Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Đi thăm đàn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế nào rồi? Làm cái gì chưa?

- Làm cái gì là làm cái gì? Đồ đen tối! - Trình Hâm đen mặt, vừa về tới đã bị hai đứa dở hơi nhao nhao lên hỏi vớ vẩn rồi.

- Thế là chưa làm gì à?

Trình Hâm : Cái mặt thất vọng đó là sao?

- Vừa nãy cậu chạy lên rồi lại chạy uống làm gì vậy? - Chân Nguyên tò mò.

- Ừm, tớ cho đàn anh mượn khăn choàng. Trời lạnh như vậy, anh ít lại mặc rất ít.

- Trình Hâm, sao trông cậu không vui vậy? - Hạ Tuấn Lâm nhìn sắc mặt của cậu lo lắng.

- Tuấn Lâm,...đàn anh đối với người nào cũng tốt như vậy đúng không?

- Ừ, anh ấy rất tốt.

Hạ Tuấn Lâm thực lo lắng, tên móng heo đó đã làm gì rồi?

- Chính là như vậy, nói tốt nhưng thật ra là khách sáo thì đúng hơn. Anh ấy...thật khó để biết anh ấy nghĩ gì...

- Trình Hâm!

- Có lẽ tớ đối với đàn anh...cũng chỉ là một kẻ xa lạ thôi!

- Trình Hâm!

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ôm lấy mặt cậu, nghiêm túc nói.

- Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra, tớ là em trai của anh ấy, sống với anh ấy bao nhiêu năm nên rất hiểu tên đầu heo đó. Chẳng phải anh ấy chủ động tiếp cận cậu sao? Chẳng phải anh ấy luôn đồng ý nhưng yêu cầu của cậu sao? Chẳng phải xưa nay anh ấy luôn giữ khoảng cách với người khác nhưng lại chấp nhận cậu đến gần sao? Nghĩ lại đi Trình Hâm, cậu đối với anh trai tớ đặc biệt hơn so với rất nhiều người đó.

- Cảm ơn cậu Tuấn Lâm, vì đã an ủi tớ. - Trình Hâm gỡ tay Hạ Tuấn Lâm ra, cười gượng nói.

- Tớ không an ủi cậu, tớ nói thật! - Hạ Tuấn Lâm tức đến giậm chân.

Trình Hâm lờ đi câu nói của Hạ Tuấn Lâm, trèo lên giường đắp chăn rồi nói vọng ra.

- Ngày mai tớ còn đi thăm đàn anh nữa, tớ về trước đây.

Hạ Tuấn Lâm thấy Trình Hâm nói vậy đành thở dài, không nói nữa. Dù sao thì cậu có thể giúp được Trình Hâm cái gì thì giúp, giống như Nghiêm Hạo Tường, cậu không thể chen hết vào mọi chuyện được.

Trình Hâm nằm trong chăn tự ngẫm nghĩ lại câu nói của Hạ Tuấn Lâm. Kì thực cậu biết trong lòng đàn anh bản thân cậu cũng có chút đặc biệt, bởi vậy cậu mới có tự tin nhiều lần đề ra yêu cầu với đàn anh.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm...bất kể tớ có là người đặc biệt đến đâu thì người đàn anh thật sự để tâm đến chỉ có một người thôi.

Duy nhất một người.

.

Trình Hâm co ro đứng trước cửa, cố gắng điều chỉnh biểu cảm cho bình thường rồi nhận chuông. Rất nhanh cửa được mở ra, vừa nhìn thấy người đối diện gương mặt đang cười đến rạng rỡ của Trình Hâm bỗng chốc trở nên cứng đờ.

- Em là...Đinh Trình Hâm?

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nhìn Trình Hâm đứng trước cửa, nhưng rất nhanh anh nở nụ cười thân thiện mời Trình Hâm vào nhà. Trình Hâm nhỏ giọng chào một tiếng, chậm rì rì thay dép rồi theo Diệu Văn đi vào. Không ngờ hôm qua cậu vừa nghĩ đến anh ta, hôm nay người đã sờ sờ trước mặt.

Lưu Diệu Văn tựa như rất thân quen, quay đầu hỏi cậu.

- Gia Kỳ có nói em cũng sẽ đến, không ngờ em tới sớm thế.

- Vì em nhớ Tiểu Bạch quá ấy mà. - Thật ra Trình Hâm rất muốn hỏi thẳng tại sao Diệu Văn lại ở đây.

Vừa nói xong, một cục tròn tròn đen đen mềm mại lăn đến trước mặt Trình Hâm sủa hai tiếng. Cậu bất cười cúi xuống bế nó lên, tay khẽ vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch.

- Mới mấy ngày đã béo tốt như này rồi, nên đổi tên thành Đại Lượng thôi.

Tiểu Bạch giống như nghe hiểu Trình Hâm nói gì đó, nói dụi dụi đầu vào tay cậu, sủa nhỏ. Trình Hâm ôm Tiểu Bạch, thầm nghĩ, bây giờ Tiểu Bạch chính là cái cớ chính đáng để cậu đến thăm Mã Gia Kỳ, vì vậy liền xoa đầu nó nhiều hơn. Tiểu Bạch được xoa thoải mái, mắt lim dim như sắp ngủ, vẻ mặt hưởng thụ làm Trình Hâm phải mắng đồ lười biếng.

Lúc Mã Gia Kỳ từ phòng bếp bước ra liền thấy cảnh tượng này, ánh mắt anh như cười như không. Mã Gia Kỳ mở miệng gọi.

- Trình Hâm, đến rồi sao?

Trình Hâm nghe thấy giọng nói ấm áp của Mã Gia Kỳ liền ngẩng đầu, đuôi mắt cong cong.

- Đàn anh!

- Đã ăn gì chưa?

Trình Hâm vốn định nói đã ăn rồi, nhưng như vậy chẳng phải chỉ có hai người là anh và Diệu Văn cùng ăn với nhau sao? Hơn nữa...Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ đang mặc tạp dề, nghĩ, cậu cũng sẽ đánh mất cơ hội ăn đồ ăn mà Mã Gia Kỳ làm. Vì vậy, Trình Hâm dứt khoát lắc đầu, nhấn mạnh nói.

- Em chưa ăn nên bây giờ rất đói.

Ý là em muốn ăn ăn ăn, mau cho em ăn.

Diệu Văn đứng bên cạnh phì cười.

- Sao em không nói thẳng ra là muốn ăn cùng bọn anh đi.

Cái gì mà bọn anh chứ, Trình Hâm hừ một tiếng.

Cuối cùng ba người một bàn ngồi ăn chung với nhau. Trình Hâm vốn đã ăn sáng rất no giờ lại phải nhét thêm đồ ăn vào bụng nên vô cùng đau khổ. Dù thế thì cậu vấn phải cố gắng nở nụ cười thật tươi dù rằng nhìn rất méo mó.

- Trình Hâm, rất khó ăn sao? - Mã Gia Kỳ nhìn sắc mặt Trình Hâm không tốt thì lo lắng hỏi.

- Không không...tại đồ ăn ngon quá nên em bị nghẹn. - Trình Hâm khó nhọc nói.

- Cảm ơn em.

Anh cảm ơn cái gì, tôi đâu có nói anh, Trình Hâm lén lút trừng mắt với Lưu Diệu Văn, lại bị Mã Gia Kỳ nhìn thấy. Anh khẽ cười.

- Trình Hâm, đây đều là Diệu Văn làm hết đấy.

Rắc...rắc...

Trái tim Trình Hâm vỡ vụn, rốt cuộc vì cái gì mà cậu phải khổ sở thế chứ??? Đúng là cái miệng hại cái thân, Trình Hâm đành ngậm ngùi ăn hết bát cơm, trong lòng thực đau buồn đến chết được.

- Đúng rồi, sao anh lại ở nhà đàn anh vậy? - Cậu vẫn chưa quên chuyện này đâu nhé?

- Anh ở đây cùng Mã Gia Kỳ vì chuyện ra album mới.

- Album mới? - Trình Hâm dừng đũa tò mò hỏi.

- Chuyện này không nói trước được đâu. - Diệu Văn ra vẻ bí ẩn nói.

- Vậy đàn anh sẽ sáng tác sao? - Trình Hâm không quan tâm đến Lưu Diệu Văn, cậu rướn người lên nhìn Mã Gia Kỳ hào hứng nói.

- Tôi cùng Diệu Văn đồng sáng tác bài chủ đề, còn lại là Diệu Văn. - Mã Gia Kỳ từ tốn đáp lại lời Trình Hâm, trong ánh mắt thấp thoáng chỉ có bóng hình của Diệu Văn.

Dịu dàng và ôn nhu.

Trình Hâm vội vàng trở lại chỗ ngồi, không hiểu sao trong lòng lại thấy hoảng hốt. Trên bàn ăn, Diệu Văn vẫn huyên thuyên nói, Mã Gia Kỳ vừa cười vừa hưởng ứng, duy chỉ có Trình Hâm không bình thường. Bữa ăn sáng cứ vậy mà trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top