Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 1: cơ duyên

Tiếng gió như kêu gào, mây đen kéo đến, bầu trời như muốn tạo nên dông báo luyến tiếc cho số phận hai con người. Trên vách đá tập trung nhiều người, ầm ĩ, một nam nhân thân khoác long bào, vẻ mặt âm trầm nhìn nam nhân khoác y phục trắng như tuyết đang đứng sát cạnh vách núi đá mà bên dưới là vực sâu vạn trượng.

- "Thiên mau lại đây với ta". Nam nhân khoác long bào lên tiếng, giọng nói không rét mà run.

Người được gọi là "Thiên" không những không bước về phía trước mà lùi về phía sau, khuôn mặt tái nhợt, trên đôi mi còn ướt nước mắt, yếu ớt trả lời:

- "Hoàng thượng, mời người trở về cho, tâm ta đã chết rồi".

- "Ngươi gọi ta là gì? Thiên mau theo ta trở về."

Dịch Dương Thiên Tỷ liều mạng lắc đầu, tâm đã chết rồi còn trở về làm gì nữa, hắn đã quên lời hứa đó rồi, y không muốn trở về nơi đó.

- "Trở về, nếu không người đừng trách ta vô tình". Vương Tuấn Khải ngày càng âm thầm hơn, sát khí, lệ khí khuếch tán bao trùm cả bầu không gian, dường như nó làm cho không khí ngày càng ảm đạm khiến nhiều người khó thở.

Thị vệ bao vây nơi đây tay cầm chặt kiếm, ai cũng thắc mắc, không phải hoàng thưởng và nam sủng Dịch Dương Thiên Tỷ vẫn đang rất ân ái sao? Tại sao lại ra nông nỗi này?

- "Trách ngươi sao? Không phải ta vừa được ngươi ban một ly rượu độc sao? Ta cũng uống rồi ngươi còn muốn gì nữa? '' Dịch Dương Thiên Tỷ ý thức đã còn chút mơ hồ, chân tay cử động khó khăn hơn.

- "Thiên, tin tưởng ta, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ngươi sẽ không có việc gì hết".

- "Ngươi nghĩ tâm ta còn tin tưởng ngươi được nữa không?"

Dịch Dương Thiên Tỷ vươn tay ra lấy một thanh chủy thủ giấu dưới giày, cắt một đoạn tóc, y nói:

- "Vương Tuấn Khải, ta thề với trời, kiếp này ngươi phụ lòng ta, hai chúng ta ân doạn nghĩa tuyệt, đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp lại nhau".

Từng chữ từng chữ một như mũi dao đâm vào tim Vương Tuấn Khải Dịch Dương Thiên Tỷ xoay người nhảy xuống vực nhưng cánh tay bị giữ lại, ngẩng đầu nhìn người đang cố sức kéo mình. Y cười nhợt nhạt, ánh mặt như vô hồn rồi cố rút tay ra khỏi người kia, rượu độc vừa rồi ăn mòn ý trí của y nhưng giờ lại chẳng thấy phát tác nữa,. Tại sao?độc này chắc có vẫn đề.

- "Thiên, cầu xin ngươi, cùng ta trở về.....".

- " Vương Tuấn Khải, sinh bất thành đôi tử bất song phi".

Lời nói này, quyết tuyệt như vậy khiến Vương Tuấn Khải đau như muốn chết đi, cùng lúc đó Dịch Dương Thiên Tỷ cũng thành công rút tay ra khỏi hắn, cả người rơi xuống vực thẳm không còn dấu vết.

- "THIÊN THIÊN........."

Vương Tuấn Khải ho to nhìn về bần tay trông rỗng của mình, mắt nổi tia máu, quay lại nhìn đám thị vệ sau lưng mình mà ra lệnh:

- " Xuống dưới tìm cho trẫm, sống phải thấy người chết phải thấy xác".

Khi cả đám người rời đi, hắn mới ngã ngục xuống đất, nước mắt rơi như mưa, thì thầm tự vấn: " Thiên, tại sao ngươi luôn nhất nhất muốn rời khỏi ta? Nếu không phải ngươi muốn trốn ta, sao ta có thể ép ngươi uống thuốc độc, "thập bước tương tư" chứ, loại độc này là để ép ngươi ở bên ta cả đời, không thể rời xa trong vòng mười bước nếu không độc phát tát mà chết.

Thiên, ngươi ích kỷ như vậy, sao ta lại yêu ngươi đến thế chứ? Tại sao ta lại nhất quyết bỏ mặc giang sơn này mà bên ngươi chứ? Tại sao? Có phải là ngươi quá nhẫn tâm không?"

Vương Tuấn Khải nhớ lại lúc hai người gặp nhau lần đầu, Dịch Dương Thiên Tỷ ngồi dưới gốc mai, kẽ mỉm cười để lộ lên hai xoáy lê đẹp mắt, lần đó, Vương Tuấn Khải đã nhất quyết kiên định chung tình không thể nào thoát ra được nữa.

"THIÊN...................."

Thành phố A

" THIÊN, THIÊN...................." Vương Tuấn Khải giật mình tỉnh giấc, trên khuôn mặt có chút lạnh, đưa tay lên nước mắt đã rơi từ khi nào không hay. Không biết đây là lần bao nhiêu giấc mơ cứ hiện hữu thật sống động trong giấc mộng của anh, chỉ một giấc mơ lại làm anh rơi lệ nhiều đến thế.

"Thiên"

Tại sao lúc nào anh cũng mơ thấy giấc mơ này, còn người tên THIÊN đó là ai? Tại sao sau mỗi giấc mơ lại tự đau lòng như vậy, tự trách còn có cả hận ý, muốn giết mà lại không nỡ. Rốt cuộc người đó là ai?

Ký túc xã Đại Học Khỏa Cổ.

Dịch Dương Thiên Tỷ đang ngủ bỗng thấy tim đau nhói, đưa tay ấn vào vị trí trái tim muốn giảm bớt cơn đau nhưng vô ích, mỗi ngày vào giờ này tim sẽ lại như vậy, đau đớn đến tột cùng.

Hai con người một sợi dây vô hình đã ngắn kết với nhau cả ngàn năm.

Ngày mai, trời sẽ nắng, sẽ là một cuộc hội ngộ đầy mong đợi.

Z7b9H�U��B��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: