Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
Mina chỉ muốn ăn gì đó nhè nhẹ nên Momo đưa cô ấy đến một tiệm café và bánh khá nổi tiếng trong thành phố. Có vẻ như Momo là khách quen ở đây, Mina biết điều đó khi họ chào Momo bằng tên và dành hẳn cho Momo một bàn riêng biệt. Trước khi ngồi vào bàn, họ đi lựa bánh. Trong lúc Mina vẫn đang phân vân trước rất nhiều loại bánh thì Momo có một gợi ý:
-Bánh sừng bò liệu cô có thích không? Tôi sẽ lấy thêm cho cô mứt dâu.
Mina nghe lời đề nghị của Momo thì mong chóng gật đầu đồng ý. Momo mĩm cười rồi gọi món, cô nói với Mina trong khi nhân viên chuẩn bị:
-Cô bé đến bàn ngồi trước nhé. Tôi sẽ mang bánh đến cho cô sau. À mà cô muốn uống gì? Café, trà xanh, nước ép, nước suối hay...
-Tôi muốn trà sữa, cảm ơn cô.
Momo gật đầu trong khi Mina đi đến chỗ ngồi. Vị trí này ở ngay góc của tiệm, có thể nhìn bao quát cửa tiệm nhưng từ những vị trí khác thì sẽ khó nhìn vào. Mina chống tay lên bàn rồi đặt khuôn mặt mình lên đó lặng lẽ theo dõi từng hành động của Momo. Khi Momo mang khay đồ ăn tới, Mina cười thật tươi, cô bắt đầu mang những đĩa bánh ra khỏi khay, lau qua những chiếc nĩa rồi đưa nó cho Momo, Momo nhận lấy, chuyền tách trà sữa cho Mina, không quên cảm thán:
-Cô tử tế và chu đáo thế này, ai mà có phúc được cô yêu sẽ hạnh phúc lắm đấy.
Mina lại đỏ mặt, cô có cảm giác rõ ràng là mặt nóng lên và nếu để nhìn kĩ thì người ta sẽ thấy đỉnh đầu cô đang bốc khói mất. Ôi, Hirai Momo này, thật là biết lựa những lời nói làm cho người khác hạnh phúc lâng lâng đi được. Momo hỏi Mina khi cô ấy vẫn còn còn cúi gầm mặt vì mắc cỡ:
-Mina nhỏ hơn tôi mấy tuổi nhỉ? Tôi năm nay hai mươi hai.
-Ơ... À, tôi hai mươi mốt.
-Hai mươi mốt rồi mà vẫn còn mắc cỡ như thiếu nữ mười sáu mười bảy nhỉ? Haha!
Mina ngượng quá, ngượng chết mất. Cô không biết làm gì bèn đánh vào vai Momo. Momo vẫn cười nhưng né những cú đánh của Mina, được một lúc Momo mới thôi không cười nữa:
-Thôi thôi được rồi, không chọc cô bé nữa, ăn đi nào.
Momo giúp Mina mở hộp mứt dâu rồi đưa cho cô ấy. Họ bắt đầu vừa ăn uống vừa trò chuyện rất vui vẻ cho đến khi chiếc điện thoại của Momo rung lên. Cô xin phép Mina để trả lời tin nhắn. Số điện thoại này cô không cần lưu cũng biết được đó là của ai:
"Cô đang làm gì? Ở đâu? Với ai?"
"Ăn sáng, cùng đối tác."
"Nam hay nữ?"
"Thật sự chuyện đó có vấn đề sao Sana?"
"Nam. Hay. Nữ?"
"Nữ, không ngồi cạnh. Ngồi đối diện."
"Coi như cô giữ lời."
"Tôi ăn đây, vừa ăn vừa nhắn tin sẽ đau bao tử. Cô muốn tôi bị như vậy hay sao?"
Momo nói rồi cho điện thoại vào túi, tỏ vẻ bực dọc. Mina nghiêng đầu hỏi khi thấy đôi chân mày của Momo gần như chạm vào nhau:
-Có chuyện gì sao?
-À... Không có gì đâu. Mina ăn có ngon không?
Mina vừa từ tốn nhai bánh, vừa cười và gật đầu. Momo đưa tay xoa đầu cô gái bé nhỏ đối diện làm cho tim Mina đập nhanh hơn. Cuộc trò chuyện của họ vẫn diễn ra rôm rã cho đến khi Momo khởi đầu một vấn đề khác:
-Ngoài việc vẽ tranh ra thì cô có làm việc gì khác không?
-À, khi rãnh rỗi tôi sẽ đi nhà thờ dạy vẽ cho các cô nhi rồi lại thơ thẩn đạp xe vòng quanh tìm cảm hứng thôi. Sao vậy?
-Xem nào, tôi biết một tâm hồn nghệ sĩ sẽ không thích gò bó. Nhưng cô có muốn nhận thêm việc để có thêm thu nhập không? Tôi sẽ không bắt cô phải ngồi trong văn phòng đủ bốn mươi tiếng một tuần đâu. Chỉ cần khi nào tôi phải duyệt mẫu mới thì cô mới phải làm việc thôi. Nhưng nếu những lúc đó cô đang bận với những tác phẩm của mình thì cũng không sao, tôi sẽ tự lo cho mình. Chỉ là tôi tin tưởng vào khả năng mỹ thuật và đôi mắt thẩm mỹ của cô thôi. Cô thấy thế nào?
Mina chầm chậm đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, từ tốn nhai trong khi vẫn đang suy nghĩ về lời đề nghị của Momo. Thật ra mà nói với những tác phẩm của mình, cô cũng không gọi là thiếu thốn. Nếu đồng ý, không chừng cô lại có thể có lí do gặp Momo nhiều hơn. Hơn nữa Momo cũng hứa là sẽ không gò bó cô trong bốn bức tường ngột ngạt, vô cảm. Xem đây là một công việc bán thời gian để rèn thêm năng khiếu mỹ thuật của mình cũng tốt thôi mà.
Momo chăm chú quan sát từng biểu hiện trên mặt Mina, thấy cô ấy liên tục thay đổi sắc thái, khi thì đăm chiêu, lúc thì như tự vấn khiến cho Momo không khỏi bật cười. Ngã người một cách thoải mái tựa vào lưng ghế, chéo chân, tiếp tục đề nghị:
-Cô thấy sao? Họa sĩ Minatozaki? Tôi hứa rằng dù chỉ là việc khi có mới làm nhưng chắc chắn tiền lương sẽ không tồi đâu. Chưa kể cả những khoản trợ cấp đầy đủ cô có thể nhận như một nhân viên toàn thời gian dưới quyền tôi.
Mina sau khi uống một ngụm trà sữa, đưa bàn tay trắng mịn nõn nà của mình ra trước mặt.
-Hợp tác vui vẻ, Hirai tổng.
Momo lại phì cười, chồm người lên một chút, nhẹ nhàng bắt tay Mina. Hợp tác vui vẻ!
Momo cùng Mina trở về tòa nhà công ty, xuống tầng hầm bãi giữ xe. Nhìn Mina ngồi lên con ngựa già ngang bướng, Momo đá nhẹ vài cái vào bánh xe:
-Ngoan ngoãn đừng có mà hư hỏng gì giữa đường nữa đấy, nếu không tao sẽ không nhẹ với mày đâu.
Mina trề môi:
-Không nhẹ tay rồi tính làm gì nó nào?
-Tôi không biết, cho nó vào máy nghiền chẳng hạn.
-Nè nè, tổng giàm đốc, tôi không có xe thì sẽ rất bất tiện trong việc đi làm đó. Lúc đó để coi ai chịu thiệt nha.
Mina vừa nói vừa hất mặt tỏ vẻ đắc thắng, Momo bật cười, cô hoàn toàn chịu thua cô gái trẻ này rồi. Tiễn Mina về, Momo không quên dặn dò cô ấy phải đạp xe cẩn thận. Khi Mina vừa định dùng sức lên bàn đạp thì Momo bất ngờ nắm lấy yên xe sau cô kéo lại khiến cho Mina suýt nữa té nhưng Momo đã nhanh chóng đỡ lấy. Đầu Mina lúc này đang trên ngực Momo, sau giây phút bối rối, cô nhanh chóng đứng vững lại trong khi liên tục cúi đầu xin lỗi Momo vì vô ý nhưng trong lòng có thoáng luyến tiếc mùi hương đặc trưng của người kia. Momo xoa đầu cô gái trên xe đạp, cười nói:
-Là do tôi kéo ngược cô lại mà, tôi xin lỗi cô mới đúng. À đây là số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì Mina cứ gọi cho tôi nhé.
Mina cầm trên tay chiếc name card của Momo, cô cho nó vào túi xách thật cẩn thận rồi lại dùng đôi mắt cười để đáp lại Momo:
-Tôi biết rồi. Momo tiếp tục làm việc đi, tôi sẽ chạy xe thật cẩn thận.
Momo mĩm cười gật đầu rồi giúp Mina đẩy xe lên khỏi con dốc của tầng hầm sau đó đứng nhìn bóng cô gái nhỏ trên chiếc xe đạp mà tuổi đời của nó còn hơn cả chủ nó cùng khuất dạng.
Lại nói về Sana, cả ngày hôm nay cô không thể tập trung làm gì. Tất cả những gì tồn tại trong tâm trí cô đều là bức tranh mà em gái cô vẽ. Cô vẫn không thôi thắc mắc, thật ra giữa họ có mối quan hệ như thế nào? Tại sao Mina lại gặp được Momo? Cô chợt nhớ lại tối hôm đó, sau khi Mina về nhà có mặc một chiếc sweater giống hệt của Momo và ngay sáng hôm sau em gái cô đã hoàn thành tác phẩm kia với bộ trang phục hệt như lúc cô và Momo gặp nhau...
Mãi còn đang lạc trong dòng suy nghĩ miên man thì chiếc điện thoại đang im lìm trên mặt bàn bỗng rung lên khiến Sana không khỏi giật mình. Nhưng khi thấy màn hình điện thoại hiển thị tên của người mà dạo gần đây cô suy nghĩ tới nhiều nhất, Sana vui hẳn lên vì đây là lần đầu tiên Momo chủ động gọi cho vô. Dù vậy, cô vẫn mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh với giọng nói lạnh lùng như mọi lúc:
-Đã ăn sáng xong rồi sao tổng giám đốc?
-Đúng rồi. Cô chủ tịch của tôi thì sao nào? Buổi sáng của cô như thế nào?
-Không tốt lắm.
-Làm sao?
....
-Có một vài chuyện là tôi thắc mắc.
-Không biết thì hỏi.
-Nếu có thể dễ dàng hỏi như vậy thì tôi đã không phải mất tập trung từ sáng đến giờ. Hơn nữa, Sana này thích tự mình điều tra mọi việc hơn là phải chờ đối phương giải đáp. Vì ai mà biết được trong những lời giải thích kia có bao nhiêu phần là sự thật.
-Làm cho quý cô chủ tịch đây phải dùng nhiều tâm tư suy nghĩ đến mức này, chắn chắn đó không phải là một vấn đề nhỏ bé.
Sana cười chua chát, chẳng hiểu sao khi nghe giọng Momo cô lại càng nhớ cô ấy thêm thế này. Thấy đầu dây bên kia không trả lời, Momo hỏi với giọng lo lắng:
-Sana?
-À. Không có gì. Sao nào? Hirai tổng gọi cho tôi có chuyện gì sao?
-Cô đang có tâm sự phải không?
-...
Trả lời Momo là một khoảng lặng tưởng chừng như vô tận. Lúc này thì Momo tin chắc rằng dấu chấm hỏi của Sana về việc mà cô ấy đang thắc mắc không chỉ là việc làm cho cô ấy suy nghĩ, đó còn là điều làm cô ấy nặng lòng. Momo đề nghị:
-Tối nay chúng ta đi đâu đó nhé?
Sana tất nhiên rất vui vì lời đề nghị này, nhưng cô chắc chắn không phải là dạng phụ nữ để cho người khác dễ dàng đọc được tâm tư mình, đáp lại Momo, cô tỏ thái độ dững dưng:
-Cũng được. Tôi sẽ đến rước cô. Đừng quên là tôi thích nhìn cô trong trang phục gì.
-Vâng, thưa cô chủ tịch.
Gác máy, Sana xoay chiếc ghế nhìn ra phía bờ sông, cô lại lần nữa trấn an rằng nếu có mối quan hệ thì giữa em gái cô và người cô yêu, họ chỉ đơn giản có một tình bạn. Phải, chắc chắn là như vậy!
-Chủ nhân, tại sao cô lại phải tốn quá nhiều tâm trí cho một con người thấp kém như Hirai Momo?
Ánh mắt Sana bỗng rực đỏ, chỉ trong một cái nháy mắt, nhân viên thân cận của cô – Jack – đã bị cô túm chặt lấy cỗ, nhấc bổng lên, lưng đụng vách tường. Sana bung đôi cánh của mình ra.
Đó là một đôi cánh!
Nhưng đôi cánh này có điểm khác lạ
Một bên cánh của cô là cánh dơi, bên còn lại là cánh thiên thần!
Hai chiếc răng nanh của Sana mọc dài ra một cách đáng sợ, từng lời nói đầy sắt thép và uy lực tuôn ra từ đôi môi xinh đẹp:
-Có phải ta đã quá dễ tính với ngươi đến mức ngươi có thể lộng ngôn không? Ngươi là ai mà có quyền gọi Hirai Momo của ta là một kẻ bình thường?
Bàn tay Sana siết chặt hơn, gương mặt của tên Jack hóa trắng bệch, hai chiếc răng nanh nhỏ của hắn yếu ớt dài ra, miệng lắp bắp:
-Chủ... Chủ nhân... Là tôi sai... Tôi biết lỗi rồi... Tôi...
Sana dùng sức ném mạnh hắn xuống sàn. Hắn đau đớn sờ chiếc cổ của mình, vẫn mau chóng dùng sức mặc cho sự đau đớn từ những chiếc xương sườn của mình và quỳ xuống trước mặt Sana:
-Tôi sai rồi, xin chủ nhân bớt giận, xin chủ nhân!
-Cút!
Jack còn có gan dám lãng vãng trước mặt Sana nữa sao? Hắn vừa đi vừa bò ra ngoài trong khi Sana nhìn theo bằng ánh mắt đỏ rực, hai chiếc răng vẫn còn lộ rõ ra ngoài. Sau giây phút, cô bình tĩnh lại từ từ đáp xuống, thu đôi cánh và những chiếc răng đáng sợ của mình vào, cô nhìn bức ảnh Momo trên màn hình điện thoại, nhẹ vuốt ve rồi tự nói với bản thân:
-Tôi sẽ không cho ai động đến cô. Dù là "động" theo cách nào đi chăng nữa.
Tối hôm đó, Momo trong trang phục đơn giản, chỉ là một chiếc sơ mi màu hồng hoa anh đào và chiếc cà vạt bướm màu đen. Một cách vô tình hay cố ý, màu sắc trên trang phục của Sana vẫn rất hợp với Momo. Ngồi vào xe, Momo nghiêng người nhìn Sana, nheo mắt.
-Cô rất hợp với màu hồng hoa anh đào!
Họ đổi vị trí ngồi cho nhau. Momo nói rồi lái xe trong khi Sana để ý đến chiếc nơ bướm của Momo nhưng vẫn không có nhận xét gì. Chẳng cần đợi Sana lên tiếng, Momo đã vội giải thích:
-Đây cũng là một loại cà vạt mà!
Sana kín đáo mĩm cười, Momo thấy vậy bèn bẹo má cô một cách nhẹ nhàng:
-Ở đây chỉ có tôi và cô chủ tịch, cô nhất thiết phải kín đáo nụ cười của mình đến như vậy sao?
Sana nghe rõ tim mình chết đi một nhịp, ngay khi Momo vừa định lấy tay của mình về thì Sana mau chóng giữ nó lại, nắm chặt tay Momo đặt lên má mình. Trong giờ phút này, Sana cảm thấy thật sự yên bình nhưng Momo lại có hơi bối rối trước tình cảnh này. Momo cảm thấy thế nào nhỉ? Chưa phải là hạnh phúc, vui thì đúng hơn. Cô thích những lúc mình có thể an ủi và làm điểm tựa tinh thần cho Sana như thế này. Chính cô cũng không rõ từ bao giờ mình lại muốn và thích như thế. Nhưng khoảnh khắc đó không kéo dài được lâu khi Momo đề nghị:
-Quý cô chủ tịch, tôi phải lái xe.
Sana buông tay Momo ra trong sự tiếc nuối qua ánh mắt, chỉ duy trên gương mặt vẫn không có cảm xúc gì rõ rệt. Những lúc Sana lạnh lùng như thế, Momo tự hỏi rằng có phải là Jessica bị liệt cơ mặt không. Nếu không thì làm sao mà cô ấy có thể giữ nét mặt đó hầu như cả ngày như vậy. Có vẻ như chỉ khi gặp Momo thì Sana mới thư giãn được đôi chút. Sana lên tiếng hỏi Momo khi họ đã chạy được một quãng xa:
-Phải rồi, chúng ta đi đâu vậy?
Thay cho câu trả lời, Momo chỉ đưa một ngón tay lên miệng mình ra chiều bí mật lắm, hành động đó của cô không khỏi làm Sana cảm thấy vui vẻ. Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ ở một quận ngoại thành. Momo mở cửa cho Sana, cả hai cùng đi vào căn nhà đó. Bên trong là rất nhiều món đồ bằng gốm sứ, có cả một khu để gửi giày dép nhưng nhìn kĩ thì đa phần là giày trẻ em. Khi Sana còn đang thắc mắc thì từ bên trong, một bà lão có gương mặt phúc hậu bước ra niềm nỡ chào đón họ:
-Chào cô. Cô có phải họ Hirai không?
-Xin chào bà, cháu đúng là Hirai đây ạ. Cháu đã liên lạc trước.
-Vâng vâng, mời hai cô vào lối này.
Bà lão dẫn đường đi trước, Momo đưa cánh tay của mình ra cho Sana khoác vào. Lần này là Momo chủ động. Họ cùng nhau vào một căn phòng có rất nhiều tiếng cười nói của trẻ con. Momo nhìn Sana, nói khẽ vào tai:
-Tôi biết cô không thích đông người, nhưng trẻ con thì chắc là khác mà đúng không?
Sana không nói gì, lặng lẽ cùng Momo ngồi cạnh một chiếc bàn đã đặt sẵn đất sét, Momo giúp Sana máng chiếc áo khoác lên, sau đó cô tự săn tay áo rồi ngồi xuống nói với Sana:
-Cô thích làm gì nhỉ?
-Tôi?
-Đúng vậy, chúng ta sẽ cùng nặn đất sét nhé. Từ sáng cô đã căng thẳng, bây giờ thư giãn một chút cũng tốt mà.
Momo không chờ phải ứng của Sana, cô bắt đầu nhào đất rồi nhìn Sana, hất cằm tỏ ý muốn cô ấy tham gia. Sana mĩm cười rồi hít thở sâu một cái và cùng tham gia với Momo. Họ quyết định làm một bình hoa. Tuy quá trình làm có hơi vất vả nhưng họ thật sự đã rất vui vẻ. Trong khi Sana đang cố gắng tạo hình cho tác phẩm thì Momo chăm chú nhìn cô gái bên cạnh với khuôn mặt lắm lem. Cô mĩm cười, tự hỏi mình tại sao đến lúc này mới nhận ra vẻ đáng yêu của Sana. Thật tình mà nói thì nếu gỡ bỏ đi cái vỏ bọc lạnh lùng kia, Sana là một cô gái rất dễ mến đó chứ.
Xem ra tình cảm của Momo dành cho Sana đang dần tăng thêm!
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top