Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7:Đứa con hiếu thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói về Trương Quân, ai trong huyện Thiên Đài này đều cũng biết tới hắn, là một kẻ hiếu thảo lại là người chăm chỉ hơn nữa gương mặt cũng không tồi, rất nổi tiếng với các cô nương nơi đây. Mẹ của Trương Quân bị bệnh nhiều năm nay vẫn luôn không khỏi, dạo gần đây bệnh tình ngày càng trầm trọng.

Trương Quân không biết mua thịt dê ở đâu nhưng thịt dê hắn bán luôn tươi ngon đặc biệt lại rẻ vô cùng.

Hương Nhi ngày đó đi chợ thấy vậy liền mua hơn cân rưỡi về để nấu, nhưng Dư Tố Tố từ sau vụ hiển linh của rồng vàng thì bắt đầu chuyển qua ăn chay, đống thịt dê cứ vậy bị tống hết cho bên trù phòng.

Ba ngày sau, đầu bếp của phủ Dư Tố Tố đột nhiên nổi điên muốn cắn người, Dư Tố Tố lập tức cho người gọi Hồng Thiếu Dư đến.

"Thiếu Dư, huynh đến rồi vào xem đi" Dư Tố Tố đứng ở cửa đợi, vừa thấy Hồng Thiếu Dư và Phục Hổ đến thì mừng rỡ. Hương Nhi thấy Phục Hổ soái khí bước đến tim đập liên hồi tưởng chừng muốn chạy ra ngoài. Bọn họ tiến vào trong, đầu bếp đã bị trói chặt vào cột nhà, thấy người đến vị đầu bếp liền nhe răng lộ ra hai cái răng nanh nhọn cố rướn người về trước làm động tác cắn, Phục Hổ thấy hắn cắn liền bắt chước cùng hướng tới cắn a cắn. Hai tên nhìn chẳng khác mấy tên thần kinh là bao nhiêu

"Chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy" Hồng Thiếu Dư ân cần hỏi han Dư Tố Tố, nhìn sắc mặt của cô có vẻ không được tốt lắm khiến y lo lắng, Hương Nhi chen miệng

"là sau khi ăn thịt dê mới vậy đó, mấy ngày trước ta đi mua thịt dê về ăn xong thì hắn ra các bộ dạng đó, Phục Hổ ca ca đáng sợ quá đi" Phục Hổ quay lại nhìn Hương Nhi 'đây là muốn cái gì vậy?' cậu nhìn hành động của cô rùng mình, mắt nhìn không quan tâm liền muốn lập tức đi đến chỗ không có Hương Nhi

"vậy muội có ăn không?"

"không có, mấy ngày nay muội đều ăn chay, số thịt Hương Nhi mua về đều đưa cho trù phòng" Dư Tố Tố lắc đầu, gương mặt thanh tú dưới ánh nắng chiều lại càng thêm đẹp đẽ

"vậy ngoài hắn ta còn ai ăn thịt dê không?"

"còn có trù đại nương"

"vậy người đâu?"

Lúc này ở một căn nhà gỗ gần phủ của Dư Tố Tố, một người phụ nữ trung niên cũng có biểu hiện như đầu bếp lúc nãy, đang nhe răng tiến về phía đứa trẻ mới mấy tháng tuổi đang khóc trên giường. Người phụ nữ ấy nghe thấy tiếng khóc của con nhỏ ánh mắt hiện lên tia đau lòng quay lưng về bàn ngồi. Bà ấy vừa quay lưng Phục Hổ và Hồng Thiếu Dư đã xuất hiện ngay đằng sau lưng, Phục Hổ làm phép khiến bà ấy bất tỉnh, Hồng Thiếu Dư nhìn về phía đứa bé, nó vừa thấy y liền nín khóc cười khanh khách

Thấy tình hình bắt đầu có vẻ nghiêm trọng, Hồng Thiếu Dư liền ra lệnh tịch thu tất cả thịt dê đang bán trong huyện về nha môn. Trên bàn chất đầy thịt dê, Phục Hổ nhìn thấy liền muốn nôn, miệng lầm bẩm "tội lỗi, tội lỗi"

"Hổ ngốc đệ nhìn xem đống thịt có vấn đề gì không?"

Phục Hổ nghe đến đây mắt trợn tròn

"huynh huynh bắt đệ nhìn, ây da huynh quên đệ là la hán hay sao, nếu để các huynh đệ trên trời biết được đệ còn mặt mũi gì nữa chứ, không nhìn không nhìn"

"Đệ....."

"Báo, đại nhân Lâm đồ tể xin cầu khiến" Hồng Thiếu Dư đang chuẩn bị khai hỏa thì một nha sai khác chạy vào, theo sau là Lâm đồ tể- một người bán thịt dê khác ở trong huyện

Thì ra, mấy ngày qua do thịt của Trương Quân được bán đắt hàng thì hắn đâm ra ghen ghét, nữa đêm nữa hôm lẻn vào nhà Trương Quân bỏ thuốc, nay thấy huyện nha thu hết toàn bộ thịt dê thì sợ hãi không thôi

Phục Hổ nghe đến đây cảm thấy rất tức giận, hơn nữa đống thịt dê này còn hại người, cậu chịu không được đòi hủy đi đống thịt đó, Hồng Thiếu Dư muốn cản nhưng không cản không kịp. Nhưng phép của Phục Hổ vừa chạm vào đống thịt thì một mùa hôi thối bốc lên

"đây là mùi thịt chó mà" tiểu Trương đứng gần nhất liền buột miệng nói. Lúc này Dư Tố Tố và Hương Nhi cũng tiến vào

"Sao ngươi biết đây là thịt chó?" mọi người nghi hoặc đồng loạt nhìn hắn

"ta có ăn qua a" vẫn rất ngây thơ

Mọi người đồng loạt xỉa xói tiểu Trương

"chó dễ thương như vậy mà người cũng dám ăn" rõ ràng nhất chính là tiểu Hồ- một vi nha sai khác thường xuyên đi chung với tiểu Trương. Mọi người liền nói" đánh hắn" Tiểu Hồ nhào đến đè tiểu Trương xuống đất....... đập một trận

"Đống thịt này là của ai?"

"là của Trương Quân" Tiểu Hồ đập xong cảm thấy rất thỏa mãn

"vậy hắn là hung thủ rồi, đi bắt người thôi" Phục Hổ muốn đi bắt người

"khoan đã, nhất định không phải là hắn đâu. Hắn hiếu thảo lại ngoan ngãon như vây nhất định là người thiện lương rồi" Hương Nhi khẳng định.

Phục Hổ cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu, đcặ biệt là cái cô Hương Nhi này đây

Vụ án tạm thời đi vào ngõ cụt

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thở dài

Ở một ngôi chùa nhỏ, có một người ta chống cầm nhìn mặt trăng mà thở dài. Là một nam nhân gương mặt thanh tú, trên tay có chiếc nhẫn bằng ngọc xanh thẫm. Ánh trăng ngày 15 tròn và sáng, tuy đã thổi tắt hết nến nhưng chỉ cần ánh sáng của mặt trăng thôi cũng đủ soi sáng cả khoảng sân trước mặt y

Nam nhân chống cầm nghĩ ngợi chốc chốc lại nhìn cái nhẫn những ngày vừa qua y vừa cưỡi ngựa tiến đến huyện Thiên Đài vừa hành y cứu người, nhìn biết bao cảnh lầm than nhưng lại lực bất tòng tâm. Y- Lâm Phùng Anh là một y sư từ trên núi học y từ nhỏ, nay sư phụ đã mất, trước khi người ra đi đã để Lâm Phùng Anh xuất sơn hành y cứu người, vừa mới mấy ngày trước thôi con chim trắng nhỏ chính là vật truyền tin trong đạo sơn đã đưa cho y chiếc nhẫn mà ngày trước sư phụ hay đeo, tuy không biết là chuyện gì nhưng dạo này Lâm Phùng Anh cứ luôn cảm thấy bất an.

Còn đang thẩn thờ dưới ánh trăng sáng xuất hiện rất nhiều bóng đen, mấy cái bóng xẹt vài cái liền rút ngắn khoảng cách giữa chúng với Lâm Phùng Anh.

Tuy từ nhỏ học y, nhưng sư phụ của Lâm Phùng Anh lại nổi tiếng là anh hùng cái thế cũng không biết đã dạy dỗ y thế nào nhưng mấy bóng đen còn chưa kịp tiếp cận lại gần đã bị y phát hiện. Một luồng gió phóng đến gần Lâm Phùng Anh, hơi nghiêng người một mũi tên lướt qua gò má y cắm vào cái cột lún rất sau

Ào ào, đám áo đen tiến vào đánh Lâm Phùng Anh như vũ bão, y cũng không phải thư sinh yếu đuối, lúc đầu đám áo đen còn chưa chạm được vạt áo của y. Nhưng bọn chúng người đông hơn nữa mấy ngày nay Lâm Phùng Anh vẫn luôn giúp đỡ người khác thể lực đã có giảm sút dần dần một lưỡi kiếm đã cắt đứt vạt áo của y

Trong đêm không có gió, ánh trăng sáng soi rõ khung cảnh hỗn độn của trận đánh, Lâm Phùng Anh dần dần bị ép vào thể hiểm. Một tia sáng lóe lên, y né không kịp một ngân châm bạc châm vào cái cổ trắng ngần lập tức từ chỗ vết châm mấy đường đen chạy dọc theo mạch máu của y tiến về tim

Lâm Phùng Anh ngã xuống ánh mắt mờ dần, y thoáng nhìn thấy sư phụ của mình ánh mắt buồn bã nhìn y

Nhưng ngay khi bọn chúng định dùng kiếm giết Lâm Phùng Anh, một ánh sáng vàng từ người y phát ra một người mặc áo cà sa tay để trước ngực lần chuỗi hạt che chắn cho y

Đám người mặc áo đen thấy có kẻ đột ngột xuất hiện trong lòng hơi hoảng nhưng chúng nhanh chóng định thần tấn công người vừa xuất hiện

Một cái phất tay đám người phàm ấy lập tức bị hất tung rồi bất tỉnh, ở xa xa trên ngọn cây cao có một tên khác đang đứng đó hắn chính là kẻ phóng kim, thấy bọn áo đen thất bại hắn bực tức mà quay lưng bỏ đi

Lâm Phùng Anh mơ hồ thấy người mặc áo cà sa ấy quay lại nhìn mình, người đó tay lần hạt miệng lẩm nhẩm gì đó, y nghe không rõ rồi vì quá mệt mỏi mà hai mắt nhắm lại. Ánh trắng không biết vì sao lại càng ngày càng sáng lên, người mặc áo cà sa và Lâm Phùng Anh cũng phát ánh sáng rồi biến mất, chỉ còn lại một đám người áo đen nằm bất tỉnh trên sân chùa.

---------------------------------------------------------end---------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top