Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 : Nghiêm Hạo Tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đàn anh, chú chó này tặng anh. Sinh nhật vui vẻ.

Mặt im lặng nhìn cún nhỉ rồi lại nhìn Trình Hâm không nói gì. Trình Hâm căng thẳng, miệng liến thoắng giải thích.

- Cái này, em thấy đàn anh ở một mình, hơn nữa em cũng không thấy anh có mấy người bạn nên muốn tặng để nó bầu bạn với anh cho đỡ cô đơn ha ha ha.

Trình Hâm cười gượng ba tiếng, đưa tay gãi gãi đầu rồi lại lén lút liếc nhìn anh. Mã Gia Kỳ cũng thôi không làm khó cậu nữa, đưa tay đón lấy cún nhỏ, vuốt vuốt bộ lông mềm mượt.

- Ừm, rất dễ thương. Em đã đặt tên chưa?

Trình Hâm thở phào, thấy đàn anh có vẻ rất thích liền hào hứng.

- Tên của nó là Tiểu Bạch.

- Phụt! Ha ha ha ha ha!!!

Dĩ nhiên tiếng cười không hợp hoàn toàn này không phải là của Trình Hâm, càng không thể là của con người điềm đạm như Mã Gia Kỳ.

Trình Hâm lườm cái người đang ôm bụng cười như chưa từng được cười ở phía sau Mã Gia Kỳ, cậu nghiến răng.

- Anh cười cái gì?

- Ha ha...Khụ... Ha...Khụ. Chờ cho tôi thở đã. Buồn cười chết mất. - Anh ta vỗ bụng, đôi mắt nay cười tít lại chit còn một đường chỉ. Đoạn anh ta chủ vào con chó. - Khụ! Thứ nhất, chó là em ta tặng cậu ta mà lại đi đặt tên. Thứ hai, em nhìn con chó vậy mà đặt tên Tiểu Bạch?

Trình Hâm nhìn theo hướng chỉ của anh ta, chủ thấy một bộ lông đen mềm mại. Trình Hâm hếch mặt lên, nghênh nhện nói, sự ngại ngùng khi gặp người lạ như mọi khi mất sạch.

- Thì sao? Đàn anh hỏi thì tôi trả lời thôi. Còn nữa, anh là ai mà xen vào chuyện của chúng tôi.

Thấy Trình Hâm hỏi, anh ta vuốt vuốt mái tóc kiểu dấu phẩy của mình, sau đó như cố ý liếc Trình Hâm một cái mà khoác vai Mã Gia Kỳ.

- Tôi là Nghiêm Hạo Tường, chính là bạn cực kỳ thân của Mã Gia Kỳ nha ~~~

Trình Hâm thắc mắc, nói thì nói, kéo dài chữ " nha " làm gì. Mã Gia Kỳ uyển chuyển bỏ tay của Nghiêm Hạo Tường ra cười cười.

- Hạo Tường, đừng trêu chọc em ấy nữa.

- Ey, Gia Kỳ, ai đây? Trước giờ có thấy cậu thân thiết với ai ngoài Diệu Văn và tôi đâu.

- Đây là hậu bối cùng trường với tôi, bọn tôi mới trở thành bạn được một tháng.

- Ồ, hân hạnh. - Nghiêm Hạo Tường híp mặt cười cợt đưa tay ra.

- Chào anh. - Trình Hâm đối với khuôn mặt mà cậu cho rằng " vô cùng đểu giả " rất chán ghét, nhưng bởi vì nể mặt đàn anh nên cậu mới bắt tay lại.

- Ôi chao, em trai, em thật thú vị, chưa có người nào thoát khỏi gương mặt đẹp trai của tôi đâu. Tôi thích em rồi đó nha~~~

- ...

Nghiêm Hạo Tường quả thật vô cùng đẹp trai, nhưng nó trái ngược với kiểu của Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn. Nếu của Diệu Văn là kiểu vừa lạnh lùng vừa báo đạo, Mã Gia Kỳ là kiểu đẹp trầm tĩnh thì Nghiêm Hạo Tường chính là kiểu phong lưu đa tình, vừa vặn là loại mà Trình Hâm ghét nhất. Đối với Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường vừa gây cho cậu cảm giác chán ghét vừa khiến cho cậu cảm thấy căng thẳng đáng sợ. Đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu sáng quắc tựa như nhìn thấu được hết con người cậu vậy.

Nhưng mà, sao đàn anh lại quen được tên này chứ? Nhỡ đâu ảnh hưởng xấu đến đàn anh thì không tốt.

- Được rồi Hạo Tường, sao cậu lại ở đây? - Mã Gia Kỳ thấy tình hình giữa cả hai đang căng thẳng thì lên tiếng.

- À, mới đi thăm cô người yêu bé nhỏ. Xong việc tính đi thăm cậu đấy, hôm nay sinh nhật cậu mà.

- Sao bảo đang theo đuổi cô nào trong công ty cậu cơ mà, sao lại chuyển sang học sinh? Đổi khẩu vị rồi?

Trình Hâm nhanh chóng bắt được trọng điểm, cậu quay ngoắt sang lườm Nghiêm Hạo Tường.

- Bề ngoài bại hoại, không ngờ con người cũng bại hoại. Ngay cả học sinh anh cũng không tha.

- Em trai ơi, xã hội thời nay toàn thích kiểu bại hoại như tôi thôi. Nhất là kiểu "học sinh ngoan" như em đấy.

- Có anh là học sinh ngoan, cả nhà anh là học sinh ngoan. Mà kể tôi có là học sinh ngoan cũng sẽ không thích người như anh. - Trình Hâm thở phì phò, giống như dốc toàn lực để cãi nhau với Nghiêm Hạo Tường.

- À... Vậy em thích kiểu như nào, hay là như thế kia? - Nghiêm Hạo Tường tiến lại gần cúi người nhìn Trình Hâm, anh mắt như có như không liếc sang Mã Gia Kỳ.

Trình Hâm không phải dạng quá thấp, ít nhất cậu cũng cao gần mét tám. Nhưng khi Nghiêm Hạo Tường cúi người nhìn cậu, đối diện với ánh mắt của anh ta làm cậu cảm thấy áp lực. Nhưng khi nghe thấy câu nói đầy ẩn ý của Nghiêm Hạo Tường, Trình Hâm lạnh mặt.

- Anh có ý gì?

- Chính là không có ý gì. Tiểu đệ, em quá nhạy cảm rồi.

Sau đó, Nghiêm Hạo Tường giống như thân thiết khoác vai Trình Hâm, nhân lúc Mã Gia Kỳ không chú ý lướt qua tai cậu.

- Đừng tốn công vô ích, em hẳn là biết Gia Kỳ đã có người trong lòng.

Cả người Trình Hâm cứng đờ, nỗi băn khoăn trong lòng cứ thế bị vạch ra một cách trắng trợn. Trình Hâm nghiến răng, quả nhiên tên Nghiêm Hạo Tường này vô cũng đáng ghét. 

Nghiêm Hạo Tường không để ý tới Trình Hâm nữa, anh cho rằng Trình Hâm cũng nhàm chán như bao người khác. Mà nhám chán như vậy, chẳng đáng để anh để tâm. Nghiêm Hạo Tường lại quay sang Mã Gia Kỳ, cố tình nhấn vào vết thương lòng của Trình Hâm.

- Mã Gia Kỳ, cậu nhóc tâm tâm niệm niệm của cậu đâu rồi? Cậu ta lại dám để cậu một mình vào ngày sinh nhật sao?

- Hạo Tường, đừng nói vớ vẩn trước mặt người khác. - Mã Gia Kỳ cau mày.

" người khác " ở đây chính là Trình Hâm. Cậu khẽ nhói trong lòng, Nghiêm Hạo Tường rất thành công dùng Mã Gia Kỳ để châm chọc tình cảm của cậu. Trình Hâm biết, những nỗ lực suốt một tháng qua của mình vẫn chưa đủ để đàn anh thực tâm tin tưởng coi trọng cậu. Xem ra cậu vẫn cần cố gắng thêm.

- Trình Hâm, em lên phòng đi. Tôi và Hạo Tường đi trước.

- Vâng... Cái đó, cún nhỏ rất dễ chăm sóc, đàn anh không cần lo nó tốn nhiều thời gian của anh đâu. Còn nữa, nó thật sự tên là Tiểu Bạch. - Trình Hâm rất nghiêm túc nói.

- Được, tôi biết rồi. Em lên phòng đi.

- Chờ đã, em muốn nói câu này với bạn anh.

Mã Gia Kỳ không nói gì, đứng một bên im lặng. Trình Hâm rất muốn nói, tại sao anh không ngăn cản? Ghen tuông một tí cũng chết sao?

- Tiểu đệ, lưu luyến tôi sao?

Bên này, Nghiêm Hạo Tường vẫn đang cợt nhả nhìn Trình Hâm đi tới. Anh thực tò mò, rốt cuộc cậu nhóc này muốn nói gì với anh đây?

Trình Hâm đi tới, khi đã cách Hạo Tường hai bước chân, cậu học theo Hạo Tường híp mắt nhìn rồi cười khẩy.

- Biết không? Anh không chỉ là người bại hoại, mà còn là thằng-bạn-khốn-nạn đấy.

Nói xong, không để Nghiêm Hạo Tường phản ứng cậu đã quay phắt người đi, đôi mặt lạnh thêm vài phần.

Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường tuyệt đối không đội trời trung!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top