Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 3

Chap 3.

Phòng khách nhà SuA và Yoohyeon.

- Siyeon, nghe tôi nói này… - Yoohyeon mở lời, cô chủ động cho âm lượng của tivi nhỏ xuống.

- Đồng hồ của nhà cô có vẻ bị cài sai đúng không, tôi đã nhìn thấy nó bị sai từ sáng đến giờ - Siyeon đột nhiên chỉ lên cái bảng đồng hồ đang được treo trên tường, trên đó có giờ, ngày, tháng và năm

- Không sai đâu, ngày, tháng, năm, mọi thứ đều rất chính xác.

- Gì cơ?

- Cô nghĩ cô đang ở năm bao nhiêu?

- 2013, không phải sao?

- Siyeon, bây giờ là 2022 rồi.

- Hả cái gì? – Siyeon tiếp tục một khuôn mặt hoảng loạn, y hệt lúc sáng nay.

Yoohyeon tính toán trong đầu, vậy là Siyeon đã sống với căn bệnh khó hiểu ấy được 9 năm, và người dì của cô ấy đã che giấu cô ấy thành công. Tức là trước mặt Yoohyeon đây, Lee Siyeon chính xác là người hơn cô 2 tuổi.

Cô biết ngay mà, với cái ngoại hình kia làm sao mà trẻ hơn cô được. Tuy là thấp hơn cô, nhưng khuôn mặt rõ ràng trông già dặn hơn cô.

- Nếu tính ra thì… chị hơn em hai tuổi đó Siyeon. Em biết chuyện này khá sốc đối với chị, nhưng theo kết quả kiểm tra tổng quát ở bệnh viện, chị bị bệnh mất trí nhớ ngắn hạn, chị chỉ có thể nhớ được những sự kiện trước năm 18 tuổi thôi, còn những sự kiện sau đó thì chị chỉ nhớ được vài ngày rồi sẽ quên hết. Đó là lý do mà chị không nhớ chúng ta đã gặp nhau như thế nào.

- ……………

- Trong bức thư chị đã đọc, người dì của chị gặp rất nhiều căng thẳng nên đã rời khỏi chị, chị hãy thông cảm cho cô ấy, cô ấy đã chịu đựng và hi sinh ở cạnh chị, chăm sóc cho chị suốt 9 năm sau khi chị gặp tai nạn, giờ đã đến lúc cô ấy phải rời đi rồi, lý do là gì thì chắc chị có thể đoán ra được.

- ……………..

- Siyeon, chị cần một người ở bên cạnh chăm sóc chị, nhưng thực sự là Lee Minyoung đã không còn ở Hàn Quốc nữa. Cô ấy đã từng thuê căn nhà này ở và đã rời đi được một tháng, không có cách nào để liên lạc với cô ấy – Yoohyeon nói dối.

- ……………….- Siyeon bất động, mặt không còn tí cảm xúc nào, bàng hoàng vì mọi chuyện kì quái đang diễn ra.

- Nhưng em có cách giúp chị, có một người sẽ thay vị trí của Lee Minyoung chăm sóc cho chị.

- Là ai? – Siyeon ngạc nhiên.

- Yên tâm, em có cách – Yoohyeon nhếch một bên môi.

- Có ai muốn ở bên cạnh chị cơ chứ - Siyeon úp mặt xuống lòng bàn tay thể hiện sự bất lực của chính mình, đến người thân cuối cùng của cô cũng không chọn ở cạnh cô thì có thể là ai nữa đây.

Việc biết mọi chuyện khiến cô cảm thấy đau đầu, cô không ngờ cô lại kém may mắn đến như vậy, mắc phải một căn bệnh khó hiểu.

- Không ai muốn ở cạnh chị thì em sẽ ép người ta phải muốn – Yoohyeon cười hắt rồi đứng dậy, cô cần phải đến đồn cảnh sát mang đồ đạc và cơm tối cho SuA.

---

Tại đồn cảnh sát

- Cái gì? – SuA vừa ăn vừa nghe chuyện mà suýt mắc nghẹn.

Yoohyeon dáo dác xung quanh xem có ai ở quanh đây không, cô thì thầm với SuA về ý tưởng của mình.

- Cậu bé họ Jung đã tỉnh lại, tức là án phạt của chị là đi tù 2 năm và phải nộp một số tiền lớn. Em đã hỏi luật sư rồi, nếu chị đang phải chịu trách nhiệm bảo hộ một người có bệnh nặng như Lee Siyeon thì chị sẽ được giảm án, không phải đi tù nữa chỉ bị phạt tiền thôi, và sẽ bị giám sát bởi cảnh sát trong khoảng một năm. Giả mạo giấy tờ rằng Siyeon là em gái ruột của chị, gia đình không còn ai chỉ còn đúng hai chị em. Trong giấy tờ cáo bệnh của cô ấy em sẽ đổi sang họ Kim.

- Em nói chị phải nuôi cô gái đó? Chị lo thân chị còn chưa xong nữa là…. – SuA nhăn mặt.

- Đây là cách duy nhất, chị không còn lựa chọn nào khác, chị muốn ăn cơm tù hả? – Yoohyeon dọa nạt.

SuA thở dài không muốn nói gì nữa. Cô từ lúc sinh ra tới giờ luôn là con út trong gia đình, cô chưa bao giờ phải chăm sóc và lo lắng cho một ai, người kém tuổi mà ở bên cạnh cô duy nhất chỉ có Yoohyeon, những người kém tuổi khác thì đều là mối quan hệ xã giao, mà cô nàng này thì rõ ràng là xuất sắc, SuA có cần phải làm gì nữa đâu cơ chứ.

Và giờ thì cô sắp sửa phải nuôi một cô gái bị bệnh mất trí nhớ ngắn hạn??

- Chỉ còn 3 ngày nữa là phiên tòa xét xử diễn ra, kịch bản là như vậy chị cứ trả lời theo cho chuẩn.

- Vậy còn số tiền nộp phạt, nhiều tiền lắm

- Em có một khoản tiền tiết kiệm nhưng mà vẫn không đủ. Chị không định gọi anh Heechul hả, những lần chị hết tiền chị đều kêu cứu anh ấy mà.

- Những lần trước là xin tiền để tiêu dùng, lần này thì….. aish…- SuA ấn ấn thái dương.

- Không còn cách nào khác, em sẽ liên hệ với Heechul để anh ấy đến gặp chị - Yoohyeon nói câu cuối rồi rời khỏi phòng giam.

---

Đêm tới, Yoohyeon mắt lim dim chuẩn bị đi ngủ nhưng cô thấy Siyeon vẫn đang ngồi ở ban công ngắm trời ngắm sao.

- Siyeon, không đi ngủ hả?

- Chị tự hỏi…..ngày mai là chị sẽ quên hết mọi chuyện của hôm nay đúng không? – Siyeon thẫn thờ nói, thần thái trông vô cùng tuyệt vọng.

- Có vẻ như là không, chị sẽ nhớ được trong khoảng hai ngày. Hôm nay mới là ngày đầu tiên trong chuỗi trí nhớ đó mà – Yoohyeon giải thích, khoanh tay lại và đứng dựa vào cửa ban công.

- Thật vô nghĩa – Siyeon bật cười chua chát.

- Tối mai chúng ta sẽ đi gặp một người, người bảo hộ sắp tới của chị, cô ấy sẽ chăm sóc cho chị.

- Là ai vậy?

- Mai chị sẽ biết.

- ……………..

- Lee Siyeon, đừng quá đau buồn, sự xuất hiện của chị cũng là đang giúp đỡ một người khác đó, chị không vô nghĩa như chị nghĩ đâu – Yoohyeon an ủi.

- Là sao?

- Mai chị sẽ biết, em đi ngủ đây, chị nhớ vào phòng ngủ sớm nhé.

---

Một ngày trôi qua.

SuA thức dậy trong cơn uể oải. Ở trong phòng giam không có giường êm,chỉ có một tấm chiếu mỏng để nằm, xương khớp của cô sắp sụn gãy đến nơi rồi.

Hôm nay là ngày thứ năm SuA ngủ ở đồn cảnh sát, đồ đạc và ăn uống đều ổn, nhưng việc không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong suốt mấy ngày khiến cô khốn đốn. Sống như này như địa ngục, cảm thấy từng giây phút trôi qua thật vô nghĩa.

Thật may mắn rằng cậu bé họ Jung kia đã tỉnh lại, tuy cơ thể vẫn bị thương nặng nhưng cậu bé đó đã có thể nói chuyện và ăn uống bình thường. Coi như Kim SuA đoạn khó khăn này đã tạm vượt qua, cô vô cùng có phước, nếu không thì cô sẽ chết chìm trong song sắt nhà tù, như vậy thì tự tử có khi còn hay hơn.

Và kịch bản mà Yoohyeon nói ngày hôm qua khiến cô có chút phấn khởi, cô sẽ không phải vào tù, nhưng cô phải đảm nhiệm một thử thách lớn khác. Dù sao mọi thứ cũng đều là đánh đổi, đành chấp nhận chứ biết sao.

Sau vài tiếng, viên cảnh sát bước vào báo với SuA là có người đến thăm. SuA nhìn qua chiếc lỗ của tấm cửa sắt, cảm thấy căng thẳng vì đó là người anh ruột yêu quý của cô.

- Heechul oppa.

- Giỏi lắm Kim SuA, lái xe trong lúc say rượu và gây tai nạn, đúng là đứa con trời đánh của ông bà Kim mà – Kim Heechul xuất hiện với phong thái đĩnh đạc, mặc bộ vest màu đen lịch lãm, da rất trắng, khuôn mặt rất trẻ nhưng trông rất nghiêm khắc. Heechul là trung sĩ của Học viện Quân Đội Seoul, lớn hơn SuA tận 10 tuổi.

- ………… - SuA quay mặt đi vì sợ hãi.

- Yoohyeon đã kể hết với anh rồi, anh đồng ý chi tiền vụ này, nhưng với một điều kiện.

- Là gì?

- Sống cho đàng hoàng tử tế, không được uống rượu, hút vape và đi chơi đêm nữa, làm việc chăm chỉ mà kiếm tiền. Chẳng phải em sẽ phải nuôi một người bệnh sao, đừng để lối sống tệ hại của mình ảnh hưởng đến người khác.

SuA cười hắt, thở giọng bất cần đời.

- Dù sao thì cô ấy cũng bị mất trí nhớ mà, làm sao mà bị ảnh hưởng nổi.

- Câm miệng đi Kim SuA, sự may mắn của em có lẽ sẽ chỉ dừng ở mức này thôi, trong tương lai em còn gây họa nữa thì đến Chúa cũng không cứu được em đâu.

- Vì em phải nuôi thêm một người nên anh cho em chút tiền tiêu nhé – SuA cười thảo mai.

- Anh sẽ bàn giao với Yoohyeon, hãy ngoan ngoãn đi – Heechul chẹp miệng rồi rời khỏi, không thèm nói câu tạm biệt.

SuA nhìn theo bóng dáng Heechul rời đi mà thườn thượt một hơi thở, cô lại quanh quẩn cái phòng giam nhỏ bé tối tăm này cho đến buổi tối. Yoohyeon nói rằng sẽ đưa Siyeon đến gặp cô để hai người biết nhau trước, giúp cho phiên xét xử diễn ra một cách thuận tiện.

Tại căn hộ 401, Yoohyeon kể về kế hoạch sắp tới cho Siyeon nghe. Lúc nói chuyện với Siyeon thì Yoohyeon có một chút hoang mang trong lòng vì cô sợ rằng sang ngày mai có khả năng Siyeon sẽ quên hết, việc kể bây giờ là vô ích, nhưng mà thôi cũng nên kể ra vì Siyeon sắp được gặp SuA rồi.

- Hãy nhớ chị là Kim Siyeon, không phải Lee Siyeon nhé. Trong phiên tòa sắp tới chị cũng sẽ phải có mặt, hãy diễn như là một người thân với Kim SuA. SuA hơn chị một tuổi.

- Cô nàng Kim SuA đó có vẻ như là người ăn chơi hư hỏng nhỉ - Siyeon nhếch một bên miệng, nghe xong câu chuyện của người tên Kim SuA, cô cảm thấy cô càng có giá, vì nhờ có cô Kim SuA mới thoát khỏi hoạn nạn vô tù phải không?

- Em không phủ nhận điều chị nói, nhưng SuA là một người khá là tốt bụng, cô ấy không đến nỗi như chị nghĩ đâu. Cái tai nạn kia là điều không ai mong muốn, SuA không hề cố ý.

- Rõ ràng lái xe trong lúc say rượu là hành động cố ý còn gì – Siyeon bâng quơ nói.

Yoohyeon câm nín không biết nói gì, Lee Siyeon tuy đang sống với một cái não của người 18 tuổi, nhưng những điều căn bản của xã hội thì cô ấy chắc hẳn đã biết rõ. Cô cảm thấy hơi phiền vì thái độ dửng dưng của Siyeon, thái độ này ngược lại hoàn toàn so với thần thái yếu đuối của đêm hôm qua.

Giờ Siyeon đã biết giá trị của cô ấy, cô ấy có phản ứng vậy là điều đương nhiên. Yoohyeon dù rất muốn bênh SuA nhưng rồi lại thôi, cô e dè trong việc phải đấu khẩu với Siyeon, và cô biết rằng cô bị bệnh mù quáng nữa.

Ngẫm lại thì Kim SuA toàn gây rắc rối cho cuộc đời của cô, mà cô vẫn toàn tâm toàn ý giúp đỡ cô ấy, thật là một điều buồn cười nhất trên thế giới này.

Tối đến, Yoohyeon dẫn Siyeon đến gặp SuA. Khi hai người họ gặp nhau, điều đầu tiên Siyeon nói là một câu cảm thán vô cùng ngạc nhiên.

- Ôi…xinh đẹp quá !!

Cô gái tóc hồng nhấc lông mày bất ngờ rồi bật cười, lời khen kiểu này cô đã nghe quá quen rồi.

Yoohyeon đứng bên cạnh tự đồng ý ở trong lòng, sắc đẹp của Kim SuA chính là con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô đã được 6 năm rồi.

- Kịch bản của buổi xét xử sắp tới hai người chắc đã nắm rõ, giấy tờ em cũng đã chuẩn bị xong. Hẹn gặp lại trong hai ngày nữa nhé SuA.

- Okay.

- Chắc hẳn chị đã gặp Heechul oppa rồi hả?

- Ừ mới gặp trưa nay.

- Ngày mai Siyeon có khả năng sẽ quên sạch mọi sự việc diễn ra trong hai ngày vừa rồi, em sẽ phải giải thích lại cho cô ấy – Yoohyeon thở dài mệt mỏi.

- Em vất vả rồi Yoohyeon – SuA nói xong thì liếc sang nhìn Siyeon, người vẫn đang dán ánh mắt chằm chằm vào cô.

- ………………

- Chị không nghĩ bộ dạng thảm hại của chị vào lúc này lại có thể khiến một người mê mẩn đến như vậy – SuA nói trêu đùa.

- Giá như cái bên trong của chị nó cũng xinh đẹp như vậy thì hay quá – Siyeon cất lời.

- Cái gì? – SuA bực mình.

- Này Siyeon – Yoohyeon nắm cánh tay Siyeon.

Không khí yên lặng một hồi.

- Hai người, nghe cho kỹ này, hai người là hai chị em ruột, sẽ ở cùng nhau, nương dựa vào nhau. Hãy học cách yêu thương nhau để đôi bên cùng có lợi đi, mọi khuyết điểm coi như bỏ qua, rõ chưa? – Yoohyeon nghiêm nghị nói.

- Okay, chị có ý gì đâu, do Singnie khởi xướng trước mà – SuA lên tông giọng mỉa mai.

- Singnie? Sao chị lại xuyên tạc tên tôi như vậy? – Siyeon cau mày.

- Dù sao chúng ta cũng là hai chị em ruột, nên có một cái tên thân mật để gọi nhau cho tăng tình cảm chứ hả - SuA cười cười như chưa có gì, đôi tay khoanh lại trông rất tự tin.

- Siyeon, bỏ qua đi, chị có muốn có chỗ ở chỗ ăn chỗ ngủ không hả? – Yoohyeon rít lên, dây thần kinh đang căng như dây đàn.

- ………… - Siyeon im lặng, vẫn chằm chằm nhìn SuA, nhưng không phải với ánh mắt mê mẩn ban đầu nữa mà thay vào đó là ánh mắt viên đạn.

- Dù sao thì mai chị cũng sẽ quên hết mà, đừng chắp nhặt nữa, về nhà thôi – Yoohyeon nói với Siyeon rồi  chào tạm biệt SuA.

SuA nhìn theo hai bóng dáng đang khuất dần kia mà lắc đầu.

- Con bé bướng bỉnh !

---

Hai ngày sau, phiên tòa xét xử diễn ra.

SuA ngồi ở giữa căn phòng ghế ngồi của bị cáo, đằng sau cô là Yoohyeon và Siyeon. Khi bị bắt cô không hề khai tên bất cứ ai ở trong gia đình mình, coi như hoàn cảnh là một người cô độc hoàn toàn, sau đó thì Yoohyeon cung cấp thêm giấy tờ về Kim Siyeon và căn bệnh của cô ấy. Bên cạnh SuA là một vị luật sư họ Choi, người sẽ giúp SuA đàm phán với thẩm phán.

Siyeon bị thẩm phán gọi lên và hỏi vài câu, cô ấy trả lời rất mượt, khuôn mặt bỗng dưng biến thơ ngây và đáng yêu, ngược lại hoàn toàn với thái độ bướng bỉnh khinh khỉnh lúc gặp SuA ở cửa phòng giam.

Lee Siyeon có một vóc dáng cao cao và thanh mảnh, tuy là không cao bằng Yoohyeon, tóc đen dài ngang vai mái bằng, đôi môi đỏ đầy đặn, ánh mắt trông hơi đáng sợ, trông cũng rất xinh đẹp và sắc sảo. SuA đã tẩn ngẩn đôi mắt đen láy của mình đắm sâu vào hình ảnh của Siyeon khi cô ấy đứng dậy. Khi nghe thấy tiếng gõ của thẩm phán cô mới bừng tỉnh và vội nhìn lên phía trước.

Sau một tiếng, phiên tòa kết thúc với kết quả như mong đợi. SuA bị phạt một số tiền lớn, trong đó bao gồm tiền đưa vào ngân sách nhà nước và tiền bồi thường cho nạn nhân là cậu bé họ Jung. Cô sẽ bị giám sát trong một năm để xác nhận đúng khả năng bảo hộ của cô với người bệnh nhân tên Kim Siyeon này.

Và thế là căn hộ 401 của SuA và Yoohyeon có thêm một người ở. Cuộc sống của SuA bị đảo lộn hoàn toàn, kết thúc chuỗi ngày đi làm, nhận lương và ăn chơi, rồi lại đi làm, nhận lương và ăn chơi.

Liệu cô có trở thành một người sống có trách nhiệm hơn như Kim Heechul kỳ vọng hay không?

End chap 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top