Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chỉ còn những mùa nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Góc phố này nơi mình quen nhau

Có những chiều mưa rơi ướt vai

Có những lần mình hẹn ngày mai

Hẹn yêu mãi hẹn chung lối đi.

Có một lần anh chẳng qua nữa

Cứ thế xa, xa mãi nơi em

Để những mùa nhuộm màu thương nhớ

Phố xa xôi đã vãn người qua.

Còn lại anh, còn bao yêu thương

Nơi góc phố bóng anh xa mờ

Và con tim anh dành nơi ai

Lạ bờ vai, lạ màu tóc rối.

Mùa thu sang hàng cây xao xác

Lá rơi đầy đã qua ngày xanh

Ngược thời gian ngược về quá khứ

Có trái tim đã hóa vụn vỡ."

Ngồi quá café quen thuộc, nghe bản nhạc ngày xưa. Buồn, nỗi buồn sao kể siết.

Chúng ta quen nhau nơi góc phố này anh nhỉ ?

Đã bao lâu rồi ta chưa gặp nhau ?

Anh còn nhớ hay đã quên ?

Anh đã tìm được người mới hay vẫn cô đơn như em. Đúng vậy, em giờ vẫn cô đơn, em tập chấp nhận, tập sống không có anh. Để rồi, em đã quen với nó.

Em là cô gái đam mê đọc sách. Anh là chàng trai thích uống café. Ta quen nhau vào cái lần anh vô tình làm đổ café vào sách em. Chỉ là vô tình nhưng anh một mực xin lỗi, còn đòi bồi thường. Em không nghĩ gì, cười xuề xòa, lắc lắc đầu.

Sau ngày hôm đó, ta gặp lại nhau. Em là khách quen, chỉ tới đây vào ngày chủ nhật. Anh chỉ là tiện ghé qua, và rồi anh cũng trở thành khách quen ở đây, cũng tới vào ngày chủ nhật.

Anh bưng cốc café đặt lên bàn, kéo ghế ngồi cạnh em. Hỏi em đọc sách gì, sở thích của em, công việc hiện tại, em nói hết. Nhưng em chưa một lần hỏi bất kỳ thứ gì thuộc về anh. Với em, anh chỉ là một chàng trai lịch lãm với đôi mắt đẹp mê người.

Cứ như vậy, em cứ đọc sách, còn anh uống café. Hai ta, đối diện nhau, gần nhau và rồi yêu nhau.

Anh nói câu yêu em thật tình cờ và nói câu chia tay thật bất ngờ. Lý do là gì, anh nói em biết đi, là do em yêu sai hay do anh thay đổi. Chỉ biết, sau lần anh nói chia tay, chúng ta không còn gặp lại nhau.

Ngày có anh, café đen sao ngọt ngào đến thế. Còn bây giờ, không anh, dù em có cho đường nhiều chừng nào, đầu lưỡi chỉ cảm nhận được một vị - đắng.

Ngày có anh, phố xá sao đông vui, sao nhộn nhịp. Còn bây giờ, không anh, dù đã nhắm chặt mắt để lắng nghe, tai chỉ nghe được một âm thanh – buồn.

Rồi thật bất ngờ, gặp lại anh. Không phải quá café nơi góc phố mà là một nơi khác, một vị trí khác, tổng giám đốc công ty em. Anh như mặt trăng sáng rực trên bầu trời bao la, em như ngôi sao nhỏ bé ở một nơi nào đó xa xôi. Anh là duy nhất, xung quanh anh có bao nhiêu ngôi sao sáng rực rỡ. Còn em, ngôi sao nhỏ bé, như bị mất năng lượng từ ngày không anh.

Anh vẫn giữ thói quen ngày xưa, uống café và em chính là người pha nó. Em vẫn nhớ như in khẩu vị của anh, tỷ lệ và quan trọng nhất là đường.

Một ngày, một tuần, rồi một tháng trôi qua. Em ngày nào cũng nhìn thấy anh, nhưng anh thì không. Rồi thật bất ngờ, anh cho gọi em – nhân viên phòng thư ký với công việc pha café cho 'sếp'.

Em bước vào, anh bất ngờ. Cũng đúng lúc đó, một người con gái bước vào, vị hôn thê của anh. Cô ấy xinh đẹp, quyến rũ và tốt bụng biết bao. Mời em ngồi, kể chuyện tình yêu của hai người, kể về dự định kết hôn, em chỉ mỉm cười. Ngày hôm đó, tưởng chừng sẽ kết thúc như thế, nhưng không, anh lại gọi riêng em. Lần này chỉ có hai chúng ta, anh hỏi em giờ ra sao, công việc thế nào, vẫn còn giữ thói quen đọc sách, tìm được một người mới chưa. Em trả lời, nhưng với tư cách là nhân viên, là cấp dưới của anh.

Kết thúc rồi.

Ta đã không còn là gì của nhau, tại sao phải cố níu giữ. Ta giờ không quen nhau, tại sao phải cố gượng cười.

Xóa hết kỷ niệm về anh, người con trai em yêu, mối tình đầu của em. Chúc anh hạnh phúc.

Kỷ niệm về anh sẽ như ly café đen kia, và từ hôm nay em sẽ không bao giờ uống nữa.

Café sữa giờ là đồ uống yêu thích của em. Lần này, cũng tại quán quen, em làm đổ nó lên vai một người. Thật trùng hợp làm sao, khi em với người đó bây giờ lại giống như chúng ta của ngày xưa ấy.

Lần này, em trở thành anh của ngày xưa, người nắm quyền chủ động. Vì vậy, em sẽ không để mất người đó.

~~~

12/02/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top