Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 🌺

Edit: Kim Thoa

Năm nay mùa hè thành phố S đặc biệt nóng .

Khu đô thị được hình thành bởi các tòa nhà cao chọc trời giống như cái bếp lò thiêu đốt mọi người sinh sống trong đó. Con quái vật thở hổn hển vì nóng này cần một cơn mưa to cấp bách để xoa dịu.

Mọi người từ các tòa nhà khác nhau đẩy cửa đi ra, rất không tình nguyện mà bước vào không gian nhiệt độ nóng nực khác hẳn phòng điều hòa mát mẻ thoải mái.

Tằng Dư từ quán cà phê đi ra đi được không bao xa, liền cảm thấy lồng ngực khó chịu, đầu cũng có chút choáng .

Thời gian chờ đèn đỏ giữa mùa hè oi bức dường như lâu hơn bình thường , Tằng Dư cảm thấy bản thân như một miếng thịt nướng di động. Cậu chỉ muốn nhanh chóng được về nhà .

Nhưng Tằng Dư không thể đi nhanh, vừa băng qua đường, trước mắt cậu bỗng tối sầm cả người ngã quỵ xuống mặt đất.

Lương Hành lái xe từ bãi xe tòa nhà tập đoàn Lương thị đi ra, vừa ứng phó xong với một đám cổ đông phiền phức trong công ty, trong lúc chờ đèn đỏ vừa xoa tâm vừa gọi điện cho trợ lý.

Cách đó không xa, một người vừa băng qua làn đường bỗng té ngã trên vệ đường. Cảnh tượng người chung quanh tấp nập vội vã, như thể người vừa ngã xuống chỉ là một biển báo giao thông bị rớt một con ốc vít.

Vóc dáng ấy thật sự rất giống, Lương Hành không kịp nghĩ nhiều, đã lập tức tắt điện thoại xoay vô lăng chuyển làn ngừng xe ở bên đường.

Trước mặt hắn, từ một nơi cách đó không xa một người trẻ tuổi trên lưng mang cặp sách chạy vụt qua, nhìn bề ngoài có lẽ là sinh viên.

Người trẻ tuổi chạy tới ngồi xổm xuống, nhìn Tằng Dư nằm bất động trên mặt đất.

Tằng Dư chau mày, môi đã trở nên trắng bệch, làn da không biết là trời sinh hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, mà trắng nõn lộ ra chút bệnh trạng. Nhìn như là đang bị say nắng.

Người trẻ tuổi dùng bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt đất, nóng đến mức vội rụt tay lại.

Cậu đỡ Tằng Dư lên, choàng lấy cánh tay định đỡ đến bóng cây ở bên đường .

Nhưng bỗng nhiên trọng lượng đè nặng trên người đột nhiên biến mất, người ngất xỉu đã bị một người khác bế lên.

Người bế Tằng Dư lên là một người đàn ông mặc áo sơ mi dài tay và quần tây. Hắn thân hình cao lớn, đường cong cơ bắp cánh tay rõ ràng, dáng người săn chắc như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi.

Tuy rằng không có mùi tin tức tố , nhưng chỉ cần nhìn  dáng người cũng đã có thể khiến người ta xác định được đây là một Alpha thể chất ưu việt.

Người trẻ tuổi vội vàng đi theo người đàn ông đến dưới bóng râm.

Sau khi từ từ đặt người nằm thẳng xuống đất, Lương Hành chạy đến máy bán hàng tự động cách đó không xa mua một bình nước khoáng. Tiếp đó quay lại ô tô ngừng bên đường lấy khăn giấy ướt và một lọ thủy tinh nhỏ đựng ở tủ lạnh mini bên trong xe.

Ngay sau đó, Tằng Dư ý thức lờ mờ, cảm giác có người nắm lấy cằm y, đem thứ gì đó nhẹ nhàng rót vào bên trong khoang miệng. Rất nhanh một hương vị ngọt ngào tràn tràn bên trong miệng cậu.

Một lát sau, người nọ cho y uống thêm một ngụm nước mát, còn dùng thứ gì đó mát mát lạnh lạnh nhẹ nhàng lau mặt lau cổ cho cậu. Nhiệt độ trên người dường như cũng đã giảm rất nhiều.

Có lẽ là bởi vì phải giãy giụa chật vật trong trạng thái mệt mỏi hao tâm tốn sức nên mới có thể xuất hiện ảo giác như thế này. Tằng Dư không chỉ cảm thấy động tác này quá mức quen thuộc, mà thậm chí còn cảm thấy người đang kiên nhẫn ôn nhu chăm sóc cho mình là Lương Hành.

Cái người đã nhung nhớ rất nhiều năm, cũng đã tách biệt rất nhiều năm .

" Anh cho anh ấy ăn gì đó?" Người trẻ tuổi từ trong cặp sách lấy ra cây quạt nhỏ được người phát tờ rơi trên đường đưa cho quạt cho Tằng Dư.

"Mật ong." Lương Hành lãnh đạm trả lời.

Nhìn đến ven chiếc xe việt dã đang nhấp nháy đèn bên đường, người trẻ tuổi mở miệng hỏi: " Xe anh ...... ngừng ở chỗ đó không sao chứ ?"

Ánh mắt Lương Hành chỉ nhìn chăm chú vào người đang ngất xỉu, nói: "Không sao . Có thể là tuột huyết áp hoặc là bị say nắng, tôi đưa người đến bệnh viện."

" Vậy tôi cũng đi cùng , nhìn anh xem ra đang rất vội, sau khi đưa đến tôi cũng có thể giúp đỡ một chút ."

Lương Hành khẽ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nói " Được " sau đó bế người chưa tỉnh trên mặt đất lên đi thẳng đến xe.

Bỏ qua thể trọng y nhẹ đến không bình thường , cũng phớt lờ cái tên cậu nỉ non trong miệng trong trạng thái mơ mơ màng màng.

Lương Hành đặt người ở ghế sau, khi chuẩn bị lui người ra đi đến ghế trước thì đột nhiên tay lại bị đối phương nắm lấy.

Thấy động tác quen thuộc trong vô thức của Tằng Dư, Lương Hành khựng lại một chút, nhưng vẫn lấy tay cậu ra.

Những tháng ngày vừa được Tằng Dư ôm chặt đã nhịn không được ôn nhu dỗ dành cậu đi vào giấc ngủ đã qua rất lâu rồi.

Lương Hành đi đến ghế lái , chỉnh điều hòa đến mức nhiệt độ dễ chịu .

Người trẻ tuổi ngồi vào hàng ghế sau, tiếp tục lấy cây quạt quạt cho Tằng Dư .

Lương Hành lái xe khẽ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy đầu Tằng Dư được đặt nằm gối lên đùi người trẻ tuổi. Mày cậu vẫn cau chặt, trán túa ra một tầng mồ hôi, trên mặt trắng bệch không có huyết sắc.

Mỗi khi tụt huyết áp trước kia cũng giống như vậy.

Tằng Dư, đã qua vô số ngày đêm như vậy rồi, vẫn không thể tự mình chăm sóc tốt cho bản thân sao.

Hay là nói, lần này cũng là giả vờ sao.

Thời điểm Tằng Dư từ từ tỉnh lại, đầu tiên chính là cảm nhận được một hơi thở rất quen thuộc.

Khẽ giật giật bàn tay đặt bên người, hai tròng mắt khẽ mở to lên như thể cảm thấy không thể tin được, hàng mi dài khẽ run rẩy.

Cậu vậy mà nhìn thấy người mình nhớ nhung mấy năm ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tằng Dư vô thức khẽ điều chỉnh hơi thở, như sợ quấy nhiễu cảnh tượng tốt đẹp chỉ trong mộng mới có thể xuất hiện này.

Cậu tham lam dùng ánh mắt tiến lại gần Lương Hành, từng tấc từng tấc miêu tả khuôn mặt hắn, tưởng tượng thời gian bên cạnh Lương Hành trôi qua như thế nào, ở trong lòng hắn dùng sức mà ôm nhau.

" Truyền thêm một chút đường glucose sẽ tỉnh lại thôi."

Có người vừa đi tới vừa nói, Tằng Dư cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn lập tức khép hoàn toàn đôi mắt lại.

Người trẻ tuổi nộp viện phí xong trở lại khu bệnh dành riêng cho Omega, khi đi đến trước giường bệnh thấy Alpha anh tuấn hiện tại có chút chật vật, chiếc áo sơ mi cao cấp nhét bên trong quần tây có không ít nếp nhăn, tay áo cũng tùy tiện xắn lên một đoạn.

Hắn thần sắc mệt mỏi ngồi dựa trên ghế, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn người trên giường bệnh .

Người trẻ tuổi nghe thấy hắn thở dài, tiếng nói trầm thấp tràn đầy mệt mỏi:

"Tằng Dư, không cần làm vậy. Tôi biết cậu đã tỉnh rồi."

Cảm giác khi bị cậu nhìn bằng ánh mắt tràn ngập tình cảm, Lương Hành làm sao quên được chứ.

Người trẻ tuổi cúi đầu nhìn thẻ căn cước mình lúc ở trên xe từ trong bóp tiền người nọ lấy ra cầm đi đăng ký, thầm nghĩ: "Có phải nhận nhầm hay không? Người này không phải tên Lâm Hành sao?"

Người trên giường cũng không mở mắt ra, người trẻ tuổi đi qua bỏ thẻ căn cước vào lại trong bóp tiền cậu, nói: "Tiên sinh, nếu ngài vội cứ đi trước đi, tôi không vội, tôi ở đây chờ người tỉnh là được."

Lương Hành cuối cùng nhìn người trên giường bệnh một cái, xong lại thần sắc như thường mà thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Lương Hành......"

Tằng Dư đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, vươn tay nắm lấy áo Lương Hành, nhẹ giọng nói ra cái tên đọng lại trên răng môi một thời gian dài không thể gọi.

Ba người đều trầm mặc một lát, người trẻ tuổi mới thật cẩn thận nói: "Tỉnh là tốt rồi. Vậy tôi còn có việc xin phép đi trước."

"Cảm ơn cậu." Tằng Dư ngẩng đầu nói với cậu: " Để tôi chuyển tiền thuốc men lại cho cậu. "

"Không cần đâu, cũng không bao nhiêu tiền."

"Không thể tiêu tiền của cậu ."

Thấy vẻ mặt y bướng bỉnh nghiêm túc, người trẻ tuổi đành phải mở mã QR WeChat của mình ra " Được, vậy anh quét của tôi đi, tôi là Đường Lê."

" Tôi là Tằng Dư."

Tằng Dư lấy điện thoại ra , Đường Lê trong lúc lơ đãng nhìn thấy ảnh khóa màn hình và màn hình chính đều là cùng một tấm ảnh chụp chung.

Tuy rằng mặc trang phục chú hề, hai người nhìn đều có chút buồn cười, nhưng Đường Lê nhìn ra được đó là Tằng Dư và người đang bị cậu níu lấy áo kia.

"Chỉ là tên thật và trên thẻ căn cước không giống nhau nghe qua giống mấy câu chuyện cẩu huyết, vừa nhìn là biết giữa hai soái ca này chính là tình cảm có gút mắt, nơi đây không nên ở lâu."

—— Tằng Dư nghe thấy những lời trong lòng nam sinh như cái máy BB phát ra ngoài , bất giác khóe mắt hơi cay cay.

Khác với phần lớn Omega phân hóa khi dậy thì, cậu lúc sinh ra thì đã hoàn thành phân hoá , Tằng Dư từ nhỏ đã biết chính mình là một Omega.

Theo lý thuyết so với người cùng tuổi dậy thì mới phân hóa, thì tình huống của Tằng Dư, dù là A hoặc là O hẳn đều là gien ưu tiên.

Nhưng Tằng Dư cho tới bây giờ cũng không có tin tức tố thuộc về chính mình. Bởi vì khi còn bé bị chấn thương và tình trạng không đủ dinh dưỡng trong thời gian dài, công năng tuyến thể phát dục không được đầy đủ.

Năm ấy cậu chỉ mới mười bốn tuổi, phát hiện giữa mình và một số người có tin tức tố hệ thực vật hình như có mối liên hệ đặc thù, có thể nghe thấy tiếng lòng của chủ nhân chúng nói về mình.

Cho nên Tằng Dư biết tin tức tố Đường Lê hẳn cũng là hệ thực vật.

Hóa ra qua nhiều năm như vậy, quan hệ giữa cậu và Lương Hành người khác còn có thể nhìn ra được .

Điều này làm cho nội tâm rơi xuống vực sâu của cậu sinh ra một ít vui sướng ti tiện không nên có.

Xong xuôi hết Đường Lê liền rời đi, Lương Hành cũng đẩy tay Tằng Dư ra chuẩn bị đi.

"Lương Hành," Tằng Dư nhìn về phía khác, không dám nhìn thẳng Lương Hành, lại thấp giọng nói: "Có thể cho em phương thức liên lạc của anh bây giờ không ?"

Lương Hành nhấp môi không nói, xương hàm mím chặt một lát, rồi lại bước đi không quay đầu lại.

Tằng Dư vội rút kim truyền trên tay ra, cầm đồ đạc để ở đầu giường lên đi theo. Trên mu bàn tay bị sưng tấy lên, còn có chút máu chảy ra từ chỗ kim tiêm.

Đến gần thang máy Tằng Dư để tay ra sau giấu.

Hai người đều không nói một lời.

Vào thang máy, Lương Hành nhấn tầng hai, Tằng Dư vội vàng theo vào.

Lương Hành chịu đựng không nhìn tư thế đi đường cùng những người bình thường khác không giống nhau của cậu.

Sau một lát an tĩnh, cửa thang máy đóng lại rồi lại mở ra, hai người một trước một sau ra khỏi thang máy đi đến bãi đỗ xe.

Tằng Dư thật cẩn thận mà kéo góc áo Lương Hành.

Lương Hành đột nhiên xoay người, tay phải nắm lấy cổ áo Tằng Dư áp cậu vào trên tường:

" Cậu rốt cuộc muốn làm gì! Lại muốn gạt tôi lên giường lần nữa, mặc quần áo xong liền toàn thân mà lui? Như vậy thú vị lắm sao?"

Tằng Dư thấy gân xanh trên cổ Lương Hành hơi nổi lên, tơ máu đỏ tươi trong tròng mắt không tài nào che giấu, tức giận nơi khóe mắt tràn ra cũng vô cùng rõ ràng.

"Không phải."

" Em không nỡ ."

Mặt Tằng Dư từ từ bắt đầu đỏ lên.

Tin tức tố thuộc về Lương Hành đã lâu không cảm nhận được bao quanh Tằng Dư, làm nhiệt độ cơ thể cậu có chút tăng lên.

Tằng Dư cảm nhận được tin tức tố Lương Hành hình như có chút không giống lúc trước, nhưng cậu hiện tại không có tâm tư nghĩ gì thêm nữa.

Giống như cái đêm mưa chia tay mấy năm trước, trong ánh mắt Tằng Dư bất giác phủ một lớp sương mù, ánh mắt nặng trĩu phiếm hồng không dám nhìn vào Lương Hành .

Là cậu gạt bỏ tình cảm Lương Hành dành cho cậu , tựa như nốt ruồi lệ chí Lương Hành rất thích hôn kia, đều bị cậu để lại quá khứ.

Như cảm thấy câu trả lời cùng cách làm hoàn toàn trái ngược của Tằng Dư quá buồn cười, Lương Hành buông tay, sửa sang lại quần áo của mình, lập tức khôi phục lại thần sắc xa cách như khi đối mặt với người lạ.

Tin tức tố bởi vì cảm xúc bị kích thích mất khống chế phóng thích ra ngoài cũng thu trở về.

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Nói xong Lương Hành liền bước nhanh đến chỗ xe đang đậu.

Trước kia hắn luôn cẩn thận mà thả chậm bước chân, đây là lần đầu tiên Tằng Dư theo không kịp hắn.

"Lương Hành, anh hiện tại vẫn độc thân đúng không?"

Tằng Dư không hề đuổi theo, ở phía sau hắn lớn tiếng hỏi.

Rõ ràng là câu hỏi , nhưng trong giọng nói lại có được câu trả lời chắc chắn khó có thể giải thích được.

Tằng Dư cũng không biết chính mình lấy tự tin ở đâu ra, cảm thấy qua nhiều năm như vậy Lương Hành cũng giống như cậu , không quên được quãng thời gian năm đó .

Bước chân người phía trước hơi dừng lại, giọng nói cũng đã khôi phục bình tĩnh: "Tôi có người yêu rồi ."

" Em ấy rất tốt, tôi rất yêu em ấy ." Lương Hành bồi thêm một câu, nhanh chóng bước lên xe.

Tằng Dư trong lòng đau âm ĩ một trận, như bị người ta hung hăng nắm lấy xát muối vào bên trong. Sự chắc chắn vừa nãy không chỉ biến mất , mà còn thuận tay đem tim cậu quăng xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Thấy xe Lương Hành rất nhanh đã chạy đến cửa ra, Tằng Dư nhịn không được đi nhanh thêm vài bước, cuối cùng lại mất thăng bằng ngã trên mặt đất, giống như rất nhiều lần trước.

Người phía trước theo bản năng dẫm phanh lại, lốp xe cùng mặt đất ma xát phát ra thanh âm chói tai đặc biệt là ở trong bãi xe yên tĩnh không có người.

Lương Hành buông tay đang nắm chặt tay lái , đặt ở trên đùi.

Tằng Dư không đứng lên, chỉ ôm đầu gối vùi đầu ngồi ở nơi vừa ngã xuống.

Khoảng cách giữa hai người là hàng chục ánh đèn trần trong bãi đỗ xe, ngăn cách cái đêm tất cả như sụp đổ, cũng ngăn cách những năm tháng biến mất khỏi sinh mệnh của nhau.

Lương Hành ngồi ở trong xe không nghe thấy, Tằng Dư chôn mặt vào đầu gối ngoài miệng vẫn luôn nỉ non:

"Lương Hành, em rất nhớ anh ."

Tác giả có lời muốn nói: Báo động trước: Mấy chương đầu có chút ngược , qua đi sẽ ngọt !

______
Truyện mới đào hố của mình không biết chừng nào xong mọi người ủng hộ mình nha . Mình hơi sợ làm hiện đại vì hay bí mấy chỗ xưng hô . Có gì mọi ng góp ý cho mình he ❤ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top