Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 : Em ở đây...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BỐP!!!

Minh Ngọc ôm má sững sờ nhìn người trước mặt, miệng há ra không thốt nên lời.

- Trình Hâm...

Mã Gia Kỳ thoảng thốt gọi tên Trình Hâm, trong lòng tựa như có một nỗi sợ không tên. Cậu cũng sẽ chán ghét anh sao? Cũng sẽ né tránh anh sao?

Nhưng hành động của cậu đã trả lời tất cả. Trình Hâm đứng chắn trước mặt Mã Gia Kỳ, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vỗ về.

- Đàn anh, em ở đây.

Vu Lâm nhanh chóng hoàng hồn, cô chỉ tay vào mặt Trình Hâm quát lên.

- Cậu dám tát Minh Ngọc?

- Sao lại không dám? - Trình Hâm cười lạnh. - Tôi có thể tát thêm vài cái nữa đấy.

- Cậu! Cậu lại đứng về phía tên bệnh hoạn đó!!

- Cậu nói ai bệnh hoạn? - Trình Hâm sầm mặt nhìn Vu Lâm, không khí nhất thời giảm xuống vài độ.

- Còn có thể là ai? Chính là tên đồng tính luyến ái đằng sau cậu đấy! - Minh Ngọc kéo Vu Lâm ra đứng đối diện với Trình Hâm. - Đúng thật là lãng phí tình cảm của tôi!

Trình Hâm không nói gì, chỉ đứng nhìn Minh Ngọc một lượt từ trên xuống dưới. Thẳng cho đến khi Minh Ngọc khó chịu lên tiếng.

- Cậu nhìn cái gì?

- Tên Minh Ngọc đúng không?

- Cái gì? - Câu hỏi không liên quan của Trình Hâm khiến Minh Ngọc giật mình hỏi lại.

- Cậu tên Minh Ngọc... - Trình Hâm tiến đến xách cổ áo Minh Ngọc lên khinh thường nói. - mà sao những lời cậu nói ra đều thối nát khác xa với tên của cậu vậy?

- Cậu...

- Khoan nói đến việc lãng phí tình cảm của cậu, ngay từ lúc cậu có thành kiến với tình cảm của đàn anh, cậu đã không có tư cách thích anh ấy rồi.

- Còn nữa, cậu nói cậu thích đàn anh, nhưng lại dễ dàng buông lời nhục mạ anh ấy. Cậu còn rác rưởi hơn cả rác rưởi đấy!

- Cậu nói cái gì? - Minh Ngọc giơ tay lên muốn đánh Trình Hâm, nhưng ngay lập tức bị giữ lại.

- Không được động vào Trình Hâm.

- Đàn anh? - Trình Hâm giật mình nhìn biểu cảm lạnh lẽo trên mặt Mã Gia Kỳ, cảm giác vui sướng cứ như vậy lan tỏa khắp trái tim.

- Các em có thể tùy ý nói về tôi, nhưng nếu các em động đến Trình Hâm, tôi e là mình không nhẫn nhịn được đâu. Bây giờ phiền bước ra khỏi phòng tôi.

- Nghe thấy không? Đang đuổi các người đấy, đừng làm bẩn tầm mắt chúng tôi nữa. - Trình Hâm lập tức hùa theo Mã Gia Kỳ nói.

- Hừ, chỉ là một kẻ bệnh hoạn mà cũng muốn lên mặt. Tưởng chúng tôi muốn ở cùng với tên kinh tởm này sao. - Vu Lâm vẻ mặt khinh bỉ kéo tay Minh Ngọc vẫn còn căm phẫn ra ngoài.

- Chờ đã!

- Cậu còn muốn nói gì?

- Chuyện ngày hôm nay nếu như truyền ra ngoài thì người thiệt nhiều nhất là các cậu, nhất là cậu đấy Minh Ngọc, hoa khôi khoa thanh nhạc. Sẽ thế nào nếu một hoa khôi cps những hành động xâm phận quyền riêng tư của người khác, lại còn lăng mạ giảng viên?

- Cậu muốn bọn tôi phải giữ kín miệng?

- Coi như vẫn còn biết suy nghĩ chút. - Trình Hâm cười híp mắt.

Minh Ngọc mím môi tỏ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng phải im lặng rời đi.

Một khắc sau khi Minh Ngọc và Vu Lâm khuất bóng, một cảm giác hụt hẫng truyền đến tay. Trình Hâm hoảng hốt quay đầu, tim chợt quặng thắt lại.

Đàn anh của cậu gục ngã rồi...

Người luôn mang dáng vẻ bình đạm thường ngày gục ngã rồi.

- Trình Hâm, em nghĩ sao về việc tôi là một tên đồng tính luyến ái?

Mã Gia Kỳ âm thanh khô khốc lên tiếng, dù anh đã gượng cười nhưng Trình Hâm vẫn cảm nhận được rõ sự sụp đổ của anh. Cậu quỳ xuống, nhẹ nâng đầu Mã Gia Kỳ tựa vào vai mình, hai bàn tay ôm lấy anh thần vỗ nhè nhẹ.

- Đồng tính luyến ái chỉ là một cụm từ để nhạo báng thôi, anh không phải người đồng tính, chỉ là người anh yêu vừa vặn là con trai. Em nghĩ, nếu như Diệu Văn là con gái, anh vẫn sẽ yêu anh ấy.

- Tôi cũng đã rất nhiều lần biện hộ với bản thân mình như vậy, nhưng tôi lại chẳng thể chiến thắng được định kiến của người đời. Tôi quá hèn nhát, chỉ dám lặng lẽ ở bên cạnh Diệu Văn hưởng thụ những ngọt ngào xa xỉ, cũng không dám nói ra tình cảm của mình vì sợ phá hủy những thứ tốt đẹp của cả hai. Có lẽ do tôi quá tham lam nên mới bị trừng phạt như vậy...

Mã Gia Kỳ nói giọng đều đều, tựa như đã trải qua quá nhiều đả kích nên bản thân mới đàn trở nên lãnh đạm với mọi thứ.

- Anh biết không, - Trình Hâm mỉm cười. - em lại thấy anh rất mạnh mẽ và dũng cảm. Bao nhiều năm qua anh vẫn luôn yêu Diệu Văn mà không yêu cầu bất cứ điều gì, bất kể anh đã phải chịu tổn thương nhiều như thế nào.

Có lẽ cũng bởi vì anh quá tốt nên em mới yêu anh nhiều đến vậy, dù cho việc này sẽ đau đến mức khiến em muốn chết đi.

- Trình Hâm, tôi không tốt như em nghĩ đâu. - Mã Gia Kỳ cười khe khẽ.

- Anh cười là tốt rồi!

Mã Gia Kỳ trầm mặc một hồi, mãi một lúc sau mới lên tiếng.

- Trình Hâm...

- Thật tốt khi có em ở đây!

Trình Hâm hơi khựng người lại, nhưng rất nhanh lấy lại được nụ cười quen thuộc thường ngày. Cậu ôm mặt anh đối diện mình.

- Nếu đã như vậy, lần sau có chuyện gì anh cứ đến tìm em, em sẽ giải tỏa cho anh.

Nếu thế giới này quá đỗi khắc nghiệt, vậy em sẽ trở thành phòng tuyến cuối cùng dành cho anh...

Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, thì hãy tựa vào vai em, rồi em sẽ giúp anh chống đỡ mọi thứ...

- Đàn anh, sau này anh vẫn nên cười nhiều một chút, nếu như không thể khóc...thì hãy cười.

Ít nhất thì cũng giảm bớt được phần nào nổi đau.

Hoặc nếu, anh đau, em cũng đau, vậy chúng ta cùng nâng đỡ nhau được không?

- Được!

.

- Trình Hâm đi lâu quá, lễ đã bắt đầu được nửa tiếng rồi! - Hạ Tuấn Lâm sốt ruột nhìn đồng hồ lại đảo mắt khắp sân trường.

Ting!

Điện thoại Chân Nguyên vang lên tiếng thông báo, cậu mở lên xem rồi thở phào.

- Được rồi, không cần tìm nữa đâu. Cậu ấy nói đã 'tóm' được đàn anh trốn đi chơi rồi.

- Anh tớ mà cũng có ngày bị dụ trốn đi á? - Hạ Tuấn Lâm thốt lên.

- Phụt! Cậu dùng từ 'dụ' cũng hay thật đấy!

- Chứ không thì nên nói là gì? Anh tớ rõ ràng là một người nghiêm túc không bao giờ phá luật, thế mà lại bỏ qua lễ bế giảng trốn đi chơi như vậy.

- Ok! Ok! - Chân Nguyên lại quay về với quyển sách, khuôn mặt cợt nhả thay bằng sự trầm tư. - Tuấn Lâm, cậu có cảm thấy Trình Hâm và thầy Mã có chiều nhau quá không?

- Chiều nhau á? Anh tớ? Trình Hâm?

- Ừ! - Chân Nguyên gật gật đầu. - Trình Hâm chỉ cần liên quan đến thầy Mã là sẽ bất chấp làn mọi việc, mà thầy Mã lại có thể vì Trình Hâm phá vỡ quy tắc của mình.

- Ừ, đúng thế thật!

Chân Nguyên hiếm khi nghiêm túc nói.

- Tớ thực không hiểu rõ cảm giác thầy Mã dành cho Trình Hâm là gì, cũng không viết chuyện này có phải tốt hay không? Trước kia tớ còn có thể ship Kỳ Văn, nhưng bởi vì là Trình Hâm nên tớ sẽ ủng hộ cậu ấy. Còn cậu? - Chân Nguyên đưa mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm. - Cậu sẽ ủng hộ tình cảm của anh trai mình hay là Trình Hâm?

- Trước nay chẳng phải tớ luôn ủng hộ Trình Hâm sao? - Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống bên cạnh Chân Nguyên nói. - Ngay từ ban đầu tớ đã luôn biết anh tớ và Diệu Văn sẽ không thể có kết quả. Nhưng đối với Trình Hâm, tớ luôn có cảm giác cậu ấy và anh tớ sẽ nên chuyện.

Chân Nguyên không nói gì, cậu đặt tần mắt lên trang giấy, nhưng tâm tư không biết đã trôi dạt về đâu.

Đều nói người ngoài sáng suốt, nhưng vậy thì đã sao? Cuối cùng, cũng chỉ có người trong cuộc mới có quyền giải quyết tất cả.

Bởi vì cái gọi là yêu thì sẽ đến được với nhau, vốn chỉ tồn tại trong cổ tích.

Mà cuộc sống này, vốn không phải là cổ tích...

_________________________________________

Thật ra có một chuyện tác giả đã giấu m.n rất lâu. Đó là tôi xếp nhầm nhân vật của Trương ca, lẽ ra đó là Trần Tứ Húc ó. Nếu cứ như này thì về sau Trương công tử sẽ chịu phận nằm dưới. (ʘᴗʘ✿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top