người dân sẽ không đồng tình nếu hắn động vào gia đình đó.
---
Lita bị quân lính đến bắt đi khi đang giặt giũ ở con lạch gần nhà rồi áp giải đến pháp trường, người dân thị trấn ồ ạt đổ về để xem nàng, tiếng xầm xì ồn ào náo loạn cả góc phố.
Mọi người tránh đường và cúi chào nhà thuyết giáo trong bộ áo khoác dài màu đen, lão có bộ râu xồm và đôi mắt sắc lẹm như mắt ưng nhìn ngó ngang dọc.
Nhà thuyết giáo cất tiếng đanh thép: “Ả ta là phù thủy! Không một người bình thường nào lại bỗng dưng biết được thứ cây kì dị chúng ta chưa từng thấy bao giờ!”
Alan chạy vội vã chen vào đám đông, mồ hôi thấm ướt áo, run rẩy không tin vào cảnh tượng trước mắt.
Tên bá tước Charles đồng thời xuất hiện, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn đám người. Khi gã có ý định tiến lên phía trước, vội có quân lính ngăn cản vì sợ phù thủy có thể thi triển yêu phép.
Gã cười haha thật to: “Mau hành quyết ả phù thủy đó!”
Alan hét lên: “KHÔNG!!!”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Alan, chàng đứng như chết trân, hai tay run rẩy cuộn chặt thành đấm, ánh mắt từ kiên định luôn nhìn về Lita dần dần dời xuống đất đá dưới chân chàng.
Đúng lúc này, một âm thanh êm ái như lông vũ phất qua cất lên: “Tôi, Lita, xin được phép biện hộ cho chính mình.”
Nhà thuyết giáo nhướn mày: “Ngươi biện hộ gì?”
“Lita chỉ là một phụ nữ đã có chồng con, Lita thích chăm sóc họ, Lita muốn may những bộ đồ đẹp nhất cho họ, Lita muốn nấu những bữa cơm ngon nhất cho họ, Lita muốn dọn dẹp ngôi nhà thật sạch sẽ và bón phân cho những luống rau trong vườn. Lita không phải phù thủy.”
Gương mặt nàng trong trẻo, đôi mắt kiên định có hồn, vô cùng chậm rãi nói từng chữ.
“Ả là phù thủy!”
“Giết ả đi!”
“Mau giết ả, nếu không ả sẽ nguyền rủa tất cả chúng ta!”
“Đồ phù thủy xấu xa! Chết đi!”- Dứt lời chửi rủa bọn họ bắt đầu ném những bó cải thối vào Lita.
Khung cảnh càng lúc càng hỗn loạn, bá tước Charles đứng một bên chứng kiến tất thảy, nhíu mày ra hiệu cho quân lính ngăn họ.
Gã tiến gần về phía Alan vẫn chưa từng nhúc nhích, bằng một giọng điệu đầy cợt nhả: “Hãy hỏi chồng nàng ta, nàng ta có phải phù thủy không?”
Alan ngước lên đối diện với ánh mắt của gã bá tước. Alan biết rõ điều gì sẽ xảy đến nếu làm trái ý tên bá tước này.
Chàng nuốt nước bọt khô khốc trong cổ họng, chưa kịp cất lời đã thấy ánh sáng lạnh toát phất qua, cây đao của tên bá tước đã kề lên cổ Alan.
“Nàng chính là phù thủy!”- Alan nhắm mắt gầm lên, tiếng gầm khản đặc bi thương.
Bá tước Charles khoái chí cười ngoặt ngẽo, ôm bụng cười đến gập người.
Alan thất thểu ngã quỵ xuống, trước mắt như tối đen.
Lita bỗng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên lính to con, nàng nhào đến bên Alan, nước mắt rơi như mưa.
Alan như sực tỉnh, gầm lên một tiếng, chàng tóm lấy những miếng cải vương vãi trên đất ném vào Lita.
“Nàng ta chính là phù thủy!”
Lita không tin nổi vào mắt mình, ngồi trên đất mở to hai mắt trân trân về phía người chồng nàng thề trọn đời ở bên chăm sóc.
Người dân đồng loạt cất tiếng chửi rủa, Lita bị bọn quân lính áp giải về vị trí cũ và hành quyết.
Suốt quá trình đó, nàng không hề thốt ra một chữ.
Lita xinh đẹp nhất trị trấn đã bị hành quyết vì là phù thủy.
---
Đêm đó Alan trở về, nói dối con trai rằng Lita đã sang một thị trấn khác để thăm người dì.
Chàng mỏi mệt nằm gục lên giường, chưa bao giờ chìm vào giấc ngủ nhanh đến như thế.
Trong giấc mơ, Alan choàng bật dậy, chàng nhìn thấy Lita đứng đó nhìn chàng, vẫn với nụ cười dịu dàng thân thuộc.
Alan toàn thân phát run, bỗng ngay lúc này Lita xoay người bước về phía cửa, nơi đó có một vầng sáng nhàn nhạt như cầu vồng, lần đầu tiên Alan mơ thấy một nữ thần.
Nữ thần Iris cầm tay Lita đưa nàng đi.
Alan bật dậy chạy theo, cũng là lúc chàng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Chàng như kẻ điên lao ra phố, hét lên: “Lita không phải phù thủy! Nàng không phải là phù thủy!”
Liên tục nhiều ngày, người dân xem chuyện của chàng như một trò đùa mới trong thị trấn.
---
Nửa năm sau, Alan đưa con trai 9 tuổi đến trước ngôi mộ chàng làm cho Lita, nơi đây đã mọc lên một cây hoa màu tím bí ẩn.
Đích thân chàng đã trồng loài hoa diên vĩ này cạnh mộ nàng.
Gin thẫn thờ nhìn cha nó.
Nó không biết vì sao mẹ mình không trở lại. Đứa trẻ chỉ biết mẹ sẽ không trở lại nữa.
Alan nắm lấy tay con trai: “Không phải bọn phù thủy đã bị hành quyết. Mà đó là những người phụ nữ.”
Luôn có một vật được tạo ra để đổ lỗi.
Tại sao những dòng này được viết ra?
Bởi vì hiểu biết lịch sử của chúng ta là quan trọng, khi chúng ta đang xây dựng thế giới mới.
Khi chúng ta đang nỗ lực chữa lành cho những gì đã xảy ra từ trước đến giờ.
Để cho những người phụ nữ đã bị tàn sát có tiếng nói, để họ có cơ hội được bình yên trở lại.
Không phải bọn phù thủy đã bị hỏa thiêu.
Mà đó là những người phụ nữ.
Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top