Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

kyumin storys

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Things Sarah Kerrigan Can't Do For You

Author: naturedichotomy

Translator: sarang137@wordpress

Pairing: Kyuhyun/Sungmin

Word Count: 720

Rating: NC-17

Summary: Sungmin không bao giờ chấp nhận bị ‘lơ’.

A/N: Sarah Kerrigan, nhân vật nữ trong StarCraft, tuy nhiên, câu chuyện hoàn toàn không liên quan ^_^

Original fic:  Link

Đã được sự đồng ý của tác giả.

DO NOT TAKE OUT WITHOUT MY PERMISSION.

-------------------------

Things Sarah Kerrigan Can't Do For You

 “Kyuhyunnie,” Sungmin nằm ườn trên giường, cất tiếng nũng nịu. Không có lời đáp. Anh lăn người qua một bên, hé mắt nhìn thì chỉ thấy gáy của chàng trai trẻ. “Kyuhyunnie!”

Nhận được tiếng làu bàu đáp trả, anh giận dỗi vùi mặt vào chiếc gối to xụ.

“Kyuhyunnie, anh đã phải đợi hàng giờ rồi.”

“Vâng, hyung.”

Sungmin giận dữ với tay ném thỏ bông tới tấp về phía Kyuhyun. Rồi anh lại ấn mình lún sâu xuống chiếc giường êm ái.

“Anh không chịu được nữa rồi, Kyu.”

Kyuhyun thở dài, vẫy vẫy tay mà không thèm quay đầu lại “Em xong ngay đây.”

“Em đã nói y như vậy từ ba giờ trước rồi.”

Kyuhyun tiếp tục giữ im lặng, nên Sungmin phải đứng lên và chậm rãi tiến lại gần người yêu. Anh rướn người về phía trước, phả lên tai Kyuhyun lời đề nghị hấp dẫn. “Ngừng trò chơi của em đi, và anh sẽ rên rỉ gọi tên em theo cách mà em vẫn thích. To đến mức cả kí túc xá sẽ phải nghe thấy.”

Kyuhyun chớp mắt và nhìn sang bên cạnh. Sungmin chớp lấy thời cơ để Kyuhyun có thể nhìn thấy từng động tác khi anh kéo áo qua đầu. Kyuhyun cắn môi, có lẽ cậu đang phải đấu tranh tư tưởng ghê lắm.

“Em sắp xong rồi” cậu nói như van nài.

Sungmin nghiêng đầu nhìn vào màn hình, bĩu môi.

“Không có vẻ vậy.”

Kyuhyun đảo mắt, nhưng không nói gì.

Sungmin kêu lên đầy thất vọng, anh nắm tay Kyuhyun đặt lên phần đang nhô lên từ quần mình. “Kyuhyunie” anh rên gừ gừ “Anh đã phải đợi quá lâu rồi.”

Kyuhyun giật tay lại “Em cần tay của mình.”

Sungmin bĩu môi nhìn chàng trai trẻ tập trung vào trò chơi trước mặt. Anh cười khúc khích và trườn lên đùi Kyuhyun

“Hôm nay em thật là bướng.”

Kyuhyun không nói gì, nhưng môi cậu khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng.

“Được thôi” Sungmin vòng tay quanh cổ chàng trai trẻ, anh nhích người về phía trước chạm vào thân thể cậu. Anh liếm lên cổ Kyuhyun, cảm nhận cậu đã bắt đầu run lên. Một bàn tay nhẹ nhàng len lỏi trên làn da trần, bấm chặt vào da thịt. Nhưng Sungmin đã hất tay cậu ra khiến Kyuhyun giật mình, cậu cau mày.

“Gì vậy?”

”Em muốn chơi games lắm mà, cứ chơi đi. Mặc kệ anh.” Sungmin phả hơi thở nóng ấm trên cổ cậu, anh cười thầm khi nghe âm thanh giận dữ vang lên phía sau. Khi anh tỳ lên đùi Kyuhyun, một tiếng rên nhẹ chậm rãi vang lên và hai tay Kyuhyun lại tìm đến hông anh.

“Không được!” Một lần nữa anh kiên quyết hất tay cậu ra.

Kyuhyun lầm bầm đặt tay trở lại bàn phím.

”Em muốn chạm vào anh.” Kyuhyun cố dụ dỗ, nhưng Sungmin đã ngắt lời cậu.

”Quá muộn rồi.” Anh tiếp tục rút ngắn khoảng cách với Kyuhyun cho đến khi phần cương cứng cọ sát vào thân dưới cũng đang căng lên của cậu. Anh đẩy hông lên phía trên, tạo nên sự va chạm hoàn hảo với bụng Kyuhyun. Rồi anh ngửa đầu ra phía sau với một tiếng rên cực kỳ gợi cảm.

Mặt Kyuhyun nhăn nhúm như bị biến dạng, mắt cậu không thể rời môi Sungmin. “Em hôn anh được không?”

“Không”, Sungmin lạnh lùng từ chối. Anh điều chỉnh tư thế sao cho sự tiếp xúc là tuyệt hảo nhất rồi tiếp tục thúc vào bụng và hông Kyuhyun. Răng anh cắn chặt và lưỡi liếm quanh đôi môi ẩm ướt.

Kyuhyun vội đặt nụ hôn lên quai hàm anh, và quà đáp trả dành cho cậu là một vết cắn vào tai và cú đập lên vai. Cậu la lên và Sungmin cười thầm.

“Em không – ah – được tham gia” Bàn tay ướp nhẹp mồ hôi của Sungmin trượt xuống dưới quần pajama của mình, và Kyuhyun có thể cảm nhận rõ tàng từng cú thúcđẩy mạnh mẽ của Sungmin với đôi bàn tay ma thuật.

“Để em -”

“Em dám,” Sungmin gầm gừ, anh cắn mạnh lên cổ Kyuhyun. Tiếng rên của Kyuhyun đưa Sungmin lên đến đỉnh, anh giải phóng tất cả ra tay và lên quần.

Sungmin gục đầu trên cổ Kyuhyun, tận tưởng giây phút khoảnh khắc tuyệt vời, sau đó anh đứng lên đi về phía giường mình. Anh cởi bỏ chiếc quần dính bẩn và cuộn mình dưới lớp chăn. Kyuhyun há hốc miệng.

“Anh để lại em như thế này được sao?” Cậu chỉ cho anh thấy cậu bé dựng đứng trong quần với một vệt ướt đánh dấu cái đầu ngạo mạn.

Sungmin ngồi dậy, lắc đầu thích thú. Anh ngáp dài và thả mình xuống giường. “Tiếp tục trò chơi ngu ngốc của em đi, Kyuhyunie.”

Kyuhyun rên lên, đập đầu xuống bàn, rồi cậu đành tự dỗ êm cậu nhỏ của mình trong khi tiếng thở đều đều của Sungmin đã lấp đầy gian phòng nhỏ.

- End –

Lời bình của Trans:  Ai ya, bạn Min là ác quỷ mà =))

Title: Doing It Everywhere

Author: iheartsungmin @ LJ

Translator: sarang137 @ wordpress

Pairing: KyuMin và một ít YeWook bởi vì được viết vào dịp sinh nhât Ryeowook ^-^

Rating:  NC-17

Summary: Khi mà Kyuhyun thì cứ “hứng” lên mà Sungmin thì không phải lúc nào cũng sẵn sàng.

A/N: Quà tặng sinh nhật princess_jaded ; happy birthday! 

Original fic

.

o1 ; Trước giờ vào lớp

-

MỌI LÚC MỌI NƠI

Kyuhyun tỉnh giấc, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mắt cậu mờ đi vì thiếu ngủ và mái tóc nâu của cậu dính bết lại một cách vô tổ chức. Cậu nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm chán để đến trường. Định trùm chăn ngủ tiếp, nhưng rồi cậu lại nhớ ra rằng, cậu bạn trai Lee Sungmin của mình là một học sinh vô cùng chăm chỉ, cậu ta luôn đến trường cực sớm. Và riêng ý nghĩ đó thôi cũng đủ khiến cậu nhảy khỏi giường, chuẩn bị sẵn sàng và chạy ngay đến trường.

Việc đi bộ dọc dãy hành lang vắng tanh có làm Kyuhyun e ngại chút xíu, nhưng cậu biết rằng, ngay khi bước vào lớp học, cậu sẽ được gặp cậu bạn trai dễ thương của mình. Quả nhiên, cậu đã nhìn thấy cậu bé đang ngồi vui vẻ chơi games trên chiếc Nintendo DS màu hồng của cậu ta, một mình.

Kyuhyun bất ngờ ôm lấy cậu từ phía sau “Hi, Min-ah”, cậu nói thầm vào tai cậu nhóc và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má trắng hồng.

Cậu bé nhỏ nhắn khẽ cằn nhằn trong vòng tay cậu. “Kyuhyun, cậu làm tớ thua rồi này!” Cậu vừa nói vừa vung vẩy cái máy chơi game đến nỗi suýt nữa thì đập vào mắt Kyuhyun.

“Cậu không muốn làm gì đó hay ho hơn à?” Kyuhyun không thèm đợi câu trả lời mà đã bắt đầu cởi chiếc áo đồng phục của Sungmin.

Sungmin vẫn cứng đầu với trò chơi của mình và cố gắng để không bị “chết” lần nữa, trong khi Kyuhyun đã thành công trong việc cởi bỏ lớp áo khoác mà cậu đang mặc. “Cậu lúc nào cũng thích chơi StarCraft hơn là chơi với tớ, nên việc tớ chơi DS là hoàn toàn công bằng thôi”

“StarCraft là một game thực sự,” Kyuhyun biện hộ.  “Cậu không… nuôi mèo trong những game thực sự. Và cậu biết là tớ yêu cậu nhiều hơn yêu StarCraft.”

 “Nhưng ba mẹ tớ sẽ không cho tớ nuôi mèo thật. Mà Hyaku thì rất đáng yêu.” Sungmin phản kháng, cậu dùng cây bút để chỉ vào con mèo xinh xắn với đôi mắt màu xanh trong trò game của mình

“Nó rất đáng yêu” Kyuhyun thừa nhận sau khi đã liếc qua con vật bé nhỏ. “Nhưng theo tớ thì cậu còn đáng yêu hơn gấp tỷ lần” Cậu với tay lấy cái máy game và sau khi đóng nó lại, cậu còn cẩn thận đặt nó ra mép bàn để không làm cản trở những việc sắp diễn ra.

“Không, Kyu, không phải bây giờ” Sungmin lầm bầm khi cậu bạn trai lần mò đến hàng cúc trên chiếc áo sơ mi hồng của cậu. “Còn mười phút nữa là vào lớp rồi”

“Vậy hãy làm nhanh lên nào” Kyuhyun phả lên tai cậu hơi thở ấm nóng, và cuối cùng đã cởi được áo của cậu.

“Thậm chí cậu còn không thèm khóa cửa” Sungmin khẽ cằn nhằn, nhưng vẫn trượt tay xuống dưới lớp áo sơ mi của Kyuhyun và vuốt ve khuôn ngực cậu.

“Đã đóng rồi mà” Kyuhyun đáp. “Thế là đủ. Và nếu cậu không muốn ai đó chen vào trong lúc tớ đang làm tình với cậu, thì hãy nhanh lên và cởi quần ra”

Sungmin vội kéo quần xuống  và Kyuhyun cũng vậy.

“Liếm đi” Sungmin ra lệnh, và Kyuhyun nhìn cậu như thể cậu vừa thông báo là cậu có thai. Hẳn cậu bé đang vô cùng choáng váng rằng thì tại sao mà bé Min xinh xắn dễ thương của cậu lại có thể ra lệnh thẳng tưng cho cậu như vậy? Bắt gặp cái nhìn của Kyuhyun, Sungmin nói thêm, “Nếu cậu muốn ở trên, thì ít nhất cũng phải làm cho tớ cái gì đó chứ”. Và nụ cười mà cậu trưng ra lúc này chắc chắn không phải chỉ có sự dễ thương như vẻ ngoài của nó.

Kyuhyun nhếch mép cười , cậu cúi xuống giữa cặp chân trần của Sungmin và nắm lấy cậu nhỏ đang cương lên mời gọi. Cậu di chuyển tay thật nhẹ nhàng khiến Sungmin rên lên phấn khích. Khi thấy Sungmin đã căng ra và chuẩn bị ra, cậu bất ngờ rụt tay lại, đủ để cảm nhận sự thất vọng của Sungmin.

“Kyu, tớ sắp ra” Cậu rên rỉ và giật mạnh hông, cố gắng thu hút bàn tay Kyuhyun trở lại với công việc vừa rồi.

“Chúng ta nên kết thúc nhanh, nhớ không?” Kyuhyun không đợi câu trả lời mà ngay lập tức xâm nhập vào Sungmin mà không hề báo trước.

”Đ…đau quá!” Sungmin kêu lên, cậu thực sự muốn đấm vào khuôn mặt điển trai của Kyuhyun vô cùng.

“Vậy à? Chúng ta đã làm rất nhiều lần mà cậu vẫn bị đau sao?” Kyuhyun hỏi, đồng thời cậu cũng điều chỉnh để Sungmin quen với việc cậu đang ở bên trong cậu ta.

“Đó là bởi cậu không bao giờ để tớ ở trên, đồ đáng ghét. Cậu không biết là đau đến thế nào đâu. Bây giờ thì hãy di chuyển đi.”

Kyuhyun vui sướng vâng lời. Cậu di chuyển ra rồi vào trong Sungmin nhanh nhất có thể, và tận hưởng cảm giác chặt chội chào đón mỗi lần cậu đâm vào mà không màng đến móng tay Sungmin đang bấu chặt vào da thịt. Rồi cậu nhanh chóng tìm thấy điểm bí mật ngọt ngào của Sungmin và tiếp tục đâm vào đó.

Sungmin thì thào gọi tên Kyuhyun giữa những tiếng rên rỉ. Cuối cùng cậu lên đến đỉnh và cảm thấy Kyuhyun cũng đã lên tới, giải phóng dòng sữa nhầy vào trong cậu. “… Tuyệt… bây giờ mông tớ sẽ dính nhớp cả ngày.” Cậu than thở trong lúc rời khỏi Kyuhyun để với tay lấy chiếc túi xách màu hồng.

Kyuhyun khẽ cười khi thấy Sungmin lôi ra một chiếc khăn nhỏ màu hồng. Chỉ có cậu ta là mang theo khăn lau trong cặp sách. Cậu lấy khăn từ tay bạn trai và nhẹ nhàng lau vệt dính trên mông cậu nhóc.

“Kyu, tớ không muốn lại “hứng” lên nữa đâu” Sungmin run lên dưới từng ngón tay Kyuhyun.

“Gì cũng được” Kyuhyun càu nhàu, nhưng cậu cũng nhanh chóng lau những vết còn lại rồi trả chiếc khăn cho Sungmin và giúp cậu nhóc mặc đồ. Khi cậu vừa kịp mặc đồ cho chính mình xong thì Jongwoon và Ryeowook bước vào lớp.

“Sao lại có mùi gì đó kỳ kỳ?” Ryeowook chun mũi, hỏi bâng quơ

Kyuhyun nhếch mép cười cười nhìn Sungmin, cậu nhóc lúc đầu rất bối rối nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh và mỉm cười.

“Có mùi như là s-“ Lời nói của Jongwoon bị cắt ngang khi Ryeowook khẽ huých tay cậu. “Đau đó!” Cậu càu nhàu, khẽ xoa hông.

“Lúc tớ và Kyu vào thì đã có mùi như vậy rồi” Sungmin nói dối trôi chảy.

Jongwoon nhìn Sungmin nghi ngờ, cuối cùng cậu quyết định là Sungmin nói thật và chuyển sự chú ý sang Ryeowook. “Rồi, ngồi xuống đi Wookie” Cậu nói rồi cầm tay Ryeowook dẫn xuống chỗ ngồi phía sau Kyuhyun và Sungmin.

Ryeowook tựa người ngay sát bên phải Sungmin, thì thầm “Cậu và Kyuhyun vừa làm tình ở đây, đúng chưa?” Cậu cười thích thú khi Sungmin thở gấp và bắt đầu đỏ mặt. “Tớ sẽ không nói với ai đâu. Vui đúng không? Jongwoon và tớ đã làm ở trên sân thượng. Vui cực kỳ luôn.”

Gò má Sungmin càng đỏ rực lên khi Kyuhyun kéo cậu sát lại gần, phả làn hơi nóng bỏng lên tai cậu.

“Lần sau chúng ta sẽ thử. Trên sân thượng.”

-

END.

Trên thế giới này có bao nhiêu chủng sinh vật?

Các ngươi sẽ không biết được đâu, các người sẽ không bao giờ biết được. Vì chúng không xuất hiện trong ánh sáng, nên mắt ngươi sẽ không thể thấy được chúng. Nhưng nếu may mắn, hoặc bất hạnh được gặp chúng một lần, ngươi sẽ lạc vào địa ngục không lối ra. Ngươi sẽ chìm xuống bùn lầy, vĩnh viễn không thể siêu thoát.

_*_*_*_*_*_*_

Năm 18**, một đứa trẻ được sinh ra trong lời nguyện của một trăm ba mươi bảy linh mục. Đứa trẻ chỉ mới ra đời trong vài giờ bị ngâm trong nước thánh, bị khóa kín tâm thức bởi hàng ngàn các dấu phong, đau đớn khóc ré lên cho tới lúc mệt nhoài mê man. Cơ thể non nớt tiếp nhận chú ngữ, từng cái từng cái ngấm sâu vào máu thịt, cùng lúc đó, từng linh mục gục ngã, hiến mình làm thức ăn cho “mẹ” của nó.

Mười ba tiếng đồng hồ sau đó, nó được chuyển đi trong một cỗ xe lớn, dưới sự bảo hộ của các cha sứ, rời xa khu mộ cổ, nơi nó vừa chào đời.

Từ đây, bắt đầu một thảm kịch.

Mưa điên cuồng từ lúc mờ sang tới giờ khiến Sungmin không thể bước chân ra khỏi nhà. Mà nói cho cùng dù trời có nắng đẹp cậu cũng chỉ có thể loanh quanh trong sân, từ bé cậu đã bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng những hàng rào thép gai cao ngất và những bức tường đá phủ đầy rêu phong.  Có điều, có thể di dạo trong sân hoặc uống trà ở vườn hoa vẫn tốt hơn. Cậu luôn thấy khoan khoái khi tắm mình trong ánh nắng ban mai, mặt trời cứ như đem tới cho cậu một nguồn năng lượng vô tận vậy.

Nhiều lúc cậu phải tự hỏi, có phải bất cứ gia đình quý tộc nào cũng đều giam giữ con em mình tựa chim trong lồng vậy không? Sungmin thật muốn được như những đứa trẻ bình thường, gặp gỡ, kết bạn, vui đùa, và nói cười tùy thích. Nhưng không, cậu chưa bao giờ và không bao giờ có thể cư xử hồn nhiên vậy. Bởi vì , mẫu thân đã nói,quý tộc có quy tắc của quý tộc, vi phạm những quy tắc đó là tự xem thường bản thân.

Ngồi trong căn phòng ấm áp của mình ở tầng hai của biệt thự, Sungmin tò mò nhìn dòng người chạy qua chạy lại loạn xạ bên ngoài kia. Tiếng mưa quá to khiến cậu không thể nghe nổi họ đang la hét cái gì,chỉ là thỉnh thoảng có tiếng súng săn và những tiếng thét gào, cùng với tiếng sấm rền tạo nên một chuỗi âm thanh ghê rợn trong thời tiết âm u tối tăm này. Ngày hôm nay phụ thân và mẫu thân đã vào trong thành phố dự tiệc của Hầu tước, và bởi vì mưa quá to làm con đường trở nên nguy hiểm khiến các giảng sư không muốn liều lĩnh, mọi buổi học của cậu được hoãn lại cho tới tuần sau và Sungmin có một ngày rảnh rỗi.

- Quản gia,họ làm gì vậy?

Mưa to như vậy, không ngã chết cũng ốm chết đó. Cậu thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.

Câu hỏi đã được lặp lại đến lần thứ ba trong ngày rồi nhưng vẫn chỉ nhận đc một cái lắc đầu từ con người như gỗ đã kia_con người chỉ biết bắt đầu mọi câu nói bằng từ” thưa” và kết thúc bằng tiếng” ạ”. Người đàn ông đó đã đứng sau lưng cậu từ lúc cậu tiến tới bên cửa sổ, và cậu biết rằng ông ta sẽ còn đứng và chờ cho tới khi cậu lên giường đi ngủ.

Sungmin thở dài,rồi lại chăm chú nhìn ra ngoài màn mưa ,cố lờ đi sự tồn tại lạnh lùng đó. Những người hầu trong nhà đối với cậu rất tốt, chỉ có ông ta là luôn luôn như vậy, dù chu đáo nhưng khiến cậu không thoải mái. Sungmin luôn cảm thấy, thay vì nói là coi sóc, nói ông ta đang canh chừng cậu thì đúng hơn.

Nước bắn nhòe kính, trong tầm nhìn của cậu, những tia sét vẫn rạch ngang bầu trời như muốn xé rách tấm màn đen kịt kia và bên tai là tiếng gió rít như tiếng kêu thét của một con quái vật nào đó đang giãy dụa chờ chết.

Sungmin giật mình với ý nghĩ này , mặt khác lại cảm thấy có chút hứng thú. Cậu đã đọc sách về những con ma cà rồng phương Tây, những con quỷ xinh đẹp và quý phái được gọi là Dracula. Chúng xuất hiện trong những đêm không  trăng, ẩn mình trong bóng tối và săn tìm những con mồi xinh đẹp cho bữa đại tiệc đầy máu. Các cha của tòa thánh Vatican dùng đạn cầu phúc và cọc gỗ đâm xuyên qua tim chúng để tiêu diệt chúng, lúc đó chúng sẽ giãy dụa rồi tan thành cát. Nghe qua rất thú vị, đủ để hù dọa những kẻ yếu tim.

Vậy, những ngày mưa như thế này, chúng ở đâu nhỉ? Trong những tòa lâu đài cổ đầy bụi bặm, hay dưới hiên của một biệt thự bỏ hoang?

-      Cậu chủ, tới giờ rồi.

Thở dài thêm một lần nữa, cậu đưa tay kéo rèm cửa sổ lại. Căn phòng nhỏ lại ấm áp trong ánh nến từ bốn giá nến ở những góc tường.

Sungmin trèo lên giường, người quản gia liền mang chăn từ trong tủ lại đắp kín cho cậu rồi lui ra ngoài. Những chân nến sẽ cháy hết và ánh sáng sẽ tự tắt sau ít phút nữa…nơi đây rồi cũng sẽ bị chìm trong màn đen như ngoài kia vậy.

Lại một trận sấm rền vang.

Kéo chăn lên cao hơn, Sungmin cố dỗ mình vào giấc ngủ, ngày mai sẽ có thầy giáo tới dạy cậu Violon, cậu sẽ bị mắng nếu không tập trung học vì thiếu ngủ. Điều này sẽ rất tệ, bởi phụ thân là một người rất nghiêm khắc, ngài sẽ không hài lòng và bắt cậu tập đàn một mình trên căn gác số mười ba. Sungmin không phải nhát gan, nhưng những nữ hầu vẫn truyền tai nhau về con ma thắt cổ ở đó. Cậu thực sự không muốn thấy nó chút nào.

Cộc.

Tiếng mưa chăng? Đôi mắt trong veo của Sungmin tức thời mở ra nhưng không thể nhìn thấy gì, cậu liền tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe. Không nhầm, lẫn trong tiếng mưa quật và tiếng gió gào rít, âm thanh yếu ớt đó lọt vào tai cậu như có như không.

Cộc cộc…

____là tiếng gõ vào cửa kính, phát ra từng đằng sau tấm rèm che cửa sổ.

Sao lại thế được nhỉ, đây là tầng hai nha, rất cao, đấy là còn chưa tính bên ngoài mưa gió như vậy , bức tường phủ rêu sẽ trơn tuột, chuyện trèo lên là hoàn toàn không thể.….hay có con chim nào bị lạc va vào đây….

Cộc..cộc…cộc

Tiếng gõ có vẻ như hối thúc. Trái tim trong lồng ngực cũng đập mạnh hơn. Sungmin đấu tranh tư tưởng giữa sợ hãi và tò mò, nên và không nên.

Một chút rụt rè..nhưng nếu không mở, khẳng định cậu sẽ không thể ngủ được.

Tự bảo rằng sẽ chỉ đi xem một chút thôi rồi sẽ trở lại giường, Sungmin với lấy tấm áo choàng quấn quanh người rồi từng bước từng bước nhẹ nhàng đi tới nơi phát ra tiếng động. Quãng đường ngắn xiu, mà cậu có cảm giác mệt nhọc kinh khủng, nhất là khi tim cậu cứ liên tục đánh trống, và sống lưng lại lạnh toát mỗi khi tiếng gõ giục giã đó lại vang lên.

Bằng một bàn tay run rẩy, cậu đem chút tàn nến còn sót lại cầm theo và dùng tay kia vén màn cửa sổ lên.

____Và Sungmin phải buông rơi cái nến để dùng một tay bịt chặt miệng mình ngăn tiếng hét suýt bật ra từ cổ họng.

Lần đầu tiên Sungmin biết thế nào là sợ tới cứng người.

Một người ,chính xác là một cậu nhóc tầm tầm cỡ người như nó đang rũ ra bên ngoài.Thân thể y bị mưa gió vùi dập khủng khiếp.Chiếc áo rách và nước mưa xung quanh hòa với màu đỏ của máu chảy thành từng dòng trên tấm kính ngăn cách cả hai. Hai bàn tay trắng bệnh của nó đang bám lấy hai bên bậu cửa, đầu ngón tay cũng túa máu.

Đột ngột y ngẩng đầu, một đôi mắt đen thẳm đối diện với đôi mắt nâu trong veo của cậu, đôi môi tái nhợt mấp máy mấy từ mà cậu không thể nghe nổi. Rồi như không thể chống đỡ được hơn nữa, cậu ta gục xuống ho dữ dội, hai tay run rẩy tưởng chừng muốn buông lơi.

Không được! Ngã từ đây xuống là cầm chắc cái chết.

Sungmin định hồn lại, không kịp suy nghĩ gì thêm liền mở chốt khóa và đưa y vào trong. Chiếc áo choàng trơn trượt, sũng nước làm cho thân hình nhỏ bé kia thêm phần nặng nề, cộng thêm vì quá hoảng hốt ( cùng một chút phấn khích) cơ bắp yếu ớt của cậu như nhão ra khiến Sungmin chật vật mãi mới kéo lê được người đó tới bên giường mình và đóng cửa lại lần nữa. Chỉ mới chút thời gian đó thôi mà đã bị mưa quật rát cả mặt, cậu ngồi bệt xuống ôm ngực thở dốc.

Liếc mắt sang nhìn cậu nhóc kia, thấy y nằm im như chết, cậu liền khẩn trương đưa tay tới bên mũi y kiểm tra. Ý nghĩ ngồi bên cạnh một xác thật không dễ chịu chút nào.

May mắn là, cậu vẫn cảm nhận được đầu ngón tay mình có chút gió man mát. Nghĩa là người vẫn còn sống.

Mở tủ lấy ra chiếc khăn bông to xụ và hai bộ đồ ngủ, Sungmin lau qua thân mình rồi ngại ngùng nhìn về người kia. Thấy y đang nhắm nghiền đôi mắt liền an tâm cởi hết quần áo ướt rồi nhanh chóng thay thế bằng bộ đồ mới. Nước tong tong từn giọt nhỏ xuống sàn nhà vốn sạch bóng và khô ráo.

Ngày mai, cậu sẽ giải thích như thế nào về chuyện này?

Câu hỏi chợt lóe trong đầu Sungmin khiến động tác gài cúc ngừng lại một chút. Hàng mày thanh tú chau lại suy tư. Mỗi buổi sáng đều có nữ hầu vào đánh thức cậu dậy và thu dọn giường, có thể dùng tiền bịt miệng họ chăng? Ánh mắt không tự chủ nhìn xuống dây bạc đang quấn quanh cổ tay….bây giờ mới biết, không có tiền mặt thật phiền. Bởi vì không được đi ra ngoài bên cậu vốn không nghĩ lại có ngày mình cần tới thứ đó.

-      Oa..ưm…!!!!

Một bàn tay bất ngờ túm lấy tay cậu,những ngón tay nhỏ dài và lạnh ngắt làm tim Sungmin tưởng tưởng như ngừng đập.

- Im lặng.

Giọng nói yếu ớt nhưng lạnh lẽo đến sởn gai ốc.

Hãi hùng quá độ,Sungmin chỉ biết gật đầu lia lịa và dùng tay mình ra hiệu cho người ta thả cái tay y đang bịt miệng mình ra. Đau quá!

Coi như y còn có chút lương tâm, bàn tay kia trượt khỏi miệng cậu rồi bám vào vai. Ngay sau đó, một sức nặng đè vào người cậu từ phía sau,cái áo vừa mới thay của cậu nhanh chóng bị ướt sũng vì ngấm nước, Sungmin bất đắc dĩ than một tiếng trong lòng. Hóa ra là nhóc kì lạ đó tỉnh. Yếu ớt như vậy còn không chịu nằm yên, dư hơi lại đây mà đe dọa cậu a.

- Ngươi không được lên tiếng. Không được…nếu không ta sẽ ném ngươi xuống đất.

Hừ, không biết ơn, đã muốn hù chết cậu_ân nhân của y_ thì chớ,còn dám đe dọa, cậu mà la lên thì chưa biết ai bị ném ra ngoài đâu nhé.

- Đây là đâu?

Nói một cách văn hoa thì hai người vẫn đang tay trong tay, nói thẳng thì y vẫn bóp tay cậu tê chồn. Sungmin bực mình gắt nhẹ:

-      Phòng của tôi.Cậu không thể cư xử hòa nhã hơn sao? Nếu muốn hại cậu tôi đã không mở cửa sổ đâu.

Người phía sau vẫn như không nghe thấy lời cậu nói, hoặc giả là có nghe nhưng không tin. Y kềm giữ Sungmin khiến cậu không thể nhúc nhích, một phần, cũng là do cậu lo nếu cậu tránh đi, y thực sự sẽ không chống đỡ được mà ngã xuống. Lúc này, bỗng dưng cậu cảm kích tiếng mưa ghê gớm. Bằng không từng đó tiếng động lạ đủ để đánh thức cả biệt thự rồi ha.

Chợt người phía sau run nhẹ, hơi thở nóng rực phun trên cổ cậu làm Sungmin nhất thời căng thẳng. Tiếng nói của y cứ như đâm xuyên vào trong đầu cậu…

- Ta…ta..….cần…..Ta đói quá.

- Từ…từ từ đã, thay đồ rồi hãy tính tiếp. Nếu không ngươi sẽ bệnh.

Trên mặt đã nóng bừng, cậu cố gắng lờ đi cảm giác nhồn nhột ở cổ, xoay người đỡ lấy y bằng cả hai tay nhưng luống cuống sao lại dẫm lên vạt áo choàng của y khiến cả hai ngã lăn ra. Đầu cụng xuống sàn đau tới choáng váng, Sungmin trào nước mắt oán hận trừng mắt nhìn người đang đè lên mình.

Y nhấc đầu, đôi mắt đen như mất đi tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Mặt càng ngày càng nóng, cậu dùng tay đẩy đẩy vai y ra hiệu cho y xuống khỏi người mình nhưng y vẫn không nhúc nhích. Nến tắt phụp làm căn phòng chìm vào bóng tối.

Đột ngột, bàn tay lạnh ngắt của y vươn ra chạm vào…cổ cậu rồi khẽ vuốt nhẹ. Sungmin muốn kháng nghị, lại phát hiện mình không cách nào mở miệng, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên. Không đúng, cậu không hề có chủ ý làm như thế, cơ thể cậu đang tự chuyển động rất bất thường.

-      Ta đói…. Ta rất đói.

Vẫn thứ âm thanh ma mị mê hoặc đó. Mặt bị những sợi tóc ướt quét qua, y đang dùng tay nâng cằm cậu làm cổ cậu phơi bày trong tầm mắt y. Dù là điên rồi, nhưng cậu tin rằng y đang nhìn rõ tới từng mạch máu ở cổ cậu.

Sungmin thầm nghĩ không xong. Cậu khóc không ra nước mắt, thế này là dẫn sói vào nhà, đưa mình tới miệng cọp đúng không?

Vậy là cậu hiểu rồi, ngoài kia người ta đang săn lùng người ta, một con ma cà rồng, còn cậu thì ngồi đây mở cửa mời người ta vào, dâng cổ cho người ta cắn.

PHẬP.

Cổ đau nhói.

Cái gì đó ấm ấm trào ra kèm theo cảm giác chóng mặt tăng dần.Sungmin lịm dần, những suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ,sức sống như trôi theo từng giọt máu vào trong miệng người đó.

Y nhìn con mồi đã rơi vào hôn mê, dùng sức cắn mạnh hơn. Có máu, cơ thể y dần dần hồi phục một phần sức mạnh. Nhưng…

Trực giác cực mạnh báo hiệu cái gì đó không ổn. Y thả người trong tay ra, nhảy sang một bên tránh được một đòn tấn công trực diện nhưng bên má trái vẫn bị cắt một đường.

Đưa tay chạm vào vết thương, y liếc nhìn về phía sau rồi sửng sốt khi nhận ra vật đả thương y là một chiếc lá. Nó cắm vào tường rồi khô héo, vỡ vụn thành bụi tan đi trong không khí. Dù chỉ trong giây lát, nhưng y nhận ra đó là loài thực vật nào.

Tách…rắc…tách…

Y quay đầu nhìn về cửa sổ, nơi những ngọn dây leo đang đục thủng tường chui vào. Chúng uốn éo như hàng ngàn con rắn lục và nhanh chóng phủ kín một bên tường. Những chiếc lá có cạnh sắc bén chĩa về phía y đầy cảnh cáo.

Và chúng sẽ tấn công tiếp nếu y dám chạm vào cậu bé đó lần nữa.

Vì mất máu, cậu trở nên xanh xao nhợt nhạt nhưng vẻ thanh tú vẫn không hề giảm sút. Còn tăng thêm một phần mong manh, thuần khiết.

-      Tại sao mi lại bảo vệ người này Black rose?

Y cười nhạt, tự nhiên nói như đang trò chuyện với một người sống chứ không phải là một cái cây.

Dĩ nhiên không có tiếng nói đáp lại.

Những cành cây lại chuyển động, chúng bắt đầu bò xuống nền nhà tiến gần tới Sungmin. Một nụ hoa mọc ra, chạm vào nơi bị cắn trên cổ cậu. Những giọt máu tràn chạm vào cánh hoa màu đen liền bị hút vào, từng chút từng chút một vết thương từ từ khô miệng và kết da non.

Nụ hoa lúc nãy giờ đã nở thành một bông lớn, lung lay lung lay để cánh hoa khẽ vuốt nhẹ qua má người đang ngủ say như dỗ dành.

Rồi đột ngột khô héo và vụn tan.

Toàn bộ chúng vụn tan.

Coong.

Một hạt nhân rơi xuống ,lăn tới bên chân y, trong bóng tối phát ra ánh sáng màu đỏ rồi tắt dần.

-      Rốt cuộc, ngươi là cái gì vậy? Cả loài thực vật kiêu hãnh đó cũng  vì ngươi mà chết.

Bị quỷ hút máu cắn, một là biến thành quỷ hút máu, hai là chết vì chất độc xâm thực. Y là một thuần chủng, nên đứa bé này đáng lí sẽ biến thành một cái xác sống đi cắn người vào ngày mai, nhưng rốt cuộc, máu chưa cạn, độc lại bị Black rose rút ra sạch sẽ,cậu ta sẽ không bị biến đổi.

-      Cái này, hẳn là thuộc về ngươi.

Cầm lấy viên ngọc hạt nhân màu đen đặt vào tay cậu. Y nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường, dùng sức mạnh giúp cậu hong khô quần áo và tóc.

-      Nếu còn gặp lại, ngươi……..

Y tách cơ thể thành hàng triệu con dơi, theo lỗ thông gió bay ra ngoài.

                                                                                      “làm cô dâu của ta nhé”

Trong bóng đêm. Viên ngọc lóe sáng lần nữa rồi vĩnh viễn ngủ yên.

………………………………

-Á!!!!!!!!!! YAH Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cô hầu gái hét lên làm cả lâu đài bừng tỉnh.Hàng chục gia nhân nhanh chóng kéo về một hướng cùng với chủ của họ.Không một ai thốt ra được lời nào,lười của họ như bị cuốn trở ngược vào trong khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Kinh hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top