Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ta có thể khống chế cơ giáp ngươi ~ Chương 95-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 95

Tác giả: Trúc Diệc Tâm
Edit: Diệp Mạn Hoa

Diệp Bạch trở lại Thiên giới thì tiểu bạn tiên Lộ Đồng đã khóc thành lệ nhân*, tình trạng này khiến cho hắn nhất thời nổi giận, "Khóc cái gì mà khóc, có cái gì để khóc, tra nam như vậy ngươi còn mềm lòng, mềm lòng thì mềm lòng, nhưng ngươi không thể khóc." Móa nó bên ngoài mưa rơi bao lớn ngươi biết không.

(*: người làm bằng nước mắt)

Hai vị bạn tiên khác lặng lẽ nói nhỏ.

"Mở miệng một tiếng tra nam, nhưng đừng tưởng là chúng ta không nhìn ra hắn kỳ thật vẫn khá thỏa mãn, nếu không cũng không có khả năng để người ở bên cạnh nhìn một đời."

Người còn lại cũng nói.

"Đúng thế, trước ta còn tưởng con mèo này chỉ cố nén không xé người thôi, thế nào cũng phải hành hạ người ta gần chết."

Diệp Bạch: "..."

Đậu má đừng tưởng nhỏ giọng thì lão tử không nghe thấy, thật muốn xé từng người các ngươi một lần lại đi, nhưng người nuôi mèo nhà hắn còn đang chờ hắn. Cho dù có thể đối phương đã không có trí nhớ lúc trước, nhưng Cố Chiêu chính là Cố Chiêu, hắn muốn một đời một đời tìm được anh, cùng nhau đi tiếp bên anh.

Diệp Bạch vừa nghiêng đầu lại xuống trần.

Hai vị Đại tiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, trong đó một người run rẩy nói, "Không, không xé!"

"Ừ, không xé, người đã đi xuống." Tên còn lại an tâm vỗ ngực, lúc này mới nói, "Nhưng nếu nói thật sự hài lòng cũng không đến nỗi, dù sao hàng kia còn kém Cố Chiêu quá xa, cho nên chỉ là giữ ở bên người lơ đãng dạy dỗ một chút, quan trọng nhất lại không nói cho Lâm Kính nửa câu."

Chúng tiên nghĩ tới không khỏi trầm mặc, Đúng vậy nha, không nói về truyền thuyết của hoa Bỉ Ngạn!

Lâm Kính bởi vậy sinh lòng tuyệt vọng.

Nhưng trên thực tế, "Hoa Bỉ Ngạn lại không chỉ mọc trên đường hoàng tuyền, bằng không làm sao có thể trùng hợp đúng lúc phi thăng ta tiện tay ngắt một đóa đi lên." Đại tiên nhà Lộ Đồng giựt giựt khóe miệng, "Hơn nữa hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau, đó là hoa bình thường, loại đã thành tiên giống Lộ Đồng, phân phút hoa lá vươn ra toàn bộ."

"Cơ mà làm tốt lắm."

Một vị Đại tiên khác nhịn không được nói, "Làm hại Lộ Đồng chúng ta thảm như vậy, không ngược thân thế nào cũng phải ngược tâm, nhưng thoạt nhìn..."

Tiểu bạn tiên khóc thành như vậy, dường như bị ngược càng thảm hại hơn.

Phỏng chừng chính vì vậy, Diệp Bạch mới có thể tức giận. Có điều hắn rốt cuộc hiểu được không tiện can thiệp tình cảm nhà người ta, cho nên không thật sự nói dối Lâm Kính. Nhưng muốn bảo hắn một lòng trợ giúp đối phương là không có khả năng, mà ngày sau hai người có thể gặp lại hay không, vậy phải xem nghị lực của bản thân Lâm Kính cùng tình cảm đối với Lộ Đồng.

Lộ Đồng khóc đến run rẩy, lời đều nói không lưu loát.

"Anh ấy từng giúp ta."

"Đối với ta rất tốt, mang ta từ trong kho hàng ra, một đường dạy rất nhiều đồ, không có anh ấy, ta có thể đã sớm chết." Lại run nửa ngày, hắn mới nói tiếp, "Không thể bởi vì sau này anh ấy trốn tránh thì hoàn toàn phủ định lúc trước, lúc trước anh ấy đối với ta thật sự tốt lắm, hơn nữa... anh ấy cũng không biết ta gặp phải nguy hiểm."

Bạn tiên là người có tình nghĩa nhất.

Bình thường chỉ biết nhớ rõ cái tốt của người bên ngoài, ngay cả đám người Cốc Hoa bọn họ cũng không hận đến vậy, càng đừng nói đến Lâm Kính coi như có ân với hắn ta. Hơn nữa có câu nói quả thực không sai, không thể bởi vì đối phương làm sai một việc, thì hoàn toàn phủ định toàn bộ điều tốt mà lúc trước làm cho ngươi, vậy thật sự rất không công bằng.

Đoạn đối thoại này Diệp Bạch đương nhiên không biết, lúc này hắn đã thành công tới thế giới kế tiếp.

Nơi này không giống với mấy đời trước, nói đến thời đại này xem như tương lai cơ giáp, lại khác với một đời trước rất nhiều. Nơi này không chỉ có nam và nữ, thậm chí trong nam phân ba loại, nữ đương nhiên cũng vậy, theo thứ tự là Alpha có được năng lực mạnh nhất, Beta với các hạng chỉ tiêu đều vô cùng bình thường, cùng Omega phụ trách sinh đẻ, thể chất cũng rất yếu.

Khối thân thể này là của Beta.

Như mỗi một đời đều có chút thiên phú độc đáo hoặc nên nói là hack sinh tồn, đời này đương nhiên không ngoại lệ, mà còn khá tiếp cận thời đại, người này có thể khống chế cơ giáp quân địch.

Đây là việc mà chưa từng có người nào có thể làm được.

Thử nghĩ xem...

Hiện tại tất cả mọi người đang dùng cơ giáp chiến đấu, anh ngồi yên ở chỗ đó trực tiếp khống chế phía đối diện, vậy còn cần đánh nữa không? Giống như anh thôi miên một người cầm súng vậy, hoàn toàn có thể họ tự bắn chính mình một súng, hoặc là bắn đồng bạn của mình, quả thực là tiết tấu nằm vùng đột nhiên xuất hiện giống như thần.

Đối diện còn có thể đánh nữa không?

Anh không đánh, vậy cơ giáp đánh anh, mà anh đánh... Ngồi trong đó có thể là người một nhà.

Hơn nữa cho dù anh nhẫn tâm hủy một cái cơ giáp, ai biết người này có thể tiếp tục khống chế cái thứ hai, cái thứ ba nữa không... Chẳng lẽ đều nhẫn tâm hủy hết à. Vậy có khác gì tự sát, quan chỉ huy có cường đại hơn nữa mà đụng tới loại chuyện này cũng phải đau đầu đến chết, chỉ có thể liều mạng tổn thất thảm trọng xử lý người ta trước tiên.

Nhưng...

Diệp đại meo vui mừng híp mắt, cảm thấy lấy dáng người linh hoạt của hắn, đối diện tuyệt đối không có khả năng đụng đến người hắn.

Chẳng qua trước mắt, quan trọng nhất vẫn là vấn đề học tịch, nguyên chủ tất nhiên là thu được thư thông báo trúng tuyển của học viện, nhưng bởi vì cậu ta muốn tính kế một người trước khi đi, ngược lại đẩy mình vào. Đối phương vô cùng thông minh lừa lấy thư thông báo của cậu ta, thay thân phận của cậu ta, cũng lưu cậu ta lại trên tinh cầu nát này.

Lúc Diệp Bạch đến, nguyên chủ đang tức giận đập đồ.

Nhưng bởi vì có nhược điểm trên thân người ta, bởi vậy nên cũng không dám làm nhiều cái gì, thậm chí không thể đứng ra vạch trần, chỉ có thể ngầm hi vọng người nọ sớm bị phát hiện bị đuổi về.

"Hừ."

Hồi ức xong chuyện lúc trước, chính Diệp đại meo cũng muốn cho nguyên chủ một móng vuốt.

Hắn xem ra, thiếu niên Omega kia không chỉnh chết cậu ta ném vào trong cống nước bẩn nào đó thật sự là quá thiện lương, bởi vì việc nguyên chủ làm ra cũng quá không phải người làm. Mấy đời trước còn có thể nói là vấn đề tính cách, hoặc là bị người xấu theo dõi, đời này nguyên chủ luân lạc tới loại tình cảnh này thì thuần túy thuộc về tự làm tự chịu.

Thiếu niên Omega tên Lâm Tinh, mười tám tuổi, cùng sống trên một tinh cầu với nguyên chủ.

Đây là tinh cầu cấp thấp vô cùng đổ nát, phàm là có chút kĩ năng hoặc là nhân mạch đều dọn đi rồi, lưu lại đều là những người không đi được hoặc là không thể đi. Có tội phạm, có bị lưu đày tới, đương nhiên còn có trốn nợ trốn tới chỗ này, mà nguyên chủ từ nhỏ đã ở đây, cậu ta cũng không rõ là bị ai ném đến.

Lại nói tiếp cậu ta coi như là người có quê quán, khác biệt với không có hộ khẩu rõ ràng.

Cũng bởi vậy, cậu ta có thể lấy được thư thông báo trúng tuyển.

Mà Lâm Tinh thì khác, Lâm Tinh là nửa năm trước đột nhiên đến tinh cầu này, ngày thường vẫn luôn đeo một cái mặt nạ thật dày, trầm mặc ở trong trấn nhỏ bắt đầu sinh sống. Với người bên ngoài xem ra thì người này là Beta có năng lực rất mạnh, vũ lực giá trị khá cao, còn mang theo một cái cơ giáp, bởi vậy không ai dám đánh chủ ý tới Lâm Tinh, trừ bỏ nguyên chủ...

Đối chiến với người không có cơ giáp thì nguyên chủ là mẩu vụn, nhưng đối với Lâm Tinh thì sự thật hoàn toàn tương phản.

Lâm Tinh bị bắt tháo mặt nạ.

Gương mặt bên dưới khiến người ta kinh ngạc, hơn nữa bởi vì một lần chảy rất nhiều máu, làm cho tin tức tố trên người Lâm Tinh không che lấp kỹ mà bị nguyên chủ phát hiện là Omega.

Đến tận đây...

Con đường muốn chết của nguyên chủ không ngừng lúc nào.

Cậu ta cũng không ngốc đến mức truyền tin tức cho mọi người đều biết, khiến rất nhiều người đến cướp người với cậu ta, chỉ tự mình uy hiếp dụ dỗ muốn ra tay đối với Lâm Tinh. Nhưng đối phương cũng không ngốc, sau khi biết cơ giáp không dùng được thì Lâm Tinh không dùng đến nữa, bằng vào năng lực bản thân cũng đã đánh cho người ta không thể tự gánh vác cuộc sống.

Nguyên chủ giận dữ.

Cậu ta tức giận nói muốn tuyên dương ra bên ngoài, nếu không theo cậu ta thì để cho đám người bên ngoài đó tranh đoạt.

Trong đế quốc nhiều nhất là Beta, tiếp theo là Alpha, mà Omega là tồn tại ít nhất vẫn luôn bị mọi người tranh đoạt. Ở nơi có trật tự còn tốt hơn một chút, nhưng nếu trên tinh cầu rách nát đầy rẫy tội phạm hoành hành này xuất hiện một người, vậy người đó sẽ gặp phải tai nạn thế nào chỉ cần nghĩ là biết.

Nguyên chủ tự cho là Lâm Tinh nhất định sẽ sợ hãi lao vào lòng ngực cậu ta.

Mà trên thực tế...

Ở sau khi thư thông báo trúng tuyển đến, đối phương bố trí một ván cờ, làm ra một vài việc, khiến nguyên chủ trêu chọc một người. Đó là một tội phạm trên tinh cầu, sau khi gã đến đây đã thu lưu rất nhiều tiểu đệ, trước mắt có thế lực lớn nhất. Tay nhỏ chân nhỏ như nguyên chủ đương nhiên không có cách chống lại, vì thế chỉ có thể nhận uy hiếp.

Bởi vì người nọ trước mắt còn không biết sự việc là nguyên chủ làm, mà bằng chứng thì nắm ở trong tay Lâm Tinh.

Thiếu niên Omega nói, chỉ cần từ nay về sau im lặng ngừng nghỉ, không tiếp tục gây rối bại lộ thân phận của mình, vậy thì hết thảy bình an, nếu không giao bằng chứng cho tội phạm kia.

Nguyên chủ vô cùng không cam lòng, chỉ có thể nhận uy hiếp.

Mà Lâm Tinh thì cầm thư trúng tuyển của cậu ta chuẩn bị đến trường.

Phi thuyền của trường học dường như là ngày mai đến đây đón người, Diệp đại meo chớp mắt, nghĩ làm thế nào để lấy ra một lá thư thông báo trúng tuyển. Nhưng trên thực tế căn bản không cần hắn hao tổn tâm trí, đã có thư thông báo trúng tuyển được đưa tới cửa, còn dùng chuyển phát nhanh nhanh nhất tinh tế, cái loại mà trong ba giờ tới bất luận địa điểm nào.

Chậc!

Diệp đại meo híp mắt, vui mừng thu thập hành lý chuẩn bị ngày hôm sau chạy lấy người.

Lúc Lâm Tinh đang đợi xe của trường học nhìn thấy hắn có chút cảnh giác, không nhịn được lại uy hiếp một câu 'Đừng có làm bậy, nếu không anh tự biết hậu quả.', nhưng rốt cuộc tâm trạng Lâm Tinh vẫn rất bối rối. Dù sao đây không chỉ là vấn đề nhỏ như không được đi học, thân phận Omega có thể sẽ làm chính mình gặp phải đãi ngộ sống không bằng chết ở trên tinh cầu này.

Diệp Bạch lại liếc Lâm Tinh hai mắt.

Bề ngoài quả thật không tệ, nhưng kém xa Cố Chiêu, nguyên chủ quả nhiên não tàn không nói, ánh mắt còn không dùng được.

Lâm Tinh không hiểu sao bị khinh bỉ cảm thấy khó chịu, ánh mắt người này đối với mình luôn lộ ra tham lam, chưa từng có lúc vân đạm phong khinh như vậy. Ngay sau đó Lâm Tinh thấy đối phương đón xe trường học đi tới, đưa thư thông báo trúng tuyển trong tay ra, tiếp theo nhận được thẻ đăng ký đi lên phi thuyền.

Lâm Tinh: "..."

Lâm Tinh nhìn một phần trong tay mình, còn ở đây, vậy vừa rồi là thế nào?

Chương 96

Hai phong thư thông báo đương nhiên đều là thật, xe của trường học tiếp đón sắp xếp hai người ở một phòng, Lâm Tinh một đường nghi hoặc mê mang, chờ vào phòng đóng cửa lại mới xoay người nhìn về phía Diệp Bạch. Nhưng còn không đợi cậu hỏi gì, đối phương đã liếc mắt nhìn cậu một cái, dùng một loại giọng điệu cậu ngốc hay là nhị hỏi lại:

"Chẳng lẽ thư thông báo trúng tuyển cũng chỉ có thể có một tờ?"

Diệp đại meo đắc ý nghĩ, Cố Chiêu chính là sĩ quan cao cấp, cấp thượng tướng, đừng nói một tờ, cho dù là mười tờ đều lấy được, hắn còn sợ không có à? Nhưng lời này nghe vào trong tai Lâm Tinh chính là một ý tứ khác, rõ ràng là đang nói, "Cậu cho rằng chỉ có một tờ, tôi sẽ cho cậu dễ dàng vậy à?"

Thiếu niên Omega Lâm Tinh: "..."

Dừng một lúc lâu, cậu mới lại uy hiếp, "Tóm lại anh biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."

Diệp Bạch khinh thường liếc nhìn cậu một cái, thầm nghĩ tôi cũng không phải tên ngốc nguyên chủ, hơn nữa cũng chướng mắt người như cậu, cậu rốt cuộc đang lo lắng cái gì?

A.

Nghĩ lại những việc điên rồ mà lúc trước nguyên chủ đã làm, dường như lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.

Diệp đại meo miễn cưỡng 'nhận' uy hiếp này, cất kỹ tất cả đồ đạc liền lấy cá khô nhỏ ra ăn, Lâm Tinh nhìn thấy lại ngẩn ra... Việc này cậu chưa bao giờ biết, cái tên vẫn luôn trêu chọc cậu lại thích ăn thứ này, hơn nữa dáng vẻ đang ăn không còn chọc người chán ghét giống ngày xưa, trái lại có vẻ đáng yêu.

Cậu lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này.

Cảnh giác nhìn lướt qua Diệp Bạch, Lâm Tinh bắt đầu thu thập hành lý của mình, sau đó cầm lấy chú ý khi đi tàu nhìn qua một lượt, mới ngồi trở lại trên giường.

Diệp đại meo lúc này đã thoải mái nằm ở chỗ đó gọi video với người ta.

Xã hội bây giờ đã phát triển đến mức có thể chiếu hình chiếu ảo, giống như người ta thật sự ở phía đối diện, Lâm Tinh mới nhìn lướt qua người mà đối phương đang liên hệ đã ngây ngẩn cả người.

Đây là... trông giống thôi! Đúng không! ! !

"Đã trên phi thuyền."

Diệp đại meo vui vẻ híp mắt, "Nghe nói còn phải đi đón học viên những tinh cầu khác, cho nên đại khái cần một tuần mới có thể đến chủ tinh, còn anh?"

Lâm Tinh: "..."

Mẹ trứng đối diện kia là thượng tướng đế quốc Cố Chiêu đúng không, đúng không đúng không, hỏi lộ trình của một thượng tướng như vậy thật sự được à? Vốn tưởng chắc chắn sẽ không được đến đáp lại, nhưng cậu lại thấy đuôi lông mày khóe mắt của Cố Chiêu đều là ý cười, trả lời cũng dịu dàng, "Đến biên cảnh xử lý chút việc, nhưng một tuần sau khẳng định đến chủ tinh."

Diệp đại meo thỏa mãn gật gật đầu.

Ngày hôm qua hắn đã liên hệ với Cố Chiêu.

Đối phương còn mang theo trí nhớ mấy đời trước, hơn nữa còn tới sớm hơn hắn, ở thế giới này làm lên thượng tướng không nói, còn dùng quyền lực trong tay để tìm hắn. Bởi vậy hắn vừa xuất hiện, tên tuổi trên các loại hồ sơ thay đổi thành Diệp Bạch, ảnh chụp cũng thay đổi, Cố Chiêu đã lập tức đưa thư thông báo trúng tuyển tới.

Sau đó lập tức liên hệ hắn.

Những việc này Lâm Tinh đương nhiên không có khả năng biết, cậu chỉ cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút huyễn hoặc, khiến cậu muốn cấu mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không.

Diệp Bạch lại nhận thức Cố Chiêu?

Hơn nữa thoạt nhìn còn đặc biệt quen thuộc, thái độ Cố Chiêu cũng hoàn toàn không nghiêm túc lạnh lùng giống bên ngoài đồn đãi. Hơn nữa, cậu hình như thấy được cái tên luôn trêu chọc cậu đang làm nũng... Tuy giọng điệu đặc biệt ngạo khí, nhưng ngôn từ rõ ràng là đang làm nũng được không, đừng tưởng rằng cậu nghe không hiểu.

Lâm Tinh không phải là ngu ngốc tình cảm gì, ngược lại EQ cậu tương đối cao.

Bởi vậy chỉ là một cuộc gọi trí não đơn giản, cậu đã nhìn ra hai người này tuyệt đối không phải là thân thích, bạn bè gì, mà mẹ nó rõ ràng là người yêu. Má nó có người yêu còn tai họa ông, không, không đúng, Cố Chiêu xuất sắc như vậy, toàn bộ đế quốc đừng nói là Omega và Beta, cho dù là Alpha cũng có không ít người thích anh ta.

Có người yêu tốt như vậy sao sẽ nhìn trúng cậu chứ?

Cả người Lâm Tinh đều không tốt.

Cậu vẫn luôn biết mình là Omega, hơn nữa còn là một loại gen rất tốt, diện mạo đẹp khá được người thích, nhưng cho dù được khen lên trời cũng chưa bị khen mất tự mình hiểu lấy. Nếu đổi thành những người khác chỉ sợ lúc này Lâm Tinh cho rằng Diệp Bạch chân đạp hai thuyền, nhưng đối phương là Cố Chiêu, Cố Chiêu được xưng nam thần đế quốc.

Bất luận là ai, sau khi ở bên Cố Chiêu, chắc chắn trong mắt sẽ không nhìn thấy được những người khác.

Người ta quá mức vĩ đại.

Tướng quân trẻ tuổi nhất đế quốc, còn là cấp thượng tướng, đi bước một đều là dùng quân công thăng lên, không giả chút nào. Hơn nữa trừ bỏ có chút lạnh nhạt nghiêm túc không thường cười ra, tướng mạo dáng người đều là tốt nhất, trước có đoạn thời gian còn được tinh võng bình là nam thần đế quốc, đè ép người thứ hai trên tỷ phiếu.

Như vậy, Diệp Bạch rốt cuộc là coi trọng cậu điểm nào.

Hơn nữa...

Cậu vừa rồi rõ ràng chứng kiến Cố Chiêu nở nụ cười, đối phương đối với một nửa khác rõ ràng không giống như bên ngoài đồn đại, mà rất dịu dàng săn sóc. Cho dù ngừng liên hệ, cũng là Diệp Bạch ấn tắt, bên kia nhìn hình chiếu của Diệp Bạch biến mất trước, lại càng không cần phải nhắc đến sự dịu dàng giữa lời nói, quả thực khiến cậu cũng có chút cảm động.

Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy.

Lâm Tinh cậu nào có tư cách cùng là tình địch với nam thần đế quốc thượng tướng Cố Chiêu.

Không dám tin nhìn Diệp Bạch, thiếu niên Omega Lâm Tinh rất muốn hỏi đối phương một câu rốt cuộc nghĩ cái gì, nhưng vừa thấy ánh mắt nhìn kĩ của đối phương xem lại đây. Dáng vẻ đó giống như đang bình phán cái gì, ngay sau đó lại thỏa mãn gật gật đầu, mẹ nó đây là đang đánh chủ ý gì đây?

Lại chưa từng nghĩ, Diệp đại meo đang lặng lẽ nói thầm dưới đáy lòng.

Quả nhiên,

Ánh mắt nguyên chủ không tốt.

Trên đường đi, Lâm Tinh mọi cách phòng bị, nhưng mà Diệp Bạch lại giống như thật sự không có hứng thú đối với cậu, đãi ngộ cực khác với ngày thường khiến cậu có chút không thích ứng, nhưng cũng mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy lại càng có một loại cảm giác quả thế, có Cố Chiêu sao còn có thể nhìn trúng cậu.

Không phải không tự tin, mà là chênh lệch quá nhiều.

Hành trình một tuần không tính là quá lâu, nhưng cũng không ngắn, phần lớn học viên đều ở trong túc xá đã được sắp xếp trước không đi lung tung, chỉ có số ít mấy người lựa chọn ra ngoài trao đổi. Diệp Bạch đều không thuộc về cả hai loại đó, Lâm Tinh phát hiện đối phương thường thường đi ra ngoài, cũng không phải đi liên hệ người nào, mà là đứng ở trong phòng cho khách nhìn ra bên ngoài.

Phòng cho khách có một vách tường là hoàn toàn trong suốt, nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài.

Nhưng có gì đẹp?

Lâm Tinh nhìn bầu trời đêm cơ bản là một màu tối đen ở bên ngoài đặc biệt khó hiểu, tuy rằng có thể nhìn thấy ánh sáng rất nhỏ được khúc xạ bởi vật chất tối chung quanh tinh hệ, nhưng không phải là phong cảnh xinh đẹp gì, cũng chỉ có người lần đầu tiên ngồi phi thuyền sẽ tò mò đến nhìn một chút, sau đó sẽ không dừng lại bao lâu.

Nhưng Diệp Bạch thường xuyên đứng ngẩn người ở chỗ đó.

Đời này có chút khác với những đời trước, Cố Chiêu thức tỉnh trí nhớ trước, nhưng lại kế thừa không gian trong ngọc bội. Ngày hôm qua Cố Chiêu nói anh cũng không nhìn thấy ngọc bội, nhưng thế giới tinh thần trong đầu có một không gian, điều này làm cho Diệp Bạch vô cùng khó hiểu.

Đời trước, khi chết bọn họ chọn ở trong không gian.

Ngọc bội!

Nhớ rõ ngọc bội được đeo ở trên người của hắn, nhưng vì sao sau khi chuyển sang kiếp khác không gian sẽ đi theo Cố Chiêu đến đây, còn mang theo nhiều trí nhớ như vậy.

Giống như đời trước đối phương đột nhiên nhớ lại, điểm này đến hiện tại hắn vẫn không giải thích được.

Đã là đời thứ tám rồi.

Vậy chắc đời này không có manh mối quan trọng gì, đời sau cũng không xê xích gì nhiều, thiên đạo chuẩn bị mười thế đã nói rõ trong lúc đó bọn họ nhất định có thể giải quyết hết thảy vấn đề.

Ngón tay khẽ gõ, Diệp Bạch gửi tin nhanh cho Cố Chiêu.

Bên kia Lâm Tinh đã đi tới, đứng hồi lâu với hắn mới hỏi, "Anh và Cố thượng tướng là loại quan hệ đó, chắc chắn sẽ không sợ bất luận kẻ nào trên tinh cầu đổ nát ấy, vậy thì uy hiếp của tôi căn bản không có ý nghĩa, rốt cuộc là vì sao..." Vì sao để phong thư thông báo trúng tuyển cho cậu, cho cậu có một cơ hội trở lại chủ tinh.

Diệp Bạch liếc nhìn cậu ta một cái, thầm nghĩ hắn là không sợ, nhưng tên không đầu óc như nguyên chủ sợ nha!

Hắn không nói lời nào, Lâm Tinh lại suy nghĩ rất nhiều.

Lúc trước Diệp Bạch từng dùng giọng điệu vô cùng đương nhiên để trào phúng cậu, 'Cậu cho rằng thứ thông báo chỉ có một tờ à', cho nên tờ thông báo đó là để cho cậu. Nhưng vì sao, cậu chính là Omega, cả thủ đô đế quốc cho rằng bọn họ chỉ nên ở nhà sinh con, mà không phải đi ra ngoài làm cái loại công tác có thể tạo thành nguy hiểm này.

Omega quá mức thưa thớt, bởi vậy bị nương danh nghĩa bảo vệ mà bị hạn chế quá nhiều.

Ở trong mắt những Alpha đó, những người như bọn họ chính là ra cửa cũng có thể gặp phải nguy hiểm, bởi vậy cho dù phần lớn Omega đi học cũng là mời giáo viên dạy ở nhà. Học cũng không phải về cơ giáp hoặc là một số thứ có hàm lượng tương đối nguy hiểm khác, mà là cắm hoa đánh đàn... chiếm đa số.

Còn có theo đuổi giống như đang uy hiếp đe dọa là chuyện gì?

Lâm Tinh khó hiểu.

Nhưng cậu vẫn rõ ràng biết lúc trước mình uy hiếp toàn bộ thành không, mà Diệp Bạch lại vẫn không vạch trần cậu, thậm chí còn giúp cậu sửa lại tên học tịch, hoàn toàn xem như giúp cậu một ân lớn.

"Bất kể thế nào, cám ơn anh!"

Vẻ mặt Lâm Tinh có chút phức tạp, nhớ tới việc làm của mình ngày xưa có hơi ngượng ngùng, đồng thời tỏ vẻ cái gọi là bằng chứng đã xóa bỏ. "Đương nhiên có thể xóa hay không đối với anh mà nói đều không sao cả, dù sao người kia cũng không có khả năng dám động đến người của Cố Chiêu, chỉ có thể chịu thiệt, nhưng việc này là tôi làm không đúng."

Diệp đại meo hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt mê mang, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi thật to.

Người này lại đang não bổ cái gì!

Chương 97

Học viên trong trường quân đội thủ đô đều là chế độ ký túc, bốn năm, cũng có một phần từ học kỳ sau của năm 3 bắt đầu tiến vào quân đội thực tập. Nhưng phần lớn là những người có thành tích cực ưu tú hoặc là bên trên có người cử đi học, nếu không thì cần học đủ bốn năm mới có thể chính thức trở thành một quân nhân, mà còn phải dựa vào kỳ thi cuối cùng để xem cậu có thể qua hay không.

Thừa dịp chưa khai giảng, Cố Chiêu đón Diệp Bạch đi chơi vài ngày.

Lâm Tinh một mình một người xử lý các loại thủ tục.

Mấy ngày khai giảng là bề bộn nhất, nhiều chuyện hỗn tạp, đủ loại lung tung rối loạn. Học viên trường học khác cơ bản đều mang cha mẹ qua cùng thu dọn, ít nhất ngày đầu tiên cha mẹ là phải đến, nhưng trường quân đội thì không giống. Chủ yếu vì có thể có khởi đầu tốt, tất cả học viên đều là một mình tới.

Cho dù nhà ở chủ tinh cũng giống vậy.

Dù sao cũng là đến học trường quân đội, ai cũng không muốn ở ngày khai giảng đã lưu lại một hình tượng không thể tự gánh vác cho trường học, bởi vậy cho dù là học viên nữ cũng đều một mình tiến đến.

"Ít nhất cũng phải hai năm rưỡi."

Cố Chiêu rót một chén trà giao cho Diệp Bạch, ở nơi này nhẹ giọng nói, "Anh đã bắt đầu hối hận gửi phong thư thông báo đó cho em."

Cho dù anh thân là thượng tướng, cũng không thể mỗi ngày tìm một quân giáo sinh đến nói chuyện phiếm, thậm chí là ở chỗ này của anh. Dù có thể làm được anh cũng không muốn, bởi vì việc này không có lợi đối với Diệp Bạch, tuy đối phương căn bản không thèm để ý những việc này. Nhưng cứ nghĩ đến phải cần ít nhất hai năm rưỡi mới có thể để người đến bên cạnh...

Trước kia cậu không ở thời không này, anh chỉ thấy nhớ nhung, một khi đối phương xuất hiện, Cố Chiêu phát hiện mình gần như không nhịn được.

Diệp Bạch gập lại ngón tay gõ bàn, "Không phải còn có nghỉ hè và nghỉ đông à, đến lúc đó không phải có thể gặp mặt rồi, bình thường cũng có thể liên lạc với nhau nha!" Cho dù là trong lúc huấn luyện quân sự khép kín, cũng không tin có thể ngăn được Cố thượng tướng tìm hắn, máy liên lạc của người nọ không hề bị sóng điện quấy nhiễu.

Cố Chiêu bật cười.

"Nghỉ hè và nghỉ đông chỉ nói dễ nghe một chút mà thôi, thật sự nghỉ cũng chỉ cho bọn em thời gian về thăm nhà mấy ngày, nếu ở xa thì thông thường sẽ không trở về."

Diệp Bạch: "..."

Trường quân đội này có hố như vậy à, hắn cũng hối hận làm sao bây giờ.

Rốt cuộc tùy ý quen rồi, trong trường quân đội nghiêm khắc hắn đã tương đối không vui, hiện tại lại ngay cả chờ mong kỳ nghỉ cũng bị mất. Nhưng ngẫm lại cũng chỉ có như vậy ngày sau mới có thể quang minh chính đại đứng ở trước mặt Cố Chiêu, hơn nữa có thể nhân cơ hội này hiểu biết thế giới này một chút, biết một ít tri thức phương diện cơ giáp, cho nên hắn nhịn.

Đời này thao tác cơ giáp không quá giống với đời trước.

Đơn giản mà nói, một đời mà hắn mang hệ thống Minh giáo xuyên đến vốn là thao tác thủ công, tinh thần lực chỉ là phụ trợ, dù sao càng cao phản ứng càng nhanh, có thể làm được càng nhiều việc. Nhưng đời này lại hoàn toàn ngược lại với nó, trong cơ giáp căn bản không tồn tại cái nút nào, chỉ có một tuyến liên kết.

Một vài người có tinh thần lực không cao có thể mượn việc này điều khiển cơ giáp.

Mà...

Đừng nói cấp S, cho dù cơ giáp tới cấp A cũng không có tuyến liên kết, muốn khống chế chỉ có thể đơn thuần dựa vào tinh thần lực cùng với cấu kết của nó, sau đó bắt đầu khởi động.

"Cấp A?" Diệp Bạch lắc lắc cái vòng trong tay.

Đây là Cố Chiêu lúc trước đưa cho hắn, bên ngoài hoàn toàn giống với cơ giáp đời trước của hắn, vẫn là hình dạng con mèo đen lớn mà giai đoạn sau hắn dùng. Nhưng có thể do làm quá mức uy phong, khiến mọi người đều cảm thấy đó là con hổ đen, cho tới bây giờ không ai dám nghĩ nó là mèo, điều này làm cho Diệp đại meo cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn rõ ràng là con mèo mới đúng.

Cố Chiêu sờ sờ đầu của hắn để cho hắn đừng tức giận, lúc này mới giải thích, "Ừ, lúc ban đầu của cơ giáp cấp S đều là cấp A, chẳng qua tài liệu chế tạo mạnh hơn A bình thường rất nhiều. Mà sau này biến thành cấp S cao nhất, là bởi vì tinh thần lực của người sử dụng, có thể nói thứ này cần chính em kích hoạt."

Diệp Bạch gật gật đầu.

Cơ giáp sau này mạnh cỡ nào, chỉ nhìn tinh thần lực của chính hắn, mà về phần không thể biến thành S? Vậy quả thực là một chuyện cười, sao có thể chứ?

Còn về Cố Chiêu...

"Của anh là cấp bậc gì." Đừng nói cấp S, hắn không tin, tuyệt đối cao hơn.

Quả nhiên, người nuôi mèo cười cười, "Trước mắt cao nhất chính là cơ giáp 3S của Nguyên soái, của anh bên ngoài nhìn là 2S, nhưng trên thực tế đã vượt qua 4 thậm chí sắp tới 5." Tinh thần lực của anh vốn không kém, lại có vô số linh lực trong không gian trong đầu chống đỡ, kỳ thật lúc đối chiến có thể phát huy ra thực lực không chỉ dừng ở đó.

Bởi vì anh cơ bản sẽ không mỏi mệt.

Không cần lo lắng tinh thần lực hao hết, giống một vài chức nghiệp đột nhiên có vô hạn lam, quả thực chính là đang điên cuồng ném kỹ năng.

Diệp Bạch trừng mắt nhìn, nếu người nuôi mèo đều 5S, vậy hắn cũng phải ép đến 6 hoặc 7, sao cũng không thể thấp hơn đối phương.

Máy không gian trong lòng bàn tay là một dây chuyền hình trái tim, sờ hơi lạnh khiến cả người rất thoải mái.

Cố Chiêu thấy hắn chú ý tới liền giải thích, "Vốn muốn làm cái nhẫn, nhưng nghĩ đến trong trường quân đội khẳng định không cho phép mang thứ này, nên đổi dây chuyền."

Nghĩ đã thấy hơi đáng tiếc.

Diệp đại meo còn rất thỏa mãn, thoả mãn đeo đi học, rất khéo một người khác trong ký túc xá hai người mà hắn được phân đến đúng là Lâm Tinh. Đối phương nhìn thấy hắn sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó ngược lại nhẹ nhàng thở ra, dù sao Diệp Bạch đã biết sự thật cậu là Omega, luôn tốt hơn một người không quen biết rất nhiều.

Muốn giấu người sớm chiều ở chung, kỳ thật có đôi khi cũng không dễ dàng đến vậy.

May mắn là Diệp Bạch.

"Mù lo lắng, trong trường quân đội cực ít Beta có thể cùng ký túc xá với Alpha." Diệp Bạch nhìn ra ý nghĩ của cậu nở nụ cười, "Cho dù không phải tôi cũng là Beta khác, chỉ cần không phải đặc biệt đa nghi hoặc là loại lính trinh sát hay quan sát, muốn phát hiện vấn đề trên người cậu cũng không dễ dàng, dù sao cậu giả bộ cũng không tệ lắm."

Trên tinh cầu đổ nát, người nào cũng có, ánh mắt tinh chuẩn đương nhiên không thiếu, ngay cả như vậy cũng chưa nhìn ra vấn đề của Lâm Tinh.

Không thể không nói thiếu niên Omega này vẫn rất thông minh.

Thậm chí nếu như đứng ở góc độ đối phương nhìn lại, vậy hoàn toàn là nam chủ chính quy của một bộ tiểu thuyết. Sinh là Omega lại rất có thiên phú, không cam lòng chỉ sa vào máy móc sinh đẻ nên trốn đến tinh cầu đổ nát. Sau đó bị vật hi sinh nguyên chủ phát hiện bí mật cố gắng hiếp bức, còn tính kế một phen lấy được thư thông báo trúng tuyển.

Hoàn toàn là một quyển tiểu thuyết về nhân vật chính tỏa sáng hệ cơ giáp tương lai.

Nhưng đáng tiếc...

Diệp Bạch thật đúng là không rõ ràng lắm đời trước Lâm Tinh làm đến tình trạng gì, dù sao bạn tiên bị nguyên chủ hố phải lưu lại tinh cầu đổ nát, chuyện bên ngoài biết cũng không nhiều. Sau này thật vất vả đợi được một cơ hội, lại gặp phải cái 'tên' làm cho mình trực tiếp đi đời nên càng không thể biết thêm gì khác.

Rốt cuộc vẫn khá thưởng thức thanh niên này.

Diệp đại meo vỗ vai đối phương, nói tiếng 'Nỗ lực cố gắng', liền xoay người trở về phòng mình, thuận đường tốt bụng lưu một túi cá khô nhỏ cho Lâm Tinh.

"Nếm thử, ăn rất ngon."

Lâm Tinh: "..."

Trong tay cá khô nhỏ chỉ còn lại có nửa túi, nửa còn lại rõ ràng ở trong thời gian nói mấy câu vừa rồi cũng đã vào bụng Diệp đại meo. Lâm Tinh không rõ, gương mặt trước kia đáng giận như vậy, trong khoảng thời gian này sao trở nên đáng yêu thân thiết đến thế, dù là dáng vẻ bình thường cũng rất tao nhã quý khí, toàn bộ không thấy dáng dấp như lúc trêu chọc cậu?

Kể cả có là ảnh đế từ học viện nghệ thuật ra, cũng không diễn đến xuất thần nhập hóa như thế!

Ngày huấn luyện quân sự cũng không thoải mái.

Cho dù là Lâm Tinh cũng đều mệt đến không muốn nhúc nhích, Diệp Bạch lại vĩnh viễn một bộ thoải mái tự tại, khiến đám học viên nhìn thấy hắn hận không thể trùm bao tải lại đánh một trận. Nào có mọi người đều thở thành chó, chỉ một mình hắn lững thững chạy bộ, thoải mái không giống như đã vác nặng chạy hết 8km vậy.

Diệp đại meo đi đến bên Lâm Tinh, nhấc chân đá đá.

"Còn có thể đi không?"

Lâm Tinh khó khăn đứng lên gật gật đầu, sau đó bị kéo đi mấy vòng mới chậm lại, tâm trạng càng phức tạp. Càng ở chung cậu càng cảm thấy Diệp Bạch thật ra là người tốt, tuy ngoài miệng nói chuyện không dễ nghe, nhưng hành động lại giúp cậu rất nhiều. Quan trọng nhất là đối phương luôn vô cùng thủ lễ, dù là hiện tại cũng không nhân cơ hội ôm eo..., chỉ là một cái tay mang theo cậu chạy mấy vòng, hoàn toàn không nhân cơ hội chiếm nửa điểm tiện nghi.

Huấn luyện phương diện thể lực còn là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là trên tinh thần lực.

Một đám người vào phòng huấn luyện đi ra thường thường đều nôn đến trời đen kịt, lúc này Diệp Bạch chạy nhảy vui vẻ càng dễ thấy. Chỉ thấy hắn cọ cọ lẻn đến bên cạnh đoạt lấy nước khoáng của một vị huấn luyện viên mới mua, vặn hai cái lại chạy đến trước mặt Lâm Tinh đưa ra: "Muốn uống một ngụm không?"

Lâm Tinh: "..."

Vừa quay đầu lại nôn đến trời đen kịt.

Lúc trước cậu cũng không phải không có chút căn bản, cũng có thể điều khiển cơ giáp, huấn luyện quân sự thông thường căn bản không đến mức như thế. Nhưng lần này thật sự rất biến thái, tố chất của học viên bên cạnh cũng cao hơn ít nhất không chỉ một cấp. Nếu nói đây là tuyến tuyển sinh của trường quân đội đứng đầu, cậu tuyệt đối không tin, trong đó nhất định có đạo lý.

Mấy huấn luyện viên đang đứng ở cách đó không xa.

"Không tồi." Một người trong đó cảm thán, "Cho dù là năm tư tốt nghiệp ra, cũng rất ít có người có thể làm đến trình độ này, thật muốn biết cực hạn của cậu ta ở nơi nào."

Người còn lại dùng một tay đoạt lấy nước khoáng trong tay anh ta.

"Vậy lại tăng thêm huấn luyện." Người nọ nói xong nhanh chóng vặn nắp chai ra đổ vào miệng.

Người trước không cam lòng muốn cướp về, lại chậm một bước, chỉ có thể tức giận bất bình oán hận, "Của ông bị tên nhóc đó cướp đi thì không biết đường cướp về à, ông đoạt của tôi làm gì!" Lúc nói chuyện thừa dịp đối phương không để ý, anh ta đã cướp chai nước trở về, cũng không chê có nước miếng hay không, trực tiếp đổ vào miệng.

Uống xong vẫn không quên chủ đề lúc trước.

"Tăng thêm huấn luyện là tốt, nhưng mà... đối xử khác nhau có thể không tốt lắm không." Dừng một chút anh ta lại dứt khoát nói, "Quên đi, trực tiếp tăng thêm cả mấy tên nhóc kia đi!"

Bên cạnh có người khinh thường: "Cậu lúc trước không phải làm như thế à?"

Dù sao huấn luyện quân sự cho học viên mới nào có từng ác như vậy?

Chương 98

Lượng huấn luyện thêm lại thêm, Diệp Bạch vẫn nhẹ nhàng tự do tự tại, trái lại những học viên kia đã bắt đầu thật sự thành chó, một khi chấm dứt thì quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi. Thậm chí còn có một số đã không theo kịp đội ngũ, ở nửa đường đã nằm úp sấp ngã trên mặt đất, cũng không có huấn luyện viên đến cưỡng chế bắt bọn họ chạy xong.

Mẹ nó dù sao lượng huấn luyện này thật sự quá nặng.

Chạy không xong hoàn toàn có thể hiểu, chạy xong toàn bộ điểm cao, về phần Diệp Bạch... tên nhóc đó thật sự là học viên mới à?

"Đây chính là lượng thi tốt nghiệp." Trong đó có một huấn luyện viên run rẩy khóe miệng, "Đám học viên này là muốn nghịch thiên à, hai người kia còn giãy dụa chạy xong, mà bọn họ còn chưa nhập học đâu! Như thế cũng thôi, cậu nhóc tên Diệp Bạch kia là thế nào, cậu ta còn chạy đi chơi khắp nơi?"

Một huấn luyện viên khác vỗ vai anh ta, "Thoả mãn đi, lần này cậu ta chưa đến đoạt nước của ông."

"..."

Mẹ nó giống như mấy ông không bị đoạt ấy, tên nhóc này quả thực hoàn toàn không có lý niệm cấp trên cấp dưới, không tôn trọng huấn luyện viên chút nào, nói đoạt là đoạt, hoàn toàn không có thương lượng. Mà mỗi lần bọn họ phòng đến phòng đi vẫn bị đoạt, lại bởi vì trong lòng tích tài không đành lòng răn dạy và quở mắng cho nên chỉ có thể tức ngực tổn hại nhau mấy câu.

Mấy người mang vẻ mặt phức tạp nhìn bên trong.

"Còn, còn tăng thêm không..." Một người trong đó không cam lòng hỏi.

Mấy người run rẩy khóe miệng, "Thêm cái gì mà thêm, lại thêm học viên thật sự sẽ tai nạn chết người, hơn nữa cậu nhóc Lâm Tinh kia quả thực không muốn sống, cậu ta lại chạy xong. Mà cậu ta còn là Beta không phải Alpha, trên sân nhiều Alpha đều mệt nằm úp sấp ở nửa đường hết rồi."

Lại tăng nữa... Vạn nhất cậu nhóc này đầu óc không tốt mạnh mẽ chống đỡ thì sao?

Bọn họ là huấn luyện không phải chạy lấy mạng!

"Kiềm chế chút." Một vị huấn luyện viên nhịn không được đi qua nâng người dậy giáo dục, "Đây là đang huấn luyện cũng không phải chạy lấy mạng, cưỡng ép chính mình để làm gì!"

Lâm Tinh thở một hồi, mới có thể mở miệng nói chuyện.

"Bây giờ là huấn luyện, một ngày nào đó nói không chừng chính là đào mạng, đến lúc đó sợ là phải mau hơn nữa, chạy thêm một km thì hi vọng còn sống càng nhiều."

Huấn luyện viên ngược lại trầm mặc.

Sau một lúc lâu cảm khái học viên đợt này thật sự muốn nghịch thiên, ra một Diệp Bạch không nói, bên này Lâm Tinh cũng không yếu. Thậm chí nếu như không có Diệp Bạch mù nhảy nhót khắp nơi đoạt nước của bọn họ, Lâm Tinh này chỉ sợ sẽ trở thành người xuất sắc nhất trong đám học viên, đương nhiên không chỉ bởi vì biểu hiện trong khi huấn luyện.

Chỉ riêng câu nói vừa rồi, không phải học viên nào cũng có thể nói ra được.

Chỉ có Diệp Bạch nhìn vẻ mặt Lâm Tinh thoạt trông như bình thường lại cũng không phải không chịu được, tựa như đối phương thật trải qua hành trình đào mạng. Suy nghĩ đến hoàn cảnh tinh cầu đổ nát, cùng với tình huống lúc người này xuất hiện ở trong trí nhớ nguyên chủ, dường như thật sự từ nơi nào đó trốn tới, hơn nữa căn bản không phải là bị đòi nợ.

Nghĩ đến đối phương là Omega, Diệp đại meo mơ hồ đoán được một ít nguyên nhân.

Huấn luyện quân sự đã chấm dứt.

Điểm của đám học viên bọn họ đương nhiên được cao nhất, hơn nữa điểm của Diệp Bạch chói lọi bày ở đó, khiến vô số người cảm thấy mẹ nó đây không phải là thật chứ! Thoạt nhìn một thiếu niên Beta chiều chuộng như vậy, sao có thể đạt được điểm cao đến thế, lời này vừa mới nói ra miệng đã bị một Alpha ra tay giáo huấn.

Quân nhân đều sùng bái kẻ mạnh, Diệp Bạch rất cường đại, cho nên Alpha đó thừa nhận đối phương, cho dù đối phương chỉ là Beta.

Mấy ngày nay hình tượng của thiếu niên ở trong lòng bọn họ quả thực sắp bị nhìn lên.

Lượng huấn luyện nặng như vậy còn chống được không nói, lại vẫn một bộ thành thạo, thậm chí đến hai ngày cuối cùng các huấn luyện viên 'gia tăng đặc biệt' cho hắn cũng vẫn vui vẻ tiếp nhận, vẫn dáng vẻ thoải mái tự tại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cậu ta cũng không tin lượng huấn luyện của người này nặng cỡ vậy.

Nếu kém một chút có lẽ còn có thể không cam lòng, nhưng kém quá nhiều thì chỉ còn lại sùng bái, trước mắt tự nhiên không có khả năng khoan dung những người khác ở nơi đó đoán mò.

"Không phục đều đứng ra."

Uy áp Alpha vừa ra, rất nhiều Beta không được tự nhiên lui về phía sau nửa bước, mấy Alpha khác cũng chỉ kiên trì mới không nhúc nhích. Diệp Bạch nhận ra người nọ là người chạy xong toàn bộ hành trình với Lâm Tinh, tố chất thân thể có cực tốt, tinh thần lực cũng cao, trước mắt trong đám học viên này hoàn toàn không có một người so được.

Bởi vậy, đương nhiên không ai dám đứng ra.

"Các cậu không phục ông đây phục, ngay cả ông đây đều không dám khiêu chiến còn dám hoài nghi điểm của Diệp Bạch, như các cậu cũng chỉ có phần xách giày, có thời gian đoán mò còn không bằng đi huấn luyện tiếp đi, tuy không cứu vãn được đại não sắp hoại tử của các cậu, nhưng có thể khiến tứ chi phát triển một chút, sau này lên chiến trường không bị chết quá nhanh."

Diệp Bạch: "..."

Huấn luyện quân sự nửa tháng sao hắn lại không phát hiện trong đội có tên ăn nói ác độc như vậy nhỉ.

Nhưng sau khi trải qua việc này, người hoài nghi điểm số của Diệp đại meo cũng cấp tốc giảm bớt. Bởi vì lúc Alpha làm người chi phối luôn không quá coi trọng Beta, hạ thấp bọn họ một hai câu còn cảm thấy có thể là không nói thật, nhưng nếu là khen thì khẳng định là sự thật, không có Alpha nào có thể cam chịu hạ thấp thân phận đi cất nhắc một Beta như vậy.

Huống chi thừa nhận việc này còn không chỉ một người.

Cũng có huấn luyện viên ở nơi này cười lạnh không nói, trên nét mặt cơ bản chỉ có một khái niệm, đó chính là 'Các cậu hoài nghi bọn tôi cho sai điểm, có muốn tiếp tục tới một lần nữa không?' .

Mọi người: "..."

Vừa mới thoát khỏi biển khổ, đương nhiên không ai nguyện ý lại nhảy vào.

Lúc phân lớp Diệp Bạch và Lâm Tinh lại cùng lớp, cả tên thiếu niên Alpha cùng mấy gương mặt quen thuộc khác. Lúc điểm danh Diệp đại meo lưu ý một chút, phát hiện cơ bản toàn bộ là những người mà lúc trước bọn họ cùng nhau huấn luyện. Còn lại không tới đều là học viên có độ chênh lệch về thành tích, càng về sau căn bản không theo kịp huấn luyện.

"Đây là... lớp thực nghiệm?" Lâm Tinh do dự nói.

Dù sao thứ này chỉ tồn tại ở trường học bình thường, trường quân đội là không có, hơn nữa trường quân đội đứng đầu lại càng không hề có tiền lệ. Nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép cậu có ý nghĩ khác, hơn nữa lượng huấn luyện lúc trước của bọn họ thật sự khủng bố, căn bản không phải đang huấn luyện quân sự học viên bình thường, quả thực là đã tăng thêm mấy lần.

"Có lẽ trực giác là đúng, quả nhiên trong này có mục đích khác."

Nói xong cậu nhìn Diệp Bạch, phải biết người này rốt cuộc nhận thức Cố thượng tướng, thỉnh thoảng còn ở trong túc xá liên hệ nhau, có lẽ đã biết việc lần này.

Diệp đại meo liếc cậu ta một cái, thầm nghĩ tôi biết cái gì.

Lúc trước chỉ biết là đám huấn luyện viên đang gây sức ép hắn, thuận tay lại thu thập đám học viên kia, hắn còn thuận miệng nhắc việc này với Cố Chiêu, cũng rất tự đắc ở nơi đó vui sướng khi người gặp họa. Lúc đó cũng không thấy Cố thượng tướng nhắc đến chính sách mới gì, lớp thực nghiệm vân vân, chẳng lẽ đây là ý tưởng đột phát?

Trở về Diệp Bạch đi hỏi Cố Chiêu.

Người sau gật đầu, "Lúc trước anh đã đưa ra kế hoạch này, chẳng qua những người đó vẫn cảm thấy không cần thiết, mãi đến khi em xuất hiện, cùng với một đám học viên lần này quả thực rất ưu tú mới hạ quyết tâm." Dừng một chút, Cố thượng tướng vui mừng tỏ vẻ, "Chỉ cần một năm, chỉ cần đủ tư cách có thể vào quân đội thực tập."

Khóe miệng giựt giựt, Diệp Bạch cảm thấy lý do gì đều là giả dối, cái câu cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu.

"Này tính cái gì, thiên vị à?"

Cố Chiêu cười cười, "Trước kia không phải em từng nói à, có quyền không cần, quá hạn thì không còn giá trị, hơn nữa thật sự là bởi vì bọn họ rất ưu tú nên bên trên mới đồng ý, cũng không phải là anh độc đoán."

Sự thật chính là như thế.

Năng lực của Lâm Tinh tất nhiên là không cần nói, Alpha lúc trước nói chuyện thay Diệp Bạch cũng rất có thiên phú, những người khác mặc dù không bằng hai người này lại cũng không yếu. So với học viên mới bình thường, bọn họ hoàn toàn mạnh hơn không chỉ một chút, thậm chí có một số người còn mạnh hơn học viên năm hai.

Bọn họ thiếu chỉ là một chút tri thức cần thiết.

Mà tinh thần lực của những người này cũng rất cao, học tập lên đương nhiên mau hơn học viên bình thường, để cho bọn họ đi học với mọi người chính là đang cưỡng bức bọn họ chậm lại tiến độ.

Điều này cũng không sáng suốt.

Bởi vậy rất nhiều nhân viên cấp cao của đế quốc ở phòng họp tranh luận tròn ba giờ mới thông qua đề nghị này, thành lập lớp thực nghiệm lấy đám người Diệp Bạch cầm đầu, cũng đặc biệt mời thượng tá có kinh nghiệm nhiều năm thực chiến đi giảng bài, còn tìm người ngoài định mức đến chỉ đạo, nghe nói là đại nhân vật cấp bậc thượng tướng đế quốc.

"Phỏng chừng chính là đến làm diễn thuyết...!"

Mọi người nghĩ như vậy.

Diệp Bạch từng bước từng bước nhìn sang, sau đó tùy tiện vỗ vai Lâm Tinh, tùy ý nói: "Đừng quá hưng phấn, nghĩ đến sau này huấn luyện, mỗi ngày mệt thành chó đi!"

Mọi người căm tức.

Lúc này có thể không nhắc đến những việc sốt ruột đó không.

Chẳng qua có thể đi vào lớp thực nghiệm chính là vinh dự, đừng nói đại biểu cho bọn họ ưu tú hơn học viên bình thường, cho dù ngày sau vào quân đội tư lịch cũng vô cùng đẹp. So ra huấn luyện trọng điểm tính cái gì, lúc huấn luyện quân sự biến thái như vậy bọn họ đều nhịn, dạy học bình thường cũng không nên khủng bố như vậy!

Dù sao còn có tiết văn hóa, vậy thật sự quá dễ dàng.

Diệp đại meo thầm nhủ các cậu nghĩ thật đơn giản.

Nhưng hắn cũng sẽ không đả kích những người này, để tránh bị đánh hội đồng, ngược lại nhàn nhã tự tại bắt đầu dạo khắp nơi trong sân trường, trong lúc còn thu được thư tình của mấy học viên nữ.

Tình huống này khiến học viên khác cực kỳ hâm mộ.

Nhưng ghen tị...

Người ta cũng không phải tiểu bạch kiểm, có thực lực có tướng mạo, bọn họ muốn nói mấy câu vẫn phải chờ tăng thực lực của mình lên trước mới được, khi đó mới có nắm chắc.

Chẳng qua, "Các cậu có ai biết vị thượng tướng nghe nói sẽ đến dạy học cho chúng ta là vị nào không?"

Chương 99

Mọi người phân tích mấy vị thượng tướng đế quốc một lần, lại vẫn không đoán được là vị nào muốn đến dạy học cho bọn họ. Hiệu trưởng chỉ nói không phải đến diễn thuyết, mà thật sự mỗi tuần có một tiết. Tính chất không giống với lúc trước, rốt cuộc là vị thượng tướng nào sẽ đến đây, mọi người ngứa ngáy trong lòng muốn biết tình huống thực tế.

Lâm Tinh nhìn nhìn Diệp Bạch, thầm nghĩ hẳn là không thể!

Nhưng dù cậu hoài nghi thế nào, một chốc cũng không chiếm được giải đáp, bởi vì thời gian vị thượng tướng kia đến trường là ở hai tháng sau, trước đó bọn họ phải học rất nhiều tri thức trụ cột.

Đương nhiên không thoải mái như trong tưởng tượng của đám học viên.

Lịch học bốn năm bị gộp lại chỉ có một năm, đương nhiên không có khả năng thoải mái giống học viên bình thường. Tri thức mà bọn họ phải học trong một giờ là gấp bốn đối phương, còn phải phân ra càng nhiều thời giờ đi huấn luyện. Nhất đám đội viên học khóa cơ bản xongđã mệt thành chó, tắm rửa một cái thật sự lên giường đi nằm ngủ, căn bản không có tâm tư nghĩ cái khác.

Trong đó Diệp Bạch là xuất sắc nhất.

Tao nhã, quý khí, thoải mái tự tại, khiến các huấn luyện viên đành phải tăng thêm số lượng.

Ngay từ đầu còn có học viên cảm thấy lượng huấn luyện của mọi người đều giống nhau, nhưng thử qua một lần xong không dám làm huấn luyện giống Diệp Bạch. Người cần lượng sức mà đi, huấn luyện viên chuẩn bị cho bọn họ vốn là số lượng thích hợp nhất, lại tăng thêm chính là áp bức quá độ, như vậy không những bất lợi với khai thác tiềm năng, còn có thể tạo thành tổn thương đối với thân thể.

Hai tháng sau Cố Chiêu đến trường học.

Từ nay về sau mỗi tuần đều sẽ dạy một tiết, từ tri thức lý luận đến chiến đấu thực tế, chỉ dạy đám học viên này, anh đến khiến các học viên vô cùng vui sướng hưng phấn.

Chỉ có Lâm Tinh yên lặng không nói gì.

Này này này... thực sự bị cậu đoán trúng, nói xem hai người cứ thiên vị như vậy thật sự được không?

Sau đó tiết học vật lộn* cũng mở ra, các học viên rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy Diệp Bạch cũng không phải biến thái như vậy, ít nhất đối phương ở điểm này còn không bằng bọn họ. Động tác cơ sở đều học không ra đâu vào đâu, khiến các huấn luyện viên liên tiếp ghé mắt, có lòng răn dạy hai câu lại nghĩ tới biểu hiện xuất sắc lúc trước của đối phương, có điểm không đành.

(*: Vật lộn – Grappling là một nhóm các kỹ thuật cận chiến được sử dụng để chiếm được lợi thế)

Rối rắm một lúc lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.

"Hôm nay cậu làm sao thế, buổi sáng chưa ăn cơm, hay là quên uống thuốc." Làm động tác cơ sở đều giống như rút gân, thật sự không giống với phong cách bình thường của cậu.

Diệp đại meo: "..."

Mẹ nó động tác cơ sở của mấy người quái dị như vậy, ai làm được, hơn nữa làm theo động tác này xé người ra thật sự thuận tiện?

"Cậu, cậu, cậu, ba người các cậu bước ra khỏi hàng."

Huấn luyện viên thuận tay chỉ ba người, "Đứng phía trước làm mẫu cho cậu ta, cậu ta không học được các cậu cũng không cần ngừng."

Diệp Bạch: "..."

Hai người khác bị chỉ mang vẻ mặt vinh quang và may mắn, hoàn toàn không cảm thấy đây là một việc không tốt. Dù sao Diệp Bạch người này quá mức biến thái, làm cho bọn họ gần như tưởng rằng không gì không làm được, bây giờ có thể có cơ hội làm mẫu cho đối phương quả thực vui hỏng rồi, chỉ riêng Lâm Tinh có chút đau đầu, cậu cảm thấy đây là một việc khổ sai.

Sự thật chứng minh trực giác của cậu vô cùng chính xác.

Diệp Bạch thật sự không học được.

Trước kia thông minh tài trí ở nơi này giống như đột nhiên bị chó ngậm đi rồi, khiến ba người bọn họ làm một lần lại một lần, nhưng đến chỗ huấn luyện viên lại đều không đạt tiêu chuẩn.

Hiện những người khác đều đi ăn cơm, bọn họ lại chỉ có thể tiếp tục làm mẫu.

Mấy huấn luyện viên gọi cơm ngồi ở một bên, vừa ăn vừa nói chuyện, một người trong đó nhìn xong nói, "Đừng nói, đã có chút bộ dáng, có thể ngừng rồi."

"Kém nhiều." Người còn lại phản bác.

Người lúc trước cười nhạo một tiếng, cảm thấy so với rất nhiều học viên đã tốt hơn nhiều, là bản thân có yêu cầu đối với người ta quá cao.

Diệp Bạch thực sự quá ưu tú, cho nên bọn họ không tự giác sẽ yêu cầu cao một chút, trước kia đối phương luôn sẽ làm cho bọn họ vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn, nhưng hôm nay... "Tinh thần lực rất cao, tố chất thân thể sức chịu đựng đều là nhất đẳng, lại cứ không biết đánh nhau sao được, phải tập luyện tử tế."

Huấn luyện viên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, bởi vậy quyết định chậm chút lại thả bốn người đi ăn cơm.

Lâm Tinh đã chết lặng.

Hai người còn lại còn chịu không nổi trước cậu, quả thực sắp hoài nghi Diệp Bạch là cố ý, dù sao người nọ xuất sắc đến gần như biến thái, nếu không phải vấn đề tuổi tác, bọn họ đều không tin là lính mới. Nhưng người như vậy đâu dễ dàng bị chương trình học cơ sở làm khó, đây rõ ràng là huấn luyện viên nhìn bọn họ quá khổ hạnh nên đặc biệt sắp xếp giảm sức ép.

Sao cảm giác, tới chỗ Diệp Bạch trái lại thành tăng sức ép rồi.

"Anh!"

Một người trong đó nhịn không được nói, "Tớ gọi cậu là anh được không, chúng ta làm tử tế một lần, tớ muốn đi ăn cơm!"

Diệp Bạch thầm nghĩ cậu cho rằng tôi không muốn à, rõ ràng hắn thông minh vô song như vậy, học vô cùng giống, đám huấn luyện viên kia còn không vừa lòng hắn có biện pháp nào.

Các huấn luyện viên cũng đã gọi xong cơm.

Những người khác nghe nói việc bên này đều sôi nổi bưng cơm lại đây xem náo nhiệt, cũng làm cho chỗ đó ngồi một đống huấn luyện viên, hai học viên kia dù muốn giả bộ đáng thương van cầu cũng không tác dụng. Mẹ nó tìm một người đã liều vận khí rồi, giả bộ đáng thương với một đám huấn luyện viên, bọn họ bảo đảm có thể khiến mình trở nên càng đáng thương.

Bọn họ chỉ có thể van cầu Diệp Bạch.

Bản thân Diệp đại meo cũng đói bụng, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi sau cơm trưa hắn còn phải liên hệ với Cố Chiêu. Liên hệ chậm cũng không có gì, nhưng nếu bị người nuôi mèo biết hắn là bởi vì nguyên nhân này mà chậm trễ, vậy thì rất dọa người. Cái loại mà tất cả mọi người làm được, chỉ mình hắn bị lưu khóa.

Trừng mắt nhìn, hắn dứt khoát ngừng tập, đi thẳng đến một đám huấn luyện viên.

Lúc này đám người đó đang ở mồm to ăn cơm.

Diệp Bạch bá bá bá đã thu toàn bộ hộp cơm để sang một bên, khiến ba người Lâm Tinh quả thực sợ ngây người, bên kia huấn luyện viên lại càng vẻ mặt không thể tin. Thầm nói nghe đồn lúc cậu huấn luyện quân sự luôn đoạt nước của huấn luyện viên, chẳng lẽ hiện tại ngay cả cơm cũng đoạt, nhưng bọn tôi đều ăn mấy miếng rồi, cậu cũng không ghét bỏ?

Trên thực tế Diệp đại meo lại không chuẩn bị ăn.

Hắn để cơm canh sang một bên, "Việc dùng cơm không vội." Má nó ông đây còn chưa ăn đâu, mấy người còn ăn thật ngon, cười ha ha hai tiếng sau đó hắn đề nghị, "Động tác đó quá khó tôi không học được, dù sao học giỏi không phải là vì đánh nhau à, như vậy đi, chúng ta đánh một trận, thắng để bọn tôi đi ăn cơm thế nào?"

Lâm Tinh và hai học viên khác: "..."

Mau tới, xem tên nhóc ngay cả động tác cơ sở cũng không làm được còn khiêu chiến huấn luyện viên.

Các huấn luyện viên cũng cảm thấy có chút hỉ cảm, nhưng ngẫm lại biểu hiện lúc trước của tên nhóc biến thái này nhất thời lại có chút không xác định, "Cậu xác định buổi sáng cậu không làm bộ làm tịch?"

Diệp Bạch gật đầu.

Hắn là cái loại người này à, giả heo ăn cọp không thích hợp hắn, hắn từ trước đến nay đều là thể hiện ra thực lực chân thật, khiến lão hổ nơm nớp lo sợ không dám làm gì hắn.

Huấn luyện viên nháy mắt muốn răn dạy vậy cậu còn muốn đánh với bọn tôi?

Nhưng nghĩ xong lại chưa nói, ngược lại quyết định dùng hành động thực tế giáo huấn cậu nhóc này một lần. Huấn luyện viên hai lớp khác ở bên cạnh nhìn một màn này, thầm nghĩ cậu ta rốt cuộc tìm được cơ hội có thể ngược tên nhóc này. Nhưng bọn họ ai cũng không nghĩ tới, một câu tiếp của Diệp đại meo không ngờ là: "Cái đó, mọi người chuẩn bị từng người lên một hay là cùng lên."

"Tôi cảm thấy cùng lên đi, tương đối mau, không chậm trễ cơm trưa."

Mọi người: "..."

Huấn luyện viên thầm nói thì như cậu, một mình tôi không đánh được mười cũng đánh được tám, còn ở nơi này muốn bọn tôi cùng lên. Xem ra trong khoảng thời gian này đưa cậu lên quá cao, nhìn xem có phải không biết trời cao đất rộng rồi không. Chỉ có Lâm Tinh lui về sau mấy bước, cảm thấy này huấn luyện viên này nghĩ quá đơn giản.

Rốt cuộc tiết tấu quen thuộc sắp trở về.

Cả sáng đều bị động tác khỉ đó sắp ngược ra trái tim thủy tinh, Diệp Bạch cần gấp việc gì để phát tiết ra.

Cũng may hắn còn nhớ rõ huấn luyện viên là không thể xé, cho nên dịu dàng một chút, chỉ đánh ngã là dừng tay, ngược lại ngồi ở một bên hớn hở hỏi, "Còn có thể đứng lên không, còn muốn đánh không, không đánh đến phiên bọn họ." Sau đó ngẩng đầu hỏi những người khác, "Cùng nhau hay là mỗi người lên một lần?"

Mấy huấn luyện viên còn lại: "..."

Mẹ nó bọn họ có thể coi như chưa từng tới không.

Người bị cậu đánh nằm úp sấp chính là tinh anh trong tinh anh, đặc biệt phái tới dạy lớp thực nghiệm bọn cậu, vậy cũng chỉ khó khăn lắm chống giữ mấy chiêu mà thôi, nếu đổi đám người bọn họ... Mấy giây đã bị đánh ngã mất mặt cỡ nào, cùng tiến lên còn truyền ra càng không cần mặt, rốt cuộc là biến thái từ nơi nào đến đây, nhanh chóng cho người lĩnh đi đi!

"Thời gian không còn sớm, cậu vẫn đi ăn cơm trước đi!"

Diệp Bạch vui vẻ gật đầu.

Sớm như vậy không phải tốt rồi, đã nói hắn ưu tú như vậy sao có thể bị lưu khóa chứ, ai, vẫn là ăn cơm tương đối quan trọng, ăn xong rồi lại đi nói chuyện với Cố Chiêu.

Những người còn lại đều trầm mặc.

Qua hồi lâu, một học viên bên cạnh Lâm Tinh mới hồi phục lại tinh thần, "Bóp, bóp tớ một cái, để cho tớ cảm giác xem có phải đang nằm mơ không, má nó tuyệt đối là đang nằm mơ!"

Tên còn lại không chút khách khí đạp cậu ta một chân.

"Thật sự."

Cậu ta ngược lại trầm tư một lát, "Vừa rồi Diệp Bạch ra chiêu các cậu nhìn rõ không, sao tớ cảm giác hoàn toàn không có kết cấu, đây là võ học độc môn nhà nào?"

Lâm Tinh: "..."

Người mà lúc trước bị đá văng ngạc nhiên nói, "Chẳng lẽ đây không phải là tiện tay đánh à, chiêu thức như vậy căn bản không có ngành học được không!"

Từ rất nhiều năm trước, nhân loại cũng đã nghiên cứu ra phương pháp huấn luyện thích hợp nhất, không chỉ thời bình còn chỉ thời chiến, tỷ như từ góc độ nào ra sức có thể đánh ra thương tổn lớn nhất. Mà mấy chiêu vừa rồi của Diệp Bạch, hoàn toàn không giống bất kỳ kiến thức nào, như vậy sao có thể phát huy ra thực lực tốt nhất.

Huấn luyện viên quỳ rạp trên mặt đất nổi giận.

Nói như vậy, Diệp Bạch người ta vung tay lung tung hai cái, anh ta đã bị đánh nằm?

Chương 100

Lúc Diệp Bạch ở Thiên giới xé người thuận tay thế nào thì tới như thế, là bởi vì móng vuốt hắn vốn sắc nhọn, mà sức chiến đấu hiện tại của đại tiên quá kém. Tới hạ giới, hắn càng thêm không cần quản chiêu gì thức gì, những người này ở trong mắt hắn khác chỉ là cấp năm hay là cấp mười, ở trước mặt cấp cao nhất như hắn, tất cả đều là cấp cặn bã.

Ngược lại đối với hắn, những chiêu thức đó vừa yếu vừa phiền toái.

Cho nên...

Sau khi huấn luyện viên bị ngược tới, không phục đến khiêu chiến lại bị ngược, sau mấy lần đều quấn lấy Diệp Bạch, mỗi ngày đều muốn tới mấy chiêu, nằm trên mặt đất mấy lần.

Các huấn luyện viên khác cũng không cam chịu yếu thế.

Dọa người tại chỗ thì bọn họ không muốn, lén lút đến tìm Diệp Bạch nha, tình huống này khiến Cố thượng tướng có chút khó chịu. Vì thời gian có thể ở chung của anh và Diệp Bạch vốn không nhiều lắm, lại bị đám người đó chia ra lại càng không có. Bởi vậy không nói hai lời qua ngược đám người một trận, sau đó mang theo Diệp Bạch rời khỏi.

Mấy vị huấn luyện viên: "..."

"Thì ra là một tay Cố thượng tướng dạy nên, chẳng thể trách..." Một vị trong đó cảm khái.

Mà sau này Diệp Bạch quả thực cũng bị Cố Chiêu thường xuyên chỉ đạo một mình, đông đảo học viên đối với việc này hâm mộ không thôi, chỉ có Lâm Tinh hiểu rõ trong lòng là tình huống gì.

Chỉ đạo là giả, hai người này tình nồng ý đượm nói chuyện thương yêu thôi.

Trong lúc Diệp đại meo trở nên càng thêm xuất sắc, có được danh tiếng người đứng đầu của trường quân đội hàng đầu, mà theo sát hắn chính là Lâm Tinh cùng với nam sinh Alpha lúc trước nói chuyện giúp Diệp Bạch. Hai người này vẫn luôn duy trì tiến độ giống nhau áp qua một đám học viên, thành người đứng thứ hai hoàn toàn xứng đáng, cũng vững vàng chiếm cứ vị trí đó.

Ba tên đứng đầu trường quân đội thì có hai người là Beta.

Tình huống này khiến rất nhiều Beta sinh lòng vinh dự đồng thời càng thêm cố gắng, cũng kích thích đám Alpha nỗ lực hơn nữa, khiến đám người hiệu trưởng rất vừa lòng.

Cùng lúc đó, ba người này chịu sự chú ý đương nhiên không ít.

Nổi bật nhất là Diệp Bạch, mỗi môn đều ưu tú, lại có sự tích rực rỡ đánh bại các huấn luyện viên, thậm chí có người đồn đãi thực lực của hắn cho dù đi thi tốt nghiệp cũng có thể qua. Một vài huấn luyện viên cười cười không nói lời nào, bọn họ cũng sẽ không nói lúc người này vào trường cũng đã có thể thi qua tốt nghiệp, tới hiện tại là thực lực gì bọn họ cũng không biết.

Suy nghĩ rất nhiều biện pháp vẫn không thể thăm dò rõ ràng.

So ra mà nói, Lâm Tinh và thiếu niên Alpha Tương Vĩnh thì không được chú ý nhiều như vậy, hai người thường xuyên ở bên nhau thảo luận vấn đề phương diện học tập huấn luyện, cũng tương đối vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi kiếm một góc vắng, hai người một người một bình rượu vừa uống vừa tán gẫu, cũng vui sướng.

Vừa khéo hôm nay nơi đó dường như bị chiếm.

Lâm Tinh và Tương Vĩnh liếc nhau, biểu đạt ý 'đổi' liền chuẩn bị rời đi, lại vừa vặn nghe thấy tên hai người bọn họ.

"Lại nói nếu không có Diệp Bạch xuất hiện nổi bật, chỉ sợ được Cố thượng tướng nhìn trúng chính là một trong hai người bọn họ, thật đáng tiếc..."

Đáng tiếc cái gì?

Tương Vĩnh lắc đầu, lời như vậy cậu ta đã không phải lần đầu tiên nghe được, nhưng mỗi lần đều cảm thấy những học viên này ngày sau cũng chỉ đến vậy. Tâm tính không tốt, luôn nghĩ việc may mắn, thực lực Diệp Bạch bày ở đó, lấy danh đứng đầu không quá, cậu còn có thể kỳ vọng người ta không ở đây? Còn nữa, vì sao dự án lớp thực nghiệm lại thông qua, bên trong cũng có một phần công lao của Diệp Bạch.

Nếu không có biểu hiện xuất sắc của đối phương, không chừng năm nay cũng giống những năm qua.

Đám người bọn họ đã mượn làn gió này gộp bài vở bốn năm ngắn lại còn một năm, có thể tiến vào quân đội trước không nói, trên hồ sơ cũng được ghi lại xinh đẹp, còn có gì bất mãn?

Mong ước viển vông cũng không phải thói quen tốt.

Nếu không phải lớp thực nghiệm có Diệp Bạch xuất hiện, Cố Chiêu có khả năng căn bản sẽ không đến trường học giảng bài, nói gì đến việc nhìn trúng tư chất của bọn họ? Huống chi, bản thân Cố thượng tướng chính là cấp bậc thiên tài, từng thấy không ít người có tiềm lực, có thể nhìn trúng hai người bọn họ hay không còn chưa biết được, đáng tiếc thì có ích lợi gì.

Giễu cợt một tiếng, Tương Vĩnh xoay người muốn đi.

Bên kia Lâm Tinh từng bước không rời theo ở phía sau, cũng không nói một lời đối với ngôn luận của những người đó, nhưng cậu suy nghĩ càng xa càng nhiều hơn Tương Vĩnh.

Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.

Cậu thủy chung là Omega, điểm ấy là nhất định phải che giấu, bởi vậy không thích hợp nhận được càng nhiều chú ý. Nhưng muốn cho cậu ẩn giấu thực lực giả dạng bình thường rõ ràng bất lợi đối với tiền đồ ngày sau của cậu, Diệp Bạch xuất hiện vừa vặn giúp cậu một ân lớn, khiến cậu không đến mức giấu dốt lại cũng không bị chú ý quá nhiều.

Thiếu niên cường đại lại nuông chiều đó, đã cố ý vô tình giúp cậu rất nhiều.

Mà Diệp đại meo bị mọi người thảo luận vô hạn hiện tại đang gọi video với Cố Chiêu, miệng gặm cá khô nhỏ còn uống nước trà, có chút thích ý chờ đối phương làm chính sự. Bận bịu xong mới hỏi, "Gần đây tình huống không đúng?" Cố Chiêu là thượng tướng, công việc có bận cũng không phải phương pháp bận như vậy.

Nếu có thể, lúc người này ở bên hắn tuyệt đối không thích đi công tác.

Mấy đời trước còn tốt, đời này cơ hội gặp mặt của bọn họ không nhiều lắm, bởi vậy cho dù là lúc liên lạc qua trí não cũng không có khả năng làm việc khác, mà hai ngày này tình huống như vậy lại vô cùng thường xuyên.

Quả nhiên, hắn vừa hỏi Cố Chiêu lập tức nói.

"Là Liên Bang bên kia." Cố Chiêu hoàn toàn bỏ qua văn kiện trong tay, nhìn về phía Diệp Bạch, "Bọn họ dường như không quá an phận, giống như muốn mở đầu chiến tranh."

Tình huống này vô cùng không đúng.

Mấy năm gần đây Liên Bang đặc biệt thành thật, đương nhiên không phải bọn họ không muốn đánh mà là không thể đánh, bởi vì lúc ban đầu toàn bộ cuộc chiến do bọn họ hứng khởi nổi ra đều thất bại. Cố Chiêu từ khi tốt nghiệp trường quân đội một đường dựa vào chiến công tới thượng tướng, mà Liên Bang cũng không có tư bản chiến với đế quốc, như vậy động tác hiện tại của bọn họ cũng có chút khả nghi.

Diệp Bạch nhíu mày.

Hắn vừa mới nhớ lại cuộc đời bạn tiên, phát hiện hoàn toàn không có manh mối quan trọng gì.

Vị đó biết được nguyên chủ là bị Lâm Tinh hố khiến mình không đi học được cũng không tức giận, dù sao chuyện này thật sự là nguyên chủ tự gây nghiệt, hắn chỉ may mắn Lâm Tinh không thực sự bị nguyên chủ hại. Về phần có rời khỏi tinh cầu đổ nát không hắn cũng không lo lắng, vị bạn tiên này vô cùng thích ứng trong mọi tình cảnh, vừa ở đó đã là mười năm.

Đến một ngày nào đó tinh cầu đổ nát có một cơ giáp rơi xuống.

Bạn tiên thuận tay cứu.

Hắn điều khiển cơ giáp đã mất khống chế đó, sau đó giúp nó chậm rãi rơi xuống, cũng cứu một người trung niên bên trong trở về nhà. Người này dường như là nhân vật quan trọng nào của đế quốc, đươc quân đội đón trở về. Không bao lâu lại có thông báo tới bảo bạn tiên chuẩn bị, nói là sẽ có người tới đón hắn đi chủ tinh.

Mãi đến lúc này sự việc phát triển coi như không tồi.

Vấn đề xảy ra ở sau đó.

Trước khi người tới đón còn chưa tới, bạn tiên đã bị một 'quân nhân' gõ cửa, sau đó trực tiếp đánh ngất xỉu lột da, lại sau đó tỉnh đã ở Thiên giới.

Đây xem như một vị chết thảm nhất trong mấy người.

Trong khoảng thời gian này Diệp Bạch không phải không âm thầm điều tra thân phận vị 'quân nhân' kia, nhưng hiển nhiên đối phương là giả mạo, trên hồ sơ còn không biết viết là cái gì, cho nên tạm thời không có manh mối. Nhưng hắn cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục sử dụng thân thể này, người nọ sớm hay muộn sẽ lần thứ hai gặp mặt, bởi vậy cũng không gấp.

Nhưng mà...

Sinh sống ở nơi này mười năm, lại có chiến tranh hay không cũng hoàn toàn không biết, Diệp Bạch đối với bạn tiên là không muốn nói gì cả.

Tuy liên lạc trong tinh cầu đổ nát cực kém, liên hệ với bên ngoài cơ bản không cùng cấp, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút, tình huống như này cũng không khó thám thính đến. Nhưng không có, bạn tiên căn bản không rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện gì, mà Diệp Bạch chỉ nhìn thấy hắn ta gặp nạn muốn báo thù, cho nên cũng không rõ ràng những việc khác.

Chỉ biết là, mười năm sau dường như có vấn đề.

Bởi vì hắn từng tra mấy vị tướng quân đế quốc, vị trung niên đó chính là Nguyên soái đế quốc, mà Nguyên soái đều xảy ra nguy hiểm, có thể thấy tình huống cũng không quá lạc quan.

Nhưng tất cả chuyện này đã bắt đầu sớm như vậy ư?

"Quên đi, đừng nghĩ."

Cố Chiêu không nhìn được hắn như vậy, bởi vậy lập tức nói, "Dù sao trời sập xuống có anh gánh vác, nếu Liên Bang dám tới đánh anh sẽ lại đánh bọn họ trở về."

Chưa nói xong đã cười lên.

"Đến lúc đó, thời gian chiến tranh, học viên trường quân đội đều tiến vào quân đội bổ sung dòng máu mới, em có thể đến bên cạnh anh."

Diệp Bạch ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.

Lâm Tinh vừa mới gõ cửa vào đã run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ cũng chỉ có hai người tùy ý đối đãi chiến tranh như vậy, cậu càng thêm cảm thấy Diệp Bạch không đơn giản.

Còn về việc lúc trước đối phương trêu chọc uy hiếp cậu, Lâm Tinh cảm giác có ẩn tình khác.

Cậu nghĩ lại nghĩ.

Mấy năm nay nghĩ đến nghĩ đi, rốt cục vào hôm nay nghĩ ra kết quả, chỉ sợ là Diệp Bạch đang khảo nghiệm cậu. Dù sao thiếu niên nhìn đã không phải là người có tính nhẫn nại gì, nếu cậu chỉ là Omega bình thường chắc chắn sẽ không hỗ trợ đến tận đây, thậm chí ở trong trường học cũng từng nhiều lần che giấu giúp cậu.

Nếu cậu ngu ngốc chút, đối phương cũng không có khả năng cho cậu cơ hội để cậu có thể đi học.

Dù sao khi đó nháo ra vấn đề rất lớn.

"Cám ơn anh, Diệp Bạch."

Cậu thiệt tình cảm ơn thiếu niên trợ giúp cậu cho cậu thư thông báo trúng tuyển, dù sao đối phương giúp đỡ cậu đã không chỉ là công nhấc tay, ngược lại còn phải gánh trách nhiệm lớn. Vạn nhất việc cậu là Omega không cẩn thận bộc lộ ra ngoài, chỉ sợ không chỉ Diệp Bạch, ngay cả Cố Chiêu cũng sẽ chịu liên luỵ.

Lâm Tinh âm thầm quyết định, đến lúc đó nhất định phải cắn chết hai người họ không biết việc này.

Diệp Bạch choáng váng!

Chậm rãi hắn rốt cục hiểu được thiếu niên trước mắt đã não động lệch đến nơi nào, nhất thời vô cùng cạn lời, ở trong lòng bất đắc dĩ nói: 'Tin tưởng tôi, tuyệt đối không phải là khảo nghiệm gì cả, sở dĩ có kết quả này hoàn toàn là bởi vì chỉ số thông minh của nguyên chủ quá thấp không chơi qua cậu, bằng không hiện tại cậu sớm bị kéo lên giường như vậy như vậy rồi.'

Còn vì sao hiện tại biến thành như vậy, đó là bởi vì đổi! người!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top