Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thiếu niên biến đá thành vàng ~ Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Diệp Mạn Hoa

Chương 11

Cố Chiêu vào lúc nhân viên cảnh sát gọi điện thoại qua thúc giục ghi lời khai đã cảm thấy có chút kỳ quái, vì với loại án kiện rõ ràng mười phần này thì lời khai của bọn họ kỳ thật cũng không quan trọng. Hơn nữa anh tin tưởng Thẩm Mạc nhất định sẽ xử lý thích đáng, bởi vậy mặc dù vẫn cần có lời khai, nhưng thật ra không biểu hiện vội vã như đối phương.

Có điều anh dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ thành như vậy.

Vốn nhân chứng vật chứng đều có đủ, lời khai của mấy tên côn đồ là thế này: "Bọn họ do Dương Siêu thuê đi diễn một vở kịch, kết quả Dương Siêu nhận lầm người đi ra ngăn, vừa khéo lúc này nguyên chủ tiến vào nên bọn họ mới đóng kịch, nhưng lại không có ai ngăn cản..." Cho nên mới xuất hiện tình huống phía sau.

Về phần tại sao người mà bọn họ cưỡng bức lại biến thành bản thân Dương Siêu?

Đám côn đồ không rõ.

Thậm chí có mấy tên nghe được chân tướng sự thật thì cả người đều ói ra, một tên đàn ông cao lớn thô kệch như thế ai động thủ được, bọn họ dù chay mặn không kị thì cũng không đến nỗi...

Về phần lời chứng này, cảnh sát tự nhiên là không tin.

Nhưng một đám côn đồ hàng năm làm loại chuyện này, còn lưu tiền án, mấy tên đó mặc dù không thông minh bao nhiêu, nhưng trong lòng cũng biết một lần trả lời không tốt sẽ xảy ra chuyện. Vì thế ồn ào cắn chết không nói thật, nhưng cũng không hoàn toàn nói dối, gắng làm giảm mức độ liên quan đến mình nhất, dù sao những cảnh sát kia không thể bức cung, nên bọn họ càng yên tâm lớn mật.

Huống chi rất nhiều sự tình trong đó bọn họ đều không nói được rõ ràng.

Làm sao biến Dương Siêu thành mỹ thiếu niên để cưỡng bức? Nếu một người làm như thế bọn họ còn có thể trào phúng sắc trời quá mờ, trong hẻm nhỏ quá tối nên hoa mắt, nhưng mọi người lại cùng nhau...

Có phải gặp quỷ rồi không?

Một đám côn đồ e ngại trong lòng, rồi lại bị giam ở những nơi khác nhau không thể trao đổi, bởi vậy càng sợ hãi, có tên thậm chí còn bắt đầu gặp ác mộng. Không đợi cảnh sát kể sự thật nói đạo lý, bọn chúng đã tự mình dọa mình gần chết trước rồi, nhưng nhắc đến việc này lại vẫn cho lời khai như thế.

Ồn ào nhiều nhất: "Có quỷ! ! !"

Loại người này cảnh sát thấy nhiều rồi, bởi vậy không hề làm gì, chỉ coi như bọn chúng đang trốn tránh. Nhưng cố tình... bệnh viện nơi đó truyền đến tin tức, nói Dương Siêu bị dọa điên rồi.

Vì thế dưới loại tình huống này, cảnh sát liền nhớ đến lời khai của Cố Chiêu.

Thẩm Mạc nhất nhất kể rõ tình huống mình thăm dò được, lúc này mới hỏi Cố Chiêu, "Ngày mai cậu chuẩn bị nói như thế nào, tình huống này cũng thật đủ tà dị, nói đến ngày hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Cố Chiêu làm sao rõ ràng.

Trên thực tế trong lòng anh vẫn có nghi hoặc, những người đó vì sao vừa nói xong đều chạy qua Dương Siêu, hơn nữa hành động và ngôn ngữ hoàn toàn không nhất trí. Nhưng khi ấy vì quá mức lo lắng cho Diệp Bạch nên không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại quả thật rất không thích hợp, còn có trong khẩu cung xuất hiện một thiếu niên khác.

Híp mắt, ông chủ Cố quyết định: "Tôi muốn gặp mặt Dương Siêu."

Thẩm Mạc trầm mặc trong nháy mắt.

"Trước ngày hôm qua thì rất đơn giản, nhưng hiện tại..." Đại trợ lý Thẩm bất đắc dĩ nói, "Bởi vì khẩu cung loạn thất bát tao, cảnh sát bên kia vẫn luôn phái người coi chừng, còn có người hoài nghi cậu ta thông đồng mấy tên côn đồ dựng án, sau khi chuyện phát sinh thì lại giả ngây giả dại, mưu toan trốn tránh trách nhiệm hình sự."

Trên thực tế cách nói này cũng không đáng tin.

Muốn nói đến trốn tránh trách nhiệm, Dương Siêu rõ ràng có thể nói đám côn đồ kia oan uổng anh ta, dù sao đối phương không có bằng chứng không nói, anh ta hiện tại lại là một bộ dáng của người bị hại.

Cho nên thật sự điên rồi?

Việc ghi lời khai ngày thứ hai, Cố Chiêu thật ra không sai hẹn, cũng bởi vì anh không có gì không thể nói, mà Diệp Bạch lại càng thành thật nói thẳng. Lời khai của hai người đều nhất trí, ngược lại gián tiếp chứng minh đám côn đồ kia và Dương Siêu quả thật có giao dịch, về phần vì sao sau đó lại biến thành như vậy.

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, đột nhiên bọn họ đi về phía Dương Siêu, chúng tôi thấy thời cơ thì trốn thoát."

Các cảnh sát tuy cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hai người một là thương nhân thành công, một là sinh viên, vả lại chưa từng có tiền án, so với đám côn đồ thực sự rất đáng tin. Huống chi trong khẩu cung mấy tên kia dù lăn qua lộn lại cũng không tìm thấy lời nào gây bất lợi cho hai người này, bởi vậy không có ai sẽ hoài nghi bọn họ.

Chỉ cảm thấy xui xẻo quá nhiều, mới đụng phải chuyện như vậy.

Sau đó Cố Chiêu tỏ rõ muốn gặp Dương Siêu, dù sao người này làm hại bọn họ suýt nữa xảy ra chuyện. Anh lấy thân phận người bị hại ra mặt, cảnh sát trái lại cũng không ngăn cản, chỉ nói không thể tới quá gần. Dù sao hiện tại người điên thật hay điên giả còn chưa biết, vạn nhất đến lúc đó làm ra chuyện gì đả thương người thì phải làm sao.

Dương Siêu quả thật điên rồi.

Trên thực tế anh ta cảm giác mình không điên, anh ta chỉ đột nhiên có nhiều hơn một phần trí nhớ, những trí nhớ đó khiến cả người anh ta hỗn loạn không chịu nổi, vì thế nên điên. Dương Siêu cho rằng đây là do đám lang băm chẩn đoán, nhưng trong lòng anh ta lại biết tình hình hiện tại không tốt, còn không bằng anh ta ở trong phòng bệnh sắp xếp lại rất nhiều trí nhớ mới xuất hiện.

Nhưng anh ta xác thực là điên rồi.

Không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận được quá nhiều trí nhớ, khi người ta ghi nhớ một chuyện thì đồng thời sẽ quên một ít, mà trong đầu Dương Siêu chỉ phút chốc đã tràn vào rất nhiều thứ, tự nhiên sẽ không chịu nổi. Anh ta không trở nên ngu dại, nhưng cũng bất đồng với người bình thường, chỉ là chính bản thân anh ta vẫn còn đang đắm chìm ở trong trí nhớ nên cũng không phát giác.

Một đời trước của anh ta quả thực sống rất tốt.

Ngay từ đầu chỉ là cảm thấy hứng thú đối với thiếu niên tên Tưởng Tuyên kia, lại không ngờ rằng sự tình vừa mới bắt đầu, anh ta còn chưa kịp đem người lên giường đã xảy ra một sự kiện khác. Anh ta biết thiếu niên này thậm chí có một bí mật, hắn có thể biến đá thành vàng, đây là một bảo tàng, một bảo tàng thuộc về anh ta.

Vì thế anh ta kiên nhẫn trải võng.

Rất nhanh, thiếu niên đã bị anh ta ngăn cách bởi biệt thự ở vùng ngoại ô, chỉ có thể tiếp xúc với anh ta, cũng chỉ trả giá tín nhiệm với anh ta, vàng cũng cung cấp liên tục không ngừng cho anh ta.

Dương Siêu vô cùng thông minh.

Anh ta biết mình 'dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng' của cải không sung túc, sức lực còn kém hơn bất kỳ một ai trong mấy đại thế gia, nên tìm cho mình một đối tượng để thông gia. Anh ta xem trọng nhất chính là nhà họ Cố, nhưng nhà họ Cố một đời chỉ có một người con gái dòng bên, còn là từ nhỏ lưu lạc bên ngoài vừa mới tìm trở về.

Cho nên cuối cùng anh ta lựa chọn Đại tiểu thư nhà họ Lục là Lục Tinh.

Sau khi vừa đảo kế hoạch quả nhiên đối phương có tình căn sâu đậm đối với anh ta, chỉ là chưa từng nghĩ tới Tưởng Tuyên ở trong biệt thự lại bị phát hiện, do đó rất nhanh truyền ra thành phố C.

Khi đó...

Gần như người nào gặp được anh ta cũng đều nói một câu, "Anh Dương thật có phúc khí, anh Dương thật quyết đoán."

Chuyện kim ốc tàng kiều thì tên đàn ông nào mà chưa làm qua, nhưng có ai giống Dương Siêu dùng vàng chân chính làm nhà để giấu. Tuy rằng bộ dáng hâm mộ ghen tị đó khiến anh ta ngầm thích trong lòng, nhưng chuyện nhà họ Lục từ hôn cũng làm cho anh ta sốt ruột tức giận, cuối cùng vẫn làm ra lựa chọn đúng nhất.

Chính là giao Tưởng Tuyên ra.

Dù thế nào đi nữa anh ta cũng đã chiếm được quá nhiều vàng rồi, nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng lớn, không bằng mượn việc này bám vào nhà họ Lục tiến tới xã hội thượng lưu.

Anh ta biểu hiện tình yêu say đắm giống như thiếu não đối với Lục Tinh.

Thậm chí vì đối phương, ngay cả bí mật của Tưởng Tuyên cũng nguyện ý giao phó, hơn nữa coi như quà tặng mà dâng lên. Cho nên lúc ấy anh ta vừa hưởng thụ ánh mắt của mọi người ở bên ngoài, bên trong còn muốn dỗ Lục Tinh đến tâm hoa nở rộ. Cho dù không thể nói ra tình hình thực tế khiến Lục đại tiểu thư ở bên ngoài nhận lấy không ít lời chê cười cô ta không quản được đàn ông, nhưng đối phương lại vẫn như uống cam ngọt.

Dù sao cô ta cảm thấy mình tìm được người đàn ông tốt nhất thiên hạ, người bên ngoài thích nói nhảm thì biết cái gì.

Nhưng Dương Siêu không nghĩ tới nhà họ Lục thế nhưng vì đánh vào giới chính trị đã giao người lại cho quốc gia, sau đó Tưởng Tuyên bị đưa vào sở nghiên cứu, cần nghiên cứu ra làm thế nào khiến vật chất thay đổi. Thứ mà những nhân viên quan trọng của chính phủ muốn không chỉ là vàng, bọn họ xem trọng chính là phần kĩ năng này, nếu...

Nếu trên thế giới toàn bộ vật chất hiếm đều có thể dựa vào khả năng này mà lấy được.

Vậy thì căn bản sẽ không phát sinh các vấn đề, như khai thác quá độ làm cho môi trường sinh thái nhanh chóng chuyển biến xấu..., đây là đại sự liên quan đến toàn bộ thế giới.

Nhà họ Lục cũng bởi vậy mà lấy được rất nhiều lợi ích.

Dương Siêu đương nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, thậm chí ở nhà họ Lục có được quyền nói chuyện còn cao hơn bất kỳ một tiểu bối nào của một đời này. Mà ở bên ngoài, việc năm đó kim ốc tàng kiều nhưng vẫn có thể vững vàng cưới được Lục Tinh, không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen tị với anh ta, mơ hồ còn có chút bội phục.

Mỗi ngày hưởng thụ những ánh mắt này, làm một nhân sĩ thành công, Dương Siêu càng cảm thấy được quyết định của anh ta là chính xác.

Hơn nữa bởi vì chuyện này, rất nhiều người còn biết đưa những nam nữ trẻ tuổi tương tự với thiếu niên năm đó cho anh ta, anh ta vẫn luôn nhận không kháng cự. Bởi vì anh ta quả thực có chút cảm tình đối với Tưởng Tuyên, nhưng anh ta chưa từng chạm qua đối phương, bởi vì anh ta không dám, anh ta sợ, sợ đối phương cảm thấy anh ta bẩn, từ đó không tín nhiệm anh ta nữa.

Càng về sau...

Khi quyết định đưa người ra ngoài anh ta từng nghĩ đến việc điên cuồng một đêm, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

"Hắn không phải người, không phải người." Dương Siêu không tự giác thì thào, lại đột nhiên điên cuồng cười to, "Hắn không phải người, không phải người, ha ha, hắn nhất định không phải người."

Đúng vậy, anh ta sợ Tưởng Tuyên không phải người.

Bởi vì đối phương sạch sẽ đơn thuần không giống với người đi ra từ cô nhi viện, thậm chí so với các cô gái được thiên kiều vạn sủng lớn lên còn đơn thuần hơn. Tất cả đều cực kỳ giống với bộ dáng của yêu tinh khi mới gia nhập nhân gian như trên sách nói, hơn nữa trên người đối phương cũng luôn mang theo cỗ hơi thở thần bí, khiến anh ta càng cảm thấy là như thế.

Cho nên anh ta không dám đụng vào.

Bởi vì anh ta sợ Tưởng Tuyên thật sự là một yêu tinh, đến lúc anh ta mây mưa thất thường thì hút dương khí của anh ta, anh ta có thể sẽ mất mạng.

Thậm chí lúc đưa người đi anh ta vẫn luôn lo lắng đối phương trả thù.

Anh ta thậm chí nghĩ đến vô số cách giải thích chứng minh mình vô tội, anh cũng muốn cứu đối phương lại khổ nỗi không nghĩ ra biện pháp. Nhưng tất cả chuyện này đều bị Lục Tinh làm hỏng, khi biết Lục Tinh đi tìm đối phương ngả bài anh ta đã sợ tới mức cả đêm ngủ không yên, thẳng đến khi nghe tin người đã chết rồi còn sợ đối phương chỉ đang tìm cơ hội thoát thân tới gây phiền toái cho anh ta.

Cuối cùng Tưởng Tuyên quả thật không xuất hiện, nhưng anh ta vẫn tự hù chết mình.

Lúc lái xe vừa run tay, không cẩn thận đem xe đụng phải vành đai xanh một bên, chỉ một tai nạn xe cộ nho nhỏ như vậy, lại như kỳ tích muốn mạng của anh ta.

Dương Siêu có thể tỉnh lại thì rất vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta đã cười không nổi.

Bởi vì anh ta phát hiện.

Trong cuộc sống của anh ta không xuất hiện một người tên là Tưởng Tuyên, ngược lại nhiều hơn một người tên Diệp Bạch, anh ta muốn an ủi mình nhân sinh có ngã rẽ, nhưng... lai lịch cô nhi viện của Diệp Bạch, cùng với các tư liệu phương diện khác của hắn đều giống với Tưởng Tuyên, trừ gương mặt bất đồng ra, ngay cả cái loại cảm giác thần bí kia cũng mơ hồ nhất trí.

"Quả nhiên..."

Dương Siêu điên cuồng cười to, "Hắn quả nhiên không phải người, tôi chết không oan, không oan."

Ngoài phòng bệnh, nhân viên cảnh sát cười cười xin lỗi Cố Chiêu, "Hiện tại cậu ta luôn duy trì loại trạng thái này, chúng tôi đã mời chuyên gia đến kiểm tra cho cậu ta, nhưng nếu..." Nếu người thật sự điên rồi, vậy không có biện pháp tiến hành khởi tố.

Cố Chiêu rõ ràng gật đầu, một bộ dáng tinh anh, nhưng trong lòng lại nhận lấy khiếp sợ rất lớn.

Lời nói của Dương Siêu cùng với lời chứng của đám côn đồ, hơn nữa trụ cào móng cho mèo rõ ràng đã dùng qua trong phòng kia, còn có đầu lưỡi mèo của thiếu niên, luôn thích để chân trần đi đường...

Anh không dám nghĩ tiếp.

Cuối cùng, ông chủ Cố bấm điện thoại gọi Thẩm Mạc, "Mimi nhà cậu, đưa đến cho tôi nuôi hai ngày."

Chương 12

Thẩm Mạc ngày thường nhìn qua rất thông minh tài giỏi, trên thực tế lại là một miêu nô ngu ngốc. Khi Mimi nhà anh ta ở nơi nào, chuyện ngu ngốc hơn nữa anh ta cũng đều trải qua. Thậm chí... có một lần Cố Chiêu thấy tinh thần anh ta không tốt lắm, vừa hỏi mới biết giường lớn bị một con mèo chiếm lấy, anh ta bị bức phải đi ngủ sô pha.

Ha ha! ! !

Bị mèo đuổi đi ngủ sô pha, người bình thường có ai làm ra loại chuyện này?

Nếu không phải quen nhau đã lâu, lại biết rõ năng lực làm việc của đối phương rất tốt, Cố Chiêu lúc ấy đã muốn trực tiếp đuổi người đi, có người như vậy công ty thật sự sẽ không đóng cửa chứ?

Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Thân thế Thẩm Mạc thê thảm, không cha không mẹ được nhà họ Cố nuôi lớn, với Cố Chiêu có thể nói là cấp trên cấp dưới, là bạn bè, cũng càng giống như là anh em. Nếu ông chủ Cố không thông minh quả quyết, mà ngu một chút ngốc một chút, người này nói không chính xác chính là loại anh trai tốt thời tiền sử, toàn tâm toàn ý giúp em trai trông giữ gia nghiệp.

Thế nhưng... Cố Chiêu hoàn mỹ hơn anh ta tận mấy cái ngã tư.

Cho nên anh ta cũng chỉ có thể tận tâm tận lực trợ giúp Cố Chiêu, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn muốn có một chỗ dựa mềm mại.

Điểm ấy ông chủ Cố nhất định không cho được, cho nên anh ta nuôi một con mèo Ba Tư thuần trắng, nuông chiều như con gái, còn yêu thương hơn rất nhiều người thương con gái.

Giờ phút này ông chủ nhà anh ta muốn mèo của anh ta! ! !

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhất quyết cảm thấy Cố Chiêu muốn bắt mèo anh ta đi lấy lòng Diệp Bạch, dù sao người thiếu niên kia dường như còn chưa tìm được con mèo nào muốn nuôi. Nhưng dừng trong chớp mắt anh ta lại bỏ qua ý nghĩ này, giao tình nhiều năm không phải uổng phí, trong lòng anh ta biết Cố Chiêu không có khả năng không đáng tin như vậy.

Bởi vậy rất nhanh đã mang Mimi nhà mình qua đây.

Trong lúc đó còn ghé sát vào trịnh trọng dặn dò, "Ngoan một chút, đương nhiên... nếu bọn họ bắt nạt con thì cào lại, yên tâm, ba sẽ ở một bên che chở cho con."

Mimi: "... Meo?"

Diệp Bạch nghỉ học được Cố Chiêu đón đi, Diệp đại miêu rõ ràng rất vui mừng, cảm thấy 'người nuôi mèo' Cố Chiêu này coi như tận trách. Bên kia vừa vào nhà đã phát hiện bên trên có thêm thảm trải sàn, tuy không giống trong phòng hắn, nhưng rõ ràng tính chất rất tốt, giẫm lên cũng rất thoải mái, vì thế càng thêm vừa lòng.

Lúc sau Thẩm Mạc mang một con mèo đến.

Con mèo nhỏ bị nhốt ở trong lồng, bên dưới là chất liệu gỗ mềm, Diệp Bạch nhìn đại trợ lý Thẩm dùng hai tay để cái lồng mèo lên trên bàn trà mở ra, lại sờ sờ đầu mèo Ba Tư. Mèo con hiển nhiên không quá vui, vươn móng vuốt đẩy người ra, vừa nhìn thấy Diệp đại miêu thì ánh mắt đều sáng lên.

Đập rất tốt! ! ! Hắn khen ngợi ở trong lòng! ! !

Người này rõ ràng nuôi mèo không hợp cách, lại luôn dùng thức ăn cho mèo, nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta là thật tâm thích mèo, Diệp Bạch cảm thấy người này coi như đủ tư cách làm một miêu nô.

Mimi luôn là một boss lớn.

Từ việc nó có thể đuổi chủ nhân đi ngủ trên ghế sô pha cũng có thể thấy được sự cao ngạo bá đạo này, tuy trong chuyện này hơn nửa là bởi vì Thẩm Mạc dung túng. Bởi vậy đại trợ lý Thẩm tuyệt đối không dám sơ suất thả lỏng, tuy trên đường nói rất dễ nghe, anh ta cũng không thật sự để Mimi cào người.

"Tính tình con bé không tốt." Thẩm Mạc phòng ngừa trước, "Hai người đừng... sờ, sờ con bé."

Bên kia Mimi hoàn toàn không nể tình đã chạy đến bên Diệp Bạch.

Tiếng kêu mềm mại, vươn lưỡi phấn ra muốn liếm, nhưng bị Diệp Bạch ngăn trở, phải biết "Nam nữ thụ thụ bất thân." Sau đó sờ sờ đầu rồi ném qua một bên.

Thẩm Mạc: "..."

Ai mẹ nó thụ thụ bất thân với một con mèo?

Diệp Bạch là mèo đực, cho nên đối với mèo cái hắn luôn giữ một khoảng cách, ở phương diện này giác ngộ của hắn so với nữ nhân đối diện còn khắc sâu hơn. Nhưng hắn là tiên, mặc dù nhập thân nhưng dù sao cũng vẫn là tiên, trực giác làm việc lại vô cùng tinh chuẩn, vì thế Mimi không ngại khổ muốn cọ bên người hắn.

Bên kia Diệp Bạch càng lúc càng ghét bỏ, cuối cùng để mèo Ba Tư lên trên bàn trà, đặc biệt nghiêm túc nói:

"Đừng phóng đãng như vậy."

Phóng đãng! ! ! Phóng đãng! ! ! Cả người Thẩm Mạc đều không tốt, dám nói Mimi nhà anh ta phóng đãng.

Nghĩ đến anh ta ngày ngày cung phụng, Mimi vẫn không thích cho anh ta sờ một cái, đây lại nguyện ý thân cận Diệp Bạch đã khiến đại trợ lý Thẩm không vui, nhưng... thằng nhóc Diệp Bạch này lại vẫn dám ghét bỏ Mimi nhà anh ta, vấn đề là Mimi nhà anh ta vẫn cứ kiên trì không ngừng muốn đến gần người ta! ! !

Mimi, cao quý lãnh diễm của con đâu?

Thẩm Mạc muốn tiến lên an ủi một chút đã bị Mimi ghét bỏ, bản thân lại lập tức bị móng vuốt đẩy ra.

Đại trợ lý Thẩm cảm giác cả thể xác và tinh thần đều chịu thương tổn cực lớn, loại cảm giác khổ hạnh nuôi con gái lớn, nhưng con gái lại một lòng hướng về người ngoài này là có chuyện gì hả. Vấn đề là tên người ngoài này lại còn ghét bỏ con gái của anh ta, đáng thương anh ta không dám oán hận, đó có thể là 'bà' chủ tương lai đó!

Bên kia Cố Chiêu híp mắt lại, vẻ mặt đen tối không rõ.

Mimi rất ủy khuất.

"Meo?" Nó khó hiểu nhìn Diệp Bạch, còn muốn đến gần lại bị chủ nhân Thẩm Mạc nhà mình ngăn lại, sau đó sờ đầu nó trấn an, lại gãi cằm cho nó.

Nhưng mà...

Vẫn rất muốn đẩy ra chạy về phía người kia.

Diệp Bạch lại không động, đồng thời quyết định không nuôi mèo nữa, nhất là không thể nuôi mèo cái, bằng không lại giống như Mimi này, thì hắn phải làm sao. Nửa đêm ngủ cũng ngủ không được, vạn nhất ăn chút thiệt thì làm sao bây giờ... Muốn chơi đồ chơi cho mèo cũng rất bất tiện, có chút phiền não nhỏ.

Diệp đại miêu cảm thấy buồn bực, bởi vậy cũng bỏ lỡ ánh mắt trao đổi của Cố Chiêu và Thẩm Mạc.

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ăn ý tự nhiên là không thể chê, tuy không biết Cố Chiêu bảo lưu Mimi lại là tình huống gì, thế nhưng anh ta lại đột nhiên buồn rầu nói: "Mấy ngày nay phải đi công tác, để Mimi ở một mình trong nhà tôi không an tâm, cho nên... theo quy củ trước kia, cậu nuôi giúp tôi mấy ngày."

Lý do này coi như không tồi, nhưng cố tình...

Diệp Bạch cũng là mèo, tuy rằng thành tiên, nhưng muốn nghe hiểu tiếng mèo giống như thiên thư ở trong tai nhân loại thì vẫn không thành vấn đề, cho nên rất dễ dàng nghe được Mimi nghi hoặc: "Rõ ràng chưa từng đến nơi này nha!"

Ha ha! ! !

Giấu ở dưới góc áo, chỗ đầu ngón tay lộ ra móng tay như móc nhọn, Diệp đại miêu nheo mắt lại.

Hắn thật ra không nghĩ phức tạp, chỉ cảm thấy đây là 'người nuôi mèo' muốn lấy lòng hắn, nhưng Diệp Bạch chán ghét người khác nói dối hắn, hơn nữa vì sao phải dùng lý do nát này, đưa mèo tới đây thì thế nào. Nhân loại đúng là dối trá... dối trá... dối trá... Cố Chiêu bị cái nhìn xem thường không rõ ý vị, đành phải giả bộ vô tội nhìn qua.

Đối với ông chủ Cố mà nói, Thẩm Mạc dường như đặc biệt dùng để phá đám.

Anh liếc nhìn Mimi trên bàn trà một cái, bởi vì trong lòng có chút hoài nghi, trực giác phản bác lời Thẩm Mạc: "Nó lúc trước không phải có em gái tầng trên giúp đỡ chăm sóc à?"

Thẩm Mạc: "..."

Ám hiệu đúng mà người anh em, anh ta rõ ràng nói theo ám hiệu, sao ông chủ Cố lại đột nhiên không đánh mà khai chứ.

Diệp Bạch cũng thoáng vừa lòng, trong mắt hắn chuyện này lại biến thành trợ lý Thẩm muốn lấy lòng hắn, cho nên tự chủ trương, Cố Chiêu vừa rồi hoàn toàn là bị mình giận lẫy. Nhưng Diệp đại miêu đâu thể thật sự kéo mặt mũi xuống giải thích, vì thế quyết định đối tốt với 'người nuôi mèo' một chút, ví dụ:

"Nếu không tôi đẩy giá mấy cổ phiếu cho anh."

Gần đây hắn có chút nghiên cứu đối với đầu tư cổ phiếu, hơn nữa đã kiếm được rất nhiều, thế giới này tiền quan trọng như thế, vậy thì hắn giúp Cố Chiêu kiếm chút tiền là được.

Cố Chiêu vui vẻ đáp ứng.

Đừng nói lúc trước chỉ nhìn trong tư liệu, Diệp Bạch đối với phương diện này quả thực rất có thiên phú, gần đây mấy khoản cổ phiếu hắn vừa ý cũng nhất trí với đối phương. Nhưng coi như thật sự không có thiên phú, đẩy giá cổ phiếu lại là ổn định không lỗ, thân là một người đàn ông, vì để người yêu vui vẻ thì mua thử một lần chẳng phải cũng là nên à.

Đừng nói đến phá sản với anh, không có tiền cho người yêu tiêu mới là thất bại.

Mimi cuối cùng vẫn không được lưu lại, Diệp Bạch không muốn lưu, Cố Chiêu lại không thích nhìn hắn thân cận với con mèo khác. Nhất là câu nam nữ thụ thụ bất thân kia, càng làm cho ông chủ Cố nghĩ tới đó là con mèo cái. Tuy thiếu niên đã tỏ vẻ rõ ràng muốn tránh hiềm nghi, nhưng vạn nhất Mimi muốn quấn quít chặt lấy?

Dù sao nếu suy đoán của anh là thật, hai người họ mới là đồng loại, thật sự muốn tiến đến với nhau thì phải làm sao.

Cố Chiêu cảm thấy lòng thật mệt.

Nhà ai theo đuổi người ta nói chuyện yêu đương phòng tiểu tam mà đề phòng giống như anh không, phòng nam phòng nữ không nói, còn phải phòng mèo đực mèo cái, cuối cùng còn phải đem một nhóc có thể là mèo uốn thành thích người.

So với ông chủ Lý muốn để cho con trai đồng tính luyến ái của mình thích phụ nữ còn khó khăn hơn.

Mặt khác anh còn phải đi xử lý chuyện Dương Siêu, mặc dù đối phương hiện tại nói toàn lời điên không ai tin, nhưng vạn nhất là giả điên hoặc là thông qua lời của cậu ta khiến cho người khác liên hệ với Diệp Bạch? Nhưng không đợi anh có động tác, người của cục cảnh sát bên kia cũng đã xác nhận Dương Siêu thật sự điên rồi.

Không chỉ như thế, đầu óc của cậu ta còn chịu tổn thương nghiêm trọng.

Loại tình huống này trước giờ chưa từng gặp phải, duy nhất có thể xác định chính là người sống không được bao lâu, cho nên nữ cảnh sát ở cục cảnh sát gọi điện thoại nói: "Có thể không khởi tố được, cậu ta như vậy căn bản không có khả năng lên toà án, kỳ thật cũng không cần thiết, cậu ta tối đa cũng chỉ sống được nửa năm, cần gì chứ."

Cố Chiêu cười đồng ý, rất nhanh cúp điện thoại.

Diệp Bạch tuy nhìn thì đơn thuần, kỳ thực rất thông thấu, anh đã càng ngày càng không tìm ra được sơ hở từ trên người đối phương. Nếu như không có hoài nghi trước đó, câu nói kia của Dương Siêu, anh căn bản không có khả năng sẽ nghĩ tới thân phận của đối phương. Nhưng có một số việc lại không nhịn được mà hoài nghi, bởi vì...

'Nuôi tôi' của Diệp Bạch, thực sự chính là ý tứ trên mặt chữ.

Cái kiểu nuôi chuẩn bị đồ ăn thức uống thay hắn, đưa đón đến trường, thậm chí tắm rửa đánh răng, sấy tóc, thỉnh thoảng ôm một cái ấy, cũng không phải là cái loại bao nuôi hoặc là nuôi người yêu.

Cho nên đối phương thật sự coi mình thành một con mèo, được anh nuôi.

Ai!

Ông chủ Cố lần đầu cảm thấy, người kỳ thật không thể quá thông minh, nếu anh ngu ngốc một chút, không phát hiện ra nhiều như vậy, thì hiện tại có phải sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy không.

Đầu tiên là phát hiện mình thích một người.

Sau đó bị bắt buộc tiếp nhận người này kỳ thật chỉ là một con mèo.

Cuối cùng...

Anh cho rằng con mèo này kỳ thật cũng thích anh chẳng qua là vọng tưởng, thật ra đối phương chỉ là thích được anh nuôi, căn bản không nghĩ đến phương hướng tình tình ái ái.

Thậm chí con mèo đó... đối tượng thụ thụ bất thân cũng là mèo.

Chương 13

Đủ loại xe lần lượt lái vào nhà họ Cố, khách dần dần tăng lên, trưởng bối nhà họ Cố vui vẻ ra mặt cùng đi tiếp đón khách, tất cả đều xa hoa mà náo nhiệt.

Người tới không tính là nhiều, nhưng mỗi một người lại đều có chút phân lượng.

Sau khi Cố Chiêu mang theo Diệp Bạch vào cửa, khách cơ bản đã đến đông đủ, không khí vui mừng hân hoan. Trước bắt chuyện với vài vị trưởng bối, bọn họ đã bị người vây lại. Gần hai năm việc làm ăn của nhà họ Cố mở rộng không ít, lại thêm nhà họ Lục suy bại, khiến Cố Chiêu nhất thời nổi bật vô lượng ở thành phố C.

So ra Diệp đại miêu kỳ thật cũng không kém.

Lúc hắn đến nguyên chủ đã học đại học năm 3, hai năm sau hắn thuận lợi tốt nghiệp sau đó lăn lộn ở công ty, trước mắt tình thế phát triển không tồi, hơn nữa hắn ở giới cổ phiếu quả thực...

Chỉ nơi nào nơi đó có lời! ! !

Hiện nay không biết bao nhiêu người muốn hắn chỉ điểm nhắc nhở, giới thiệu một hai cổ phiếu để mua.

Hơn nữa Cố thị đứng ở phía sau hắn, bản thân cũng không phải bao cỏ, mọi người tự nhiên vui vẻ trao đổi chút giao tình với hắn. Huống chi hai người này vẫn luôn rất ít khi tham gia tụ họp như vậy, lần này có thể nhìn thấy người vẫn là kéo theo mặt mũi của vị Cố tiểu thư sắp kết hôn kia, tự có người sẽ đi nắm chắc cơ hội.

Diệp Bạch tự nhiên hào phóng, cử chỉ tao nhã quý khí, đứng ở giữa đám ông chủ lớn có vẻ nổi bật.

Lục Tinh nhìn thấy cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi.

Không thể không nói có đôi khi vận mệnh là thứ rất thần kỳ, đời trước giữa Lục Tinh và Tưởng Tuyên có một Dương Siêu. Đời này Dương Siêu đã sớm mất đi, Diệp Bạch tìm tới 'người nuôi mèo' của mình, còn Lục Tinh... Cô ta và gia tộc của mình đồng thời đánh chủ ý lên Cố Chiêu, lại lần nữa bắt đầu đối kháng.

Năm đó, Tưởng Tuyên thua bại một lần, mà hiện giờ...

Diệp Bạch thắng dứt khoát nhanh nhẹn!

Thậm chí còn không cần hắn ra mặt làm gì, tự Cố Chiêu cũng đã giải quyết mọi chuyện. Nhà họ Lục cũng nóng nảy, suy bại trong hai năm làm cho bọn họ không còn vững vàng, cứng rắn muốn bám lấy Cố Chiêu. Nếu nói mấy năm trước, mọi người còn có thể cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhà gái hơi yếu một chút cũng không sao, nhưng hiện tại...

Cách làm của nhà họ Lục rất khó coi.

Rõ ràng là chỉ vào Cố Chiêu cứu mạng, người chờ chê cười Lục Tinh ở thành phố C cũng không ít. Dù sao Lục đại tiểu thư luôn không hiểu khiêm tốn làm thiện giúp người, lúc trước tiểu thư các nhà kém hơn cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện tại nhà họ Lục xuống dốc tự nhiên không thiếu người đập đá xuống giếng chế giễu.

Hôm nay cử hành hôn lễ chính là con gái nhà bác cả của Cố Chiêu.

Vị Cố tiểu thư này khi còn bé lạc đường lưu lạc bên ngoài, hai năm trước mới tìm về, bởi vậy đặc biệt được sủng ái, cha mẹ đều một bộ dáng muốn bù lại khuyết thiếu của mấy năm trước. Bởi vậy đặc biệt thương lượng với Cố Chiêu cử hành hôn lễ ở nhà chính, tuy cũng không mời bao nhiêu người, nhưng mỗi người đều có mười phần phân lượng.

Cách đó không xa còn mở riêng bàn bạn học bạn thân, ngăn cách với nhân viên xã hội bên này.

Cố Chiêu làm anh họ, đương nhiên cũng cấp đủ mặt mũi, huống chi chính anh cũng rất hài lòng với cô em họ này. Diệp Bạch luôn rất lười, bởi vậy trốn tránh chạy đi ăn bánh ngọt ở một bên. Có mấy người nhìn thấy muốn đi lên bắt chuyện, lại có đồng nghiệp tinh mắt kéo lại, chỉ chỉ một chỗ.

Người nọ chỉ chính là Lục Tinh, nhìn phương hướng của đối phương, rõ ràng là hướng về phía Diệp Bạch.

Diệp đại miêu híp mắt.

Bánh ngọt không tệ, nhưng vẫn chưa đủ ngọt, hắn thầm phân loại ra nguyên liệu, nghĩ đến lúc nào đó nhất định phải để cho đầu bếp nhà mình làm, thuận tiện cho nhiều đường một chút.

Lục Tinh vẻ mặt cao ngạo đi tới.

Diệp Bạch ngẩng đầu liếc cô ta một cái, lại tiếp tục tiến quân về hướng bánh ngọt, về phần người phụ nữ này... Nghe nói nhà họ Lục sắp lụi bại rồi, vì sao còn có thể bày ra bộ dáng khinh thường như vậy.

"Trừ Cố tiểu thư kết hôn hôm nay, Cố Chiêu chính là người con duy nhất trong thế hệ này của bọn họ."

Diệp Bạch: "..."

"Tôi biết." Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được cảm khái, "Nhân khẩu nhà bọn họ vẫn luôn không nhiều, so với rất nhiều thế gia đều ít hơn, càng không cách nào so được với nhà mấy người."

Chung quanh truyền đến một trận cười trộm.

Lục Tinh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, ngón tay nắm chặt chén rượu, "Ngược lại nhanh mồm nhanh miệng."

Nhân khẩu nhà họ Lục cực sung túc, không nhắc tới một đời gia chủ còn có năm anh em trai ba chị em gái, một đời anh chị họ lại càng rất nhiều. Mà sở dĩ bị lụi bại nhanh như vậy, cũng là bởi vì trong những người này rất nhiều người không nên thân, lại dường như có người đang âm thầm nhằm vào bọn họ, cuối cùng mới rơi vào tình trạng như thế.

Không nghĩ tới thằng nhóc này nhìn qua thì đơn thuần, lại là chó biết cắn người.

Nhưng hung hăng càn quấy nữa thì thế nào, "Nhân khẩu ít hơn nữa cũng phải có một, anh có thể cho à?" Cho nên cuối cùng Cố Chiêu vẫn phải cưới một người phụ nữ, mà không phải tên đàn ông như anh ta.

Lời này vừa ra, mọi người cũng nhịn không được nữa nhìn về phía Diệp Bạch.

Con nối dõi chung quy là một vấn đề, cho nên phần lớn người trong bọn họ tuy cảm thấy Cố Chiêu thông minh tài giỏi, Diệp Bạch tao nhã quý khí, ở cùng một chỗ cũng không thiệt đến ai. Nhưng trong lòng lại không cảm thấy hai người này có thể dài lâu, không cảm thấy Diệp Bạch đang phát triển sự nghiệp của mình, rõ ràng là đang lưu lại đường lui.

Diệp Bạch nuốt một miếng bánh ngọt, vừa lòng gật đầu.

"Trẻ con à!" Nghĩ nghĩ, hắn đặc biệt bình tĩnh nói, "Hiện tại hình như có một ngành tên là đẻ thuê, Lục tiểu thư đột nhiên nhắc tới việc này, chẳng lẽ là muốn..."

Vẻ mặt Diệp Bạch không thể hiểu được, ngay sau đó lại quả quyết phản đối: "Không được, cho dù cô nghĩ đến chúng tôi cũng không mời."

Mọi người đang nghĩ ở trong lòng chẳng lẽ là muốn trào phúng một câu 'Lục tiểu thư rất quý?' 'Tiểu thư nhà giàu có mời không nổi?' lại không ngờ ngay sau đó Diệp đại miêu đã nói: "Gen nhà họ Lục không tốt."

Mọi người: "..."

Đúng vậy, nếu gen nhà họ Lục tốt cũng không khiến cho mình thành như hôm nay, lời này không phải nói đúng rồi à.

Diệp Bạch được bảo vệ vô cùng tốt, nhà họ Lục từ lúc biểu đạt ý nghĩ muốn thông gia với Cố Chiêu đã cố gắng tiếp xúc hắn, nhưng luôn không có kết quả gì. Chỉ có mấy vị lớn tuổi trong gia tộc từng gặp qua trong việc làm ăn, bọn họ thật ra muốn nói... Nhưng hợp đồng đều bị Diệp Bạch đoạt, sao có mặt mũi nói đối phương không xứng với Cố Chiêu?

Nhiều nhất chỉ châm chọc một câu, "Dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy."

Diệp Bạch lại không thèm để ý chút nào.

"Vậy à." Thiếu niên cười đến vẻ mặt vui mừng, chậm rãi nói: "Tôi luôn cảm thấy mạnh hơn so với không có chỗ dựa, hơn nữa, có núi không dựa, có nước không cần thì chính là người ngu."

Mấy người nhà họ Lục: "..."

Bọn họ nhất trí cảm thấy loại chuyện này vẫn để phụ nữ ra mặt, đàn ông thì phải nói việc làm ăn bên ngoài.

Mà đám bà lớn tiểu thư nhà họ Lục luôn không hẹn được Diệp Bạch, Lục Tinh là gấp nhất trong số đó, nhưng không ngờ rằng hôm nay gặp được người, lại có một kết quả như vậy.

Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, sao chịu được loại tức này.

Bởi vậy sau khi Diệp Bạch nói xong cũng nhịn không được đánh một cái tát tới, mọi người chung quanh vốn đang xem náo nhiệt căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy bàn tay kia đã muốn rơi lên trên một cái bánh ngọt. Món điểm tâm ngọt làm rất mềm ngon miệng, giơ tay đập xuống cũng không đau, nhưng trong nháy mắt tay dính đầy bơ.

Hốc mắt Lục Tinh phiếm hồng, một bộ đàn ông con trai sao lại có thể bắt nạt một cô gái như vậy.

Hơn nữa lúc nhìn thấy Cố Chiêu vẻ mặt âm trầm đi tới thì càng trở nên ta thấy còn thương, khiến mọi người chung quanh vẻ mặt khinh thường, lại nhìn Diệp Bạch...

Em gái nó, cậu đừng chỉ nhớ mỗi ăn vậy chứ! ! !

Trước tiên giải quyết tiểu tam bạch liên hoa đi đã được không, vị kia đang ở chỗ này giả bộ đáng thương đấy.

Diệp Bạch cảm thấy đắc ý, 'người nuôi mèo' là của hắn, ai cũng không thể cướp đi. Hắn biết rõ Cố Chiêu đến đây trái lại hắn càng có thể yên tâm ăn uống, đối phương nhất định có thể giải quyết mọi chuyện hoàn mỹ. Hừ... Người này chỉ có thể là của hắn, cho dù ngày nào đó thật sự muốn tìm phụ nữ sinh con, cũng không thể tìm Lục Tinh, đương nhiên, không tìm là tốt nhất.

Cho nên hắn không phản đối người ngoài phỏng đoán quan hệ thân mật của bọn họ.

Tuy đây không phải thật sự cũng chẳng có gì đặc biệt, dù sao... chỉ có loại quan hệ này hắn mới có thể quang minh chính đại chiếm lấy đối phương.

Cố Chiêu đi tới đầu tiên là nhìn Diệp Bạch, thấy hắn không chịu tổn thương ủy khuất gì lúc này mới nhìn về phía Lục Tinh đối diện. Mà cô dâu chú rể đi theo phía sau anh ngày hôm nay, một người đàn ông gương mặt vui mừng dáng vẻ thư sinh mười phần, cùng một... nữ thần tóc đen diện mạo diễm lệ, xinh đẹp.

"Ôi." Cố tiểu thư nhìn từ trên cao xuống, rất có khí chất nữ thần, "Tôi nhớ hình như tôi không mời người nhà họ Lục."

Lục Tinh: "..."

Đúng vậy, cô ta đắp lên thiệp mời của một người chị em, đối phương cũng chưa chắc có ý tốt, phần lớn là muốn nhìn chuyện cười của cô ta. Nhưng cô ta không chấp nhận được ghét bỏ, dù sao nhà họ Lục không có thiệp mời, hơn nữa cô ta vẫn cảm thấy có thể hấp dẫn được ánh mắt Cố Chiêu, về phần đả kích Diệp Bạch lại càng không cần phải bàn.

Lúc trước là không được gặp, mà hiện giờ rốt cục có cơ hội gặp gỡ quang minh chính đại.

Đáng tiếc...

Nội dung vở kịch được thiết kế hết sức tốt đẹp, diễn viên lại người nào cũng không chuyên nghiệp, chẳng những không diễn theo không nói, còn muốn sửa lại thay đổi hoàn toàn nội dung vở kịch. Đả kích không thành ngược lại bị nhục nhã, nhà họ Cố không lưu chút mặt mũi cho cô ta không nói, Cố Chiêu lại chỉ chú ý Diệp Bạch vẫn luôn chỉ biết ăn.

Cô ta không cam lòng.

Nhưng Cố tiểu thư đã lạnh lùng nói, "Hôm nay là ngày đại hỉ, tôi không muốn tính toán cô lẫn vào như thế nào, hiện tại rời khỏi còn chưa tính là quá muộn, đừng để cho bảo vệ trị an phải qua đây mời về."

Mọi người chung quanh đúng lúc cười cười.

Sau đó toàn bộ đi chúc mừng cô dâu chú rể, mọi người cười cười nói nói đi đến chính sảnh, lưu lại Lục Tinh lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ, cắn môi cúi đầu hận không thể biến mất không thấy gì nữa.

Cô ta thật không ngờ tới lại như vậy.

Nhà họ Lục tuy xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, gần đây chịu lạnh nhạt là thật, nhưng còn chưa từng có người dám không cho bọn họ mặt mũi như vậy. Ngay cả người chị em muốn nhìn chuyện cười của cô ta kia, cảm thấy không phải cũng chưa từng nói ra, cự tuyệt có lẽ sẽ không tốt lắm, cho nên miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng.

Nhà họ Cố sao dám...

Đều do con nhóc nửa đường mới được nhặt về kia, bản thân gả cho người quê mùa không nói, còn không biết điều như vậy, ỷ có người cưng chiều nên gây thù hằn khắp nơi cho gia đình.

Lục Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi, tự cho là đúng cảm thấy Cố tiểu thư thật sự không có kiến thức.

Cô dâu bên kia cười đến vẻ mặt hạnh phúc cũng đang thầm nói xấu trong lòng, nhà họ Lục quả thực cực ngốc. Rõ ràng xuống dốc thành như vậy trong đó có bóng dáng của anh họ nhà mình, lại cứ cố đến đây hòng vọng tưởng quan hệ thông gia. Hừ... Người khác còn chưa dám trở mặt rõ rệt, cô ta lại hoàn toàn không biết sợ.

Hơn nữa Diệp Bạch sao có thể bị bắt nạt.

Nếu ở trong hôn lễ của cô, Diệp Bạch bị cái loại cặn bã sức chiến đấu chỉ đến năm phân này bắt nạt, xem cô xử lý thế nào.

Chương 14

Toàn bộ hành trình bị Cố Chiêu nắm chặt, Diệp Bạch không thể không buông tha cho bánh ngọt ngon miệng. Thuận tiện bọn họ còn đi gặp cha mẹ người thân lúc trước của Cố tiểu thư, đối phương chỉ là gia đình bình thường bậc trung, sợ không thích ứng được với không khí thương nhân bên kia nên sắp xếp tại một sân khác, bên cạnh là một vài bạn tốt lúc đi học.

Không chỉ Cố Chiêu, Diệp Bạch cũng khá có hảo cảm với vị Cố tiểu thư này.

Trong đó không chỉ là đối phương thường xuyên bảo vệ hắn, còn cả tính cách thẳng thắn linh hoạt, càng nhiều là bắt nguồn từ lần gặp mặt nhau ở trong rừng cây nhỏ của trường học năm đó.

Đúng vậy.

Hai người kết hôn hiện giờ, chính là một đôi từng gặp lúc Dương Siêu thổ lộ với Diệp Bạch mấy năm trước. Nữ thần tóc đen năm đó dắt theo người theo đuổi mình nói muốn đi gặp gia trưởng, hiện giờ lại dắt theo tên mọt sách mà ngay cả thổ lộ cũng không lưu loát tới hôn lễ, dựa vào ý kiến của cô, tương lai còn muốn dắt thẳng vào trong phần mộ.

Đây là vị ngự tỷ.

Không giống với Lục Tinh ỷ vào gia thế mà hung hăng càn quấy, Cố tiểu thư lưu lạc bên ngoài đã rất giỏi rồi.

Trở về nhà họ Cố có một nhà bác cả Cố yêu thương không nói, là con gái duy nhất của thế hệ này, ngay cả người anh họ là Cố Chiêu đối với cô cũng có phần chiếu cố. Cố tiểu thư cũng không phụ mọi người, không bị cưng chiều đến không biết trời cao đất rộng, chỉ trừ cuộc sống tốt hơn một chút, thì tính cách lại vẫn như cũ.

Ở trường học thì học bá*, ra xã hội làm cốt cán tinh anh.

(*: học vượt trội)

Dựa vào năng lực của mình cùng với sự tín nhiệm của Cố Chiêu, hiện giờ còn là một phụ nữ mạnh mẽ tinh anh trong kinh doanh. Mà chàng rể của cô cũng là một học bá, lại không khôn khéo mạnh vì gạo, bạo vì tiền giống cô, là một con mọt sách điển hình, là loại học bá hận không thể cả ngày ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm.

Năm đó rất nhiều người đều cho là bọn họ không có khả năng.

Vấn đề gia thế không đề cập tới, còn có không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn đang theo đuổi người ta đấy, nhưng cố tình bọn họ lại thành hôn.

Cha mẹ lúc trước của Cố tiểu thư tự nhiên đối với con rể học bá rất hài lòng, cảm thấy là người thành thật, sẽ không khi dễ khuê nữ của bọn họ. Còn bác cả Cố bên này vì khuyết thiếu những năm trước, cũng không muốn quấy nhiễu đời sống tình cảm của con gái, huống chi con rể cũng không phải loại người nói năng ngọt xớt, tương lai chắc chắn sẽ không xằng bậy.

Về phần tiền, nhà họ Cố bọn họ có rất nhiều tiền, không cần phải dùng con gái để đi đổi.

Cố tiểu thư đối với người mà mình chọn đương nhiên vừa lòng, một đám thanh niên tài tuấn bóp cổ tay không thôi, sâu sắc không hiểu vì sao mình không sánh bằng một con mọt sách. Thẳng đến một ngày có khuê mật để lộ ra, Cố tiểu thư cảm thấy được thư ngốc rất thành thật: "Hiện tại đến mấy ngày kỷ niệm muốn anh ấy nói vài lời dễ nghe còn đỏ mặt, có thể thấy được sẽ không có khả năng đi theo phụ nữ khác."

Đối với việc này một đám khuê mật vô cùng đồng ý.

Phụ nữ mà, có đôi khi không phải chỉ cần một người trong lòng chỉ chứa mình thôi à.

Mấy người các cô đây, có đôi lúc sẽ bởi vì sự thật mà không thể không thỏa hiệp, năng lực bản thân Cố tiểu thư rất nổi trội, cha mẹ văn minh, quả thật đáng để hâm mộ. Hơn nữa vị nữ hào môn mới nhận về này hoàn toàn không có một chút yếu ớt, mà tự nhiên hào phóng vô cùng dễ thương, những người cùng thế hệ kết giao với cô lại càng cảm thấy rất nhiều quan niệm tương đồng.

Dần dà...

Những người này lại cảm thấy, thật ra hai người Cố Chiêu và Diệp Bạch ở chung với nhau, cũng rất đẹp mắt.

Về nguyên nhân Cố Chiêu hài lòng với cô em họ chính là ở chỗ này, thông minh lanh lợi tài giỏi còn tương đối thức thời, không để lại dấu vết làm tiêu thất những lời đồn không tốt về Diệp Bạch ở bên ngoài. Trong đó tất nhiên có nguyên nhân Diệp đại miêu quả thật ưu tú, nhưng khuynh hướng lúc nói chuyện tán gẫu của đám con gái kia cũng đã chiếm một phần tỉ lệ rất lớn.

Còn việc Cố tiểu thư thích Diệp Bạch, cũng có chút quan hệ với chuyện năm đó.

Khi đó Diệp Bạch và Dương Siêu đều có thể chú ý đến tình huống bên kia, Cố tiểu thư lại không khẩn trương giống bạn trai cô, đương nhiên cũng nghe được lời nói bên này. Cô thật ra không cảm thấy hai tên con trai thì có cái gì, chỉ cảm thấy so với cái tên rõ ràng không đáng tin bên cạnh kia, thì người trước mặt mình đây quả thực đáng quý.

Đàn ông tốt không nhiều, nên cô trực tiếp xuống tay.

Mà về phần người thiếu niên bên cạnh đó, cô ngược lại rất đồng tình, nhưng chuyện tình cảm... quả thực không dễ nhúng tay, lại không ngờ rằng hai người còn có duyên phận sau này.

"Lúc ấy đã cảm thấy tên Dương Siêu kia không đáng tin, tôi còn nhắc nhở cậu nữa."

Diệp Bạch nhớ lại lời nói 'Không phải kẻ gian tức là trộm cắp' lúc trước, không khỏi giật giật khóe miệng, hắn còn tưởng tính cách đối phương thật như vậy, thì ra là vì đánh thức người 'thuần lương vô tri' là hắn.

Bởi vì một loạt nguyên nhân này, nên hiện tại mấy người ở chung tương đối tốt.

Cho nên đối với hai người nuôi lớn Cố tiểu thư, tuy đều không phải là cha mẹ ruột thịt nhưng Diệp Bạch vẫn hết sức vui vẻ nói chuyện, vì thế hắn cam tâm tình nguyện bỏ qua cho điểm tâm ngọt. Hơn nữa đối phương gia giáo không tệ, lúc còn trẻ từng đi du lịch ở bên ngoài, nói chuyện cũng cực kỳ hấp dẫn người khác.

Cố Chiêu cách đó không xa nhìn thấy một màn này, không tự giác buông tầm mắt.

Anh rất may mắn.

May mắn hiện tại là anh trông coi thiếu niên này, may mắn đối phương không bị Dương Siêu lừa.

Bệnh viện nơi Dương Siêu chết có cổ phần của công ty nhà họ Cố, đối phương khi đó đã sớm thần trí mơ hồ, không cần người bên ngoài làm gì, đã tự giày vò chính mình đến không còn hình người. Nhưng điều mà Cố Chiêu không hiểu rõ chính là, bề ngoài Dương Siêu thê thảm, trong đầu đang điên cuồng tràn ngập vài loại cảm xúc và suy nghĩ khác nhau.

Một chốc thì cảm giác mình rất thông minh, đời trước đùa giỡn khiến Tưởng Tuyên xoay quanh, lại trải qua cuộc sống của người ở trên cao.

Một hồi cảm thấy Tưởng Tuyên quả nhiên không phải người, hơn nữa đối phương không hề suy nghĩ, lại không nói cho anh ta lời nói thật.

Chốc lát cảm thấy đều do Lục Tinh, nếu không phải cô ta đi kích thích Tưởng Tuyên, sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy.

Lát sau lại cảm thấy Tưởng Tuyên sẽ quay ngược thời gian, có thể thay đổi diện mạo, hiện tại anh ta thảm như vậy nhất định là đối phương làm hại, Tưởng Tuyên thật sự rất xấu xa.

Anh ta năm đó từng giúp hắn, khi ra tay lại không lưu tình chút nào.

Lúc ấy trí nhớ của anh ta cũng xuất hiện hỗn loạn, trạng thái tinh thần cực độ không xong, nhưng bất luận thế nào cũng chưa từng cảm thấy mình sai, tất cả sai đều là do người khác. Một hồi là Tưởng Tuyên, một hồi là Lục Tinh tự chủ trương, thậm chí còn trách ông trời không công, cảm thấy tài năng như vậy vì sao không phải là anh ta.

Nếu anh ta biết biến đá thành vàng, thời gian quay trở lại, thay đổi tướng mạo...

Trong phẫn nộ cùng với không cam lòng, anh ta chết ở trên giường bệnh của bệnh viện, trước khi chết còn nghĩ đến việc nếu như có một đời tiếp theo, lại không cảm thấy anh ta căn bản không có khả năng có một đời nữa.

Thu hồi ánh mắt, Cố Chiêu ngừng hồi tưởng.

Trong nhà họ Cố khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, cha nuôi của Cố tiểu thư kể chuyện xưa phấn khích lại thích thú, Diệp Bạch nghe híp mắt cười cực kỳ thích ý. Cố Chiêu đi qua kéo người đi, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi." Đám người bọn họ cũng nên đến phía trước đi, bao gồm hai vị cha mẹ nuôi cũng muốn cùng đi.

Hôn lễ kết hợp Trung Quốc và Phương Tây, người phụ trách đảm nhiệm chủ trì lại là Thẩm Mạc.

Bên trong rất nhiều phân đoạn đều căn cứ tình hình mà đưa ra.

Ví dụ cha mẹ cùng hỗ trợ, hai đôi cha mẹ lại thêm cha mẹ chú rể cùng với đôi tân nhân tổng cộng là tám người, đứng ở trên đài rộng rãi bị người chủ trì gây sức ép.

Nghe nói đây là ý kiến trung hoà của trưởng bối mấy nhà.

Cố tiểu thư quen tôn trọng trưởng bối, bất kể là cha mẹ ruột, cha mẹ nuôi của cô, hay là cha mẹ của một nửa khác, mỗi một ý kiến cô đều nghe vào. Nhưng khác biệt địa phương, cùng với chênh lệch giữa người với người, khiến ý kiến của ba đôi vợ chồng cũng không thể thống nhất, vì thế cuối cùng biến thành như vậy.

Cô muốn thỏa mãn nguyện vọng của mỗi người.

Con gái kết hôn, vui vẻ nhất không ai ngoài cha mẹ, cho nên cho dù trở nên rất phức tạp, trở nên không giống hôn lễ của xã hội thượng lưu, cô vẫn muốn để sáu trưởng bối đều vui vui vẻ vẻ.

Người dự lễ bên dưới đều là vẻ mặt chân thành chúc phúc.

Bất kể là vui thật hay vui giả, đang ở trường hợp này thì vẫn phải tạo dáng vẻ. Bên cạnh Cố Chiêu đột nhiên có một người đàn ông dừng lại, đối phương nâng chén với anh, giống như tùy ý đáp lời, "Hôn lễ xử lý thành thế này, kỳ thật cũng không tồi."

"Hôn lễ mà, vốn là một chuyện hạnh phúc."

Cố Chiêu nghiêng đầu, nhìn thấy một ông chủ, hơn nữa dường như gần đây đi lại thân thiết với nhà họ Lục, thản nhiên nói, "Bất luận tổ chức thành cái dạng gì, thì cũng đều tốt."

Ông chủ kia cười cười, nói: "Cũng phải."

Nháy mắt trầm mặc đi qua, đối phương đột nhiên nói, "Chuyện nhà họ Lục, giám đốc Cố chắc hẳn cũng rõ ràng!"

Cố Chiêu gật đầu.

"Đều nói cứu nguy không cứu nghèo*." Ông chủ kia nói rất tùy ý, nhưng một bên không để lại dấu vết nhìn thái độ Cố Chiêu, "Nhà họ Lục dù sao cũng vẫn có chút nội tình, gia tộc lớn như vậy nhất thời lật không được."

(*: Chỉ có thể giải trừ nguy cấp của người khác trong nhất thời, không thể cứu giúp nghèo khó trong thời gian dài)

Ngụ ý chính là, lúc này giúp một phen không gì xấu.

Diệp Bạch ở một bên nghe xong từ chối cho ý kiến, Cố Chiêu lại không kiên nhẫn tiếp tục nghe ông ta thăm dò, nói thẳng: "Phải, cứu nguy không cứu nghèo, nhưng nhà họ Lục ở trong mắt tôi chính là nghèo."

"..." Ông chủ kia giật mình, cuối cùng cười nói: "Lời này của giám đốc Cố..."

"Lời này nói rất đúng."

Diệp Bạch ở một bên tiếp lời, "Nhà họ Lục hiện tại chính là nghèo, tài chính tạm thời thiếu hụt. Ông nói họ lớn xác thực là đúng, nhưng chính là bởi vì lớn sâu mọt mới càng nhiều, cho nên mới không cứu."

Ông chủ kia: "..."

Chung quanh có người nghe nói như thế không khỏi thầm khen thật tinh mắt, nhưng cũng có một số nghĩ đến chỗ khác. Tỷ như Cố Chiêu không cứu có thể là bởi vì thổi gió bên gối? Mà Diệp Bạch vì sao lại thổi? Vậy còn phải nói, nhà họ Lục muốn thông gia, Lục Tinh muốn đoạt đàn ông với người ta, không chỉnh chết cô ta sao được?

Không gian không phải thương nhân, người có thể làm ăn buôn bán khiến một vài ông chủ lớn đều nhìn trúng, thì sao có thể thiện lương.

Đến lúc này, cũng làm cho không ít người có tâm tư với Cố Chiêu yên lặng lại, hiện giờ xem ra, trước khi đối phương chưa chết tâm mà chia tay, tùy tiện chen vào thì đừng nói lợi ích, đến lúc đó có chết cũng không biết chết như thế nào.

Cố Chiêu híp mắt cười mà không nói.

Nhà họ Lục biến thành như vậy kỳ thật cũng xem như có chút quan hệ với anh, bởi vì anh từng nghe trong miệng Dương Siêu nói một câu: 'Dương Siêu tôi tốt xấu cũng là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Lục.', đúng lúc khi đó bên trên có người bởi vì bàn tay nhà họ Lục vươn quá dài mà muốn động bọn họ, nên anh thuận nước đẩy thuyền một chút.

Cũng chỉ có thể trách đối phương thật sự không nên thân, cho nên mới bị bại nhanh như vậy!

Trên đài đã tiến hành đến khâu cuối cùng, hai vợ chồng nhỏ phải ở trước mặt mọi người ôm hôn hai phút không xa rời nhau. Chú rể có chút thẹn thùng, Cố tiểu thư trực tiếp dùng một tay kéo người qua hôn lên, cuối cùng hai người hôn đến khó chia lìa, khiến cho sáu vị trưởng bối trên đài cười đến vui tươi hớn hở.

Diệp Bạch cũng nhìn qua.

Cố Chiêu nhạy cảm phát hiện điểm chú ý của hắn, cảm thấy rung động, nhịn không được hỏi, "Muốn... thử không?"

Lần trước trong tai nghe Dương Siêu nói lời này, lúc đó Diệp đại miêu khó chịu muốn đùa người, nhưng hiện tại... Hắn lại thần kỳ cảm thấy đề nghị này không tồi.

Một cái ngây người của hắn, ông chủ Cố đã cúi đầu hôn qua.

Thôi! ! !

Cho dù con mèo này không hiểu chuyện tình yêu thì thế nào, thời gian lâu như vậy, anh vẫn sẽ nuôi khiến em ấy không rời khỏi được, từ đó biến thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của đối phương.

Chương 15

Lúc Diệp Bạch trở lại Tiên giới đã nhận được sự sùng bái rất lớn, một bạn tiên nhìn hắn quả thực như nhìn thấy thiên thần, đặc biệt là Tưởng Tuyên, lại càng đỏ hốc mắt khen hắn 'Thực lợi hại'.

Bạn tiên khờ dại thuần lương, mặc dù bị hại rất thảm, cũng không có ý nghĩ trả đũa gì.

Hắn chỉ là sùng bái Diệp Bạch sống tùy ý tiêu sái đến vậy, chẳng những có Cố Chiêu lúc nào cũng sủng ái che chở, còn làm ra sản nghiệp lớn như vậy. So với những thê thảm của đám người bọn họ, người này sống quả thực không chỉ là rất tốt, thậm chí cuối cùng trái với lẽ thường kết hôn với một người đàn ông, cũng không có ai nói ra lời nào không tốt.

Hôn lễ của Cố đại tiểu thư đã đủ khác biệt, không nghĩ tới Cố Chiêu càng mới lạ hơn.

Người ta hai chú rể kết hôn, ngươi từng gặp qua chưa.

Nhưng lúc đó thân phận Cố Chiêu tất nhiên là không cần phải nói, sản nghiệp dưới tay Diệp Bạch cũng không ít, có rất nhiều người muốn đi tham gia hôn lễ. Bởi vậy tình cảnh đặc biệt náo nhiệt, hơn nữa bất luận thiệt tình hay là giả ý, ít nhất trên mặt một đám đều cười tươi như hoa.

Nhiều nhất có người ái mộ oán hận một câu.

Đầu năm nay, đàn ông tốt đều đi tìm đàn ông, còn những phụ nữ như chúng tôi thì phải làm sao.

Trong các cô gái có không ít người lúc trước bị trong nhà nhắc nhở tiếp cận Cố Chiêu nhiều hơn, thậm chí còn có người nhìn trúng Diệp Bạch tao nhã quý khí, nhưng về sau có chuyện của Lục Tinh, cũng không ai dám không thức thời như vậy nữa. Thậm chí có người cảm thấy, hai người này ở chung với nhau không tồi, tránh cho người nào trong các cô đắc thủ, thì các cô không phải ghen tị đến chết?

Đương nhiên...

Câu này khá là an ủi tâm hồn, kỳ thật lúc ban đầu là xuất thân từ miệng của Cố đại tiểu thư.

Về phần nhà họ Cố, cuối cùng giao cho con trai của Cố đại tiểu thư, kế thừa hoàn mỹ gen ưu tú của nhà họ Cố. Mà sự nghiệp của Diệp Bạch phần lớn đều làm công ích, trong đó cô nhi viện là quan trọng nhất. Không ít người cảm thấy hắn đi ra từ trong đó, cho nên mới tích cực như vậy.

Rất nhiều ông chủ trong thương giới đều rất bội phục hắn, dù sao bọn họ cũng làm công ích, nhưng không ai có thể làm được như Diệp Bạch.

Dù sao tiền của bọn họ cũng là kiếm từng chút một.

Bình thường mài đầu, muốn phá da để thu xếp hạng mục, cướp đoạt danh sách, ăn ở khổ hạnh, đi công tác... Thật vất vả mới thu được tiền vào tay, đương nhiên không có khả năng vung một số lớn ra bên ngoài.

Nhưng Diệp Bạch lại có thể.

Cho nên ở trong xã hội uy vọng của hắn cực cao, rất nhiều người đều vui vẻ đi siêu thị hắn mở để mua đồ, sau khi những cô nhi được hắn quyên giúp lớn lên. Có một số tự giác đi làm công ở siêu thị của hắn, còn lại thì đều chỉ đi siêu thị hắn mở, cơ bản trừ không mua được, chứ không đi nơi khác.

Về phần nhà họ Lục.

Chỉ qua thời gian mấy năm gia tộc đều tan, sau Lục Tinh tìm một ông chủ nhỏ, nhưng cô ta tiêu tiền như nước quen rồi, không bao lâu đối phương ly hôn với cô ta.

'Nữ thần' là tốt, cũng phải nuôi được không đã.

Ông chủ kia cũng là người tài giỏi, sau đó trải qua người giới thiệu cưới một người vợ hiền, buôn bán phát triển không ngừng, rất nhanh đã nổi lên một chút danh tiếng nhỏ. Lục Tinh lại sống rất kém, lúc này sao còn ngồi yên được, bởi vậy trang tìm tới cửa, tiếp tân của công ty tất nhiên không có khả năng tùy tiện cho cô ta đi vào.

"Tôi là vợ ông chủ." Lục Tinh cao ngạo ngẩng đầu, "Mấy người cũng dám ngăn cản tôi."

Cô tiếp tân: "..."

Bà chủ có khi sẽ đến công ti đưa cơm, các cô đều đã gặp qua. Đối phương tuy có bộ dạng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng rất dễ nhìn, mấu chốt là tính tình tốt, đối với những tiếp tân các cô cũng đặc biệt khách khí. Bởi vậy mấy người đều coi Lục Tinh thành hồ ly tinh bên ngoài, tự nhiên không chịu để cho người vào.

Lục Tinh rất không cam lòng.

Mấy năm nay cô ta cũng đã hiểu được, nhà họ Lục không còn là nhà họ Lục trước kia, cao ngạo của cô ta sẽ làm cho cuộc sống của mình càng trở nên không tốt.

Bởi vậy cô ta thoáng chậm lại ngữ khí, nhưng mấy cô gái tiếp tân kiên trì không có hẹn trước thì không cho gặp. Nếu là những người khác bọn họ có lẽ sẽ gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng người phụ nữ trước mắt đây vừa nhìn chính là hồ ly tinh. Nếu thật sự có hẹn trước cũng thôi, cố tình không có, các cô còn không thể ngăn cản à?

Cô ta chỉ có thể nói rõ thân phận của mình lần nữa.

Lại đúng lúc này bà chủ chân chính đến đây, cô nàng lễ tân đang định chế giễu, lại nghe bà chủ bọn họ gật đầu, "Đúng thật là vợ, chẳng qua là vợ trước."

"..."

Thẳng đến khi người đã lên lầu, cô nàng tiếp tân mới thấp giọng thì thào: "Ông chủ trước kia ánh mắt kém như vậy?"

Chuyện này bị giới thượng lưu ở thành phố C chê cười rất lâu, ông chủ kia cũng chỉ có thể sờ mũi chịu thiệt. Năm đó biết người không rõ tính, hiện tại vợ ông không làm cho người ta hâm mộ như trước. Phụ nữ xinh đẹp là tốt, nhưng tính tình không tốt thì xinh đẹp nữa cũng vô dụng, cưới vợ vẫn nên cưới người hiền.

Diệp Bạch thật ra không có tâm tư chú ý những việc đó.

Nhưng có chuyện lúc trước của Tưởng Tuyên, một đám đại tiên ở Thiên giới đối với lần này tương đối chú ý, bởi vậy tình cảnh bi thảm của Dương Siêu và Lục Tinh đều bị nhìn thấy rõ ràng.

Thiện ác cuối cùng cũng có báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới!

Một vị lão tiên nhân rung đùi đắc ý cảm khái, những người khác đều có vẻ mặt đồng ý gật đầu. Loại nhân được nhân, loại quả được quả, hai người này tâm tư bất chính, vừa vặn ứng với kết cục này.

Diệp Bạch không có hứng thú nghe bọn họ mồm năm miệng mười, định trực tiếp về cung điện của mình.

Lúc này có vị Đại tiên nhớ tới...

"Lại nói việc này tuy đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng trong đó vẫn còn hơi thiếu, chủ yếu là bởi vì người tên Cố Chiêu mà ngươi đụng tới không phải người xấu." Đại tiên nói, "Còn có Thẩm Mạc kia, đối phương chẳng qua là đối tốt với một con mèo, ngươi đã cảm thấy người này không tồi... Dương Siêu năm đó dù sao cũng đối tốt với bản thân Tưởng Tuyên mới có thể được tiếng là người tốt."

"Ta cảm thấy hắn làm miêu nô cũng không tệ."

Diệp Bạch phủ nhận, còn cường điệu, "Kỳ thật lời này cũng không sai, thông thường mà nói người đối tốt với vật cưng đều tương đối có tâm ái, cũng sẽ không hỏng thành bộ dáng phát điên mất trí như Dương Siêu."

"Căn cứ lý luận mà nói..."

Diệp Bạch phát biểu xong, cho tổng kết cuối cùng, "Cho nên người như thế có thể không hoàn mỹ, nhưng vẫn thiện lương, có lẽ bọn họ không làm được vô tư không cầu lợi như Lôi Phong*, nhưng cũng sẽ không cả ngày nghĩ làm thế nào để hại người. Bọn họ rất bình thường, rất phổ thông, lại có một tình yêu mềm mại, cho nên là người tốt không sai."

(*: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

Chúng tiên: "..."

Mãi đến khi Diệp Bạch rời đi, bọn họ khó khăn lắm mới phản ứng lại.

Một vị Đại tiên nhịn không được đau đầu nói, "Đây đều là những thứ gì vậy!"

"Cái này..." Bạn tiên nhỏ yếu ớt nói: "Trong khoảng thời gian trước khi quay về, hắn đang nghiên cứu tâm lý học, đây đoán chừng là ở trong quyển sách nào đó?"

Tưởng Tuyên hóa thân thành fan não tàn: "Bản thân ta cảm thấy đây là do chính Diệp đại tiên tự mình tổng kết ra."

Chúng tiên không rảnh quản hắn, trái lại đột nhiên nhớ tới thuật biến đá thành vàng của Diệp Bạch. Năm đó Dương Siêu dùng thứ này làm giàu, nhà họ Lục dùng thứ này đổi lấy quyền lực, quốc gia lợi dụng thứ này làm giảm cứu lại môi trường sinh thái đã bị phá hỏng mà thay đổi hoàn toàn, tới Diệp Bạch, sau này lại muốn đi thay đổi đại não của một người.

Trực tiếp biến thành vàng nhất định sẽ mất mạng, cho nên hắn đi nghiên cứu tâm lý học, thuận tiện nghiên cứu cấu tạo dưới não.

Chúng tiên: "..."

Chẳng lẽ sau này Diệp đại tiên ở Thiên giới không xé tiên, đổi thành thôi miên tiên... Không, nếu như là bọn họ, đối phương không chừng sẽ thực sự thử biến đại não thành kim loại.

Dù sao cũng không chết được, cứ tùy tiện chơi! ! !

Bọn họ cảm thấy lo lắng, bên kia Diệp Bạch cũng đã tìm được 'người nuôi mèo' của mình, không phải Cố Chiêu, mà là hình nhân dùng linh lực ngưng tụ. Biến thành mèo uốn ở trong lòng đối phương, cơn gió khẽ khàng thổi qua, thế nhưng hắn lại không dùng linh lực khống chế đối phương vuốt lông cho hắn nữa, bởi vì không phải.

Không phải người kia.

Hắn rốt cục phát hiện chỗ không thích hợp.

Thì ra, hắn cũng không phải vì 'người nuôi mèo' mới có chút không tự giác thân cận với Cố Chiêu, mà 'người nuôi mèo' cũng có thể không phải trùng hợp có bộ dáng như vậy. Linh lực biến ảo rất ít xảy ra sai sót, nhưng năm đó hắn lại không biến ảo thành bộ dáng của bạn tiên mà chính mình đã nhìn thấy, việc này thuyết minh ở chỗ sâu trong tiềm thức của hắn cũng không nghĩ như vậy.

Vậy thì... việc này có quan hệ với Cố Chiêu không.

Có đi!

Một ngày hai ngày có thể không phát hiện được, nhưng kéo dài đến mấy thập niên, khiến cho hắn dễ dàng biết được một việc. Đó chính là huyễn thuật của hắn đối với Cố Chiêu căn bản không có tác dụng, cho nên cái lần ở trong nhà hắn, cánh cửa sổ bị hắn dùng huyễn thuật mở ra cửa sổ cũng không bị người đóng lại, bởi vì đối phương không bị huyễn thuật ảnh hưởng.

Nguyên nhân phát hiện chuyện này là do một việc rất nhỏ.

Đoạn thời gian đó hắn bởi vì một vài nguyên nhân bị kiểm soát đồ ngọt, bởi vậy chỉ có thể ăn vụng cho đỡ thèm, lại có một ngày Cố Chiêu trở về sớm, hắn tiện tay đem đồ ngọt trên bàn biến mất. Thậm chí bộ dáng mình đang ngậm đồ trong miệng, cũng bị biến thành bộ dáng bình thường nhàm chán làm ổ trên ghế sô pha.

Nhưng...

Cố Chiêu hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Anh thu đồ ngọt lại, cũng tiến hành giáo dục nghiêm túc, cuối cùng còn dùng miệng đoạt toàn bộ đồ trong miệng hắn đi.

Tiên thuật không có khả năng bị người phàm bình thường nhìn thấu, cho nên Cố Chiêu nhất định có chỗ đặc thù. Mà đến tột cùng là đặc thù chỗ nào, có những thứ quan hệ gì với hắn, Diệp Bạch lại không biết.

Hắn cùng với đám tiên bên ngoài không giống nhau.

Hắn không có bạn tiên, thậm chí nhắc tới việc này nơi trái tim lại hơi đau, vì thế hắn chỉ có thể thông qua hành vi xé người để khiến mình không còn tâm tư nghĩ đến.

Còn nữa...

Diệp Bạch vẫn luôn biết chỗ khác biệt nhất của hắn là ở nơi nào.

Hắn quên một chuyện, có lẽ không chỉ một chút, tóm lại hắn không có trí nhớ, không có bất kỳ trí nhớ tu luyện nào, cũng không có trí nhớ trước khi phi thăng. Những đại tiên bên ngoài đều biết thời gian làm người bản thân đã trải qua những gì, nhưng hắn lại không biết lúc mình là mèo đã có cuộc sống thế nào.

Giống như một ngày trước hắn còn chưa có tư tưởng, một ngày sau đã là một Miêu tiên.

"Cố Chiêu."

Người này đối với hắn nhất định rất quan trọng, rất quan trọng, hắn nhất định phải hiểu rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn phải tiếp tục đi xuống một chuyến, mà nếu...

Giữa bọn họ thật sự có quan hệ nào đó không thể chặt đứt, thì nhất định sẽ gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top