Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ta thật đáng sợ.

Tôi phải nghĩ ra cách chạy trốn khỏi đây thôi.

------------Đinh Trình Hâm.

Thời điểm Tống Á Hiên tỉnh lại đã không thấy Lưu Diệu Văn đâu.

Có lẽ chính Lưu Diệu Văn cũng không dám tới gặp anh?

Anh nín nhịn hồi lâu nhìn lên trần nhà, mới phảng phất nhớ lại lời cuối cùng anh nói với Lưu Diệu Văn tối qua, đừng để lúc anh mở mắt dậy trông thấy em.

Em ấy có lẽ là thực sự nghe lọt tai, hoặc không.

Tống Á Hiên vốn không cách nào suy nghĩ, đáng tiếc, bản thân anh cũng chẳng hề muốn suy xét tới lý do trong đó.

Thời gian qua, anh luôn nhún nhường nhưng trong lòng đã có tính toán riêng, người anh yêu quý cùng tự hào nhất chính là đứa em trai mà anh luôn đặt lên hàng đầu.

Tình huống hiện tại----

Anh phát ngốc ngồi trên chiếc giường bừa bộn, vết tích trên ga trải giường mơ hồ không rõ. Tống Á Hiên đờ ra nhìn nó rất lâu, rất lâu, rồi trong chớp mắt giống như không còn khả năng động não-----Anh cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng nhịp tim đang dần tăng tốc như trống dồn nhắc nhở anh rằng, còn sống.

Lý trí kêu gào, cảnh cáo anh phải bình tĩnh lại, trước mắt còn có rất nhiều cục diện hỗn loạn cần anh giải quyết, anh không thể gục ngã, cũng không thể bị mấy chuyện này làm loạn thế trận.

Bất cứ việc gì đều phải biết nặng nhẹ, trạng thái bây giờ của anh không thể ảnh hưởng tới phương diện khác của anh----

Đúng...Không thể ảnh hưởng...

Tống Á Hiên như được truyền thêm sức sống, anh suýt nữa thì ngã xuống đất, loạng choạng ngồi lên đuôi giường, thở hổn hển như con thú điên, khi nhìn thấy điện thoại rơi trên đất phía trước, anh mới hoàn toàn tĩnh tâm lại.

Bởi vì có cuộc hẹn nên điện thoại đã tắt tiếng, Tống Á Hiên không có thì giờ để đổi lại, mà trên điện thoại đang hiển thị một cuộc gọi.

Người gọi là trợ lý của anh, Nguyễn Hàng.

Nguyễn Hàng...

Tống Á Hiên kéo chiếc chăn nhung đêm qua bị ném xuống đất, điềm nhiên quấn quanh người. Anh giơ tay nhặt điện thoại tùy tiện vứt trên thảm, nhận cuộc gọi xong liền tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống tấm thảm trắng bên giường.

Trong điện thoại vang lên giọng nói sốt ruột của Nguyễn Hàng----

"Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi, bệnh viện Thánh Tâm bị người ta bao vây rồi."

Tống Á Hiên sửng sốt, còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, vừa định nói gì đó đã bị Nguyễn Hàng dứt khoát ngắt lời, kể rõ nguyên nhân: "Chính là bệnh viện Thánh Tâm chỗ bác sĩ Trương Chân Nguyên ở ấy."

Tống Á Hiên vô thức a một tiếng, bật cười trước thông tin này.

"Anh đã liên lạc với Mã Gia Kỳ chưa?"

"Mã tiên sinh đưa một vị tiên sinh họ Đinh nhập viện rồi, giờ đang ở trong Thánh Tâm. Cũng bị...bị bao vây luôn rồi."

Nguyễn Hàng nói tới đây có vẻ như rất bất đắc dĩ, giọng điệu buồn phiền: "Không thì tôi cũng chẳng cần hỏi ngài nên làm sao."

Tống Á Hiên hắng giọng, cười thầm.

Dù sao thì bệnh viện Thánh Tâm là địa bàn của Trương Chân Nguyên, mà Trương Chân Nguyên lại là bạn tốt của Mã Gia Kỳ. Bị bao vây trong bệnh viện của Trương Chân Nguyên, chỉ có Mã Gia Kỳ biết rõ.

Tống Á Hiên nghiêng đầu kẹp điện thoại, chống người dậy cầm áo choàng tắm bọc mình lại, ngâm trong bồn tắm đã lạnh ngắt.

Cái lạnh thấu xương khiến mạch não của anh trở nên linh hoạt hơn, anh hắng giọng nói tiếp: "Nếu không liên lạc được với Mã Gia Kỳ, thì để bọn Cách Tách làm đi, việc chuyên nghiệp để cho người có chuyên môn làm----Anh, tới đón tôi." Tống Á Hiên nhắm mắt lại một lúc, cưỡng ép bản thân quên đi mớ hỗn độn của Lưu Diệu Văn, nói tiếp: "Chuyện trong viện không cần chúng ta ra tay, chúng ta cũng không thể một tay che trời, đi quản việc nhà người ta, đi điều tra lý do bọn họ bị bao vây."

Nói đến đây, Tống Á Hiên cười khẽ----

"So với cứu người thì tôi tò mò nguyên do hơn, nếu Mã Gia Kỳ cần tôi cứu, thì anh ấy nên vứt quách cái chức thủ lĩnh Hoa Sát cho rồi, để tôi làm."

Nguyễn Hàng phì cười, Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thu dọn mọi thứ.

Tình huống hiện tại với anh là nỗi ô nhục, đương nhiên anh sẽ không để cho người thứ ba trông thấy cảnh này.

Anh phải tranh thủ dọn dẹp trước khi Nguyễn Hàng đến mới được.

***

Cuộc bao vây này đối với mọi người trong bệnh viện Thánh Tâm mà nói là tai bay vạ gió.

Trương Chân Nguyên đứng ở góc cửa sổ vén rèm lên, nghiêng đầu nhìn đám người trông thì như đang tản bộ thực chất là đang theo dõi, không khỏi nheo mắt lại.

"Nếu tôi không nhìn lầm, bên dưới có ít nhất mười mấy người đang theo dõi, tòa nhà đối diện còn có bắn tỉa." Trương Chân Nguyên nói xong, ngoảnh lại nhìn hắn, "Tôi nghĩ không ra, ngoài anh, có gì đáng để chúng làm to chuyện như vậy."

Mã Gia Kỳ ngồi sau bàn làm việc của Trương Chân Nguyên xoay bút nghiêng đầu nhìn y, nghe vậy liền mỉm cười, nhưng không nhìn ra tâm tình thản nhiên vui vẻ hay tức giận: "Như nào lại tùy tiện nói xấu tôi thế? Nhỡ đâu là bệnh viện Thánh Tâm thờ nhiều vị Phật lớn thì sao?"

Mã Gia Kỳ híp mắt cười với y: "Người mạnh hơn tôi đâu phải không có, sao có thể nói thẳng ra là vì tôi được?"

Trương Chân Nguyên nhướng mày: "Miệng lưỡi trơn tru, anh lúc nào cũng có lý do thoái thác hết."

Vẻ mặt Mã Gia Kỳ ôn hòa, nhìn chậu cây xanh bày trên bàn, chẳng thèm phủ nhận.

"Mà này, bông hồng nhỏ kia của anh gây mê Lục Tuế rồi bỏ trốn làm tôi ngạc nhiên phết, người vừa yếu vừa bệnh mà gan to nhỉ." Trương Chân Nguyên ngồi đối diện hắn chậc lưỡi, "Không ngờ anh ta có thể làm ra loại chuyện này, ghê gớm thật."

Mã Gia Kỳ liếc nhìn y, hiếm khi tốt tính mà nhắc đến chuyện của Đinh Trình Hâm với Trương Chân Nguyên, "Hồi thiếu niên thân thể em ấy rất tốt----ít nhất là hồi 14 tuổi vẫn còn rất tốt, hơn nữa em ấy thông minh, tài năng suất chúng. Tôi không tìm ra sát thủ nào xuất sắc hơn em ấy."

Khi nghe thấy từ "sát thủ", Trương Chân Nguyên ngừng lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên xác nhận lại: "Anh nói anh ta là sát thủ?"

"Đương nhiên," Mã Gia Kỳ cười khẽ, "Tôi lừa cậu làm gì." Mã Gia Kỳ nói tiếp: "Nếu như sức khỏe em ấy vẫn tốt như cũ, đến tôi cũng không phải đối thủ của em ấy."

"Unbelievable." Trương Chân Nguyên vỗ tay kinh ngạc: "Lúc tôi kiểm tra sức khỏe của Đinh Trình Hâm, thể trạng cơ thể nát bét luôn."

"Cơ thể của em ấy là sau này mới đi xuống." Mã Gia Kỳ ngước mắt chăm chú nhìn lá cây đang đong đưa, giống như hồi tưởng lại, "Gặp lại em ấy là lúc tôi 17 tuổi, toàn thân là mùi hoa hồng, cơ thể hoàn toàn vỡ nát." Nghĩ tới đây Mã Gia Kỳ cười nhẹ một tiếng, như là nghĩ tới cái gì đó thú vị: "Tôi nuôi em ấy rất lâu mới béo lên một chút."

Nói đến đây, Mã Gia Kỳ dừng lại, vẫn là nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Về sau em ấy bỏ trốn, khi ấy tôi vẫn chưa có thế lực, chỉ là tiểu thiếu gia của Mã gia, chẳng ai đem cảm xúc của tôi vào mắt, dĩ nhiên cũng sẽ không làm lớn chuyện đi bắt em ấy quay về."

Trương Chân Nguyên nghe vậy liếc qua hắn một cái, cũng không cắt ngang mạch suy nghĩ của Mã Gia Kỳ.

Bởi vì y nhìn thấy nắm đấm run rẩy của Mã Gia Kỳ.

Thực ra chẳng có gì khó hiểu cả, y là bạn tốt lâu năm của Mã Gia Kỳ nên đương nhiên biết hắn ta có một người mà hắn đã chấp niệm nhiều năm, càng rõ tính cách Mã Gia Kỳ ra sao. Thật lòng, bọn họ chẳng phải người tốt đẹp gì.

Những người sống ở thành phố Ruth đều không phải người tốt.

Đây là thế giới của những kẻ ác tha hồ vui chơi, những chú thỏ trắng bé nhỏ kia không có chỗ đứng ở đây.

Đó là lý do mà sự tồn tại của Đinh Trình Hâm giống như một ngoại lệ.

Anh ta có sự ngây thơ trong sáng như trẻ nhỏ, những cũng xấu xa như một đứa trẻ hư.

Không phải y chưa từng nghe qua về chiến tích của Đinh Trình Hâm. Được biết đến như là con dao hai lưỡi trong hắc bang, anh ta đa mưu túc trí, cũng là điểm yếu trí mạng. Anh ta không có bất kỳ lòng trung thành hay tín ngưỡng nào, anh ta chưa từng thực sự vì tổ chức mà suy xét điều gì. Anh ta có thể không chút ngần ngại giúp đỡ một bang nhóm làm những việc tàn ác tiêu diệt cả gia đình người khác, nhưng giây sau vì để sóng sót anh cũng có thể thẳng tay chọn cách phá hủy bang nhóm đó.

Mà điều đáng sợ nhất là, cái người cực kỳ thông minh này không có cảm xúc, có nghĩa là anh ta ngay cả điểm mấu chốt để phân biệt thiện ác cũng không biết.

Anh ta chỉ chọn làm những việc có lợi nhất cho bản thân.

Cho nên, anh đã tiêm thuốc vào người Lục Tuế mà không tính toán liều lượng, chỉ vì Lục Tuế là chướng ngại vật trên con đường trốn thoát của anh.

May mà Lục Tuế mạng lớn, loại thuốc tiêm vào người không phải loại gây chết người.

Có điều, chuyện này vẫn là đừng cho tiểu Lục Tuế biết thì tốt hơn.

Hiện giờ, anh ta chỉ dựa vào đầu óc của bản thân, bị người ta nhốt trong lồng, chỉ nhờ vào chủ ý nảy ra liền có thể làm toàn bộ cục diện cả thành phố Ruth đảo loạn. Trương Chân Nguyên không thể mường tưởng nổi nếu thân thủ anh ta vẫn tốt thì sẽ như thế nào.

Thủ đoạn tàn nhẫn, thân thủ nhanh nhẹn, không hề bận lòng, và không hề có tình cảm.

Là kẻ trời sinh trở thành sát thủ.

Trương Chân Nguyên quay đầu nhìn Mã Gia Kỳ, khẽ thở dài.

Bây giờ, bông hồng nhỏ độc ác lại ngây thơ kia đang yên ổn ngủ trong phòng bệnh riêng. Mã Gia Kỳ ra tay không hề thương tiếc, bông hồng bị "giày vò" đến nhập viện cũng sẽ không khiến người ta ngạc nhiên. Nhưng Trương Chân Nguyên nhận ra, Đinh Trình Hâm là chấp niệm của hắn ta, không phải yêu.

Hắn chỉ là một thượng vị giả đang hưởng thụ cảm giác được kiểm soát con mồi trong tay.

Không có tình yêu.

Càng không có thương tiếc.

Còn sự dịu dàng giả tạo bao quanh hắn ta như một chiếc mặt nạ thì càng không thể tin. Vọng tưởng rằng hắn sẽ thương hương tiếc ngọc, quý trọng ai đó, thà rằng cầu nguyện hắn "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật"* thử xem.

(*)câu này vốn là lời dạy của đạo Phật, cho rằng kẻ gây ra tội ác nếu quyết tâm hối cải ắt sẽ trở thành người lương thiện.

Vì thế bông hông nhỏ bị hắn lăn qua lăn lại đến nỗi phát sốt nhập viện, Trương Chân Nguyên một chút cũng không bất ngờ.

"Hệ thống liên lạc bên ngoài cũng bị chặt đứt rồi." Cuối cùng Trương Chân Nguyên vẫn phá vỡ sự yên tĩnh, "Anh tính sao?"

"Chơi cùng bọn họ thôi." Vẻ mặt Mã Gia Kỳ ôn nhu cười với Trương Chân Nguyên, dáng vẻ như kể chuyện cười, "Cậu không muốn xem vở kịch hay sao?"

"Thật lòng thì không." Trương Chân Nguyên đáp: "So ra tôi vẫn thích ở lại phòng thí nghiệm với Bùi Trúc hơn. Cơ mà cũng không ngoài ra được, tiểu Trúc tử vẫn đang trong phòng bệnh trông nom Đinh Trình Hâm, chắc là không việc gì."

Lời này không sai, Trương Chân Nguyên là một kẻ cuồng nghiên cứu, Mã Gia Kỳ nghĩ không ra, ngoại trừ Bùi Trúc còn việc gì khác có thể khơi dậy niềm hứng thú của y.

Nghĩ vậy, Mã Gia Kỳ cười nhạt, hơi khom người, tay trái làm động tác chào của một quý ông lịch lãm: "Hẳn là một tiết mục hay ho, ngài Trương, xin hãy đón xem."

"Vậy tôi sẽ chờ xem."

***

Thực ra Đinh Trình Hâm đã tỉnh từ lâu.

Anh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiếng bước chân ngoài phòng bệnh hỗn loạn, nghe như thể các bác sĩ đang chạy hết sức để cứu chữa cho bệnh nhân.

Nhưng Đinh Trình Hâm vẫn nhạy bén nhận ra sự bất thường----Đây không phải sự hỗn loạn của trường hợp khẩn cấp cần cấp cứu

Từ trước đến nay, anh đã gặp qua là nhớ, sức khỏe vẫn luôn không tốt, cũng từng nhập viện, cũng từng được cấp cứu.

Tiếng ồn này không phải do cấp cứu tạo thành.

Trong công tác cứu người các bác sĩ luôn phải có trật tự lề lối, tuy khẩn cấp nhưng phải phân công nhiệm vụ rõ ràng, kèm theo tiếng chói tai của bánh xe lăn ma xát với sàn nhà.

Nhưng hiện tại bên ngoài chỉ có tiếng bước chân rối loạn.

Có chuyện.

Đinh Trình Hâm bất lực thở dài, vẫn là giả bộ bất tỉnh đi, chiêu hữu dụng nhất.

Ít ra hiện tại ở đây, một người bệnh hôn mê bất tỉnh đối với bất cứ ai đều là gánh nặng, sẽ không làm người ta để ý----Trừ khi có người muốn uy hiếp bệnh viện, thế thì tất cả người trong viện đều là một mạng người, xem như có giá trị.

Chỉ có điều, nếu như là uy hiếp bệnh viện thật tình thế so với hiện tại càng hỗn loạn hơn, hoặc yên lặng hơn----Con tin hoặc là bị khống chế, đang trong quá trình bị khống chế, không thể nào có tiếng động giống chạy như giờ.

Càng giống...

Truy sát

hơn.

Đinh Trình Hâm thông minh, anh biết dưới tình huống bây giờ nếu anh tùy tiện đi ra chính là tìm chết. Hơn nữa bản thân anh nhập viện, chắc chắn Mã Gia Kỳ sẽ phái người qua đây ở cùng anh.

Anh cũng không quên bởi vì sao mình bị lăn qua lăn lại thảm như vậy. Chạy trốn rồi bị bắt quay về, Mã Gia Kỳ sẽ không bỏ mặc Đinh Trình Hâm ở lại phòng bệnh.

Mà suy nghĩ ấy được chứng thật ngay sau khi anh trông thấy một xấp tài liệu về y học đặt trên bàn cạnh giường bệnh.

Ngoại trừ Trương Chân Nguyên thích y học ra thì còn Bùi Trúc, mà tài liệu trên mặt bàn mặc dù Đinh Trình Hâm xem không hiểu lắm nhưng có thể nhìn ra được, mấy cái này đều là tư liệu tham khảo sơ cấp của y học, căn bản không phải của Trương Chân Nguyên.

Bùi Trúc đang trông nom anh----đúng hơn là, giám sát anh.

Đáng tiếc, bên ngoài vô cùng rối ren, Bùi Trúc cũng không có trong phòng.

Có lẽ bị người ta bao vây bên ngoài rồi.

Như thể vô tình chứng minh tất cả phỏng đoán của Đinh Trình Hâm, qua khung cửa kính mờ có hai đội bỗng dừng ở cửa, đội trưởng đội dẫn đầu bực tức nói: "Vẫn chưa tìm thấy người sao? Đến lúc tin tức chúng ta bao bây bệnh viện truyền tới sở cảnh sát thì chúng ta nhất định phải rút quân!"

Có người đáp lại hắn: "Sao phải rút! Đám cảnh sát ngu ngốc ấy có gì phải sợ! Bệnh viện đông người, bệnh nhân, y tá, bác sĩ, người nhà, chỉ cần cải trang một chút là có thể trà trộn vào đó rồi. Ả đàn bà kia thật xảo quyệt, xem tôi tìm thấy ả rồi có giết ả không."

Thủ lĩnh liếc mắt xem thường hắn, cổ quái nói: "Đó là, sát thủ cao cấp trong 14 lá bài của Watcher, dĩ nhiên không phải kẻ đần độn, kẻ đần là chúng ta, không tìm được người chỉ có thể phong tỏa bệnh viện."

"Vẫn còn một cách." Người nọ đáp: "Đem người tập trung lại một chỗ, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."

"Người thực vật với hôn mê thì sao?"

"Nếu như là nhập viện từ trước thì cử người theo dõi, nếu không chắc thì giết." Người nọ nói xong thì dừng lại một chút: "Người ở khu vip không cần quá cứng nhắc, nhỡ đâu lại là vị nào không nên dây vào."

Giết được thì tốt.

Đinh Trình Hâm mỉm cười ngồi dậy----Không giả bộ nổi rồi.

Đinh Trình Hâm ngước mắt nhìn người ngoài cửa sổ, đầu óc không tỉnh táo, cơ thể liên tục phát sốt mãi mới hạ nhiệt, chợt thấy tấm rèm bên cửa sổ có chỗ không đúng.

Tuy Mã Gia Kỳ không hài lòng với hành vi bỏ trốn của anh, nhưng hắn đối với Đinh Trình Hâm khá tốt----Trong ấn tượng của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ luôn cười, cũng rất săn sóc anh, cho nên việc Mã Gia Kỳ sắp xếp cho anh ở phòng vip cũng chẳng bất ngờ.

Nói trắng ra bệnh viện Thánh Tâm là một bệnh viện tư nhân cao cấp, người bên trong có tiền có thế không ít, có kiểu phòng bệnh vip bài trí sang trọng cũng chẳng kỳ lạ.

Vì thế Đinh Trình Hâm có hơi ngạc nhiên khi nhận ra được có người núp sau tấm rèm cửa.

Song, Đinh Trình Hâm nhạy bén, cẩn thận ngẫm lại tìm ra lý do.

Danh tính bên ngoài của Mã Gia Kỳ là tiểu thiếu gia nhà họ Mã, có quyền có thế nhưng không có tiếng nói. Thẳng ra hắn chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi hưởng lạc.

Sau khi ông nội qua đời, Mã Gia Kỳ bị xa lánh, Mã gia hiện tại nằm trong tay anh họ của Mã Gia Kỳ. Ba của Mã Gia Kỳ tức giận vì Mã Gia Kỳ không tranh không đoạt, lúc đầu ba mẹ hắn liên hôn vì họ cần một công cụ để tranh quyền. Sau khi hạ sinh Mã Gia Thành và Mã Gia Kỳ, mẹ hắn đã mang Mã Gia Thành ra nước ngoài định cư. Mã Gia Kỳ bị ba hắn giữ ở lại, biến thành công cụ tranh đoạt quyền lực. May mà có ông bà nội thương yêu hắn, trái lại không để hắn phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Nhưng cũng vì được chiều chuộng quá mức, làm cho cuộc sống của hắn trước năm 11 tuổi qua đi một cách vô ưu vô lự, Mã Gia Kỳ cũng không để ý tới quyền thừa kế nhà họ Mã. Cuối cùng, anh họ hắn hưởng lợi, trở thành người đứng đầu Mã gia. Mặc dù mọi người đều nói Mã Gia Kỳ là người thừa kế nhà họ Mã, nhưng sau cùng chẳng ai cho rằng hắn thực sự có thể nắm chắc được Mã gia.

Mà "Hoa Sát" xem như là lớp áo lót của hắn, không ai hay hắn chính là R.rugosa, Mã Gia Kỳ cũng không thể gióng trống khua chiêng mà đòi hỏi bao nhiêu vệ sĩ, tính ra hắn chỉ là một tên thiếu gia có quan hệ không tốt với Mã gia, không được người nhà coi trọng.

Đinh Trình Hâm cơ hồ có thể đoán ra trường hợp này.

Chỉ có một nơi mà chăm sóc sự yếu kém được bảo vệ nghiêm ngặt trong khu vip----Và đó là nơi này.

Dẫu sao, một mình Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm đã vô phương chống cự, huống chi còn có Trương Chân Nguyên và Bùi Trúc ở đây.

Bùi Trúc tuổi nhỏ nhưng là sát thủ hàng đầu của Hoa Sát, lần đó là Lục Tuế không đề phòng anh, cho nên Đinh Trình Hâm mới dễ dàng thực hiện được.

Hiện giờ, Đinh Trình Hâm đối với mấy người họ coi như là đã có tiền án mang theo, đương nhiên anh sẽ không còn trốn thoát dễ dàng như trước.

Vì thế nên Đinh Trình Hâm còn muốn bỏ trốn cũng rất khó khăn.

Đinh Trình Hâm khẽ thở dài, chớp chớp mắt nhìn tấm rèm cửa. Mắt thấy không trốn được nữa, người phía sau rèm dứt khoát xoay người bước ra, trên tay vẫn cầm con dao phẫu thuật.

Đinh Trình Hâm thấy thế, nở nụ cười.

Trốn sau tấm rèm là một người phụ nữ đeo khẩu trang trắng, mặc áo khoác trắng, tóc được búi cao đơn giản. Ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây là một vị bác sĩ hết sức bình thường.

Nhưng trên mặt cô ta có một vết sẹo đáng sợ, từ đuôi lông mày thẳng vào trong khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng.

----Một người quen cũ. Đinh Trình Hâm nghĩ.

Người phụ nữ trông thấy Đinh Trình Hâm không hề kinh ngạc, chỉ cười lạnh nói: "Không ngờ lại gặp anh ở đây."

"Hearts K."

Hoa hồng nghiêng đầu cười với cô, híp mắt khẽ nói: "Đã lâu không gặp, Plum Bossom J." Đinh Trình Hâm chỉ vào đám người hỗn loạn bên ngoài, giả bộ sửng sốt: "Bọn không phải là tới bắt cô đấy chứ?"

Cao Mẫn - mật danh là Plus Bossom J có chút tức cười----Cô ta không tin Đinh Trình Hâm không đoán ra.

Anh ta chính là Hearts K.

Là người đã phản bội Watcher nhiều năm trước, và là sát thủ có năng lực đáng gờm trong 14 sát thủ cao cấp của Watcher.

Nếu như không phải do cơ thể bị hủy hoại, Watcher cũng sẽ không yên lòng mà để cho anh ta sống sót bao năm như thế.

Hơn nữa, Watcher không thể giết anh ta.

Nhưng Watcher không lúc nào là không muốn bắt được anh ta.

Đinh Trình Hâm rõ ràng cũng biết điểm này, anh nhẹ nhàng giơ hai tay lên, ôn nhu nói: "Không định trói tôi lại tranh công sao?"

Cao Mẫn nheo mắt, nghiến răng không nói.

Cô ta đương nhiên muốn.

Nhưng không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top