Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Gửi mail

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà đã là ba giờ chiều, Hải Anh cưng nựng vuốt ve con Phốc một lúc rồi mới lên phòng bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến hiện tượng người giống người, hay còn một cái tên mỹ miều khác là song trùng. Trong đầu cô cũng không ngừng tự đưa ra những giả thuyết như là việc thông tin Anh Khang mất chỉ là nhầm lẫn, hoặc cậu ấy có anh em thất lạc vân vân. Nhưng rồi cũng tự cô phủ định tất cả, bởi vì nếu còn sống ít nhất cậu ấy cũng phải quay về một lần chứ? Còn một điểm nữa, người đàn ông phỏng vấn cô hôm nay là người Nhật, Anh Khang là người Việt cơ mà!

Sau một hồi tìm kiếm trong vô ích, Hải Anh quay ra tức tốc soạn một email gửi công ty NPM. Mặc dù chưa có kết quả chính thức nhưng tám chín phần là cô bị loại rồi, nên trước khi nhận được mail trả lời cô cần thể hiện thành ý, vớt vát lại chút hình tượng mới được. Đúng là để cảm xúc lấn át lý trí thường dẫn đến những quyết định thiếu khôn ngoan, lần này để cho chắc cô còn tăng cường thêm phương án B, phòng trường hợp email của cô vẫn bị từ chối.

Đang miên man suy nghĩ thì Hải Anh nhận được cuộc gọi của Quỳnh Như, cô bắt máy để bên tai rồi nghiêng đầu dùng vai giữ điện thoại, hai tay vẫn thao tác trên bàn phím máy tính: "Tớ nghe đây! Dọn xong hết đồ để gửi chưa?"

Bên kia đầu dây, giọng nữ trong trẻo dễ nghe của Quỳnh Như vang lên: "Xong hết rồi, còn chuẩn bị cả một vali quà cho cậu đấy! Hôm nay phỏng vấn thế nào? Tốt không?"

"Ừm không tốt lắm, người phỏng vấn tớ trông quá giống Anh Khang làm tớ không tập trung được!" Hải Anh rầu rĩ nói.

Đây không phải lần đầu cô nhắc chuyện Anh Khang như vậy, nên Quỳnh Như rất phối hợp mà đùa một câu: "Thật á? Cậu có chơi đồ trước khi phỏng vấn không đấy?"

Hải Anh thở dài, dường như chẳng còn sức tung hứng với bạn như mọi khi: "Tớ đang nghiêm túc đấy, giờ tớ cũng hoang mang lắm đây."

Nghe vậy, Quỳnh Như lập tức bật chế độ điều tra: "Thế người đó phản ứng thế nào? Có ngạc nhiên khi thấy cậu không? Mà cậu hỏi tên chưa?"

"Người Nhật ý, tớ chả nhớ tên nữa... Nhưng hình như không có ngạc nhiên gì cả!" - Hải Anh cố gắng hồi tưởng lại buổi phỏng vấn.

Mặc dù không hoàn toàn tin tưởng vào khả năng nhận diện gương mặt của cô bạn, nhưng Quỳnh Như vẫn có phần kỳ vọng mà suy đoán:

"Này! Năm đó cậu có chắc là cái thông tin kia đúng không đấy? Đến giờ tớ vẫn bán tín bán nghi! Giờ bọn mình có điều kiện rồi, hay bữa nào tớ với cậu sang đó một chuyến? Biết đâu cậu ấy gặp chuyện gì xong bị thất lạc, rồi mất trí nhớ rồi được người Nhật nào đó nhận nuôi thì sao?"

Hải Anh bật cười, tay ngừng gõ bàn phím, cô nghiêm túc cầm điện thoại dõng dạc nói: "Phì.. Cậu sao lại làm Marketing vậy? Viết tiểu thuyết máu chó có khi cũng kiếm ra tiến đấy! Hồi đấy tớ còn nhờ cả chị họ tớ xác nhận giúp mà!". Thật lòng mà nói, cô cũng mong chuyện như Quỳnh Như tưởng tượng, nhưng lại không dám để bản thân hy vọng quá nhiều.

Quỳnh Như thở dài bất lực: "Thế giờ cậu tính sao? Chả nhẽ cứ gặp người giống cậu ấy lại mơ mơ hồ hồ thế à? Đã chín, mười năm rồi đấy!" Nói xong câu này, mắt Quỳnh Như hơi cụp xuống, chính bản thân cô cũng nhiều năm rồi vẫn chẳng thể nào ngừng thích một người..

"Thôi bọn mình đừng nói chuyện này nữa, đợi thêm một thời gian nữa biết đâu gặp được người phù hợp tớ lại quên sạch thì sao!" - Hải Anh xuống nước, cô đổi điện thoại sang bên tai khác cười cợt chuyển để tài: "Tối mai cậu không mệt thì ra bờ hồ chơi đi! Lâu rồi tớ không lên đó! Tự nhiên lại thèm kem Tràng Tiền ghê!"

"Được! Thế hẹn tám giờ nhé!" - Quỳnh Như cũng không đủ can đảm để tiếp tục vấn đề này, bởi nếu nói bỏ là bỏ được thì cô cũng không mộng mị đến tận bây giờ.

*********************

Năm giờ kém, chị Hằng hoàn thành xong việc soát các chứng từ thu chi phát sinh trong ngày, liền chỉnh lại bảng đánh giá các ứng viên đã phỏng vấn ban sáng, sau đó in ra để chuẩn bị hỏi ý kiến Fukunaga. Tiện thể, chị mở email kiểm tra cuối ngày trước khi về thì phát hiện, cô gái ứng tuyển tên Hải Anh mới phỏng vấn sáng nay đã gửi tới một nội dung hết sức ngoài dự đoán.

[ Kính gửi công ty NPM,

Em là Trần Hải Anh, người đã tham gia phỏng vấn của quý công ty vào sáng nay. Mặc dù chưa có kết quả nhưng do chuẩn bị chưa tốt nên em tự thấy mình đã có nhiều thiếu sót. Em xin được gửi bổ xung link drive một số đầu sách kỹ thuật em có tham gia dịch thuật. Mặc dù hơi chậm trễ, nhưng em thật sự rất mong được thử sức ở công việc này. Rất mong công ty có thể cho em một cơ hội.

Em xin chân thành cảm ơn,

Trần Hải Anh ]

Đọc nội dung mail xong, chị Hằng cảm thấy thật khôi hài, sao đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy nhỉ? Chị nhớ lại buổi sáng, rõ ràng cô gái này nói chuyện rất lễ phép nhưng hơi mang vẻ bất cần và có chút ngạo mạn nên chị chẳng ưa lắm. Vốn còn muốn thử trình tiếng cô gái xem thế nào mà ai dè, từ lúc Fukunaga bước vào, cô gái như người mất hồn. Sau khi cậu ấy rời đi thì lại thất thần, làm chị hỏi chẳng được bao nhiêu đành cho ra về. Không phải là dính bả của cậu này rồi chứ? Mặc dù Fukunaga đẹp thì có đẹp nhưng tính tình thuộc dạng khó đoán lại khô khan, sang công tác được hai tuần rồi mà chưa thấy nói chuyện cười đùa với ai trong văn phòng bao giờ. Đúng là trẻ người non dạ, dễ bị sắc đẹp dụ hoặc.

Một lát sau, chị Hằng gõ cửa phòng thiết kế, dù sao chị cũng không phải người toàn quyền quyết định, vẫn còn phải thông qua ý kiến của Fukunaga nữa. Trong phòng lúc này, mọi người đang hăng say phân tích bản vẽ kỹ thuật, dường như không để ý chị Hằng đã bước vào. Kỳ thực gọi là phòng thiết kế cho oai vậy thôi chứ căn phòng này cũng chỉ bé bằng phòng chờ, bên trong có đúng một cái máy tính chuyên dụng và hai bộ bàn ghế nhỏ để đầy những bản vẽ cùng thước đo các loại. Bình thường các kỹ sư người Việt đều làm việc tại phòng thiết kế chính thức thuộc nhà máy ở khu công nghiệp Hà Nam cả. Chỉ có một số ít kỹ sư người Nhật sang công tác ngắn hạn, họ sẽ dùng căn phòng này để lên kế hoạch cho các dự án mà thôi.

Chị Hằng lên tiếng: "Làm phiền mọi người, tôi có thể hỏi Fukunaga-san chút việc được không ạ?" *

Ba người đàn ông đồng loạt quay ra, có hai người trông khá đứng tuổi, mái tóc đều đã điểm bạc. Fukunaga Ri là người trẻ nhất, anh xin phép hai người còn lại theo chị Hằng ra khỏi phòng. Chị liền đưa bản đánh giá ba ứng viên cho Fukunaga và báo cáo ngắn gọn lại hoàn toàn bằng tiếng Việt. Mới đầu, ở văn phòng ai cũng ngạc nhiên vì Fukunaga nói tiếng Việt không khác gì người bản xứ, về sau mới biết cậu không chỉ là kỹ sư mà còn là phiên dịch riêng của giám đốc, thành thạo đến tận bốn thứ tiếng. Mọi người ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ nhưng không mấy người dám tiếp cận, vì cậu có vẻ không thân thiện lắm, nói chuyện cũng xúc tích ngắn gọn, lại mới sang công tác chưa được bao lâu.

"Em xem trong ba bạn này, ai có tiềm năng thì cho chị ý kiến, nếu chưa ổn chị sẽ sắp xếp phỏng vấn thêm một số ứng viên khác" Chị Hằng chỉ vào mục đánh giá có ghi tên [Lê Văn Quang] rồi nhận xét thêm: "Bạn này chị thấy ổn nhất, tuy chưa có kinh nghiệm thực tế nhưng đã từng du học Nhật, kỹ năng nghe nói khá tốt!". Chị lại chỉ vào tên của Hải Anh nói: "Bạn này vừa gửi mail có kèm những tài liệu kỹ thuật bạn ấy từng dịch, chị đã chuyển tiếp cho em, em tham khảo thêm xem thế nào! Thứ hai tuần sau báo chị cũng được!"

Fukunaga đăm chiêu một lúc rồi rồi đáp: "Chị cứ nhận cả hai vào thử việc. Tôi sẽ giải trình với bác Watanabe sau"

Chị Hằng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn Fukunaga, còn không xem thử tài liệu rồi mới quyết định sao? Thế này lại cũng quá dễ tính rồi! Chị cười giả lả: "Ok em, vậy thứ hai sẽ báo kết quả cho hai bạn này! Em muốn các bạn bắt đầu đi làm từ thứ mấy?"

"Tháng sau tôi cần phải quay lại Nhật, nếu được chị sắp xếp cho họ vào làm sớm để có thời gian hướng dẫn trước công việc!"

"Chị hiểu rồi, chị sẽ liên lạc để các bạn ấy chuẩn bị!"

"Cảm ơn chị" Nói rồi Fukunaga lại vội vã quay trở lại công việc trước đó.

Lúc chị Hằng quay về chỗ ngồi, mấy nhân viên lại được dịp hí hửng buôn chuyện. Đặc biệt, mấy cậu thanh niên độc thân tỏ ra rất hài lòng với quyết định sáng suốt của Fukunaga, từ người bị coi là kẻ khó gần thì nay trong mắt họ bỗng chốc hóa anh em chí cốt, đồng bệnh tương lân.

===Hết chương 8===

*Chữ in nghiêng: Nhân vật nói tiếng nước ngoài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top