Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Trong tình yêu đều là vết thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệu Văn còn kém chút nữa quỳ xuống thỉnh tội với Hạo Tường, nhưng Hạo Tường vẫn nằm trên giường dùng chăn che kín đầu không nhúc nhích .

“Việc này toàn bộ đều do lỗi của tớ, tớ nào biết con đàn bà Chu Lệ cùng cô ả kia giăng bẫy cậu. Nếu không tớ giúp cậu giải thích với Mã Gia Kỳ?” Diệu Văn áy náy muốn chết, bởi vì bản thân nhất thời háo sắc, làm hại đến Hạo Tường, thế mới hiểu được cái gì gọi là biết vậy chẳng làm .

Một cái gối đầu bay qua, Hạo Tường ở trong chăn phát ra thanh âm rầu rĩ: “Không cần, tớ không muốn giải thích gì với loại người đó, dám không tin tớ, giải thích cái rắm, loại người như hắn chết đi là tốt nhất, vương bát đản, quỷ nhẫn tâm, dám hét vào mặt tớ, tớ không bao giờ muốn nhìn thấy anh ta nữa.”

“Cậu cũng không thể đổ lỗi hết cho Mã Gia Kỳ được, thân là một thằng đàn ông nhìn thấy loại ảnh chụp này, nếu không tức giận thì căn bản là không coi trọng cậu.”

“Vậy cậu cảm thấy là lỗi của tớ?” Hạo Tường ngồi bật dậy từ trên giường .

“Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, còn cả Chu Lệ kia nữa.” Diệu Văn tươi cười lấy lòng, ý rằng xin Hạo Tường hãy bớt giận .

“Nếu đã yêu nhau mà ngay cả chút thử thách ấy cũng không chịu được, sau này sẽ thế nào?”

“Cái này không liên quan đến chuyện thử thách, đây là phản ứng của một người đàn ông bình thường, cậu cũng nên đứng ở góc độ của Mã Gia Kỳ mà ngẫm lại xem, nếu cậu nhận được bức ảnh Mã Gia Kỳ cùng cô gái khác ngủ trên giường, cậu sẽ phản ứng như thế nào? Yêu một người cho nên mới tức giận như vậy, đừng nói là thường thức cơ bản nhất này cậu cũng không hiểu đấy.”Diệu Văn cố gắng lý giải .

“Tớ mặc kệ, cậu chớ nhiều lời, tớ quyết định rồi, đời này không muốn gặp Mã Gia Kỳ nữa.” Quyết định này của Hạo Tường hình như hơi tùy tiện .

Diệu Văn thở dài, xem ra cho dù hắn nói gì cũng không thể biện hộ cho Mã Gia Kỳ.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Hạo Tường đột nhiên trở nên khẩn trương, không phải Mã Gia Kỳ trở về đấy chứ, rõ ràng tức giận với hắn, nhưng vẫn không đè nén được khát vọng muốn gặp hắn. Thực không có tiền đồ!

Hạo Tường nhướng mắt với Diệu Văn, Diệu Văn chạy ra mở cửa, lại thấy một phụ nữ trung niên đứng bên ngoài. Hạo Tường vừa thấy, hóa ra là mẹ mình, một phen thất vọng, hữu khí vô lực hỏi: “Là mẹ a, mẹ tới đây làm gì.”

“Ăn nói kiểu gì đấy, có ai nói chuyện với mẹ mình như mày không? Mẹ cố ý đến đây để báo cho mày một tin vui.” Mẹ Hạo Tường đối với biểu tình thất vọng của thằng con mình phi thường bất mãn .

“Là cô ạ.” Diệu Văn cung kính tránh đường cho mẹ Hạo Tường.

“Cháu là bạn cùng phòng của Hạo Tường phải không, Hạo Tường nhà cô ít nhiều đã được cháu chiếu cố.”

“Cô khách khí quá rồi.”

Hạo Tường xen giữa hai người: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đến đây làm gì?”

“Báo cho con một tin mừng, bố con thuyên chuyển công tác, chúng ta phải chuyển nhà, bố mẹ đã gọi điện nói với hiệu trưởng rồi, con hiện tại chỉ cần điền vào đơn xin thôi học là xong. Sao hả, có vui không?” Mẹ Hạo Tường ở một bên nói đến rất chi là cao hứng .

Hạo Tường đầu óc trống rỗng đứng ngây như phỗng, chết lặng từ lòng bàn chân đến trái tim, thật mỉa mai, ước nhiều như vậy cho tới bây giờ ông trời còn chưa thực hiện lần nào, vừa mới tùy tùy tiện tiện nói một câu không muốn gặp lại Mã Gia Kỳ, lại lập tức thành hiện thực. Nhưng đó rõ ràng là mình nói dối mà thôi. Cậu cúi đầu, nhìn đôi chân của mình: “Không đi có được không?”

Kỳ thật trong lòng Hạo Tường vẫn còn một tia hy vọng, cảm thấy chỉ cần Mã Gia Kỳ quay lại, hai người sẽ tốt đẹp như cũ. Nhưng tia hy vọng cuối cùng này vẫn bị tước đoạt đi mất .

“Mày đang nói ngu ngốc gì thế, bố mẹ sao có thể để một mình mày ở đây, mày làm sao vậy hả? Trước đây không phải vẫn nói rất ghét trường này sao, rất muốn đến nơi khác sao, thế nào, có cảm tình rồi? Yên tâm đi, trường mới đã liên hệ ổn thỏa rồi, nhà mình cách đó rất gần, cách chỗ bố mày công tác cũng gần, mày có thể trực tiếp ở nhà.”

Mẹ Hạo Tường mang đến kinh hỉ quá lớn, khiến Hạo Tường không thể thở nổi. Đúng vậy, có tình cảm, nhưng không phải với trường học, mà là với người kia .

Diệu Văn đối với tin tức bất thình lình này cũng có phần choáng váng: “Cô à, sao lại quyết định vội vàng như vậy, có nên suy xét một chút không? Kỳ thật nơi này cũng rất tốt a.”.

“Đây là chuyện đã rồi, thực ra cũng không quá đột ngột, một tháng trước đã quyết định, bởi vì muốn Hạo Tường vui, thằng nhóc này, sao lại bị dọa thành như vậy.” Mẹ Hạo Tường nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cậu .

“Con ra ngoài một chút.” Dứt lời Hạo Tường chạy ra khỏi phòng, chạy trốn thật xa, thờ phì phò gọi điện cho Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ ở đầu bên kia vì bệnh tình ông nội chuyển biến tốt đẹp, bị Mã Gia Nhi lôi về nhà ngủ, mới ngủ không được bao lâu, Hạo Tường liền gọi điện đến, hắn cũng không thấy đèn báo, cau mày, mất kiên nhẫn nhận cuộc gọi: “Làm gì vậy.”

Khẩu khí không kiên nhẫn như vậy, khiến trái tim Hạo Tường lại đau thêm một chút, cậu cắn cắn môi dưới: “Mã Gia Kỳ, tớ phải chuyển trường.”

Mã Gia Kỳ mở mắt, nghe tiếng hít thở của Hạo Tường ở đầu dây bên kia, không nói gì .

“Mã Gia Kỳ, tớ nói là phải đi, chẳng lẽ cậu ngay cả chút phản ứng cũng không có sao? Nói chuyện với cậu đó, chỉ cần cậu nói cậu luyến tiếc tớ, tớ cho dù liều chết cũng phải ở lại. Cầu xin cậu nói chuyện với tớ được không?”

“Tùy cậu muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm.” Mã Gia Kỳ nói xong liền cúp máy. Anh cũng không biết tại sao lại nói như vậy, bức ảnh kia một mực luẩn quẩn trong đầu Mã Gia Kỳ không đuổi đi được, anh tức giận, tức giận Hạo Tường ở sau lưng mình làm ra chuyện không thể tha thứ này, đối với cảm xúc xa lạ chưa bao giờ có trong nội tâm, Mã Gia Kỳ không biết phải khống chế thế nào, chỉ có thể tùy ý để nó làm tổn thương Hạo Tường, cũng làm tổn thương chính mình. Đau đớn nơi trái tim hóa ra không làm sao mà quen được, nó càng ngày càng đau, đau đến mức Mã Gia Kỳ rốt cuộc không thể chìm vào giấc ngủ .

Hạo Tường nghe giọng nói cắt đứt quan hệ từ trong điện thoại, Mã Gia Kỳ, tình yêu của chúng ta đối với cậu mà nói được coi là gì, rõ ràng đã ăn nói khép nép cầu xin cậu như vậy, vì sao vẫn quyết định tàn nhẫn đến thế, cậu thật sự không sợ sẽ làm tớ khóc sao?

Rất nhanh, Hạo Tường quay trở lại phòng, cười cười với mẹ: “Con lập tức đi điền đơn xin thôi học.”

Diệu Văn nhận ra ngay, ẩn sau nụ cười của Hạo Tường là miệng vết thương đang ứa máu .

Âm soa dương thác, nếu thật sự ra đi, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?

“Vậy được rồi, mẹ ở trong này giúp mày thu dọn đồ đạc.”

Hạo Tường diện vô biểu tình chạy tới chạy lui trong trường, điền đơn, xin chữ ký, gửi cho hiệu trưởng. Sự tình giống như đã đến mức không thể vãn hồi, Diệu Văn gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ, anh lại tắt máy. Bởi vì trước đó đã nói qua, nên đơn xin thôi học rất nhanh được duyệt, khi Hạo Tường quay lại phòng ngủ, mẹ Hạo Tường cũng đã thu dọn xong. Hạo Tường ở trường không có nhiều bạn bè, có thể cáo biệt cũng chỉ mình Diệu Văn, Diệu Văn cau mày, biểu tình muốn nói lại thôi, sao lại nhanh như vậy, buổi sáng còn thảo luận chuyện giữa hai người, buổi chiều đã nói lời ly biệt .

“Có thời gian tớ sẽ đến thăm cậu, cũng không xa xôi gì.” Hạo Tường cười cười với Diệu Văn, vỗ vỗ bả vai Diệu Văn.

“Đúng vậy, không xa, ngồi trên xe 6 tiếng đồng hồ là đến nơi.” Mẹ Hạo Tường ở bên cạnh bổ sung .

“Tớ không biết nói gì hơn, phải nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Hạo Tường gật gật đầu: “Ở chung phòng với cậu tớ rât vui, khi nào sang đến bên kia sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Đừng nói mấy lời buồn nôn này, để tớ tiễn cậu.” Diệu Văn đoạt lấy hành lý của Hạo Tường, ba người đi ra khỏi phòng, mẹ Hạo Tường cùng Diệu Văn đi ở đằng trước, Hạo Tường đứng trước cửa phòng 501, nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa lạnh lẽo, cánh cửa này đã vô số lần đem mình nhốt bên ngoài, hiện tại tựa hồ vĩnh viễn sẽ như vậy .

“Tường Nhi, nhanh lên.” Mẹ Hạo Tường thúc giục, sắc trời đã muộn, nếu không nhanh lên sẽ lỡ xe .

Hạo Tường chào tạm biệt với Diệu Văn, ngồi trên xe, xe lúc la lúc lắc, khi tới cửa nhà Mã Gia Kỳ, Hạo Tường nhìn chăm chú vào tòa nhà đó .

Hạo Tường thật sự không muốn chia tay với Mã Gia Kỳ, bởi vì không có anh, cuộc sống sau này của cậu, sẽ trở nên như thế nào đây. Hạo Tường nghĩ vậy, nước mắt không ngừng chảy ra, ngồi trên xe thấy mình càng đi càng xa, càng đi càng xa, rốt cuộc không nhịn được nữa, che mặt bắt đầu khóc nức nở, sau đó khóc càng lúc càng lớn .

Người trên xe không ngừng nhìn sang bên này, mẹ Hạo Tường cũng luống cuống, không ngờ Hạo Tường lại có cảm tình sâu đậm như vậy với ngôi trường này, ở bên cạnh lấy giấy ăn đưa cho Hạo Tường:“Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Con cũng không muốn khóc, nhưng con khó chịu, rất khó chịu a.”

Mã Gia Kỳ, đừng đem tình yêu của tớ trả lại cho tớ, đó vốn là thứ thuộc về cậu, chỉ thuộc về riêng cậu mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top