Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ngày hè khá kỳ lạ.

Chẳng hạn như, thời điểm khởi hành trời vẫn quang đãng khô ráo, nhưng chỉ trong chớp mắt liền đổ cơn mưa rào, đến cả cửa xe cũng bị bao phủ một lớp sương mỏng.

Mưa hơi lớn, khiến tình hình giao thông có dấu hiệu ùn tắc.

Mã Gia Kỳ vươn tay lặng lẽ đóng kín cửa sổ, trong chốc lát, tiếng mưa rơi nện vào cửa kính bao trùm trong xe, làm con người ta cảm thấy thư thái.

Lúc này, điện thoại vang lên hai tiếng 'leng keng', ở trong xe đang yên tĩnh có phần chói tai.

Mã Gia Kỳ cụp mắt nhìn bông hồng đang gối lên đùi mình vẫn chưa bị đánh thức, hắn mở điện thoại đặt bên chân, hắng giọng đè thấp thanh âm: "Chỉnh điều hòa cao lên chút."

Cách Tang đang lái xe nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, thở dài rồi tăng nhiệt độ lên.

Mã Gia Kỳ cầm điện thoại lên nhìn qua, là Lục Tuế tạo một nhóm mới trong phần mềm và gửi tin nhắn vào trong đó.

Phần mềm này được Cách Tang và thuộc hạ của anh cùng nhau nghiên cứu phát triển, nhằm để bọn họ liên lạc qua mạng sẽ không bị theo dõi.

Lục Tuế chỉ gửi hai bức ảnh, thoạt nhìn giống như chụp trộm, người bị chụp là Nghiêm Hạo Tường.

Hắn đang ngồi trong một cửa hàng thời trang cao cấp, mặc một bộ vest đen, tay cầm chiếc ly dáng tròn uống nước nhưng trông rất cao quý, khí thế bức người.

Trương Chân Nguyên trả lời bằng một icon kinh ngạc.

Nói cho cùng, Lục Tuế chỉ là đứa trẻ, dùng từ có chút thích thú.

[Khắp Trời Đầy Sao (Lục Tuế): Xin chào Nghiêm tổng, Nghiêm tổng, lão nô tới trễ!]

[Dạ Lý Hương (Diệp Lai): ?]

[Khắp Trời Đầy Sao (Lục Tuế): Ai mà ngờ Tường ca của em ngày thường toàn mặc đồ giản dị, diện vest lên lại đẹp trai thí mồ dư làyyy, em sắp cong tới nơi rồi á.]

[Diên Vĩ (Tô Cửu): Tiểu Lục Tuế em ba hoa thế, coi chừng Tường ca của em uýnh em đó.]

[Khắp Trời Đầy Sao (Lục Tuế): Chị Tô Cửu xin đừng đổ thêm dầu vào lửa huhuhuhuhuhuhu, Tường ca của em thương em lắm sẽ không uýnh em đâu.]

[Phong Linh Thảo (Nghiêm Hạo Tường): Em đừng nói nhảm nữa.]

[Khắp Trời Đầy Sao (Lục Tuế): My bro, bro duy nhất của em, kẻ hèn mọn này xin được hầu hạ lão nhân gia ngài tham dự yến tiệc!]

Trương Chân Nguyên lại gửi qua một icon kinh ngạc.

Mã Gia Kỳ chỉ yên lặng xem, không lên tiếng cắt ngang giây phút vui vẻ hiếm có của mấy người này.

Hắn trượt màn hình điện thoại xuống, bật chế độ im lặng.

Những giọt mưa nặng hạt rơi trên cửa kính xe. Xe chạy chậm rãi, nhưng đích đến không phải núi Vân Hàm ở vùng ngoại ô, mà là bán đảo Tây Sơn của Tống Á Hiên.

----Tóc của bông hồng hơi dài.

Mã Gia Kỳ nghĩ thầm.

Tóc Đinh Trình Hâm đã rất lâu không cắt rồi, trước khi đi được nhà tạo mẫu chăm chút và uốn xoăn lọn nhỏ giống như cánh hoa hồng, sờ vào rất thích.

Mã Gia Kỳ nghĩ vậy cũng không thèm khách khí, hắn trực tiếp giơ tay dụi dụi cái đầu đang gối trên đùi mình, bông hồng khó chịu động đậy, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Anh cuộn tròn ở ghế sau, trông có vẻ rất dễ bị ức hiếp.

Mã Gia Kỳ cúi đầu ngắm nhìn anh, suy nghĩ phiêu đãng xa vời.

Đêm nay, hắn và Đinh Trình Hâm sẽ đi lên núi Vân Hàm, tham dự tiệc đính hôn của thiên kim Sở Tự nhà họ Sở.

Có điều, trước đó hắn muốn đi gặp Tống Á Hiên đã.

Bề ngoài, Mã Gia Kỳ là người không có quyền lực thực sự của Mã gia, Tống Á Hiên là Tổng Giám đốc nắm hết quyền hành ở Lăng Long, hai người họ đều nhận được thiệp mời thật ra chẳng khiến Mã Gia Kỳ bất ngờ.

Bất ngờ ở chỗ Tống Á Hiên không tự mình đi, thậm chí không cho em trai của anh Lưu Diệu Văn đi.

Anh chỉ kêu trợ lý riêng Nguyễn Hàng đem thiệp mời giao cho Mã Gia Kỳ, nhờ hắn tìm ai đó thay thế người của Lăng Long có mặt tại buổi tiệc.

Nghiêm Hạo Tương lấy tư cách là thân thích xa của Tống gia, phó tổng Lăng Long - Tống An Ninh thay Tống Á Hiên đi, Lục Tuế làm trợ lý trên danh nghĩa tới cùng hắn.

Mà bản thân Tống Á Hiên anh lại giống như người vô hình không có cảm giác tồn tại, ẩn mình và biến mất vào thế giới mà lẽ ra Mã Gia Kỳ phải ở đó.

Mặc dù đối với Mã Gia Kỳ, việc đổi từ Tống Á Hiên thành Nghiêm Hạo Tường cùng hắn đi vào trang viên không có ảnh hưởng gì, thậm chí là càng có lợi với hắn nếu như phát sinh tình huống khẩn cấp. Dẫu sao sự ăn ý mà Nghiêm Hạo Tường tích lũy được từ việc thực hiện nhiệm vụ trong nhiều năm, sẽ thuận lợi hơn là cùng với Tống Á Hiên khi đối mặt với bất cứ tình huống nào.

Nhưng hắn vẫn phải đi thăm Tống Á Hiên một chuyến.

Mưa rơi có xu hướng nặng hạt hơn.

Khi chiếc xe chạy tới tòa tháp đôi thì đã bị chặn hoàn toàn.

Cách Tang sốt ruột cào đầu, đánh tay lái cho xe dừng vào bãi đỗ cạnh tòa tháp đôi.

"R.rugosa..." Cách Tang quay đầu gọi, bị Mã Gia Kỳ trừng mắt nhìn liền nghẹn họng, hạ giọng xuống nói: "Mã ca, chúng ta ở đây đợi một lúc đi, tắc quá."

Mã Gia Kỳ gật đầu, không nói gì thêm. An tĩnh tìm tư thế thoải mái ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cách Tang cũng tự nhiên lấy điện thoại ra xử lý tin nhắn thuộc hạ gửi đến.

Tiếng gõ bất ngờ đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên ắng hiếm có này.

"Cốc, cốc, cốc."

Rất chậm, rất nhẹ, có thể nói là không gấp không vội gõ lên cửa kính.

Đinh Trình Hâm bị tiếng gõ làm tỉnh ngủ, khịt mũi khó chịu, mơ mơ màng màng chống người ngồi dậy, híp mắt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Mã Gia Kỳ thuận tay ôm eo Đinh Trình Hâm kéo anh ngồi vững, hắn quay qua nhìn thử, chợt sững người.

Là Tống Á Hiên.

Hắn đã rất lâu không gặp Tống Á Hiên rồi.

Anh mặc bộ vest màu đen, cầm chiếc ô cũng màu đen, đứng ở trước cửa ghế sau xe lẳng lặng nhìn Mã Gia Kỳ, một thân ăn mặc kỹ lưỡng, tưởng chừng như tinh tế đến từng sợi tóc.

Nhưng Mã Gia Kỳ lại cảm thấy anh rất không ổn một cách kỳ quái.

Cực kỳ không ổn.

Qua màn mưa dày đặc, Mã Gia Kỳ cảm nhận được anh đang run rẩy.

Đinh Trình Hâm tò mò ló đầu ra quan sát Tống Á Hiên, mặc dù anh đã biết tới sự tồn tại của Tống Á Hiên nhưng đây mới là lần đầu tiên chạm mặt----Là một người rất xinh đẹp.

Không hiểu sao bông hồng rất có thiện cảm với Tống Á Hiên, anh thò tay kéo kéo góc áo Mã Gia Kỳ, ra hiệu hắn đến bên này, nhường chỗ cho Tống Á Hiên.

Mã Gia Kỳ cười dịu dàng, gật đầu, vừa định dịch sang bên thì dư quang thoáng thấy ngón tay Tống Á Hiên phủ lên cửa xe, cách một lớp cửa kính và màn mưa nặng nề hô lên một tiếng----

"Anh."

Thanh âm rất nhẹ, gần như chìm trong màn mưa dày đặc----Nhưng Mã Gia Kỳ vẫn nghe thấy.

Thanh âm đó giống như tiếng kêu gào của một người mệt mỏi, lại giống như tiếng khóc thầm lặng.

Mã Gia Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên vẫn nhìn Mã Gia Kỳ như thế, thậm chí còn mỉm cười ôn hòa khi bắt gặp ánh mắt của Mã Gia Kỳ, như thể tiếng gọi vừa rồi chỉ là ảo giác của Mã Gia Kỳ.

Nhưng hắn cảm nhận được Tống Á Hiên sắp sụp đổ rồi----giống như con búp bê vải rách nát, vỡ vụn và tiêu tán.

Mã Gia Kỳ từ từ thu lại ý cười treo trên môi quanh năm suốt tháng.

Hắn nhìn Tống Á Hiên bằng ánh mắt sâu thẳm rồi bỗng mở cửa xe----

"Á Hiên." Mã Gia Kỳ chớp mắt, mỉm cười dịu dàng với anh, nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh đi, "Sao em lại ở đây?"

"Mã ca." Tống Á Hiên mỉm cười gật đầu một cách bình thường, gập ô lại rồi bước lên xe, rầu rĩ cười hai tiếng nói: "Em đến đây bàn chuyện làm ăn, không ngờ lại trông thấy xe anh đỗ ở bên này."

Mã Gia Kỳ chỉ im lặng đánh giá anh, không phản bác, cũng không nói chuyện, ngay cả ý cười ôn hòa mà hắn sớm đã quen thuộc cũng lười phô ra.

Tống Á Hiên cười gượng nhìn Mã Gia Kỳ, cảm thấy bản thân đã bị nhìn thấu rồi.

"Mã ca." Dường như cuối cùng đã thỏa hiệp, Tống Á Hiên cụp mắt, cười khổ nói: "Em không sao thật mà, chỉ là gần đây tâm tình không tốt, hơn nữa tập đoàn Tống thị có một số chuyện, em còn phải bận rộn phía Lăng Long, mình em làm không xuể."

Mã Gia Kỳ nhìn anh không chớp mắt, nửa ngày sau mới khẽ 'ồ' một tiếng, nghiêng đầu ung dung cầm lấy tay Đinh Trình Hâm. Bông hồng ngơ ngác, giương mắt nhìn hắn nhưng Mã Gia Kỳ không để ý tới suy nghĩ của bông hồng nhỏ, hắn chỉ yên lặng nắm lấy bàn tay bông hồng.

Hắn rũ mắt nhìn những ngon tay bị mình chơi đùa, qua một lúc mới cười nói: "Nếu thế," Mã Gia Kỳ nhướng mi, tự tiếu phi tiếu: "Có việc thì gọi Tô Cửu với Cách Tang, anh không mang họ vào trang viên."

"Vâng." Tống Á Hiên thuận theo đồng ý.

Mã Gia Kỳ không có ý định kết thúc chủ đề câu chuyện mà nhìn chăm chú vào mắt Tống Á Hiên, cười nhẹ nói: "Mặc dù Tống thị và Lăng Long đều do em làm chủ, nhưng dù sao cũng là hai công ty, em không cần bận rộn tới thế. Nếu thấy không ổn có thể kêu Diệu Văn tới giúp, đã trưởng thành rồi cũng nên tới hỗ trợ một chút."

"Không sao." Dáng vẻ tươi cười của Tống Á Hiên không đổi, "Em ấy lăn lộn trong giới giải trí cũng bận lắm, chỗ của em không cần em ấy phải bận tâm."

"Em vẫn còn chiều chuộng nó." Mã Gia Kỳ giễu cợt, không nói thêm chuyện khác: "Anh ở trong trang viên sẽ không lo được cho em, có việc thì gọi Cách Tang."

Cách Tang ngồi ở ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu cười với Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên im lặng gật đầu, mở cửa xe bung dù, ngoảnh đầu khẽ cười nói: "Em nhớ rồi, Mã ca anh yên tâm."

Mã Gia Kỳ cúi đầu ấn viên trân châu treo trên cổ tay vào lòng bàn tay, không nói chuyện.

"Tạm biệt." Đinh Trình Hâm ở một bên chớp chớp mắt, thấy Mã Gia Kỳ cụp mắt xuống không đáp lại, liền nhẹ giọng dặn dò: "Mưa lớn đó, nhớ kêu dì nấu cho em trà gừng nhé."

Tống Á Hiên cười cười, gật đầu thưa, rồi quay người bước vào trong màn mưa thấu trời.

"Cách Tang." Không biết đã qua bao lâu, Mã Gia Kỳ chợt ngẩng đầu gọi Cách Tang, nét cười ngày càng đậm, dán mắt nhìn về phía Tống Á Hiên đi xa, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ chưa từng có: "Điều tra xem, Tống Á Hiên có vấn đề."

"Tập đoàn Tống thị hay Lăng Long?"

"Tất cả." Mã Gia Kỳ run lên, hắn nâng mắt nhìn, nét cười vẫn như cũ, thong thả nhả từng chữ: "Bao gồm cả Lưu Diệu Văn, và mọi đối tác làm ăn của Tống Á Hiên mới đây."

"Vâng." Cách Tang không chút thắc mắc, khởi động xe chuyển hướng đi về phía núi Vân Hàm.

Mã Gia Kỳ vươn tay ôm eo bông hồng ở bên vẫn ngơ ngác, chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra. Hắn tựa vào bờ vai anh hít thở thật sâu, ngửi thấy hương hoa hồng trên người Đinh Trình Hâm thì lửa giận đang mãnh liệt bốc lên trong lồng ngực mới xem như là dần lắng xuống.

Tống Á Hiên vụng về đóng cửa xe trước mặt tất cả mọi người, đưa lưng về phía mọi người lặng lẽ khóc.

Nhưng duy chỉ có trước mặt Mã Gia kỳ mới không cách nào nhịn được một tia tủi thân đó, để cho một vết nứt nhỏ nhất lọt qua.

Dù rằng anh che giấu rất tốt nhưng Mã Gia Kỳ vẫn nghe được----

Tiếng khóc thầm kia.

***

Mưa càng lúc càng nặng hạt, nền xi măng nhạt màu bị nhuộm thẫm, nước mưa và gió lạnh buốt làm tăng thêm sự rét mướt.

Bộ vest của Tống Á Hiên đã không còn ngăn được cái lạnh nữa, nhưng anh không cảm thấy gì. Anh đứng ở quảng trường, nhẹ nhàng giơ ô lên và ngẩng đầu nhìn màn hình quảng cáo to lớn trên tòa tháp đôi.

Màn hình LED đang quảng bá cho đêm hội vào 5 ngày sau. Loại hoạt động này luôn có những ngôi sao nổi tiếng tham dự, thế là anh liền trông thấy khuôn mặt mà gần nửa tháng nay mình chưa gặp.

Em ấy vẫn là em ấy, em ấy ở trên sân khấu hào quang bắn ra bốn phía, cả người mang theo hơi thở thiếu niên, phóng túng, chắc chắn là rất đẹp.

Thế nhưng phần xinh đẹp ấy lại giống như một bàn tay tàn nhẫn bóp nghẹt trái tim anh khiến anh nghẹt thở.

Anh ngửa đầu mỉm cười cay đắng.

"Ha..."

Anh không biết diễn tả cảm xúc của bản thân như thế nào.

Anh nên dứt khoát cắt đứt quan hệ với Lưu Diệu Văn, khiến em ấy từ nay về sau biến mất khỏi thế giới của anh mới đúng----Sao anh có thể để cho một nhân tố nguy hiểm ở bên cạnh mình chứ?

Nhưng anh đã không làm thế.

Anh ước gì Lưu Diệu Văn rời xa anh, rồi lại luôn mong chờ cậu quay về nhà.

Nếu như em ấy chịu về nhà với anh...

Tống Á Hiên dừng lại, anh trầm mặc vài giây rồi bỗng giơ tay tát bản thân một cái.

"Tống Á Hiên, mày đáng đời lắm."

Tống Á Hiên nở nụ cười chế giễu, nhưng anh cảm nhận được nỗi bi ai không thể giải thích bằng lời.

Chiến tranh lạnh giữa anh và Lưu Diệu Văn bắt đầu từ đêm hôm đó.

Tối ấy, anh rối rít xin lỗi Hạ Diễn Trí, kêu Nguyễn Hàng đưa Hạ Diễn Trí người bị Lưu Diệu Văn đánh cho bầm dập tới bệnh viện băng bó, còn anh thì đưa Lưu Diệu Văn về nhà.

Cả hai đều im lặng.

Lưu Diệu Văn chỉ thông qua kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt Tống Á Hiên mà chẳng có chút áy náy nào.

Cậu trêu đùa cún con trong lòng như thể chuyện chẳng có gì đang nói với tâm tình tương đối tốt. Giống như cố tình phớt lờ vậy, ánh mắt cậu chưa một lần chạm phải ánh mắt Tống Á Hiên trong kính chiếu hậu.

Xe đã đỗ ở trong sân rất lâu nhưng không ai chủ động xuống xe.

Tống Á Hiên ngồi ở ghế phó lái, bình tĩnh nhìn cậu qua gương xe.

À phải rồi, Tống Á Hiên xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, cuộc đời anh không cho phép anh yếu đuối hay mất bình tĩnh.

Nhưng hai tay anh vẫn hung hăng nắm lấy mép áo thể thao sáng màu của mình, buông ra rồi lại nắm chặt, giọng nói lạnh như băng, tựa như đang giễu cợt chính bản thân anh: "Lưu Diệu Văn, anh hình như chưa từng quen biết em."

Bàn tay trêu chọc cún con của Lưu Diệu Văn khựng lại.

Cậu nghe thấy Tống Á Hiên thở dài, như đang nghẹn ngào. Tim cậu lỡ nhịp, khi cậu hoang mang giương mắt nhìn thì Tống Á Hiên đã mở cửa bước xuống xe rồi.

"Anh." Lưu Diệu Văn thì thầm, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, ba bước gộp thành hai tiến lên bắt lấy cổ tay Tống Á Hiên vừa đi vào huyền quan biệt thự.

Tống Á Hiên như bị điện giật giãy ra, lại phát hiện tay Lưu Diệu Văn tựa như kìm sắt gắt gao túm chặt cổ tay anh, mảy may không thể thoát khỏi.

Đầu óc Tống Á Hiên ong ong, anh hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, vô thức lui về sau vài bước nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay Lưu Diệu Văn, ngược lại còn kéo theo Lưu Diệu Văn nghiêng ngả đi vào biệt thự.

Đại não của anh đang cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng cổ tay bị nắm lấy lại không khỏi run rẩy----cơ thể anh đang thay anh kháng cự lại sự tiếp xúc của Lưu Diệu Văn.

Trong biệt thự không có người khác.

Chưa nói tới sự sợ hãi, Tống Á Hiên cảm thấy anh có thể không hề muốn một mình ở chung phòng với Lưu Diệu Văn.

"Anh." Lưu Diệu Văn gục đầu, tay nắm cổ tay Tống Á Hiên vô thức nhéo nhéo, giọng điệu có phần đứt quãng: "Anh đừng như vậy mà."

"Anh làm sao?" Ngữ khí Tống Á Hiên nguội lạnh, làm như nghe thấy chuyện hề nào đó nhưng đôi tay run run đang bán đứng hiện tình của anh, "Anh chưa bảo em cuốn gói biến khỏi đây là anh nhân từ, em tưởng rằng em làm ra mấy chuyện này thì rất vẻ vang sao?"

Lưu Diệu Văn bị lời này làm cho sửng sốt, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tống Á Hiên vô tình giảm đi vài phần sức lực. Tống Á Hiên bắt lấy cơ hội liền mạnh mẽ vung tay Lưu Diệu Văn ra, cười lạnh nói: "Anh không đuổi em, nhưng chúng ta nên giữ khoảng cách đi, Lưu Diệu Văn, anh vẫn coi em là em trai, nhưng hai ta tốt nhất đừng phát sinh thêm tiếp xúc dư thừa nữa, em cũng đừng tới làm phiền Hạ Trí Diễn, mệnh ai người ấy sống tốt đi."

Cả người Lưu Diệu Văn ngốc lăng, cậu nhìn Tống Á Hiên chăm chú, nhìn được hồi lâu rồi thình lình nở nụ cười----

"Anh, anh đối xử với em như vậy là vì Hạ Diễn Trí?"

Lưu Diệu Văn tựa hồ trông thấy chuyện hết sức thú vị.

"Em với hắn cãi nhau thì em sai chỗ nào? Anh, anh biết không, em chính là muốn gặp hắn một lần đánh một lần."

Tống Á Hiên chỉ cảm thật cậu thật ngang ngạnh, anh chậm rãi lắc đầu, giận tím mặt----

"Lưu Diệu Văn, em điên thật rồi. Phải, em cho rằng em cùng hắn cãi nhau là không sai, vậy em ngủ với anh là đúng chắc? Anh nuôi em 13 năm!!! Coi như em trai ruột mà nuôi em 13 năm!!"

Tống Á Hiên tê tâm phế liệt, gào lên sự phẫn nộ và uất ức mà anh đã kìm chế mấy ngày nay.

Cả căn phòng thoáng chốc yên ắng trở lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề đan xen của hai người.
Lần đầu tiên Tống Á Hiên trở nên yếu đuối trước mặt Lưu Diệu Văn, anh chớp chớp mắt thu lại sự ướt át dâng trên khóe mắt, giọng điệu tràn đầy mệt mỏi và sụp đổ: "Lưu Diệu Văn, em có hiểu loạn luân là gì không?"

"Nhưng mà, Tống Á Hiên, chúng ta không chung huyết thống." Lưu Diệu Văn lạnh lùng gọi tên Tống Á Hiên, cũng là lần đầu cậu ở trước mặt anh dùng giọng điệu như thế gọi tên anh, thốt ra từng từ một: "Tống Á Hiên, anh nói cho em biết, giữa hai ta là loại loạn luân nào vậy?"

Tống Á Hiên quay lại nhìn cậu, chợt cảm thấy thiếu niên trước mặt thật xa lạ, như thể bản thân anh chưa từng thực sự quen biết cậu.

"Em điên thật rồi, Lưu Diệu Văn."

Anh suy sụp ngồi xổm xuống, vô thức ôm lấy cánh tay mình, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.

"Anh, em đối với anh chính là thứ tâm tư dơ bẩn đó." Lưu Diệu Văn quỳ xuống, nhếch khóe môi cười, tàn nhẫn nói với Tống Á Hiên, "Anh tưởng rằng chỉ mình em có những tâm tư dơ bẩn này với anh sao?"

Tống Á Hiên hốt hoảng ngẩng đầu nhìn cậu, trực giác nói cho anh biết, điều Lưu Diệu Văn sắp nói sẽ chẳng tốt lành gì, nhưng anh không kịp ngăn cậu lại, anh nghe thấy lời nói của Lưu Diệu Văn tựa như lời thì thầm của của ác ma----

"Anh đoán xem, sao Hạ Diễn Trí lại muốn đánh nhau với em?"

"Không thể nào!" Tống Á Hiên bất giác phản bác lại, thét lên: "Không thể nào!"

Thần sắc Lưu Diệu Văn bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

Cậu thản nhiên nhìn Tống Á Hiên, trong mắt cậu là sự lạnh lẽo mà Tống Á Hiên chưa từng thấy trước đây.

"Anh coi," Giọng nói cậu có phần chế nhạo, giống như đang nhạo báng sự nhút nhát của Tống Á Hiên, "anh đang sợ, sợ hắn thực sự thích anh." Lưu Diệu Văn nhướng mày, uể oải nói: "Nhưng biết sao giờ, anh ơi, hắn ghen tị với em chết đi được."

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, cảm thấy da đầu tê dại. Anh đại khái đoán được Lưu Diệu Văn đã nói gì với Hạ Diễn Trí.

Sắc mặt tái nhợt dõi theo Lưu Diệu Văn, nhưng Lưu Diệu Văn rất xấu xa, cậu hoàn toàn không có ý định buông tha Tống Á Hiên, cậu giơ tay lên ung dung đặt vào sau gáy Tống Á Hiên: "Anh biết không?" Lưu Diệu Văn cẩn thận vuốt ve gáy anh, ghé vào tai anh khe khẽ nỉ non: "Em để lại dấu vết ở đây," Lưu Diệu Văn nghiêng đầu, môi sắp chạm vào vành tai anh: "hắn trông thấy rồi."

Một tiếng 'đoành' lanh lảnh thẳng thừng xé rách sự hài hòa kỳ dị này.

Tống Á Hiên hung hăng tát Lưu Diệu Văn một phát, đứng lên, ngón tay run rẩy chỉ ra cửa, nghiến răng nói: "Cút."
———————————————————————-
Ý là truyện này có chương phải nạp vip mới coi được á😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top