Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 188: Thế gian cũng không có biện pháp nào song toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xu Nữ chỉ thấy nội dung lá thư, nhưng Phác Thái Anh có thể đọc được những điều ẩn giấu trong từng câu chữ ấy.

Dù đặt mình trong hiểm cảnh nhưng Lạp Lệ Sa vẫn mong Phác Thái Anh bí mật điều binh phòng bị, đồng thời nàng cũng muốn Phác Thái Anh ngàn vạn lần đừng vì nàng mà chủ động xuất binh. Dù A Nỗ Kim có tâm phản thì nàng cũng muốn Phác Thái Anh giữ bình tĩnh.

Phải chờ A Nỗ Kim tạo phản thì mới có thể danh chính ngôn thuận tuyên chiến với đối phương. Lạp Lệ Sa còn nói cho Phác Thái Anh: Nếu A Nỗ Kim bảo rằng hắn đã bắt Lạp Lệ Sa làm con tin thì chắc chắn là giả, Phác Thái Anh nhất định đừng tin. Nếu A Nỗ Kim phản, Lạp Lệ Sa sẽ tự sát trước khi nàng bị bắt làm tù binh...

Chỉ một phong thư nhưng từng câu phế phủ, từng chữ tru tâm.

Đặc biệt là tám chữ "duy trì hiện trạng, chậm đợi thời cơ" càng mịt mờ nói cho Phác Thái Anh: Muốn thành nữ đế thì hiện tại còn không phải lúc diệt A Nỗ Kim, trừ phi đối phương tạo phản trước, bằng không cứ kéo dài tới lúc Phác Thái Anh bước lên đế vị, củng cố căn cơ của mình. Trước lúc đó, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng đều không được hành động thiếu suy nghĩ, càng không cần băn khoăn đến an nguy của Lạp Lệ Sa.

Sao Phác Thái Anh có thể không hiểu ẩn tình trong đó?

Khi viết lá thư này, từng câu từng chữ Lạp Lệ Sa viết ra đều là lời từ tận đáy lòng. Một bên là thảo nguyên huyết hải thâm thù, một bên là tình yêu sâu nặng mà nàng dành cho Phác Thái Anh.

Đứng ở lập trường của Lạp Lệ Sa: Phong thư này là chứng cứ nàng phản bội thảo nguyên, cũng phản bội an đạt Ba Âm của nàng.

Lạp Lệ Sa suy tư mãi, nhưng cuối cùng nàng vẫn viết.

Nàng tự nhủ, đời này kiếp này đây là lần cuối nàng thư từ qua lại với Phác Thái Anh. Vì thế nàng gửi gắm hết tất cả tình yêu, áy náy, vướng bận vào lá thư ngắn ngủi này.

Một khắc đó, Lạp Lệ Sa không chỉ là cô nhi gánh vác sứ mệnh của toàn bộ thảo nguyên, mà nàng cũng là một người si tâm thân bất do kỷ.

Nàng thậm chí biết phong thư này sẽ khiến thảo nguyên bị động, sẽ tái diễn cục diện điên đảo của mười mấy năm trước, nhưng cuối cùng nàng vẫn đề bút...

Nàng lo Phác Thái Anh sẽ vì nàng mà xúc động làm những việc thiếu cân nhắc, đồng thời sợ phong thư này sẽ bị lộ ra ngoài, nàng vắt hết óc, cân nhắc thật lâu mới viết ra một lá thư mờ mịt như vậy.

Không những thế, Lạp Lệ Sa còn xảo diệu giải thích lý do nàng một mình đi đến Ô Lan thành.

Nàng lo một mình Đinh Dậu sẽ không cản được quan viên Vị Quốc đi theo, sợ những người đó không thấy nàng rồi nghi kỵ, vì thế nàng mới giải thích trong thư.

Lạp Lệ Sa nghĩ thầm: Nếu A Nỗ Kim phản, nàng nhất định không trở về được, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng nàng còn có thể quay về bên cạnh Phác Thái Anh...

Nàng giải thích rằng bản thân bí mật đi nghe ngóng, mặc dù tin giả bệnh bị lộ thì Phác Thái Anh vẫn sẽ tin tưởng nàng, dẫu cho lời này chỉ là một lời nói dối.

Thế nhưng, nàng vẫn muốn trở về. Có lẽ là nàng muốn tận mắt nhìn thấy đám kẻ thù kia chết ở trước mặt mình.

Có lẽ...là giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng chỉ muốn ở bên cạnh Phác Thái Anh lâu thêm một chút.

Từ năm Cảnh Gia thứ tám đến năm Cảnh Gia thứ mười lăm, đảo mắt đã bảy năm...
Không biết bắt đầu từ khi nào Lạp Lệ Sa đã đem lòng yêu Phác Thái Anh, yêu nữ nhi của kẻ thù.

Chuyện này, Lạp Lệ Sa đã có cảm giác từ lâu nhưng nàng vẫn không dám đối mặt. Mãi đến khi Ba Âm nhét loan đao vào tay nàng, nàng mới dám đối diện với nội tâm của mình.

Phác Vọng hẳn phải chết, nhưng nếu chính tay Lạp Lệ Sa làm chuyện này thì nàng và Phác Thái Anh thật sự không thể quay về được nữa

Lạp Lệ Sa hiểu rõ: Nếu những gì nàng làm suốt mấy năm nay bị lộ, nàng nhất định phải chết.

Nhưng mà...nàng vẫn muốn trở về.

Dù phải trở về tự mình gϊếŧ chết đối phương, thì nàng cũng muốn Phác Thái Anh chết trong lòng mình, hoặc là...nàng chết trong tay đối phương.

Nàng nguyện ý, không hối hận.

Thế gian nào có biện pháp vẹn cả đôi đường?

Không thể.

Vị Quốc chắc chắn sẽ vong, đây là món nợ bọn họ thiếu thảo nguyên.
---

Phác Xu Nữ: "Tiểu muội..."

Phác Thái Anh ngơ ngẩn, rồi đột nhiên túm lấy cánh tay Phác Xu Nữ, nhiệt lệ tràn ra hốc mắt. Nàng nhìn Phác Xu Nữ với ánh mắt cầu cứu, hai tay vô thức siết chặt: "Nhị tỷ, làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?"

Phác Xu Nữ thấy tiểu muội của mình như thế thì cũng rất đau xót, nàng suy tư một lát rồi đáp: "Ngươi đừng hoảng, không bằng chúng ta đi tìm Ngũ ca thương lượng đối sách, như vậy có được không?" Ở trong mắt Phác Xu Nữ, các nàng chỉ là công chúa không có quyền tham chính, mà Phác Đạt là hoàng tử giám quốc, hắn nhất định sẽ có cách.

Phác Thái Anh lập tức phản bác "Không thể tìm hắn!"

Phác Xu Nữ cảm thấy khó hiểu: "Vì sao? Ngũ ca có quyền nghĩ thánh chỉ, chuyện này chỉ dựa vào chúng ta thì sao mà được?"

Phác Thái Anh khịt mũi, nàng lẩm bẩm nói: "Hắn sẽ không bận tâm Duyên Quân sống hay chết."
Phác Xu Nữ: "Sao có thể như vậy được? Ở đó còn có Tam ca kia mà!"

Phác Thái Anh chậm rãi buông lỏng tay ra, nàng mỉm cười một cách chua xót, có miệng mà cũng khó trả lời.

Bởi vì như vậy nên càng không thể nói cho Ngũ ca. Lúc trước Thôi Ngự sử buộc tội Lạp Lệ Sa phạm phải ba tội lớn, Phác Thái Anh ở phía sau nghe rất rõ: Ngũ hoàng tử Phác Đạt rõ ràng là đứng về phía Thôi Ngự sử. Nhất định là Lạp Lệ Sa đụng đến lợi ích của Phác Đạt trong kỳ thi đình, mà thân phận Lạp Lệ Sa đặc thù nên hắn khó thuyết phục Lạp Lệ Sa về phe mình nên hắn mới mượn tay Thôi Ngự sử diệt trừ Lạp Lệ Sa.

Nếu Phác Đạt biết chuyện này, dù A Nỗ Kim không phản thì hắn cũng sẽ nghĩ cách bức A Nỗ Kim phản!

Như thế, hắn không chỉ có thể mượn tay A Nỗ Kim trừ đi cái đinh trong mắt là Lạp Lệ Sa, mà còn có thể giải quyết một đối thủ mạnh, thật sự là một công đôi việc.
Hiện giờ trong triều Tam đảng và Ngũ đảng đang tranh nhau vỡ đầu chảy máu, Phác Thái Anh có thể thuận lợi ngồi sau màn cũng vì lý do này. Nếu Phác Vọng không còn, cục diện cân bằng này sẽ hoàn toàn bị đánh vỡ.

Đến lúc đó thế lực của Phác Đạt sẽ trở nên độc đại, một khi đối phương nghi ngờ thánh chỉ rồi mượn cơ hội diện thánh thì sớm muộn gì Phác Thái Anh cũng sẽ bại lộ.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không thể, chẳng lẽ Nhị tỷ đã quên lần trước Ngũ ca bị cấm túc vì cầu phụ hoàng cho Cảnh Vương vào hoàng lăng rồi sao? Phụ hoàng có chỉ lệnh Ngũ ca đóng cửa từ chối tiếp khách, hiện tại hắn còn đang bị cấm túc, dù có là ta thì cũng không thể ngang nhiên kháng chỉ."

Phác Xu Nữ thở dài: "Phải làm sao đây?"

Phác Thái Anh im lặng, nếu như hiện tại binh quyền ở trong tay nàng thì tốt rồi...
Phác Xu Nữ: "Ngươi cũng đừng quá sốt ruột, không phải muội phu cũng chỉ mới suy đoán sao, chưa chắc A Nỗ Kim sẽ tạo phản."

Phác Thái Anh: "Ta hiểu tính tình Duyên Quân, nếu không phải thật sự vội đến mức hắn cũng không xử lý được thì hắn sẽ không cầu viện. Hơn nữa..." Chữ trên phong thư này không phải do Lạp Lệ Sa tự mình viết, có thể thấy tình hình nguy hiểm đến mức nào.

Phác Xu Nữ: "Bằng không...ngươi đưa phong thư này cho phụ hoàng đi, mời phụ hoàng định đoạt."

Phác Thái Anh: "Nhị tỷ."

Phác Xu Nữ: "Hả?"

Phác Thái Anh: "Ta nhớ lần trước khi Đại tỷ hồi kinh, có phải nàng để lại một đám bồ câu đưa thư đúng không?"

Phác Xu Nữ: "Đúng vậy, chúng được nuôi ở trong phủ của ta..." Phác Xu Nữ mở to hai mắt: "Ngươi muốn cầu cứu Đại tỷ phu?!"

Phác Thái Anh gật đầu.
Phác Xu Nữ ngồi vào chỗ bên cạnh Phác Thái Anh, nàng nghiêng người giữ chặt cánh tay muội muội, khuyên nhủ: "Không được! Việc này trăm triệu không thể được. Đại tỷ phu là tướng quân trấn giữ biên cương, tuy có quyền điều động quân binh, nhưng nếu lén làm vậy thì chính là tội lớn! Bởi vì thân phận của Đại tỷ phu mẫn cảm, cho nên Đại tỷ đi mấy năm mà ta cũng chưa từng dùng đám bồ câu đưa thư kia!"

Phác Thái Anh: "Ta muốn cứu Lạp Lệ Sa."

Phác Xu Nữ khẩn trương: "Tiểu muội, chuyện này cũng không phải là chuyện mà ba trăm hay năm trăm người có thể giải quyết. Cầu viện Đại tỷ phu chẳng khác nào kinh động toàn bộ U Châu thành! Kinh động lớn như vậy, dù Đại tỷ phu muốn giấu thì cũng không thể giấu được. Binh bộ nhất định sẽ hỏi nguyên nhân xuất binh, đến lúc đó ngươi bảo Đại tỷ phu phải làm sao?"
Phác Thái Anh trả lời: "Ta sẽ viết thư giải thích lý do, nếu Binh Bộ hỏi thì cứ khai ta ra, không cần gạt."

Phác Xu Nữ: "Ngươi điên rồi sao? Chuyện này có lẽ còn có cách, chúng ta nghĩ lại được không? Tiểu muội, ngươi nghe tỷ tỷ khuyên đi, dù ngươi có được sủng ái thì cũng chỉ là công chúa, hậu cung không được tham gia vào chính sự. Dù có là hoàng tử thì lén điều động binh mã cũng sẽ bị ban chết! Nếu xảy ra chuyện, chưa chắc phụ hoàng bảo vệ được ngươi!"

Phác Thái Anh: "Không có cách khác, đã qua mười lăm ngày...chẳng lẽ ta phải đi cầu cứu thái úy phủ sao? U Châu gần Lạc Bắc nhất, bồ câu đưa tin nhanh hơn là cưỡi ngựa, dù có bị trừng phạt như thế nào thì ta nhất định phải cứu Lạp Lệ Sa." Giọng nói của Phác Thái Anh thực nhẹ, nhưng lại lộ ra sự kiên định không gì có thể lay chuyển.
Phác Xu Nữ: "...Nếu không, ngươi hãy gửi lá thư này cho Đại tỷ, mời nàng nói chuyện riêng với Đại tỷ phu, như vậy có được không?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Đây là quyết định của ta, Đại tỷ không cần phải thay ta gánh vác hết thảy trách nhiệm. Nếu ta làm như vậy, chẳng phải là đang đẩy Đại tỷ vào thế khó sao? Nếu triều đình trách tội xuống, sau này sao phu thê bọn họ có thể chung sống với nhau được? Đại tỷ gả đến nơi xa đã không dễ dàng gì, mặc dù bọn họ phu thê tình thâm, nhưng có một số việc vẫn nên giữ gìn cẩn thận."

Phác Thái Anh lập tức sai người mang văn phòng tứ bảo tới, nàng viết thư cầu cứu ở trước mặt Phác Xu Nữ, phía cuối còn ấn con dấu của mình lên.

Nàng sợ một con bồ câu đưa thư sẽ không an toàn, vì thế nàng viết một mạch mười mấy phong thư, nội dung giống nhau như đúc. Phác Xu Nữ thấy vậy liền biết tiểu muội của nàng quyết tâm muốn cứu Lạp Lệ Sa, căn bản không quan tâm mình có bị bại lộ hay không.
Phác Xu Nữ: "Được rồi được rồi, Đại tỷ chỉ để lại mười hai con bồ câu đưa thư, không buộc hết được đâu."

Phác Thái Anh dừng bút, cuối cùng nàng vẫn viết xong lá thư thứ mười ba: "Người truyền tin đâu?"

Phác Xu Nữ: "Người nọ đưa tin xong liền ngất xỉu, đang nghỉ ngơi ở trong phủ của ta, hình như hắn là tùy tùng bên cạnh muội phu."

Phác Thái Anh nghe thế thì càng lo lắng: "Làm phiền Nhị tỷ đưa lá thư này cho hắn, bảo hắn tiếp tục đi một chuyến đến U Châu."

Phác Xu Nữ: "Ngươi đây là..."

Phác Thái Anh: "Bồ câu đưa thư tuy nhanh nhưng không an toàn, Đại tỷ phu nhất định phải nhận được lá thư này."

Phác Xu Nữ: "...Ta đã biết, ta sẽ đích thân buộc từng lá thư lên đùi bồ câu, cũng sẽ tự mình thả chúng nó, nhìn chúng nó bay!"

Phác Thái Anh: "Như vậy thì đa tạ Nhị tỷ."
Phác Xu Nữ thở dài, nàng cẩn thận cất một chồng thư vào trong lồng ngực: "Ta đi về trước."

---

Sau khi Phác Xu Nữ rời đi, Phác Thái Anh trực tiếp đến Cam Tuyền cung. Bởi vì ngọc tỷ truyền quốc không nằm trong tay nàng, cho nên từ xưa đến nay nàng đều phải đến Cam Tuyền cung nếu muốn nghĩ chỉ.

Phác Thái Anh giữ lại một kế, nàng bắt chước giọng điệu của Phác Nhượng: Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Gần đây trẫm bệnh nhẹ, triệu Nhã Quý phi nhanh chóng hồi kinh hầu bệnh.

Khâm thử.

Thánh chỉ cũng được phân ra rất nhiều loại, nếu không có chuyện lớn, tỷ như việc nhỏ như triệu Quý phi hồi kinh thì thường ban chỉ dưới hình thức truyền khẩu dụ hoặc là một cách nào đó tương đối tùy ý. Một khi mở đầu bằng "phụng thiên" và kết thúc bằng "khâm thử" thì đó chính là thánh ý nhất định phải tuân theo, dù chết thì cũng không được kháng cự, nếu kháng cự thì sẽ phạm phải tội khi quân.
Hơn nữa, loại thánh chỉ này sẽ được Tông Chính tự sao chép lại một bản, nộp cho Hoằng Văn Quán lưu trữ. Sau khi mỗi một đời hoàng đế băng hà, sử quan muốn ghi chép sử sách thì cần phải ký lục các thánh chỉ mà cả đời đế vương đã ban ra, chính vì vậy có thể thấy thánh chỉ này quan trọng đến mức nào.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#notag