Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29 : Sao tên kia có thể!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ồ! - Mã Gia Kỳ cười lạnh, âm điệu có chút chua. - Vậy là hiểu biết về nam sinh của em quá hạn hẹp rồi!

Trình Hâm quay phắt lên nhìn Mã Gia Kỳ, ngữ điệu này của đàn anh rất không bình thường. Hỏng rồi, hổng rồi, là ai đã dạy hư đàn anh của cậu???

- Cái đó...đàn anh, chúng ta đang bàn về vấn đề không được yêu đương hay nam sinh thời nay vậy?

Mã Gia Kỳ bị Trình Hâm làm cho nghẹn họng, gắt nhẹ.

- Cả hai!

Trình Hâm gật gật đầu, tính nói câu gì đó thì bụng thắt lại, cậu ôm bụng lăn lộn trên giường, gương mặt tái nhợt khiến Mã Gia Kỳ hoảng loạn.

- Đau lắm sao? Tôi đưa em đi bệnh viện!

- Không!! - Trình Hâm hô lên, trời sinh cậu ghét nhất là bệnh viện, ma quỷ tử khí gì mà cậu thấy trên phim ảnh, rất đáng sợ.

Thái độ Trình Hâm nên Mã Gia Kỳ cũng không thúc ép, nhưng nhìn mặt cậu vì đau mà gương mặt rạng rỡ mọi ngày nhăn nhó hết lại, trong vô thức Mã Gia Kỳ muốn giơ tay xoa bụng cho cậu bớt đau. Chỉ là trong giây lát, cánh tay liền khựng lại giữa không trung. Mã Gia Kỳ bối rối rút tay về, thầm mắng bản thân tại sao lại muốn động tay động chân với cậu. Đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ nghĩ anh là kẻ không bằng cầm thú sao? Nhưng cứ để cậu thế này cũng không ổn. Mã Gia Kỳ suy nghĩ gì đó rồi quyết định ra khỏi phòng, mà lúc này Trình Hâm vì đau nên quyết định buông xuôi, nhắm mắt nằm co người ngủ, không hề để ý đến người bên cạnh.

.

Chuông đã reo vào tiết nhưng trong lớp học vẫn rất ồn ào. Trần Tứ Húc đứng ở cửa thoáng nhíu mày, cậu quét mắt một vòng quanh lớp, chỉ đến khi thân ảnh kia lấp ló xuất hiện, đôi mắt ảm đàm của Tứ Húc sáng lên, chân không tự chủ mà bước nhanh về hướng đó.

Hạ Tuấn Lâm đang nói về với bạn thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngước lên mới phát hiện Tứ Húc đang đứng trước bàn mình, mái tóc lòe xòe che mất biểu tình. Hạ Tuấn Lâm lén lút giật áo Chân Nguyên ra hiệu, khổ nỗi là cậu đang đọc sách, rất ghét bị ai quấy rầy, ví thế, cậu ngẩng đầu gắt gỏng.

- Có chuyện gì?? - Hình như không nghĩ tới Chân Nguyên sẽ lớn tiếng như vậy, Tứ Húc hơi giật mình bước lùi về sau. Chân Nguyên cũng rất ngạc nhiên, Trần Tứ Húc này sao lại tới trước bàn cậu vậy.

- Cậu làm cậu ấy sợ rồi kìa! - Hạ Tuấn Lâm hơi chỉ vào Tứ Húc, rồi lườm Chân Nguyên nói.

- Tớ có biết là cậu ta đâu! - Chân Nguyên lầm bầm, sau đó cậu khôi phục vẻ mặt thường ngày. -  Tứ Húc, sao thế?

Tứ Húc  cúi đầu lí nhí, hai tai trắng nõn thoáng ửng đỏ.

- T...tớ đã đưa Trình Hâm...đến phòng y tế rồi. C...cũng đã uống thuốc đầy...đầy đủ. - Giọng điệu giống như kể công.

- Ừ, cảm ơn cậu. Vậy cậu về chỗ đi! - Chân Nguyên gật đầu, xua tay ra hiệu.

Thế nhưng người trước mắt vẫn chưa rời khỏi, vẫn đứng đấy chăm chú nhìn cậu. Hai bên thái dương Chân Nguyên giật giật, cố gắng không nổi giận.

- Còn có chuyện gì sao bạn học Trần?

Tứ Húc giống như chỉ chờ lúc này, vội vàng đắc ý nói.

- Tớ...cũng đã vén chăn cho cậu ấy...c...cẩn thận.

Chân Nguyên ngẩn người không biết Tứ Húc có ý gì, nhưng suy nghĩ một lúc liền hiểu ra.

- Được, tớ biết rồi. Cậu muốn được khen thưởng đúng không? Sao không nói sớm?

Sau đó móc trong cặp mấy viên kẹo ra nhét vào tay Tứ Húc, còn rất tự nhiên vò tóc người kia.

Tứ Húc : "..."

Chờ Tứ Húc đi rồi, Chân Nguyên liền cười ha hả với Hạ Tuấn Lâm. - Nhìn xem, thật là một đứa nhỏ dễ thương.

Hạ Tuấn Lâm chỉ biết dùng ánh mắt vi diệu của mình nhìn Chân Nguyên, rồi lại nhìn đến bóng lưng cao này của thiếu niên kia, luôn cảm thấy có chút kì lạ.

Tứ Húc lúc này đã trở về bàn học, tay chạm vào mái tóc đã bị vò rối tung, khóe miệng cong lên.

- Ấy Tứ Húc, kẹo ở đâu nhiều thế? Cho tớ một viên.

Nam sinh ngồi bên cạnh định chộp lấy kẹo trong tay Tứ Húc, cuối cùng chỉ bắt được không khí. Tứ Húc ánh mắt tối hun hút, lạnh nhạt nói : " Không thể! ", sau đó lại cẩn thận cho kẹo vào hộp giấy, khẽ vuột ve. Nam sinh nhìn hành động của Tứ Húc, xì một cái rồi tiếp tục ván game dở.

.

Lúc Trình Hâm tỉnh dậy đã là tan học, cậu ngơ ngẩn nhìn túi chươmd trên bụng mình, hình như phòng y tế không có loại túi chườm này nha. Nhưng Trình Hâm cũng không nghĩ nhiều, cậu xoay người bước xuống giường, một bình nước có dán giấy nhớ liền thu hút tầm mắt của cậu. Tò mò cần lấy bình nước, lấy ra tờ giấy nhớ, lập tức nhận ra nét chữ thanh mảnh của đàn anh.

" Tôi đã mua cho em thuốc, bên trong bình là nước ấm. Còn nữa, nếu như không có tôi thì cũng không được uống nhiều nước lạnh, tập thói quen uống nước ấm. Tôi còn có tiết, gặp em sau. "

Trình Hâm đọc đi đọc lại nhiều lần, càng đọc càng cảm thấy như có mật ngọt rót vào tim. Cậu nhìn túi chườm, cái này hẳn cũng là đàn anh đặt lên đi. Aaaaa... Thật là...

Trình Hâm ôm mặt cười khe khẽ, đàn anh thật sự là quá chu đáo, làm cho cậu thật thích thích thích anh.

Chân Nguyên mở cửa phòng y tế, đập vào mắt là hình ảnh Trình Hâm ôm bình nước cười ngây ngốc, thật giống một kẻ bị tâm thần phân liệt. Cậu hoảng loạn, không phải Trình Hâm vì đau bụng quá hóa điên đấy chứ??? Chân Nguyên vội chạy đến đặt tay lên trán Trình Hâm rồi so sánh với bản thân, lầm bẩm.

- Không phải chứ? Cũng đâu có sốt mà...

- Cậu làm gì thế? - Trình Hâm thấy hành động của Chân Nguyên, đánh nhẹ lên tay cậu.

Chân Nguyên thấy Trình Hâm trở lại bình thường thì thở phào một cái. Cậu quan sát Trình Hâm một lượt, sau khi đảm bảo Trình Hâm đã khỏe lại thì gật đầu hài lòng.

- Đúng rồi, Tuấn Lâm không đi cùng cậu sao?

- Nghe nói mẹ đến thăm, cậu ấy đã cùng đàn anh Gia Chì của cậu về rồi.

Nhắc tới đàn anh, Trình Hâm lại cười ngây ngô. Nhưng rất nhanh cậu bắt được trọng điểm.

- Khoan đã, cậu nói mẹ của đàn anh và Tuấn Lâm đến sao?

- Sao vậy, muốn ra mắt à? - Chân Nguyên bỗng nổi hứng trêu chọc.

- Không có đâu, - Trình Hâm bĩu môi. - tuy rằng bây giờ tớ đã là bạn của đàn anh, nhưng với người ngoài bọn tớ vẫn là quan hệ học sinh - giảng viên. Nếu tớ đến gặp mẹ anh ấy, chẳng phải có vấn đề sao?

- Ồ ~ thì ra cậu suy nghĩ thấu đáo đến vậy?

- Nhưng mà, - Trình Hâm cười hắc hắc. - tớ có thể lấy danh nghĩa bạn của Tuấn Lâm để đến gặp mẹ anh ấy.

- Chân Nguyên : "..." Được, cậu lợi hại.

.

- Dạ vâng vâng, tụi con biết rồi. Vâng...

Hạ Tuấn Lâm sau một hồi vâng vâng dạ dạ, cuối cùng thở phào một phát rồi cúp điện thoại. Cậu quay sang Mã Gia Kỳ, người vẫn đang bình tĩnh lái xe càu nhàu.

- Anh hai, lần nào mẹ lên cũng sẽ cằn nhằn nhiều vậy sao?

- Mẹ chỉ lo lắng thôi, lâu dần sẽ quen.

- Hừ, đâu phải ai cũng có sự kiên nhẫn như anh chứ. Ai anh cũng có thể chịu được. - Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng.

Mã Gia Kỳ khẽ cười. Kì thật, đã có người làm anh mất kiên nhẫn rồi, hơn nữa là còn vừa mới cách đây vài tiếng. Nghĩ đến cậu nhóc, anh lại không khỏi lo lắng.

- Tuấn Lâm, Trình Hâm đã đỡ hơn chưa?

- Chân Nguyên nhắn là đã khỏe rồi. - Hạ Tuấn Lâm bấm bấm điện thoại, chợt cảm thấy có gì đó không đúng. - Nhưng sao anh biết Trình Hâm đau bụng thế?

- Khụ! Trùng hợp gặp ở phòng y tế. - Mã Gia Kỳ mất tự nhiên trả lời, lại nhớ tới nam sinh kia, anh trầm giọng. - Nam sinh đưa Trình Hâm xuống là ai thế?

- Một người bạn cùng lớp, anh thấy gương mặt của cậu ấy chưa? Nghe nói là rất đẹp trai.

- Ồ... - Mã Gia Kỳ kéo dài giọng, Trình Hâm cũng rất nhiều lần nói anh đẹp trai. Nhưng mà...đa số thời nay đều thích nhưng người có gương mặt đẹp. Vậy Trình Hâm cũng sẽ thế sao?

- Nam sinh kia...đưa Trình Hâm đi như thế nào?

- Chính là cõng ạ, vì Trình Hâm không thể đi vững được. - Hạ Tuấn Lâm hồn nhiên trả lời, không nhận ra bầu không khí đã trầm xuống.

Cõng à?

Mã Gia Kỳ thoáng nhăn mày, như vậy thì khoảng cách giữa hai người chẳng phải sẽ thành con số 0 sao? Hơn nữa, đồng phục thể dục là loại quần dài đến đầu gối, rất có khả năng sẽ...tiếp xúc da thịt với cậu.

Nghĩ đến đây, mày Mã Gia Kỳ càng nhíu chặt, tay cầm vô lăng cũng không tự chủ siết chặt. Mã Gia Kỳ cười lạnh, anh còn không đam chạm vào cậu...

Sao tên kia có thể!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top