Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sau khi ghi hình Bạn và tôi đều là vương giả

Tên gốc: 你我皆王者录制结束后
Tác giả: 风疏雨骤_
___

Giờ ăn tối

"Bá Viễn, em hôm nay sẽ không ăn tối cùng mọi người, em sẽ ăn tối với một người bạn khác,  em vừa hỏi người đại diện, cô ấy đã nói đồng ý. Ăn xong rồi em lập tức quay lại tìm mọi ngươi cùng nhau tan tầm!"

Hiện tại buổi ghi hình chương trình vừa kết thúc, cũng là lúc các vị khách sẽ đến phòng chờ để ăn tối, nhưng Lâm Mặc không định quay lại phòng chờ của INTO1.

"À được, vậy em đi đi, sau bữa tối nhớ trở về sớm." Bá Viễn cũng biết Lâm Mặc hôm nay ở trên sân thi đấu gặp được người bạn trước kia, anh cũng không ngăn cản.

Lâm Mặc sau khi được đội trưởng cho phép thì nhanh như chớp mà chạy đi, thiếu chút nữa đụng phải Trương Gia Nguyên đang đi tới.

"Ê Mặc Mặc! Lâm Mặc! ......Bá Viễn, anh ấy định đi làm gì?" Trương Gia Nguyên lắc đầu khi thấy Lâm Mặc chạy đi, cũng không để ý tới tiếng hét của mình.

"Em ấy đến nhà bạn cũ ăn tối, tan tầm sẽ trở về, Gia Nguyên chúng ta đi trước đi."

Ngao Tử Dật mở cửa liền thấy Lâm Mặc cười đến xán lạn, hai mắt cong cong, miệng cười toe toét.

"Vào đi." Ngao Tử Dật cũng mỉm cười chào hỏi Lâm Mặc đi vào cửa.

"Đã lâu không gặp Ngao Tử Dật!" Lâm Mặc nói xong liền mở rộng vòng tay ôm lấy người trước mặt, Ngao Tử Dật cũng ôm lấy Lâm Mặc, cười vỗ vỗ vào lưng anh.

"Em vẫn còn đồ ăn? Đủ cho anh đúng không?" Sau khi hai người tách ra, Lâm Mặc nhìn bàn trong phòng khách của Ngao Tử Dật, lo lắng hai người ăn không đủ no.

"Đã đủ tốt chưa, hôm qua sau khi anh gửi tin nhắn cho em em đã nhờ trợ lý mua thêm thức ăn cho hôm nay, vả lại nhìn thân hình nhỏ bé của anh ăn nhiều cũng không được." Ngao Tử Dật cũng không khách khí mà trêu chọc, cho dù nhiều năm như vậy gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng giữa hai người vẫn không có bất kỳ sự rạn nứt nào.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Mặc một mông ngồi xuống, bắt đầu mở gói dao kéo, Ngao Tử Dật cũng đến giúp dọn bàn, đung đưa và nói: "Anh hôm nay chơi còn rất ở trạng thái, nhưng cuối cùng thì anh chơi lại khá tốt."

"Đó cần thiết, anh cũng đang luyện tập. Anh đã luyện tập với các đồng đội vài ngày trước." Lâm Mộ đút một ngụm cơm vừa nói.

"Bất quá so với em vẫn là thiếu chút nữa." Ngao Tử Dật vui vẻ cười, cũng bắt đầu gắp đồ ăn.

"Cắt." Lâm Mặc bĩu môi, tiếp tục nói, "Vậy em khi nào lại cùng anh cùng nhau đánh vương giả a, trong nhóm ngoài Châu Kha Vũ——anh chàng cao to và đẹp trai đã đánh với em——không ai có thể đánh với anh. Họ không thích chơi game~ chơi~." Lâm Mặc kéo dài âm cuối của mấy chữ cuối cùng, nghe có điểm ảo não.

"Bất cứ lúc nào, tìm em bất cứ khi nào anh có thời gian rảnh, em sẽ chơi với anh nếu em có thời gian. Nói chung là sau 12 giờ đêm em đều có thể. Nhưng hai tháng này có thể không hoạt động nhiều, em đã tham gia đoàn phim, quay phim chẳng phân biệt ngày đêm." Ngao Tử Dật cũng  không từ chối lời mời của Lâm Mặc.

"Em ngủ muộn quá, 12 giờ, anh muốn ngủ." Lâm Mặc nắm thật đúng trọng điểm, "Mọi ngươi đóng phim rất vất vả đúng không?"

"Không sao, nhưng nó thực sự khá thú vị, đạo diễn của đoàn phim hiện tại của em rất vui tính, ông ấy vừa hành động vừa nói chuyện trong khi hướng dẫn cảnh quay. Lần trước em được yêu cầu diễn vẻ mặt đột nhiên sợ hãi, ông ấy nói rằng em hãy tưởng tượng ra một người ngoài hành tinh đột nhiên xuất hiện trước mặt em!" Ngao Tử Dật say sưa nói với Lâm Mặc về những câu chuyện vui ở đoàn phim.

"Eh em có thể diễn cảnh hôn không?" Lâm Mặc đột nhiên cười tự mãn hỏi.

"Hừ hừ," Ngao Tử Dật nhếch mép nhìn sang chỗ khác, chỉ bật ra mấy chữ, "Không thể kịch thấu!"

"Ha ha! Được rồi được rồi, anh nhất định sẽ xem khi phim của em được phát sóng." Lâm Mặc không trêu chọc Ngao Tử Dật nữa, bắt đầu ngâm nga giai điệu của《 Chiến binh rồng》.

"Ở phương xa ai đó đang thì thầm lời cầu nguyện mau chiến đấu thôi"

"Dũng cảm tiếp nhận cuộc chiến tàn khốc này"

"Đúng rồi, em đã nghe bài hát của nhóm anh chưa?" Lâm Mặc hỏi.

"A? Cái này...... Trở về em sẽ nghe, trở về sẽ nghe." Ngao Tử Dật lúng túng cắn một miếng thức ăn.

"Ồ! Em thậm chí không nghe! Tốt lắm Ngao Tử Dật! Anh sẽ để em đi ngay bây giờ!" Lâm Mặc lấy điện thoại ra và bắt đầu bật《Into The Fire》.

"Hãy để anh nói với em rằng bài hát này là một lời cổ vũ cho Thế vận hội Tokyo!" Lâm Mặc vừa hát vừa nói.

"À đúng rồi, em cần mua album để nghe bài hát của bọn anh, 12 tệ một bản, tính em xem MV là đủ rồi, MV không tốn tiền, nhìn bên trong tạo hình của anh rất đẹp trai! " Lâm Mặc nói liền cho Ngao Tử Dật xem MV.

"Em có nghĩ vậy không? Anh có đẹp trai không?" Ngao Tử Dật vừa nhìn Lâm Mặc vừa xem MV, không khỏi thở dài: "Hoàng Kỳ Lâm anh thực sự không thay đổi chút nào, anh vẫn còn tự luyến như vậy!" 

"Làm ơn anh đây là nói sự thật, anh chính là đại soái ca. Em cũng vậy." Lâm Mặc khen người không chớp mắt, tắt máy tiếp tục ăn cơm.


"Anh cảm thấy thật thần kì, chúng ta có thể trong một buổi biểu diễn gặp nhau." Một lát sau, Lâm Mặc lại mở ra đề tài.

"Đúng vậy, không biết lần sau gặp mặt là khi nào." Ngao Tử Dật cũng nói.

"Hy vọng nó sẽ không quá lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top