Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

La Ngôn gặp rắc rối, thằng nhóc lỡ nói ra việc hai người ở chung ký túc xá trên livestream.

Một câu này như thể quả bom ném xuống biển khơi, tạo nên một cơn sóng thần, mọi người đang xem live xôn xao hỏi, phòng 1002 không có ai chuyển ra thì La Ngôn ngủ ở đâu?

Lúc quản lý tìm đến Lưu Vũ, cậu tràn đầy bối rối.

"La Ngôn không chuyển tới đây ạ." Lưu Vũ vô thức phủ nhận để bao che cho La Ngôn.

Mấy người quản lý nhìn sang nhau rồi nói: "Em chắc không? Vậy thì La Ngôn công khai nói dối trên live hả."

"Em ấy có ở đây ạ." Lưu Vũ vội vàng lắc đầu bênh vực La Ngôn, "Em ấy không nói dối, em ấy cũng chưa bao giờ nói dối ạ, trong nội quy của công ty em ấy còn có quy đinh phải 'trung thực' nữa... Em ấy ngủ giường của em, là em bảo em ấy sang đây, đều là lỗi của em."

Một trong những quản lý riêng của La Ngôn khẽ thở phào, cô cũng không tin là La Ngôn sẽ nói dối, bất kỳ ai từng tiếp xúc qua La Tiểu Cún đều sẽ rất quý mến thằng bé.

Lưu Vũ lớn gan hỏi: "La Ngôn thế nào rồi? Cậu ấy nói gì ạ?"

"La Ngôn bảo cậu ta không chuyển sang đây, cậu ấy bảo rằng mình nói dối." Quản lý trưởng nói, "Thằng bé bảo muốn chúng tôi lên weibo xin lỗi."

"Vốn nó là sự thật mà, tại sao lại phải xin lỗi?" Lưu Vũ thắc mắc.

Thực ra Lưu Vũ biết lý do, bởi vì hiện tại chương trình đang ghép cậu với một cp khác mà không phải là La Ngôn.

Về sau Lưu Vũ cũng mới biết được mấy cp trong show sống còn kiểu này đều đã được viết sẵn kịch bản, thích hay không thích ai đều phải dựa theo sự sắp xếp.

Nếu bản thân mình chỉ là một thí sinh vô thưởng vô phạt thì đứng cùng với ai cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng thực tế không phải như vậy. Lần này Lưu Vũ đã chuẩn bị rất nhiều để đến sáng tạo doanh, tới mức thậm chí vài lần đã từng mơ thấy mình được debut, center, hạng giữa hay hạng chót, đều từng gặp ở trong giấc mộng. Mà hiện tại độ nhận diện của cậu vô cùng cao, không còn là một thí sinh mờ nhạt nữa.

Thế nhưng tới khi đã gần chạm tới những giấc mơ đó, Lưu Vũ lại bỗng nhiên không rõ thành công của mình liệu có phải là chuyện đáng để mừng rỡ nữa không.

"Bây giờ only fan của cậu đang bàn tán rất nhiều, còn cả các cp fan khác cũng không hề vui vẻ." Quản lý nói, "Phải hiểu rằng bọn họ là lực lượng chính của cậu, cậu phải tự mình rõ ràng chuyện đó nhất."

"Mọi người nói gì với La Ngôn rồi ạ?" Lưu Vũ hỏi.

Quản lý khuyên nhủ: "Trong giới giải trí, bản thân mình trước hết phải suy nghĩ thật kỹ càng, tạo ra náo nhiệt cũng là vì lợi ích, cậu ta chẳng qua là muốn lây chút tiếng của cậu thôi."

"Thế nhưng lúc chúng em quen nhau, vốn chẳng biết trước được sẽ có người được yêu mến nhiều đến vậy, cũng không ai trong số mọi người nghĩ em sẽ nổi phải không?" ánh mắt sắc sảo của Lưu Vũ hướng về phía quản lý.

Đội quản lý đều lặng im, sự nổi tiếng đột ngột của Lưu Vũ chưa bao giờ nằm trong kịch bản của bọn họ, ai mà ngờ được Lưu Vũ lại là hắc mã của mùa này? La Ngôn thì sao? Cậu ta thì biết gì, rõ ràng cậu ta chỉ tiếp cận Lưu Vũ vì yêu thích thôi.

"Dù sao..." Quản lý ngập ngừng, "Dù sao chúng tôi cũng đã nói với La Ngôn cần để ý một chút, quan hệ hai người như thế nào chúng tôi không can thiệp, đừng để bị chụp lại."

"Mọi người dựa vào đâu lại nói với cậu ấy như vậy, đều do em..." Lưu Vũ nghẹn giọng.

"Những gì cậu ta nói trong buổi livestream là sai! Bây giờ chương trình chỉ có thể mang tin rời chương trình ra đoạn đầu đài làm lá chắn thôi, cậu có biết một câu kia của cậu ta gây ra bao nhiêu sóng gió không?" Quản lý nghiêm lại nét mặt, "Các cậu còn trẻ, nếu thật sự mang theo cái danh đồng tính thì cho dù xã hội có càng ngày càng cởi mở thì con đường sự nghiệp của các cậu mới chỉ đang ở những bước đầu tiên thôi, đối với cậu hay cậu ta đều không có gì tốt đẹp cả, cậu có hiểu không Lưu Vũ?"

Tất nhiên Lưu Vũ thấu hiểu, thế nên cậu không phản bác, chỉ có thể cắn môi nuốt ngược những lời định nói vào trong.

6

Buổi tối La Ngôn không về.

Lưu Vũ tới ký túc xá của cậu ấy tìm, Hàn Bội Tuyền đáp: "Không phải nó ở phòng các cậu hả?"

Lưu Vũ không biết nên đáp lại thế nào, lúc quay lại nước mắt không kìm nổi cũng hoen ướt khóe mi.

May mà đèn ngoài hành lang đều tắt, chỉ có phòng 1201 cả một lũ hồn nhiên vẫn còn đang nô đùa ầm ỹ, Lưu Vũ lần mò trong tăm tối tìm kiếm bóng hình của La Ngôn.

Cuối cùng cậu tìm thấy La Ngôn đang ở chỗ phơi quần áo trên sân thượng.

Trên đất vẫn còn vài chậu đồ bẩn chưa kịp giặt, quần áo và đồng phục tập luyện bay phấp phới trong gió, mùi nước xả vải quện lẫn hương gió biển thoang thoảng khắp không gian.

La Ngôn tay dài chân dài đang cuộn người trên chiếc ghế dài bên cạnh máy giặt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng như một con cún nhỏ vừa ngã xuống nước.

Lưu Vũ nhìn cảnh tượng đó, lẳng lặng lau nước mắt.

Có trời mới biết tình cảm cậu dành cho người này nhiều như thế nào, nhưng lại không thể bảo vệ cậu ấy được. Thế mà hiện tại cậu lại thương tổn thiếu niên khờ dại hồn nhiên này, thậm chí nhiều năm về sau khi La Ngôn nghĩ về khoảng thời gian hiện tại, có lẽ sẽ cảm thấy gặp gỡ Lưu Vũ là tai bay vạ gió của cậu ta.

La Ngôn trông thấy cậu, hốt hoảng chạy ào tới, cuống cuồng chân tay lần mò túi áo túi quần, tới mức trên người có bao nhiêu túi đều muốn lộn hết ra ngoài nhưng một mảnh khăn giấy cũng chẳng tìm nổi, cậu ta đành cúi mặt sát xuống Lưu Vũ: "Anh, sao lại khóc rồi? Bọn họ lại bắt anh làm cái gì anh không thích hả?"

Lưu Vũ vươn tay ôm lấy cổ người cao lớn trước mặt, dựa cả cơ thể vào người La Ngôn mà khóc, vừa nức nở vừa nghẹn nào lẩm bẩm câu được câu chăng.

"Người ta thích ghét thì ghét thôi, dù sao em cũng chỉ là đứa không nổi trội ở nơi này." La Ngôn vô tư đáp, xoa lưng an ủi Lưu Vũ, "Anh Lưu Vũ, em đi thì đi thôi, không việc gì."

Lưu Vũ lại thút thít cố nói vài chữ.

La Ngôn: "Không sao đâu, vốn là em sai mà, em không nên nói công khai như vậy, quản lý người ta phân tích cũng đúng, mấy chuyện như vậy mà đồn đoán ra ngoài đối với chúng mình đều không tốt đẹp gì cả, anh yên tâm, về sau em sẽ né camera là được."

Lưu Vũ vừa khóc vừa nói: "Công ty sẽ mắng em chứ?"

"Không có đâu, ban đầu chương trình thiếu người nên nhờ anh Diêu Sâm tìm giùm, anh ấy hỏi em có đi hay không nên tất nhiên em sẽ đến." La Ngôn trấn an người đang nép vào lồng ngực mình, "Hơn nữa công ty vốn không dự định sẽ để em debut."

"Chỉ là, nếu thành tích không tốt thì vẫn sẽ bị mắng thôi, với cả bây giờ... bây giờ..."

"Em không nổi tiếng em còn chưa khóc đâu, nên anh cũng đừng khóc." La Ngôn vụng về đưa tay đón lấy nước mắt đọng trên khuôn mặt Lưu Vũ, "Anh yên tâm, công ty sẽ không khiển trách em, mà mắng vài câu thì có làm sao? Có phải em chưa bị mắng bao giờ đâu, tương lai vẫn có thể debut mà."

"Nhưng mà chẳng phải em bảo Project - C cũng không chắc chắn sao?"

"Không sao, anh, chờ bao nhiêu năm thì em cũng sẽ được ra mắt thôi, anh không cần lo lắng cho em." La Ngôn ôn tồn, "Anh, tối nay em thật sự sai rồi, không nên đắc ý nói ra trước ống kính, có khả năng em thật sự sẽ không còn nhiều thời gian chăm sóc anh nữa."

"Em không sai, em nói thật thì sai ở đâu?" Lưu Vũ cãi lại, "Làm là làm, không làm là không làm. La Ngôn em không sai chút nào cả."

Lưu Vũ ngẩn người nhìn La Ngôn toét miệng cười, con cún nhỏ cười ngô nghê dưới ánh trăng, khờ dại nhưng ngập tràn vui vẻ. Hai người chẳng phải ngẫu nhiên mà trở thành tri kỷ, nội tâm bọn họ rất tương đồng, thậm chí tính cách cũng vô cùng giống nhau.

"Em cũng đừng khóc." Lưu Vũ nhéo nhéo cánh tay La Ngôn, "Anh khóc vì em nhiều như vậy, nên em đừng khóc, La Ngôn."

"Anh biết mà, em không quan tâm tới mấy chuyện đó, em vốn cảm thấy thực lực mới là câu trả lời tốt nhất." La Ngôn vươn ngón tay nhéo nhéo bầu má của Lưu Vũ: "Nào, anh, cười xem nào."

Thật sự thì La Tiểu Cún này dường như không hề bận tâm đối với bất kỳ điều gì, cực kỳ giống bản thân cậu những năm niên thiếu chẳng hề đắn đo mà dám thôi học.

"Á, sao hai người lại ở đây? Đang tâm sự cái gì thế?" giọng Trương Gia Nguyên vang lên trong bóng tối, còn có cả cái đầu Châu Kha Vũ thò ra hóng hớt cùng, mà mới nhác thấy Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đã vội vàng chạy biến.

Trương Gia Nguyên mù mù mờ mờ quay người đuổi theo, giữa chừng dường như nghĩ gì đó lại ngoái đầu lại hỏi Lưu Vũ: "Anh Lưu Vũ đang khóc à? Sao lại khóc thế?"

La Ngôn hỏi vặn lại: "Cậu đang chơi bịt mắt bắt dê với Châu Kha Vũ trên này đó hả?"

Trương Gia Nguyên cuống quýt đuổi theo Châu Kha Vũ: "Ai cùng với tên dở hơi đó chơi trốn tìm? Nói với mấy người cũng không hiểu á, bực bội gì đâu, thôi thôi tâm sự tiếp đi."

Ánh trăng đêm đó vô cùng đẹp đẽ, chỉ là từ nay về sau những bí mật lãng mạn kia sẽ mãi mãi bị vùi lấp sau ống kính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top