Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 : Chào đời

Làng Thanh Bình, nơi nổi danh với vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên, là chốn bình yên với những người dân chân chất, mộc mạc.Thế nhưng, hôm nay, ngôi làng nhỏ bé ấy bỗng trở nên náo nhiệt, không còn yên ả như thường ngày. Nguyên do là vợ  của ông Hội Đồng Lê Hải, bà Cẩm Tú, vừa hạ sinh một tiểu thư xinh đẹp như hoa.
----------
Ông Hội Đồng, đã có ba cậu con trai khôi ngô, nhưng lòng ông vẫn khát khao một cô con gái để thỏa nguyện. Sau khi sinh cậu cả Phú, rồi đến cậu hai Khánh, nỗi niềm mong mỏi ấy vẫn chưa thành. Dù lòng ông có chút hụt hẫng, nhưng khi hay tin bà nhà mang thai lần nữa, ông vẫn khẳng định với mọi người rằng đứa bé lần này nhất định sẽ là con gái. Thế nhưng, một lần nữa, số phận lại trêu đùa khi cậu ba Sinh ra đời.

Dẫu buồn nhưng ông tự nhủ: “Con cái là lộc trời ban,” và dần dần chấp nhận. Dẫu không có được "bình rượu mơ" như ông hằng mơ tưởng, nhưng bù lại, ba cậu con trai đều là những nhân tài đáng tự hào.

Khi bà Cẩm Tú mang thai lần thứ tư, ông chỉ nhìn bà, nhẹ nhàng nói: “Mình lại vất vả rồi,” rồi lặng lẽ bỏ đi làm ăn xa, hòng tránh thêm nỗi thất vọng. Bà chỉ cười thầm, lắc đầu ngán ngẩm trước sự trẻ con của ông. Ông đi xa hai tháng không một lời hồi âm, khiến bà giận dỗi, chẳng thèm viết thư hỏi han.

Vào giữa tháng sáu, khi ánh nắng mùa hè ấm áp trải dài trên những cánh đồng và làn gió mơn man thổi qua, bà Cẩm Tú bỗng dưng trở dạ. Cả nhà rối loạn, bà Hạnh nhanh chóng quay sang cái Tủn, vội giục: “Mau chạy đi gọi bà đỡ, bà chủ sắp sinh rồi!” Nghe xong, cái Tủn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ngay đi.

Cậu cả Phú cũng gấp rút viết thư gửi cha. Vừa nhận được thư, ông Hải lập tức hồi hương. Khi vừa về tới, tiếng khóc của đứa trẻ đã vang lên khắp ngôi nhà. Ông vội vã chạy thẳng vào phòng, lòng rộn ràng biết bao khi biết vợ mình đã hạ sinh.

Bà Tú đang nằm nghỉ, hơi thở còn chưa đều sau cơn mệt nhọc, thì nghe tiếng người báo tin chồng đã trở về. Bà khẽ nhướng đôi mắt long lanh, xinh đẹp nhìn về phía cửa. Thấy ông Hải đứng đó, trong lòng bà thoáng qua chút giận hờn.

Nhìn ông, bà khẽ nhếch môi, giọng điệu nửa đùa nửa châm chọc: "Ông về rồi à? Vất vả nhỉ, đi cả tháng trời bận rộn thế, không có lấy một khoảnh khắc về thăm các con, thăm người vợ này dù chỉ một lần nữa mà.

Ông Hải biết vợ mình đang giận dỗi, liền bước lại gần, ân cần vuốt ve và nhẹ nhàng nói: "Tôi biết lỗi rồi mà, mình mới sinh, đừng giận nữa,tránh ảnh hưởng thân thể"

Bà Tú chỉ liếc mắt nhìn ông, hừ nhẹ một tiếng, không nói gì. Ông thấy vậy chỉ biết bật cười, nhìn vẻ đáng yêu của vợ.

Đột nhiên, ông nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi: "Con đâu rồi mình? Cho tôi xem mặt nào" , miệng nói thế nhưng mặt ông vẫn bình thản không mấy gì là hào hứng . Có lẽ ông cũng đã quen với việc chào đón những đứa con trai và không còn đặt nhiều kỳ vọng. Ông vẫn nghĩ rằng, lần này cũng chẳng khác gì ba lần trước.Trong lòng, ông chỉ thầm nhủ: "Lại thêm một thằng con trai nữa thôi, có gì mà bất ngờ."

Bà khẽ nhìn ông, rồi nhìn ra cửa, khẽ gọi: "Cái Bống ơi, đem cô chủ nhỏ vào cho ông xem mặt nào."

Nhưng ngay khi bà Tú nhẹ nhàng gọi cái Bống, và nghe được hai chữ "cô chủ nhỏ", tim ông chợt ngừng đập trong giây lát. Lòng ông như bừng tỉnh, cảm xúc dâng trào khó tả. Ông bỗng chốc đứng sững lại, ánh mắt không rời khỏi bà Tú, cố gắng lắng nghe lần nữa để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

"Là...là...con gái?"

Bà Tú mỉm cười , ánh mắt dịu dàng hướng về phía cái Bống đang bế một sinh linh nhỏ bé trong tay. Bà nhẹ nhàng hất cằm về phía đó và nói: "Đó, bình rượu mơ của ông đấy."

Ông Hải nghe xong, ngỡ ngàng nhìn về phía cái Bống. Đôi mắt ông như sáng lên, bước chân vội vã tiến lại gần. Ông nhìn chằm chằm vào sinh linh nhỏ bé đang nằm trong vòng tay cái Bống, không dám tin vào tai mình.

Khi cái Bống nhẹ nhàng đặt đứa bé vào tay ông, ông khẽ run rẩy. Đôi tay to lớn vụng về của ông cố giữ thật chặt nhưng cũng thật nhẹ nhàng như thể sợ rằng chỉ cần chạm mạnh thôi, điều kỳ diệu này sẽ tan biến. Đứa bé gái nhỏ nhắn với đôi má phúng phính và đôi mắt nhắm nghiền trông như một thiên thần nhỏ đang say ngủ. Ông Hải không kìm được nụ cười hạnh phúc nở trên môi, một nụ cười mà có lẽ đã lâu lắm rồi ông mới cảm nhận được.

"Con gái... là con gái thật rồi," ông lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào đầy xúc động.

Ông quay sang nhìn vợ, đôi mắt rưng rưng, và không thể ngừng ngạc nhiên. "Mình... mình cho tôi một cô con gái thật rồi," ông nói, giọng vẫn còn run vì hạnh phúc quá đỗi.

Bà Tú chỉ nhìn ông và nở nụ cười . Đột nhiên nghe thấy tiếng động khẽ ở ngoài cửa bà liền quay đầu ra nhìn. Thì ra, ba cậu con trai của bà đang xô đẩy nhau, tranh nhau núp sau cánh cửa, cố nhón chân lên để nhìn trộm đứa em gái nhỏ bé vừa chào đời .

"Phú , Khánh , Sinh vô nhìn mặt em đi các con" bà vẫy đôi tay gọi các cậu con trai mình vào.

Nghe tiếng mẹ, ba cậu nhóc đang còn rụt rè đứng ở cửa bỗng quay qua nhìn nhau, ánh mắt đầy sự phấn khích lẫn ngại ngùng. Rồi đồng thanh "Dạ" một tiếng rõ to , với giọng hồ hởi, sau đó nhanh chóng chạy ùa vào phòng. Từng bước chân nhảy nhót của ba cậu trai nhỏ như lan tỏa niềm vui khắp căn phòng.

Họ rón rén lại gần, đôi mắt tròn xoe, tò mò ngước lên nhìn đứa em nhỏ đang nằm yên trong vòng tay cha. Cậu cả Phú, luôn là người trưởng thành và chững chạc nhất, khẽ cúi đầu xuống trước em mình, ngập ngừng nói:

"Em nhỏ quá, mẹ ơi."

Cậu hai Khánh thì cứ đứng im, nhưng đôi mắt thì không ngừng dõi theo từng cử động của em, như thể cậu vừa phát hiện một điều kỳ diệu. Còn cậu ba Sinh, với sự hồn nhiên thường ngày, không kìm được mà khẽ vươn tay định chạm vào đôi má hồng hào của em bé, rồi bật cười khúc khích:

"Em xinh quá!"

Ông Hải nhìn các con, lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Cả gia đình nhỏ bé giờ đây đã có đủ đầy cả trai lẫn gái, và giây phút này như thể một giấc mơ đã trở thành hiện thực.

Ngay lập tức, ông gọi người ở trong nhà lại, giọng ông vang lên phấn khởi:

"Nhanh, chuẩn bị ngay một bữa tiệc lớn! Mời tất cả bà con trong làng tới chung vui.Mừng sự ra đời của cô út Lê Tâm Thanh Ngoc"

Người trong nhà nhanh chóng rộn ràng chuẩn bị, tiếng bước chân, tiếng cười nói vang khắp mọi ngóc ngách. Tin tức về bữa tiệc mừng cô tiểu thư nhỏ vừa chào đời nhanh chóng lan ra khắp làng Thanh Bình. Ai nấy đều háo hức, chuẩn bị những món quà nhỏ và đến chung vui với gia đình ông Hội Đồng.

Ông Hải vui vẻ nhìn mọi thứ diễn ra, ánh mắt không rời khỏi đứa con gái bé bỏng đang nằm ngủ yên lành trong vòng tay bà Tú. Ngày hôm nay, đối với ông, là ngày hạnh phúc nhất trong đời.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top