Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8: HẸN HÒ.

Dạ bị Huân bắt gặp khi đang lơ ngơ giữa những ly champangne. Dạ lúc này bắt đầu nguyền rủa bản thân tại sao lại xộc vào chiếc váy đến chốn này. Tiệc tùng không phải là chỗ của Dạ, tiệc tùng ngoại giao càng không thể. Đúng lúc đang định bỏ chạy thì Huân chặn lấy cô, bằng một cái kéo tay.

-Cô là họa sĩ Dạ?

-Đúng vậy.

-Huân. Tôi đã mua tác phẩm của cô.

-Anh đó sao? Cám ơn anh..

-Cô vẽ đẹp như vậy tôi đến đây để gặp cô gửi lời cám ơn.

-Trùng hợp hen, tôi đến đây cũng chỉ để cám ơn anh.

-Chà..

-Cám ơn rồi thì chúng ta có thể nhà ai nấy về ngủ ngon.

Huân bối rối. DẠ nhìn anh không kiềm được nụ cười vui vẻ. Trong chốc lát cô cảm thấy thở dễ dàng hơn. Huân rất thanh tú, đường nét nào của anh cũng ưa nhìn và đặc biệt là duyên dáng gần gũi, ngọt ngào.

Huân nhìn cô một hồi lại lấp bấp.

-Xin lỗi...

-Có việc gì?

-Tôi..tôi không nghĩ cô đẹp vậy.

-À họa sĩ chúng tôi..

-Không đâu! Ý tôi là, cô biết đó...đẹp như cô thì đến ca sĩ cũng khó người có.

Tán thưởng Dạ nghe nhiều rồi nhưng chân thành lẫn buồn cười như vậy cũng thi thoảng mới gặp được. Dạ ra tay cứu rỗi chàng trai trước mặt.

-Anh có việc gì ở đây không? Tôi muốn ra ngoài đứng cho mát.

-Không. Đi thôi!

Huân thoải mái cởi chiếc khoác đề nghị cô.

-Tôi có thể cho cô mượn áo khoác không?Trời lạnh lắm

-CÁm ơn anh.

Huân hỏi cô những bức tranh đó đẹp như vậy bán đi cô có tiếc. Dạ tự nhiên muốn biết anh nhiều hơn. Cô lại hỏi về thân thế về sự nghiệp. Hóa ra Huân cũng trẻ mồ côi. Anh được nuôi bởi một người đàn ông độc thân. Rồi ăn học và thành đạt. Anh đang giữ cho mình rất nhiều shop quần áo lớn khắp sài gòn.

Khi Huân hỏi về Dạ cô chỉ lẳng lặng nói,tôi xinh đẹp và vẫn còn độc thân.

Bởi vì lúc đó Dạ cô đơn đến độ muốn khóc. Những ngày qua Dạ sống rất thẳng thớm, cô vẽ và đi trị liệu, làm việc một chút, ăn một chút, coi báo một chút giải trí một chút. Khi bị bỏ vào trong đám đông xa lạ giả vờ quen nhau này Dạ đã cảm thấy thế giới của mình sao mà nhỏ bé. Khi Huân đến gần cô và hỏi những bức vẽ đẹp ấy rời xa cô có buồn, Dạ thực sự cảm động. Không ai biết cô vẽ để vỗ về bản thân, cũng không ai biết nó là thứ chống lưng cô khi cuộc sống ngột ngạt hay bức bối. Họ mua bức vẽ vì màu sắc, không ai mua nó chỉ vì người họa sĩ có tâm sự riêng lắt léo. Ít ra Huân đã hỏi.

Huân đưa Dạ về nhà. Cô lên lầu thay đồ và nằm ngủ. Trước đó quyết định bỏ tấm ảnh của Trang vào ngăn tủ. Thôi không cằm nó như mấy đêm trước, từ khi cô về lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: