Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ánh dương (1):

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bệnh viện A , tại thành phố Seoul:

-"Hửm?... Đây là?..." Cậu lắp bắp nói ra từng chữ một, phủ đầy những dòng suy nghĩ với sự hoang mang tột độ... "Mình chết rồi à? Không lẽ..."

Một giọng nói ấm áp văng vẳng bên tai cậu vang lên đầy mê hoặc, an ủi cậu: "Không sao đâu, có tôi ở đây rồi... Ngủ ngon, Yeonjun à..." Một bàn tay lặng lẽ che đi đôi mắt của cậu, nhẹ nhàng ru cậu đi vào giấc ngủ lúc nào không hay..

" Sau khi tỉnh lại cậu thấy mình đang ở 1 căn phòng rộng rãi với đầy đủ tiện nghi . Cậu vẫn mãi không biết mình đang ở đâu và bản thân cậu nên làm gì nhưng con đói cồn cào đã ập đến đánh tan bầu không khí im lặng ấy. Cậu không nghĩ gì nhiều , rón rén bước ra khỏi phòng thì thấy bản thân đang ở trong 1 căn biệt thự xa hoa, rộng lớn. Cậu khá sốc vì bản thân chưa bao giờ thấy được 1 căn biệt thự nào to tới mức không có gì có thể diễn tả được. Câu đứng im trong giây lát thì chợt nhớ ra cơn đói lại ập đến, cậu đi xuống cầu thang dài xoắn ốc, cậu loay hoay để tìm nhà bếp thì bỗng 1 cánh tay đặt lên vai cậu , cậu hoảng loạn quay người lại thì thấy Soobin người bạn từ lúc 3-4 tuổi gì đó . Trong ký ức của Yeonjun, Soobin là 1 cậu bé tinh nghịch, đáng yêu nhưng vì cha mẹ cậu có 1 chuyến làm ăn xa mà cậu buộc phải lên thành phố Seoul sinh sống và từ đó đến bây giờ thì 2 người mới gặp lại nhau . Yeonjun nói :

-"n-này? Mày là ai bỏ tay ra người tao nhanh !?" Cậu cảnh giác với 1 cậu bé phải hơn cậu đến 1-2 tuổi gì đó , thì giọng nói quen thuộc vang lên:

-"Yeonjun? Mày quên tao nhanh vậy à? Tao là Choi Soobin bạn của mày đây, chỉ cách đây 10 năm thôi mà mày quên tao rồi à" Yeonjun nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi :

-"Tao chỉ giật mình thôi , tao không quên mà đây là đâu?" Cậu hỏi với tâm trạng khá vui vẻ vì đây là lần đầu sau 10 năm được trò chuyện với người bạn hồi tấm bé nhưng giờ lại cao hơn cả cậu.

-Soobin đáp :" đây là nhà tao, mày nhỏ tiếng thôi bố mẹ tao đang ngủ , gây ra tiếng ồn là không hay đâu . Mày đói rồi đúng không , đi nhẹ vào phòng bếp đi tao nấu tạm mì cho mày ăn "

-Yeonjun cũng không nói thêm câu nào nữa vì sợ nếu không làm vừa ý
sẽ bị đuổi về nơi địa ngục kia , bị tra tấn đến nỗi sống không bằng chết . Trong lúc ăn , Soobin có hỏi ở kia vui không thì cậu nghẹn ngào kể lể việc mình bị người bố bạo hành,tra tấn, vừa kể các câu chuyện,nước mắt thế cứ thế tuôn ra như thác nước. Soobin thấy vậy cũng tập trung lắng nghe câu chuyện , khi thấy cậu rơi nước mắt Soobin cũng chạnh lòng vì thương  cho người bạn của mình , cậu cũng tinh tế lấy khăn lau nước mắt cho Yeonjun.

-END chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top