Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06

Khi tất cả mọi thứ đã kết thúc,và Todoroki sụt sịt lần cuối,Bakugou cảm ơn vì mẹ kiếp mọi chuyện đã kết thúc êm đềm.

Công bằng mà nói,Todoroki không phải một bệnh nhân phiền phức.Ít nhất,nó không khó chiều như những nhân vật phụ khác.Nó không phàn nàn suốt 24/7 như Mắt Gấu Trúc,nó không đòi hỏi sự nuông chiều như Mặt Phẳng,hay nó không tạo ra đủ thứ thuốc như Tóc Đuôi Ngựa.

Thực sự,Todoroki khá dễ chiều.Tất nhiên,quirk của nó khiến nó trông như bị tấn công bởi bệnh dịch.Chắc chắn,nó mất ba ngày chỉ để đứng trong nhiều giờ mà không bị chóng mặt.Và tất nhiên,nó không đủ khỏe để trở lại học trước khi cả tuần trôi qua.

Nhưng,mặc dù căn bệnh của nó nghiêm trọng đến mức nào,nửa mạc nửa mỡ không phàn nàn miễn là nó  có thể qua khỏi.Nó không phàn nàn về việc ánh sáng chói lòa làm tổn thương đôi mắt hay bĩu môi khi Aizawa nói rằng nó không thể tập luyện với cường độ cao cho đến khi khi nó hoàn toàn khỏi bệnh.Nó không vô tình đóng băng phòng mình hay của ai khác vào nửa đêm nữa.Nó luôn tôn trọng người khác,đeo khẩu trang Bakugou đưa cho nó gần như mọi lúc và thậm chí còn khử trùng xung quanh và vật dụng chung.Nó lặng lẽ chờ sự đau khổ qua đi,theo cái cách mà Bakugou thích.

Tuy nhiên,cùng lúc đó,Todoroki ốm yếu bằng cách nào đó xuất hiện ở mọi lúc.

Trước kia,nó có thói quen thoải mái và chấp nhận vòng tuần hoàn 95% ở trong phòng mình.Nó chỉ ra ngoài khu vực chung để ăn,giặt giũ và tắm rửa.Thỉnh thoảng,nó ở cùng nhóm mọt sách học hay chơi với họ ở phòng sinh hoạt chung,nhưng ngoài ra,nó vẫn luôn đứng ngoài cuộc.

Tuy nhiên,bây giờ,có vẻ Todoroki luôn ở đó.Cho dù nó có lảng vảng trong bếp để pha một lượng lớn trà gừng hay quấn vô số lớp chăn trên người ngồi lên ghế sofa để xem những bộ phim chết tiệt cùng tên Deku,nó vẫn luôn ở đó.Có lẽ việc bị ốm khiến nó quá mệt mỏi để cãi lại,hoặc điều đó khiến nó trở thành một kẻ đeo bám.

Bakugou không chắc lắm,nhưng bằng cách nào thì cậu ghét điều này.

Chắc chắn,cậu nghĩ cậu có thể về phòng riêng của mình nếu không muốn đối phó với nửa nửa,nhưng điều đó nghe giống như điều mà kẻ thua cuộc sẽ làm.Cậu ở đây trước.Trong khi Todoroki bận rộn nhốt mình trong phòng,tránh xa giao tiếp xã hội,Bakugou đã sắp xếp tiện nghi của mình trong phòng sinh hoạt chung.

Cậu ta có một cái ghế bành mà cơ bản cậu đã tuyên bố đó là ngai vàng của chính mình xét về tần suất cậu ngồi ở đó.Nhà bếp cơ bản là lãnh địa của cậu,vì cậu là một trong số ít những người có khả năng nấu ăn trong ký túc xá này.Má nó,một nửa đồ dùng trong việc học tập và tập luyện của cậu cũng ở đây!Thực tế,toàn bộ thời gian không phải ngủ hay trên lớp của cậu đều dành ở tầng trệt của tòa nhà này.

Vậy tại sao cậu phải đi,khi Todoroki là người đột nhiên xông vào?

Đó là khu vực chung,Shitty Hair sẽ nói vậy nếu cậu đề cập đến điều đó.Đó có nghĩa là tất cả bọn họ đều được phép sử dụng không gian chung theo nhu cầu,tên đó sẽ nói vậy,vì vậy Bakugou không thể phàn nàn.Tên đó có thể nói về việc Todoroki không bao giờ gây ồn ào hay khiến bất kỳ ai mất tập trung vào việc họ đang làm,vậy thì có vấn đề gì nếu nó ở phòng sinh hoạt chung thường xuyên hơn?

Bakugou đang cố để tập trung vào thứ khác-theo cậu,mọi thứ về tên hai phai đều khiến cậu bị phân tâm.

Cậu giữ điều đó cho riêng mình,không thích cái nhìn tò mò mà Kirishima dành cho cậu và không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.Có chúa mới biết Shitty Hair đã biết quá nhiều,và Bakugou thật sự không có tâm trạng để nghe nó sớm.

Vì vậy,cậu ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế bành yêu thích của mình trước Tv.

Bọn họ đang xem một bộ phim lịch sử vớ vẩn không có cốt truyện thực sự và 99% là fanservice.Điều này thật ngớ ngẩn và có lẽ không chính xác về mặt lịch sử,nhưng đó là loại chương trình truyền hình không cần não mà tất cả bọn họ bị cuốn vài sau một ngày học tập và rèn luyện vất vả.Họ có thể nói chuyện mà không cần quan tâm đến cốt truyện thực tế nào,hoặc họ có thể vứt não đi và xem một cách trống rỗng.

Cũng đã khuya,mọi người đã ăn tối và làm bài tập cho ngày mai.Hầu hết mọi người đều ở đây,mặc dù một số người đã thư giản trong phòng hoặc đi ngủ sớm.Bakugou cũng đã cân nhắc việc đi về phòng,nhưng cuối cùng quyết định không đi nữa.

Hầu hết thời gian,cậu rất vui khi được ngủ sớm và dậy sớm, thì lịch trình của cậu trở nên khó khăn để duy trì đều đặn trong tuần qua.Vì bất cứ điều gì,ngay cả khi cậu ngủ vào giờ quen thuộc,cậu ấy cẫn sẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách trống rỗng,hoàn toàn tỉnh tảo,trong hàng giờ đồng hồ.Chúa ơi,cậu không tài nào hiểu nổi,lẽ ra cậu đang tận hưởng sự sung sướng trong trạng thái vô thức,thì não cậu lại không như thế.

Cậu sẽ nhắm chặt mắt lại và hi vọng bóng tối không chỉ xâm chiếm tầm nhìn mà cả suy nghĩ của cậu ấy,nhưng thay vì tối đen như mực,cậu chỉ thấy những vệt đỏ và trắng rải rác trong tâm trí mình.Lẽ ra cậu phải hòa mình với sự tĩnh mịch của căn phòng,nhưng âm thanh của tiếng cười nhẹ và câu nói "Cảm ơn cậu,Bakugou." nhẹ nhàng vang bên tai cậu ấy.Cậu nằm trên chiếc giường và thấy sự tương phản giữa sự mát mẻ của chiếc ga trải giường với sức nóng của ngọn lửa nhỏ bập bùng ở lưng bên trái khi cậu đi bộ trong tuyết nhiều ngày trước.

Thật mất tập trung.

Cuối cùng,sau ba ngày vớ vẩn đó,cậu đã từ bỏ hoàn toàn việc ngủ sớm.

Thay vào đó,cậu quyết định ở phòng sinh hoạt chung cho tới khi cảm thấy mệt mỏi,những người khác hài lòng với điều này,sử dụng nó như một cơ hội để ép buộc cậu phải chơi nhiều trò ngu ngốc cùng họ hay ở bên bọn họ nhiều hơn.Dù cậu rất muốn đấm vào mặt họ,nhưng cậu chỉ chấp nhận điều đó một giận dữ và làm theo.Cậu nghĩ nếu cậu dành nhiều thời gian hơn với lũ ngu đó,sự ngu ngốc của chúng sẽ khiến cậu ta mệt mỏi đủ để khiến cậu ngủ sớm hơn.

Bây giờ,sẽ tốt hơn nếu lý do làm cậu mất ngủ không đi lảng vảng khắp nơi.

"O-oh,Shouto-kun!"

Mắt Bakugou cụp xuống khi cậu càu nhàu vì sự gián đoạn.Tên khốn Deku và Lớp Trưởng đang ngồi trên sàn,không ai khác ngoài Nửa-và-Nửa ngồi ở giữa họ.Chắc chắn không phải là ý kiến hay khi gần gũi và ôm ấp nó như vậy khi nó đang trải qua sự đau khổ cuối cuối cùng của cảm,nhưng dường như cả hai bọn họ đều không quan tâm.

Không,thay vào đó,họ chỉ tiếp tục chen chúc Todoroki,người đang quấn chặt mình trong chiếc chăn len dày mà nó sử dụng liên tục khi bị ốm.Todoroki dường như thích nó ít nhất,vì nó không ngừng sử dụng cái chăn gần một tuần nay.Bakugou khó chịu khi nhớ lại khi Ashido hỏi nó về cái chăn,Todoroki giải thích rằng cái đó là của tên Deku.Cái chăn đã được đưa cho nó vào buổi sáng sau khi nó gần như chết cóng ở tầng năm,và nó nhận cái chăn với sự cảm kích,nói rằng nó không có nhiều chăn.Tất nhiên,chính việc đề cập đến việc Todoroki sử dụng chăn của mình luôn để lộ biểu cảm đáng yêu và ghê tởm từ Deku.

Giống như vẻ mặt tên đó lúc này.

"Hn..."

Todoroki dường như không nhận ra,chỉ phát ra một tiếng động xác nhận nhỏ khi tên nó được gọi.Đôi mắt của nó nhắm nghiền,không nhận thấy được vẻ ngạc nhiên nhưng hạnh phúc đến mức ngu ngốc trên mặt Deku khi đầu nó tựa vào vai tên đó.Thực sự,phần lớn trọng lượng của nó đang dồn về phía tên Deku,đầu nó vẫn cúi xuống khi đang thoát ra và chìm vào giấc ngủ.

Nó trông như một con mèo đang ngái ngủ,cọ vào người gần nhất để thu hút sự chú ý.Gần như dễ thương.

Chờ đã,cái gì?

"Shouto-kun,có phải cậu mệt không?"Deku hỏi lần nữa,hơi di chuyển để đầu Todoroki được thoải mái hơn."Cậu có thể đi ngủ nếu cậu muốn."

"Tớ ổn."Todoroki thì thầm.

"Cậu có chắc không?Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu đi ngủ..."

"Tôi đồng ý,ngủ trên giường sẽ thoải mái hơn nhiều,Todoroki-kun!"Iida xen vào,và Todoroki chỉ phàn nàn đáp lại.

"Ở đây rất thoải mái.Hãy để tớ nghỉ ngơi."

"Tôi...được rồi,nếu cậu đã nói vậy."

"Ai biết Todoroki trong tất cả mọi người lại là một quái vật thích gần gũi?"Kaminari nói líu lo.

"Những người có vẻ ngoài xấu tính luôn là những người yếu đuối nhất."Hagakure nói thêm,cười.

Todoroki thậm chí còn không cố gắng phủ nhận điều đó,để trọng lượng của bản thân đổ dồn vào tên Deku.Mặt khác,tên khốn Deku trông như sắp nổ tung vì sung sướng,cảnh tượng đó khiến Bakugou phát ốm.Lạy chúa,ít nhất thì tên đó có thể kiềm chế lại đôi mắt tình yêu kinh tởm của mình trong khi những khác đang ở trong phòng không?Cậu,trước hết,không hề muốn chứng kiến cái nhìn kinh tởm đó.

"Này,vậy điều đó có nghĩa là Bakugou là người ôm ấp lớn sao?"

"Hah?!"Bakugou quay đầu lại để trừng mắt nhìn Kirishima."Mày đang lảm nhảm cái đéo gì vậy,Tóc Xù?"

"Ôi chúa ơi,"Ashido nói trong khi cười một tràng dài."Tớ cần xem điều đó."

"Bakugou!Ôm ấp!Tớ nghĩ thế giới sẽ kết thúc,anh bạn,"Kaminari thêm vào.

Bakugou thề sẽ giết tất cả bọn họ,cậu quyết định.Có lẽ cậu ta sẽ đi lại con đường lạc hậu và đốt cháy toàn bộ ký túc xá trong khi bọn họ ngủ.Nhưng đồng thời,điều đó sẽ cho họ thời gian để trốn thoát..

Có lẽ nếu cậu bao bọc toàn bộ nơi này với mồ hôi,cậu ta có thể kích hoạt một vụ nổ giết chết tất cả mọi ngay tức khắc.Nó có hiệu quả tốt trong những bộ phim.

Tuy nhiên,cậu không thể nghĩ nhiều về hậu quả của kế hoạch giết toàn bộ những người trong lớp,một tiếng hét đưa cậu về thực tại.

"Shouto-kun!"

Giật mình một chút,Bakugou nhìn xuống sàn nhà,chỉ để bị tắc nghẽn trước những gì cậu đang chứng kiến.Ngay cả khi những tên nhân vật phụ đang nói chuyện không ngừng làm Bakugou căng thẳng,Todoroki hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tất cả điều này.Không,thằng khốn đó đã phớt lờ tất cả sự hỗn lợn chết tiệt và thậm chí còn "ngã" vào giấc ngủ.

Đúng vậy,nó thật sự ngã.

Đầu của Todoroki dường như trượt khỏi vai Deku,và trong lúc bất tỉnh,nó đã không thể ngăn mình ngã vào lòng tên đó.Đôi chân của nó vẫn dang ra trước mặt,nhưng bây giờ toàn bộ đầu và thân trên của cậu nằm trên đôi chân bắt chéo của Deku.Nó gần như nằm nghiêng,lưng áp vào bụng Deku và cánh tay bị kẹp giữa trọng lượng của mình và chân Deku.

Bakugou ngạc nhiên trước cảnh tượng đó,mặc dù cậu không biết lý do.Có điều gì về biểu cảm của Todoroki đã đánh trúng tâm lý sâu bên trong của cậu.Không giống như vẻ ngoài gọn gàng và ngăn nắp thường ngày,nó trông khá bù xù kể từ khi bị ốm.Mặc dù vậy,Bakugou không chú ý đến mức độ nghiêm trọng của nó cho đến bây giờ.

Tóc nó rối bù xõa ngang vai Deku,cả sợi tóc đỏ và trắng đều nổi bần bật trên nền quần thể thao màu đen.Da của nó ửng hồng,từ má đến mũi thậm chí đến cổ,và vùng da quanh mắt nó hơi sưng lên,mặc dù điều đó chỉ thể hiện rõ ở phía bên phải của nó.Đôi môi hồng hào,mịn màng thường ngày của nó giờ hơi nứt nẻ,nước bọt trào ra khỏi mép.

Nhưng ngay cả với vẻ ngoài bù xù như thế nào,nó trông...bình yên đến lạ.

Giấc ngủ cho thấy sự hồn nhiên thực sự của mỗi con người,đằng sau những gánh nặng của cuộc sống thường ngày.

Đó là điều mà Hound Dog đã bảo cậu ta từ vài tuần trước,trong những buổi huấn luyện của họ.

Bakugou đã đến gặp cố vấn hướng dẫn từ năm nhất,sau khi bị Liên minh tội phạm bắt cóc.Đó là ý tưởng của Aizawa,với lý do rằng một số loại điều trị sẽ tốt cho cậu khi trải qua sự kiện đau thương như vậy,nhưng tất nhiên,Bakugou đã từ chối ngay từ ban đầu.Tại sao cậu lại không?Điều đó thật ngu ngốc dù thế nào đi nữa.Cậu không bị chấn thương,không bị bất cứ điều gì mà các giáo viên đã lảm nhảm.Cậu không cần một bác sĩ tâm lý để nói với cậu ta rằng cậu đã chết tiệt thế nào hoặc giả vờ biết cậu ấy như thế nào.Đối với cậu,tất cả mọi thứ đều ngu ngốc và cậu không có ý định đi.

Sau đó,cuộc chiến với Deku diễn ra.

Bản thân việc quản thúc tại nhà đã là điều tồi tệ,nhưng sau đó,Aizawa tin chắc rằng hơn bao giờ hết Bakugou cần gặp ai đó.Tên đó còn đe dọa sẽ giảm số điểm cho đến khi cậu chịu đi,và Bakugou chắc chắn không thể chấp nhận rủi ro đó.Cậu ta sẽ tham gia một số buổi tư vấn ngu ngốc,nếu điều đó giúp ích trong việc trở thành anh hùng của cậu không gặp cản trở.

Vì vậy,cậu đã đi gặp Hound Dog.

Sau một thời gian, ngay cả cậu cũng phải thừa nhận: gặp cố vấn hướng dẫn cũng không tệ lắm. Hound Dog không cố tỏ ra vui vẻ hay xúc động một cách vô ích với cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không phán xét khi nào Bakugou để cho sự buồn bã vô ích  lấn át cậu ấy. Tên ấy để cậu nói về những điều tồi tệ khiến cậu ta khó chịu theo tốc độ của riêng mình. Tên đó không cố nhét chữ vào mồm Bakugou, không cố làm mọi thứ trở nên kỳ quặc hay tồi tệ hơn mức chúng phải thế.

Đôi khi, họ thậm chí sẽ không nói về những vấn đề của anh ấy nếu anh ấy không muốn. Lúc khác họ chỉ trò chuyện. Thông thường, cuộc trò chuyện của họ là về những chú chó và việc Bakugou thực sự muốn có được những con mông to như Mastiff hay Great Danes như thế nào. Những lần khác, họ sẽ nói về những thứ ở trường như thế nào, chẳng hạn như những thứ ngớ ngẩn mà các bạn cùng lớp của cậu  làm hoặc những tin đồn ngẫu nhiên của giáo viên mà Bakugou thầm thích nghe. Và thỉnh thoảng, sau một ngày đặc biệt tồi tệ, họ sẽ không nói chuyện gì cả, và Bakugou sẽ tận hưởng sự im lặng bao trùm như một tấm chăn ấm áp.

Nó không hoàn toàn khủng khiếp, cậu cho là vậy. Ít nhất, đó là cái cớ mà cậu ấy sử dụng khi đồng ý tiếp tục các buổi học trong năm nay, ngay cả khi chúng không còn bắt buộc nữa.

Giấc ngủ cho thấy sự ngây thơ thực sự của mỗi người.

Vào ngày đó, hai tuần trước, họ đã nói về một trong những cơn ác mộng của Bakugou.

Nó không phải là về bất cứ điều gì cụ thể, và cậu ấy thậm chí không thể nhớ chính xác nó là gì. Tất cả những gì cậu nhớ là mùi tro và nitroglycerin làm tắc nghẽn hệ thống cơ thể, cảm giác nghẹt thở khi hai tay siết chặt cổ họng và tất cả những người cậu biết đều bị vấy máu. Cậu ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết chắc rằng tất cả họ đã chết và đó là lỗi của cậu.

Cậu ấy đã không ngủ trong hai ngày sau đó.

Hound Dog đã giải thích giấc mơ có thể phản ánh đủ thứ diễn ra trong tiềm thức của chúng ta như thế nào. Nó có thể phản ánh những mong muốn lớn nhất hoặc nỗi sợ hãi lớn nhất của chúng ta. Đối với Bakugou, người cố vấn đã nói rằng có khả năng là điều thứ hai: nỗi sợ hãi vô bờ bến của cậu ấy là sự biến mất của những người xung quanh. Hound Dog đã nói điều đó quá nhanh, quá tự tin, đến nỗi nó đã làm Bakugou choáng váng trong một phút. Suy nghĩ của cậu chạy đua hàng dặm mỗi phút, Bakugou đã cần một vài phút để bình tĩnh lại. Cuối cùng khi cậu đã hoàn toàn bình tĩnh, cậu ấy hỏi làm thế nào mà Hound Dog lại chắc chắn như vậy, và câu trả lời lại khiến Bakugou choáng váng một lần nữa.

Tại sao, sự thật là, ngay từ đầu cậu đã nghĩ đó là một cơn ác mộng!

Bakugou nhìn những đường nét trên khuôn mặt Todoroki giãn ra khi anh suy nghĩ về ngày hôm đó.

Giấc ngủ thể hiện sự ngây thơ, à?

Vào thời điểm đó, Hound Dog coi đó như một phần về tính cách của Bakugou và cách mọi người nhìn nhận về anh ấy. Cậu ấy luôn tỏ ra thô bạo, một sự kết hợp kỳ lạ của cả mặc cảm ưu việt và tự ti, lo lắng và đảm bảo, bất an và tự tin. Điều đó thậm chí còn gây bối rối cho cậu ấy và gây khó chịu cho những người khác, nhưng cậu không bao giờ bận tâm đến việc điều đó ảnh hưởng đến những người xung quanh mình như thế nào. Tuy nhiên, thường xuyên hơn không, điều đó thể hiện khi cậu ấy làm những việc hoàn toàn tồi tệ, những việc mà cậu đang dần dần xin lỗi và vẫn đang bù đắp.

Nhưng ngoài những việc làm sai trái thực sự của cậu, đã có quá nhiều lần mọi người đánh giá sai về cậu ta. Từ việc Liên minh cố gắng biến cậu ta trở thành một phần trong chương trình kỳ dị của họ, cho đến cả những Anh hùng chuyên nghiệp thì thầm về cậu và nói rằng cậu ta chẳng hơn gì một phản diện trong lễ hội thể thao năm đầu tiên của họ. Cậu ghét phải thừa nhận điều đó, và cho đến khi nhiều buổi học với Hound Dog trôi qua, nhưng điều tồi tệ đó đã ảnh hưởng đến cậu. Tra tấn cậu ta, khiêu khích cậu ta.

Làm cậu sợ.

Cậu ta ngây thơ, Hound Dog đã nói vậy, trong giấc ngủ của cậu, nơi cậu ta không thể trốn đằng sau lớp vỏ bọc thô lỗ hay những lời nói xa vời.Cậu ta buộc phải đối mặt với cảm xúc thật của mình khi bị chôn vùi trong vô thức, và đó là lúc cậu ta có thể tuyên bố mình vô tội với một từ được định sẵn để kết án cậu ta.

Tuy nhiên, giờ đây, khi cậu quan sát lồng ngực Todoroki phập phồng chậm rãi trong những hơi thở sâu và đều đặn, cậu thấy một kiểu ngây thơ khác.

Những đường nét thường hằn trên khuôn mặt nhợt nhạt của Todoroki đã biến mất. Lông mày của nó thường nhíu lại ít nhất một phần khi tập trung, khó chịu, bối rối hoặc cả ba. Bây giờ, mặc dù nó đang thư giãn, với làn da thường bị ép giữa chúng giờ đã nhẵn nhụi. Cái mím môi bình thường mà Bakugou vừa cho là tự nhiên đã thực sự biến mất. Sự căng thẳng thường liên kết các cơ bắp của nó với nhau đã biến mất không dấu vết.

Chìm vào giấc ngủ, Todoroki gần giống như một đứa trẻ.

Kiểu ngây thơ của tên đó khác biệt, bởi vì nỗi lo lắng của tên đó khác. Chính xác gánh nặng của nửa nửa là gì, Bakugou không thể không tự hỏi. Cậu ấy biết một số câu chuyện của Todoroki, nhưng không đủ để thực sự hiểu nó. Nghĩ về điều đó, cậu thậm chí không thể nhớ nổi lần nào cậu thực sự thấy hai phai thực sự thư giãn, không phải như thế này. Nó trông không như vậy khi ở ký túc xá, hay khi nó ở trong lớp, hay thậm chí khi nó chỉ đi chơi và vui vẻ với nhóm mọt sách nhỏ của mình.

Ngay cả khi nó rời xa tất cả những điều nhảm nhí của gia đình mình và người cha khốn nạn của mình cũng như sự kỳ vọng của những người khác đối với nửa mạc nửa mỡ, anh ấy không bao giờ hoàn toàn buông bỏ. Nó luôn có một vẻ cứng nhắc, như thể nửa nửa thường xuyên ở thế sẵn sàng chiến đấu cho một điều gì đó không ổn.

Nhưng ở đây, tất cả những điều đó đã biến mất.

Cuộn tròn trên sàn với cơ bắp mềm nhũn và hơi thở nặng nhọc, trông nó xa xăm hơn bao giờ hết. Đối với một người thường trông như thể nó mang cả trọng trách của cả thế giới trên vai lại trông như thế này...

Có thứ gì đó đang len lỏi vào trong Bakugou, sâu trong lồng ngực anh ấy.

Cậu không giải thích được. Đây cũng chính là thằng nhóc vô cảm, vừa mới học được cách giao tiếp, không thể cắt cọng hành, nhưng lại có kỹ năng đánh nhau tuyệt vời. Đây là tên mọt sách đã phạm những lỗi ngớ ngẩn trong bài tập vật lý vì không chú ý , nhưng lại có thể chỉ ra những chi tiết nhỏ nhất trong cuộc chiến để thảo luận với Bakugou. Đây là Todoroki, chết tiệt.

Việc Bakugou quan tâm như thế này chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu không nên quá lo lắng về nỗi buồn dường như luôn len lỏi theo từng bước chân của Todoroki. Cậu ấy không cần bận tâm đến việc Todoroki có ăn ngon ngủ yên hay không, liệu nó có thể tự chăm sóc bản thân hay không, liệu nó có biết cách chăm sóc bản thân hay không. Chúa ơi,cậu không nên giấu Todoroki ở một nơi mà mọi rắc rối của nó biến mất, để tất cả những gì còn lại là sự ngây thơ đã bị tước đoạt khỏi hai phai một cách bất công khi còn nhỏ.

Cậu  không nên làm vậy, nhưng cậu ta làm như vậy.

"À, tớ sẽ, uh, đưa cậu ấy về phòng," giọng nói của Deku phá vỡ sự im lặng.

Bakugou nhìn đi chỗ khác, giả vờ không quan tâm và cúi đầu xuống khi Deku lê bước xung quanh. Tên đó đã nhẹ nhàng bế Todoroki lên để không đánh thức nó dậy. Thậm chí qua khóe mắt, Bakugou có thể nhìn thấy những tia lửa màu xanh lá của Deku kích hoạt năng lực của mình để có thể giữ Todoroki dễ dàng hơn.

Đó giống như một câu thần chú  được ếm lên khắp phòng sinh hoạt chung—không ai thực sự nói chuyện, ngoại trừ vài từ lẩm bẩm "chúc ngủ ngon" và "ngủ ngon". Tiếng chuông thang máy đến tầng trệt vang vọng khắp phòng, vang vọng đến tai Bakugou. Họ giữ im lặng ngay cả khi nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại sau lưng họ. Mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng ầm ầm nhẹ nhàng, biểu thị thang máy bắt đầu di chuyển, mới có người lên tiếng.

"Các cậu nghĩ khi nào Deku-kun sẽ tỏ tình?"

Người vừa nói là Uraka, tất nhiên rồi. Bakugou nhìn lên và thấy một nửa số người cùng lớp nhìn chằm chằm vào cô với vẻ bối rối.

"Huh? Ý cậu là—"

"Tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ làm thế," Iida ngắt lời Kirishima.

"Midoriya-kun vẫn còn quá sợ hãi."

"Đó là sự thật, ribbit," Asui nói thêm.

"Đợi đã, đợi đã, đợi đã,chờ chút," Jirou cắt ngang. "Các cậu đang nói về cái gì vậy?"

Cả ba đều chia sẻ cùng một ánh nhìn.

"Deku-kun thích,"cuối cùng Uraraka nói. "Todoroki-kun."

"Cái gì?!"

Căn phòng rơi vào hỗn loạn. Đối với một số người trong số họ, đó là điều hiển nhiên. Tất nhiên lũ bạn mọt sách của Deku biết, nhưng một số người khác cũng biết, như Shouji, Tokoyami và Sato. Ngay cả Hagakure cũng biết bằng cách nào đó, thật ngu ngốc khi cô ấy dường như không thể nhận thấy Ojiro đang theo đuổi cô ấy như một tên ngốc chết tiệt. Những người khác hoàn toàn bị sốc, như Ashido, Kaminari và Yaoyorozu.

"Yaomomo, sao cậu lại không biết?"Kaminari hỏi. "Cậu và Todoroki lúc nào cũng đi chơi với nhau,hầu hết thời gian!"

"Ừm, tớ, ừm, tớ nghĩ vậy, nhưng tớ chưa bao giờ để ý đến bất kỳ tình cảm nào giữa họ ngoài tình bạn!Tớ, ừm, tớ không nghĩ rằng tớ nói chuyện với Midoriya-san nhiều..."

"Không phải điều đó hơi rõ ràng sao?" Tokoyami nói.

"Anh ấy giống như, liên tục nhìn chằm chằm vào Todoroki."

"Ồ đúng rồi, Deku-kun simp lắm rồi. Ý tớ là, các cậu có để ý cách cậu ấy nhìn Todoroki-kun không?Một cách đắm đuối."

"Chưa kể tần suất họ đi chơi với nhau, họ giống như không thể tách rời vậy."

"Ôi chúa ơi, các cậu, cái chăn—"

"Cậu ấy nên tỏ tình đi!" Ashido đột nhiên kêu lên.

"Họ sẽ là một cặp đôi siêu dễ thương!"

Có một khoảng thời gian im lặng, và Bakugou lặng lẽ chú ý đến cái nhìn khó xử của Asui.

"À, nhưng tớ không chắc Todoroki-chan cũng cảm thấy như vậy đâu,ribbit."

"Hảaaa?"

"Đúng vậy, dù sao thì cậu ấy cũng không phải kiểu người yêu thích sự lãng mạn cho lắm," Shouji nói thêm.

"Các cậu có thể tưởng tượng Todoroki lúc hẹn hò không?" Sato cười khẩy nói.

Vấn đề là, Bakugou hoàn toàn có thể tưởng tượng hình ảnh tên đó trong buổi hẹn hò. Nó được bảo vệ quá mức, vì vậy có lẽ nó sẽ lấy tất cả các ý tưởng hẹn hò của mình từ những bộ phim ngu ngốc mà Deku và bạn bè của tên Deku đã bắt nó xem sau khi họ đến ký túc xá. Thậm chí sau đó, nó sẽ không biết phải làm gì tiếp theo.

Nó sẽ đi xem phim nhưng lại ngủ quên ở giữa bộ phim.Nó sẽ đặt phòng ở một quán karaoke nhưng nó sẽ không biết một nửa số bài hát trong danh sách. Nó sẽ cố gắng giành được giải thưởng từ một chiếc máy gắp thú trong trung tâm mua sắm, và ngay cả khi nó chơi tệ đến mức nào, nửa nửa cũng không quan tâm vì đó sẽ là tiền của Endeavour mà nó đã làm bay màu. Và thậm chí sau đó, toàn bộ buổi hẹn hò sẽ là một khủng hoảng chết tiệt.

Khoan đã,tại sao Bakugou lại phải nghĩ về điều này?

"Tớ vẫn nghĩ họ sẽ rất hợp nhau."

"Họ đã là bạn thân của nhau rồi, tớ chắc rằng việc hẹn hò với họ cũng không có gì khác biệt."

"'Bên cạnh đó, nếu chúng ta đang nói về kinh nghiệm, Midoriya có vẻ cũng không phải kiểu người đã hẹn hò nhiều."

"Đúng vậy... Oi, Bakugou, hai người các cậu là bạn thời thưở nhỏ. Midoriya đã bao giờ-"

"Tao đi ngủ đây," Bakuku cáu kỉnh ngắt lời.

Cậu ấy gần như ném mình ra khỏi ghế bành. Những tiếng rên rỉ và phàn nàn từ phía sau cậu vang vọng, nhưng cậu ấy không quan tâm,cậu dậm chân đi về phía cầu thang.

Ai thèm quan tâm đến việc tên nửa mạc nửa mỡ có ở trong mối quan hệ với Deku hay không chứ? Đó không phải là chuyện của bọn nó, vậy họ có quyền gì mà tọc mạch vào cái thứ vớ vẩn đó? Ngoài ra, những tên khốn này không biết rằng tên khôn Deku đã thử và bị... từ chối?Làm ngơ? Dù có gọi nó là gì đi chăng nữa, nhưng Todoroki không chấp nhận tình cảm ngu ngốc của Deku.

Sau đó,một lần nữa,cậu cũng không phủ nhận hoàn toàn.

Ý nghĩ đó khiến trái tim Bakugou thắt lại và ruột gan quặn lại khi cậu ngã phịch xuống giường. Cái quái gì vậy? Điều gì đã khiến anh cảm thấy như vậy?

Khi nhìn chằm chằm lên trần nhà, Bakugou cố tưởng tượng ra Todoroki với cái nhìn buồn bã, si tình giống như tên Deku luôn có. Tuy nhiên, cho dù cậu ấy đã cố gắng , cậu vẫn không thể nhìn thấy điều đó. Todoroki không đỏ mặt và nói lắp như Deku. Nó không nịnh nọt mọi người và khen ngợi họ hết lời. Nó trầm lắng hơn trong cách bộc lộ cảm xúc, chọn hành động thay vì bằng lời nói.

Bởi vì mặc kệ những gì người khác nói về nó, Todoroki đều biểu lộ cảm xúc.Chỉ là theo những cách khác với những người khác.Đằng sau sự kiên nhẫn của nó là một quả bom hẹn giờ tích tắc. Thực sự, đối với một người có quirk băng , Todoroki không hề thư giãn chút nào. Cho dù đó là việc vô tình làm cháy một cuốn sách khi anh ấy xấu hổ, hay việc đóng băng Sero trong hàng trăm pound nước đá theo đúng nghĩa đen khi tên nửa mạc nửa mỡ ấy giận cha mình, tên nửa nửa là một kẻ khốn nạn.

Nhưng trước đó, có những cách dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hơn mà Todoroki thể hiện cảm xúc của mình. Tên đó sẽ đưa cho Yaoyorozu chiếc áo khoác của anh ấy vì quần áo của cô ấy lại bị rách khi cô ấy làm điều gì đó to tát trong khi tập luyện.Nó sẽ sử dụng thẻ tín dụng của bố mình để giúp thanh toán tiền mua điện thoại cho Uraraka - Chúa cứu giúp, vì cô ấy sẽ không chấp nhận nếu nó thanh toán hết toàn bộ. Nó đề nghị được lăn chiếc xe lăn của Ingenium khi nó đến thăm mặc dù tay nó đã mỏi, vì nó biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với Iida.

Tuy nhiên, khi nó sử dụng từ ngữ của mình, nó luôn giữ chúng ngắn gọn và mạnh mẽ. Nửa-và-Nửa không lan man như Deku, nó rất cẩn thận trong việc lựa chọn những gì nó muốn truyền đạt. Nó  cũng không lạm dụng lời nói của mình, đảm bảo rằng mọi thứ nó nói đều có tác động như nó mong đợi.

Đột nhiên, một hình ảnh rất rõ ràng lại lấp đầy tâm trí Bakugou như một loại ký sinh trùng tồi tệ nhất. Một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc hai màu óng mượt, đôi mắt dị sắc nói lên niềm vui không thể hiểu được, và đôi môi hồng nứt nẻ cong lên nụ cười dịu dàng nhất.

"Cảm ơn cậu,Bakugou."

Cậu bật mình ra khỏi giường.

Không.

Không , không, không.

Tuyệt đối không thể.

Cậu không có thứ đó, với tên khốn Nửa-và-Nửa.Cậu không thứ gì cho nó, ngoài sự tức giận, sự ganh đua và hiếm thấy là sự tôn trọng. Có lẽ trong một vài ngày, cậu thậm chí còn nghĩ rằng tên khốn đó không tệ, khi nó sửa một vài lỗi cho bài tập về nhà tiếng Nhật cơ bản của Bakugou thay vì chen chúc xung quanh nhóm mọt sách của mình.

Tuy nhiên, không tệ không đồng nghĩa với...như, có tình cảm đặc biệt chết tiệt?

Nhưng ngay cả khi cậu cố gắng phủ nhận điều đó, có gì đó cuộn xoáy trong lồng ngực khi nghĩ đến Todoroki. Đó giống như mọi thứ bên trong Bakugou đang gào thét cậu chấp nhận nó. Một khao khát tuyệt vọng tràn ngập cơ thể và tâm hồn cậu, thôi thúc cậu ta ra ngoài tìm Todoroki ngay bây giờ. Nó muốn cậu ôm Todoroki vào vòng tay của mình và không bao giờ buông tay, và chúa ơi nếu cậu không có ý định muốn đầu hàng và làm điều đó.

Bakugou la hét vào gối của mình.

Không! Loại chuyện tồi tệ này đáng lẽ không nên tồn tại.Cậu ta chỉ là tên khốn giận dữ mà chỉ những kẻ ngốc mới muốn kết giao và những người khác phải sợ hãi.Cậu ấy ở đây để trở thành anh hùng hàng đầu và vượt qua mọi đối thủ. Cậu ấy ở đây để giành chiến thắng, để nghiền nát tất cả những nhân vật phụ chết tiệt này và trở thành người hùng chết tiệt tuyệt vời nhất mà thế giới từng thấy. Cậu ta không ở đây để kết bạn, chứ đừng nói đến việc yêu đương.

Nhưng,vì chúa ,nếu điều này không cảm thấy tuyệt vời như vậy.

Cậu ghét cái cảm giác tuyệt vời thế nào khi tưởng tượng ra khuôn mặt đang ngủ của Todoroki, thoải mái và ngây thơ theo cách mà cậu chưa bao giờ nghĩ là có thể trước đây. Cậu ghét việc tưởng tượng cảnh mình để Todoroki ở trong lòng trên chiếc ghế bành yêu thích của cậu trong phòng sinh hoạt chung thật dễ dàng.Cậu ta ghét cách tim mình đập thình thịch khi nghĩ đến việc Todoroki cười— cười thực sự, không kiềm chế và hoàn toàn vui vẻ. Đó không phải là một cảnh tượng mà bất cứ ai nhìn thấy thường xuyên. Có lẽ thỉnh thoảng nó cũng sẽ cười khúc khích, nhưng một tiếng cười nhẹ? Bakugou có lẽ có thể đếm số lần cậu ấy nhìn thấy điều đó trên một bàn tay. Bất chấp tần suất không thường xuyên, nó khiến trái tim Bakugou rung động mỗi khi nghe nó—nhẹ nhàng và du dương như tiếng chim sẻ hót một cách ngọt ngào nhất.

Mẹ kiếp.

Cậu thực sự đã phải lòng Todoroki.

......
6k words,dài voãi xoài.
Klq lắm nhg mình vừa mới win 50/50 banner Kafka.Hi vọng từ đây tới cuối banner ra được trấn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top