Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Suỵt, yên lặng lắng nghe nào, trò chơi tử thần này dành cho bạn đấy."

Buổi sáng mùa thu, gió hiu hiu thổi, cái lạnh thấu xương giống như rơi vào hầm băng.

Ánh mắt tập trung vào đất nước M, Hàn Thành.

Rose Manor, ngày phong tỏa toàn bộ đầu tiên.

Sáng sớm trong trang viên náo nhiệt vô cùng. Trong tiếng cười nói vui vẻ, dòng chảy ngầm bắt đầu dâng trào, dường như ai cũng không để bụng chuyện tối qua.

Lúc Đinh Trình Hâm đến nhà ăn, đã có người ở đó ăn uống rồi, có hai người ngồi đối diện ngay cửa.

----Là Hoa Tưởng Dung và một người phụ nữ khác.

Đó là một người phụ nữ trông rất bình thường, không cho người ta loại cảm giác kinh diễm, trái lại rất hòa nhã an tĩnh, đến mức ở bên cạnh Hoa Tưởng Dung có chút vô hình.

Đinh Trình Hâm ngước mắt nhìn cô ta một cái, lông mi run run, sau đó lại cụp mắt xuống, chậm rãi đi về phía đàn dương cầm----Đó là công việc của một nghệ sĩ dương cầm, sớm tối hai bữa chơi một bản nhạc dương cầm.

Chẳng mấy chốc liền có người trông thấy anh. Giống như là một viên đá nho nhỏ rơi vào hồ nước trong, gợn lên những làn sóng nhẹ.

Có người ở sau lưng nhỏ giọng bán tán:

"Là cậu ta, chính là cậu ta đó."

"Uầy, thật đúng là nghệ sĩ dương cầm đó kìa."

"Tôi còn tưởng sau chuyện đêm qua, cậu ta không dám tới nữa đấy."

"Tôi thì nghĩ cậu ta không xuống giường nổi cơ, chả lẽ tiểu thiếu gia bỏ qua cho cậu ta?"

"Bỏ cái gì qua cơ, mù à? Không nhìn thấy dấu hôn trên cổ kia à?"

"Chậc chậc, lớn lên xinh đẹp ha, vẫn là một Omega thôi, đúng là..."

"Tôi khuyên mấy người đừng ảo tưởng nữa, muốn chết thì cứ nói thẳng."

Lời này vừa nói ra, tất cả đều ngậm miệng lại, một đám ngơ ngác nhìn nhau, yên lặng cầm dao nĩa tiếp tục dùng bữa sáng.

Đinh Trình Hâm nghĩ, chắc là anh biết bọn họ tại sao không nói nữa. Về dấu hôn...Đinh Trình Hâm kéo kéo áo mình, cũng không có ý định giấu diếm.

Cửa lại vọng đến tiếng huyên náo, Đinh Trình Hâm chau mày, đại khái là đoán được ai đến. Động tác không ngừng, Đinh Trình Hâm lẳng lặng mà chờ đợi.

Quả nhiên, khoảng vài giây sau, anh liền ngửi được một cỗ mùi hương hoa hồng thoang thoảng.

Sau đó, một bàn tay đặt trên đầu Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng xoa.

Đinh Trình Hâm không thèm để ý, cái tay kia càng thêm không biết điều, theo tóc anh chậm rãi đi xuống dừng nơi cổ anh, chuẩn xác bảo phủ lấy tuyến thể sau gáy Đinh Trình Hâm.

Toàn thân Đinh Trình Hâm cứng đờ. Cảm giác bàn tay kia đang nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của anh.

Tuyến thể của Omega là chỗ mẫn cảm nhất, cũng dễ khó chịu nhất, thể chất Đinh Trình Hâm đặc biệt, tuyến thể của anh luôn đau và sưng tấy thậm tệ, mỗi lần như vậy anh đều đưa tay lên xoa nắn.

Nhưng lại không dễ chịu bằng hắn xoa.

Tiếng đàn dương cầm ngừng lại. Đinh Trình Hâm bất lực thở dài.

"A Kỳ, đừng lộn xộn."

Tiếng cười trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, giọng nói của Mã Gia Kỳ trầm ấm dễ nghe, lòng dạ rối bời.

Hắn nói: "Sao anh dậy sớm thế, không mệt à? Tối qua anh ngủ muộn lắm đấy."

Ngữ khí mập mờ không rõ, đủ để kẻ khác miên man bất định.

Quả nhiên, lời vừa nói, đám người vừa mới yên tĩnh, lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Bản thân Đinh Trinh Hâm biết rõ, tối qua mình đi ngủ từ rất sớm. Thằng nhóc này rõ là cố ý mà.

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu hung hăng lườm Mã Gia Kỳ một cái, người phía sau cười đến là vui vẻ, tựa như một đứa nhỏ chiếm được kẹo ngọt. Vừa định đốp lại hắn, Mã Gia Kỳ liền nói: "Anh, em đói rồi."

"Ăn, ăn đi, ăn chết cậu luôn đi!!" Đinh Trình Hâm đáp lời, Mã Gia Kỳ mỉm cười ngọt ngào.

Hết thảy trò vui này, vẫn phải từ tối hôm qua kể ra.

Đinh Trình Hâm khi đó như nào cũng không ngờ được, Mã Gia Kỳ thế mà sẽ nhốt anh ở trong phòng.

Tòa lâu đài cách đó không xa thắp lên những ngọn
nến yếu ớt, thực ảm đạm, nhưng đủ để chiếu sáng lên từng chỗ trong lâu đài.

Tầm nhìn ban đêm của Đinh Trình Hâm không tốt lắm, nương theo ánh nến của lâu đài mới có thể thấy rõ bày biện trong phòng.

Đây là một tòa nhà song lập ba tầng. Phòng khách trang hoàng rất tinh xảo, tràn đầy sức sống, xem ra đã có người ở đây rất lâu rồi. Trên bàn trà phòng khách có vài múi cam ăn dở, vỏ đã héo khô, bên cạnh còn đặt mấy đồng xu mới tinh, hướng lên trên tiếp, cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ mờ.

Nhà song lập: là kiểu nhà ghép khối từ 2 căn nằm trên một khu đất, có 3 mặt thoáng cùng một mặt tường chung.

Tay Đinh Trình Hâm vẫn bị còng tay còng lại.

Anh phải nghĩ cách thoát ra ngoài.

Lần theo ánh trăng, Đinh Trình Hâm cúi đầu híp mắt, cẩn thận nhìn còng tay----là một cái còng tay chắc chắn.

Đinh Trình Hâm vui vẻ trong lòng, giật giật cổ tay vài cái----còn có thể tự di chuyển.

Ánh mắt Đinh Trình Hâm tự nhiên dừng trên đồng xu bên cạnh, trong lòng cười khổ----A Kỳ ơi A Kỳ, cậu rõ ràng là cố tình để cho tôi chạy được đây mà.

Anh đút đồng xu vào khe còng tay và bẻ mạnh. Đinh Trình Hâm tuy là pháp y của S.O.E, nhưng nói thế nào cũng là một Omega, sức lực vẫn hơi yếu so với người bình thường. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng tiếng "cạch", còng tay, mở ra rồi.

Cùng lúc đó, chuông báo động dưới lầu vang lên. Đinh Trình Hâm nhẹ mở cửa phòng, từ xa nhìn lại, một hàng rào được thiết lập xung quanh lâu đài hoa hồng, một đám cảnh sát đã phong tỏa cổng chính lâu đài chặt chẽ.

Ai chết vậy?

Trong lòng Đinh Trình Hâm dâng lên sự phấn kích mà ngay cả bản thân anh cũng không ý thức được.
Có lẽ vì Đinh Trình Hâm là pháp y, máu, thi thể, tội ác...luôn có thể khơi dậy ham muốn phạm tội ở sâu trong anh----mặc dù Đinh Trình Hâm đã cố gắng hết sức để kìm nén sự điên cuồng vì tội ác trong lòng.

Nhưng thi thể ở trong lâu đài: Anh đi vào kiểu gì?

Đinh Trình Hâm là Omega, thậm chí còn là nhân viên công chức. Lúc trước ở trường học, dù võ thuật anh học cũng đủ phòng thân, thế nhưng muốn thần không biết quỷ không hay tiến vào lâu đài giữa biển người như vậy, việc này đối với Đinh Trình Hâm mà nói quả thật là "Thiên Phương dạ đàm".

Thiên Phương dạ đàm: Chuyện nghìn lẻ một đêm, ý chỉ chuyện không có thật.

Anh phải nghĩ ra cách vẹn toàn để đi vào lâu đài.

Song, vào lúc này, trong bụi hoa truyền đến một tiếng động khác thường----

Đinh Trình Hâm vô thức nhìn qua, thấp giọng quát: "Người nào?"

Bụi hoa vừa động, Đinh Trình Hâm liền nghe thấy rõ một mùi hương hoa nhài.

Trong veo nhẹ nhàng, vô cùng thuần khiết, tựa như một bông hoa chưa từng rơi xuống trần thế, mùi hương này quá thuần khiết rồi. Tuy nhiên, chính mùi hương thuần khiết hóa thành một cái móc nhỏ, nhè nhẹ lướt nhanh qua trái tim Đinh Trình Hâm----Đây là một Omega phát tình.

Omega trời sinh ảnh hưởng lẫn nhau, đặc biệt là Omega phát tình.

"Còn không ra, tôi sẽ kêu người tới đó."

Trong bụi hoa lại là một tiếng động rất nhỏ, một cô gái dìu một chàng trai, cẩn thận từng li từng tí từ trong bụi hoa đi ra.

Trên người cậu bé kia đang tản ra một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt----Rõ là đang phát tình.

Tinh thần cậu bé mơ hồ, tựa vào cô gái bên cạnh. Cô gái thoạt nhìn lòng nóng như lửa đốt, trên khuôn mặt thanh tú vẫn còn vương giọt nước mắt chưa lau.

Đinh Trình Hâm hiểu rõ cô gái kia sao lại sốt ruột.

Ở đây là Rose Manor. Những người sống trong lâu đài hoa hồng không hơn gì những người có địa vị cao ở nước M. Tình yêu là thứ biến chất và hoang đường, bọn họ đều cho rằng lấy được Omega chất lượng tốt làm vinh dự. Rõ ràng, nếu như cậu bé đang phát tình này bị phát hiện, thì kết cục của cậu ấy...

Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày.

Cô gái cẩn thận nhìn Đinh Trình Hâm, bỗng nhiên bổ nhào tới, thanh âm run rẩy: "Đinh...Đinh tiên sinh, Đinh tiên sinh, ngài là Omega đúng chứ, có phải..."

"Cô muốn nói gì?"

Cô gái kia gạt đi nước mắt, khẽ nói: "Tôi tên Vô Hương, tôi là phục vụ của tòa lâu đài. Cậu ấy, cậu ấy là Tống Á Hiên...cậu ấy phát tình rồi...Đinh tiên sinh, cậu ấy cần thuốc ức chế, van cầu ngài, bằng không cậu ấy sẽ bị những người trong lâu đài chơi đến chết mất."

Vô Hương nắm chặt lấy góc áo Đinh Trình Hâm, sự van xin trong mắt Đinh Trình Hâm thấy rõ rõ ràng ràng.

Anh mềm lòng, hỏi: "Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?"

"Tôi, tôi cái gì cũng có thể làm, cái gì cũng biết, tôi có thể giúp anh thu thập thông tin của tất cả mọi người trong lâu đài, tôi là phục vụ, rất thuận tiện."

Đinh Trình Hâm cúi đầu, nhìn Vô Hương, bễ nghễ như vị Vương một nước, "Nhưng tôi cũng chẳng cần thông tin gì."

"Vậy, vậy tôi..."

"Cho tôi một lý do để giúp cô."

Con mắt Vô Hương lập tức sáng lên, lập tức cúi đầu cung kính nói: "Theo sự phân phó của tiên sinh."

"Đưa tôi vào trong." Đinh Trình Hâm nâng mắt nhìn về phía lâu đài, trong mắt ẩn ẩn cảm xúc như vực sâu, khiến cho người khác nhìn không rõ.

"Vâng." Vô Hương vui mừng khôn siết, mềm giọng nói: "Việc này tôi làm được."

Tốt lắm.

Đinh Trình Hâm nhếch khóe môi----

Trò hay, đã đến lúc bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top