Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Chung sống và rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất gần một tuần để Lạc Lạc họa hết các cuộn giấy mà Mục Thần Chi yêu cầu.

Kì thực các cuộn giấy này khá đơn giản, với khả năng của Lạc Lạc thì chỉ cần một ngày là xong. Nhưng khổ chủ hắn lại là một vị khách khó chiều. Hết ngắm nghía lại thêm bớt đủ chi tiết. Có lúc còn hào hứng bảo y vẽ thêm. Điều này làm Lạc Lạc nhớ đến mấy gã khách hồi còn ở công ty. Cứ chê bai rồi bắt y thay đổi thiết kế, báo hại y chạy dealine thức trắng mấy đêm. Xong cuối cùng thằng cha ấy chọn thiết kế ban đầu!

Lạc Lạc đã cáu! Y muốn lật bàn.

Nhưng đối diện với vẻ mặt nam tính đẹp trai chói mù mắt chó đang mỉm cười vô tội nhìn y. Lạc Lạc bất đắc dĩ nuốt cơn cáu lại. Lòng lại thầm phỉ nhổ bản thân dễ bị mù quáng và mềm lòng vì sắc đẹp.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa y sẽ khuất phục nhẫn nhịn. Y không thoải mái, người nào đó cũng đừng mong yên ổn vui sống bình an nhật tự.

...

"Mục huynh, chẻ củi hộ ta."

"Mục huynh, xới hộ ta mảnh đất phía sau nhà đi. Ta muốn trồng rau."

"Mục huynh, hôm nay trời đẹp, cùng giặt chăn mền đi."

"Mục huynh..."

"..."

Mục Thần Chi khoé mắt giật giật. Hắn đưa mắt nhìn Lạc Lạc đang thảnh thơi ngồi hóng gió bên hiên, y vẫn có tâm trạng ăn bánh ngọt, miệng lại không ngừng kêu hắn làm này làm kia.

Mục Thần Chi biết Lạc Lạc cáu kỉnh vì những yêu cầu khắt khe của hắn. Cũng biết y tuy cáu nhưng vẫn kiên nhẫn họa lại theo ý hắn cho đến khi hắn hài lòng. Mục Thần Chi không muốn làm khó y, chỉ là để có thể họa đầy đủ và chi tiết mật báo thì chỉ có Lạc Lạc mới có đủ khả năng làm được.

Mục Thần Chi cười khổ. Hắn bắt đầu nhớ đến huynh trưởng, huynh trưởng rất giỏi dỗ dành tẩu tẩu mỗi khi chọc giận tẩu ấy. Hắn không giỏi dỗ người, chỉ có thể dĩ hòa vi quý làm theo lời y. Tuy nghĩ thế, nhưng phần nào Mục Thần Chi cũng cảm thấy Lạc Lạc rất thú vị. Ngoài gia đình huynh trưởng ra thì chưa từng có ai dám thái độ với hắn như thế.

Mục Thần Chi thầm nghĩ nếu Lạc Lạc biết người y đang sai khiến là đại tướng quân đương triều thống lĩnh vạn quân, không biết y sẽ có vẻ mặt đặc sắc gì đây.

Nhưng đừng có được một tấc mà muốn tiến một thước!

...

"Mục cưng, gọi ca ca."

"..."

Khóe mắt Mục Thần Chi giật giật. Lần thứ tư trong ngày có cảm giác muốn đánh người. Người ở đây là Lạc Lạc.

"Ta lớn tuổi hơn ngươi."

Mục Thần Chi nhàn nhạt đáp. Lạc Lạc không bị thái độ lạnh lùng của hắn  trùng bước. Trái lại vẻ mặt càng càn rỡ, khoé mắt y cong cong, nét tiếu ý trên khuôn mặt còn nét non nớt của y càng đậm.

"Tuổi tác không quan trọng nha. Có thể nhìn ta nhỏ tuổi nhưng tinh thần ta đã lão rồi."

Mục Thần Chi nhìn y khua môi múa mép trắng trợn biện bạch cũng không cáu. Chỉ buông cuốc trong tay, tiến đến ngồi xuống cạnh y, rất tự nhiên mà cầm cổ tay Lạc Lạc đang cầm bánh, cứ thế kéo về phía mình. Không chút e ngại há miệng ăn hết. Lạc Lạc còn muốn nói gì đó, lại thấy Mục Thần Chi nói:

"Ngươi muốn ta gọi ca ca?"

"Ừ." Lạc Lạc gật đầu "Muốn ngươi gọi một tiếng ca ca."

"Vậy cùng bàn luận xem ai nên gọi nhé?"

"Tất nhiên rồi."

Lạc Lạc đắc ý đáp ứng không chút e ngại. Mục Thần Chi hiếm hoi có suy nghĩ muốn y hối hận vì dám muốn hắn gọi ca.

"Thứ nhất, xét về tuổi, ta 25, ngươi 16. Ta lớn hơn!"

"..."

"Thứ hai, xét về chiều cao, ta cao hơn!"

"A?"

"Thứ ba, xét về thể lực, ta khỏe hơn!" Ngừng một lúc, Mục Thần Chi lại bồi thêm "Lần trước chính ta đuổi lợn rừng cứu ngươi."

"..."

"Thứ tư, ta..."

"Đại ca, ta sai rồi. Lạc mỗ không dám nài ngươi gọi ca."

Lạc Lạc mặt ỉu xìu như mèo dính mưa. Lúc mới ở chung mấy ngày đầu thấy Mục Thần Chi trầm tính ít nói như đá tảng y còn nghĩ hắn dễ ăn dễ dụ. Nhưng hóa ra Lạc Lạc đã lầm, Mục Thần Chi luôn có cách khiến y hối hận vì những việc mình làm và có thể nói khiến y cứng họng không phản bác được.

Đúng là con người thù dai, thật là thâm tàn bất lộ. Là Lạc Lạc y đã xem thường hắn.

Trái lại, Mục Thần Chi cảm thấy rất thú vị. Lạc Lạc thật lòng xem hắn là bằng hữu và đối xử với hắn rất tự nhiên không chút kiêng dè. Chưa kể nhìn dáng vẻ xù lông muốn cào người của Lạc Lạc cũng thú vị, biểu cảm của y phong phú vô cùng, trái ngược hoàn toàn với những người xung quanh hắn trước đây.

Có lúc nhìn dáng vẻ càn rỡ đắc ý của Lạc Lạc. Mục Thần Chi không nhịn được có suy nghĩ muốn làm y khóc. Tuy không hiểu sao bản thân lại có suy nghĩ này nhưng rồi hắn rất nhanh đã gạt bỏ, vì Lạc Lạc sợ đau. Thôi thì đấu võ mồm với y cũng là một tư vị.

...

Hôm nay Mục Thần Chi lại xuống trấn. Sớm nghe hắn bảo Lục tiên sinh gửi lời nói huynh trưởng đã hồi âm.

Sau khi Mục Thần Chi đi, Lạc Lạc quyết định đeo giỏ mây lên lưng, mặc thêm áo choàng và mũ, rời nhà vào rừng đến chỗ vài góc dược liệu mà y tình cờ phát hiện.

Phía sau ngôi nhà là một mảnh rừng rậm rạp. Lúc mới lên ở Lạc Lạc nghe tiểu Bảo nói khu rừng này rất ít thôn dân đi vào săn bắt vì không có nhiều thú vật hoa quả. Nhưng trái lại nơi này là một kho báu dược liệu. Lạc Lạc từng may mắn ở nơi này tìm được vài gốc cây non của dược liệu quý và thành công trồng chúng.

Lạc Lạc không khỏi bật cười khi nhớ đến vẻ mặt vui sướng như hồi xuân của Lục tiên sinh khi nhìn thấy mấy chậu cây đó.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, tiết trời se lạnh của đầu xuân đã giảm, bầu không khí ấm áp trong lành rất thoải mái. Lạc Lạc vừa đi vừa gặm bánh, thỉnh thoảng ngân nga vài bài hát ở thế giới cũ. Quen thuộc tìm đến vài gốc dược liệu và thu thập không tệ. Hôm nay y còn may mắn phát hiện một gốc lớn dâu rừng mọng quả. Lạc Lạc hào hứng nghĩ đến mứt dâu. Lần này hẳn có thể làm để tặng mọi người cùng ăn.

Tâm trạng tốt, Lạc Lạc càng tiến sâu vào rừng, rất nhanh y đã tiến đến vách vực sâu.

Bình thường Lạc Lạc rất hiếm đến đây vì vách đá cheo leo sâu thẳm hay có gió lớn khiến y rất chật vật. Nhưng hôm nay thời tiết đẹp, không có gió, Lạc Lạc nhân đó mà tiến đến xem xét tìm tòi.

Rất nhanh y đã có thu hoạch.

Lạc Lạc cúi người nhìn vách đá bằng phẳng gần mép vực, cách bờ tầm 3m. Có một gốc linh lan tước. Đây là một loại dược liệu rất quý hiếm, thân lá dài, có hoa mọc thành chùm mỗi bông hoa có hình cánh bướm, y thư ở chỗ Lục tiên sinh có nói dùng hoa của dược liệu này có thể điều chế ra thuốc giải bách độc. Lục tiên sinh cũng chưa từng thấy nguyên bản linh lan tước mà chỉ nghe các thương nhân kể. Đó là chưa nói đến giá cả không thể chỉ dùng chữ đắt để hình dung.

Lạc Lạc động lòng rồi. Nguyên gốc tươi như thế nếu nhổ được y có thể trồng. Hôm trước Tô tỷ và Hoài An cũng nói tháng sau là sinh thần của Lục tiên sinh. Lạc Lạc thầm cảm thấy ông trời đã giúp y. Thế là Lạc Lạc quyết định sẽ nhổ và trồng linh lan tước làm quà cho tiên sinh.

Lão nhân gia chuyến này sẽ khóc vì cảm động mất!

...

Lạc Lạc cẩn thận để giỏ mây đựng dược liệu và túi dâu rừng trên bờ vực. Bản thân thì dùng dây thừng cột vào một thân cây lớn rồi từ từ trèo xuống.

Không quá khó khăn để xuống, Lạc Lạc mừng rỡ tiến đến góc linh lan tước. Nhẹ nhàng dùng xẻng nhỏ và dao đào lên, sau đó dùng một lớp đất bọc lại rễ cây và quấn bằng vải. Lạc Lạc nhìn linh lan tước trong tay, đôi mắt y sáng rỡ. Lạc Lạc cho vào túi trên bên eo. Sau đó bắt đầu leo lên.

Nhưng Lạc Lạc đã quên mất lời cảnh báo của tiểu Bảo, người dân tránh né săn bắt ở khu rừng này còn một lí do nữa. Chính là vực thẩm nơi này có một loại rắn độc. Một khi đã cắn thì sẽ vong mạng sau một ngày đêm, và thuốc giải của loại độc này quá hiếm quá quý không thể mua cũng không thể tìm thấy. Người bình thường nếu bị cắn chỉ có đường chết. Đó là lí do khiến họ né tránh khu vực này.

Lạc Lạc hoàn toàn quên mất điều đó.

Khi chỉ còn tầm 1m leo lên bờ vực. Lạc Lạc cảm thấy có một thứ mát lạnh quẹt ngang tay mình. Cảm giác trơn bóng khiến y nổi da gà. Lạc Lạc khó khăn nhìn lên, đúng như y nghĩ, một con rắn đen tuyền, chóp đầu màu đỏ như máu đang bò quanh cổ tay y.

Lạc Lạc cảm thấy lạnh sống lưng, chân tay tựa hồ bủn rủn hết cả lên. Y không dám cử động, thả nhẹ hơi thở, ánh mắt cũng không dám chớp nhiều mà từ từ đợi con rắn rời đi. Thật may mắn, có vẻ con rắn chỉ là tình cờ đi ngang và cũng không có ý định tấn công Lạc Lạc.

Khoảnh khắc con rắn vừa bò qua tay Lạc Lạc, y thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hòn đá cheo leo ở vách đá y đạp lên lại nghe tiếng nứt gãy. Lạc Lạc bị hụt một chân, hốt hoảng nắm lấy dây. Con rắn bị kinh động, hướng về phía Lạc Lạc hung bạo khè và lao đến. Lạc Lạc hốt hoảng, chỉ có thể nghiêng đầu né, nhưng cũng không tránh kịp.

Con rắn lao đến quấn quanh cổ y và cắn một phát lên. Ngay sau đó trườn nhanh vào vách núi. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Lạc Lạc không kịp phản ứng, y chỉ cảm thấy cổ mình tê rần, toàn thân tựa hồ như bị rút hết sức lực.

Lạc Lạc khó khăn đưa mắt nhìn lên bờ vực, chỉ còn tầm 1m là đến. Y nhịn cảm giác choáng váng, muốn cố gắng leo lên, ít nhất cũng có hi vọng có người tìm thấy. Nhưng độc rắn phát tán nhanh chóng, rút hết sức lực của y. Bàn tay nắm dây thừng dần buông lỏng. Lạc Lạc cảm thấy tầm mắt tối dần.

Y hoàn toàn mất đi ý thức, cứ thế rơi xuống.

Mà thời khắc này, Mục Thần Chi đang xem hồi âm thư huynh trưởng gửi đến lại cảm thấy lòng ngực nhói lên. Cảm giác thật đau. Mục Thần Chi đưa mắt nhìn về hướng nhà nơi ngọn núi Lạc ở. Trong ánh mắt có chút suy tư khó nói.

...

Lạc Lạc cảm thấy cả người rất đau, toàn thân rã rời, ngay cả việc nhấc tay lên cũng khó khăn.

Cổ họng khô khốc khiến y đau, cũng không lên tiếng nổi. Lạc Lạc tỉnh dậy từ không gian đen kịt, y chật vật mở mắt. Khung cảnh quen thuộc, là căn phòng nhỏ chỗ y ngủ ở ngôi nhà trên núi.

Lạc Lạc mơ màng nhớ lại, y nhớ mình đang ở vực thẩm, nhớ mình phát hiện và hái được dược liệu quý hiếm, nhớ mình bị rắn cắn và ngã xuống vực. Lạc Lạc cũng nhớ khoảnh khắc ngã xuống, y rất đau, nhưng không thể kêu cứu hay làm gì.

Lạc Lạc đã rất tuyệt vọng, cũng sợ mọi người sẽ lo lắng.

Có lẽ ông trời thương xót. Y vẫn sống.

Lạc Lạc không hiểu sao cảm thấy ủy khuất vô cùng. Giống như bao nhiêu khổ sở đắng cay từ thế giới cũ lẫn thế giới này bùng phát. Sống mũi y cay xè, khóe mắt cũng ngập nước. Lạc Lạc vẫn nằm trên giường, y khó khăn nghiêng người, sau đó cuộn tròn bản thân, vùi sâu mặt vào chăn.

Tiếng nức nở vang lên không ngừng.

"Cạch."

Âm thanh cửa mở vang lên. Lạc Lạc vẫn giữ nguyên tư thế không quay đầu lại, tựa như chột dạ vì bản thân làm sai, lơ là cảnh báo mà càng chôn mặt sâu vào chăn. Mục Thần Chi không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng đặt bát cháo vừa nấu lên bàn. Sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y. Rót một chén nước ấm, rồi vươn tay kéo chăn có ý mang Lạc Lạc ra ngoài.

Nhưng khoảnh khắc thấy khuôn mặt lấm lem của y, Mục Thần Chi cảm thấy lòng mình nhói đau. Hắn cũng không biết nên nói gì. Chỉ nhẹ nhàng đỡ Lạc Lạc tựa vào giường. Dùng khăn lau mặt, sau đó ân cần giúp y uống chút nước ấm. Nhìn thiếu niên tràn đầy sức sống ái cười giờ phút này suy yếu đến mức không thể tự uống nước, y chỉ có thể hé cánh môi nứt nẻ, lưỡi đỏ mềm mại thè ra liếm một chút nước dựa theo sự giúp đỡ của Mục Thần Chi.

Mục Thần Chi im lặng giúp y. Đây là dáng vẻ yếu đuối thương tâm của Lạc Lạc mà hắn chưa từng thấy. Và chính bản thân hắn cũng không muốn thấy.

Lạc Lạc cười là phù hợp nhất.

...

Lạc Lạc chỉ mới uống được một ngụm nước nhỏ thì bị sặc. Sắc mặt y rất kém. Cơn ho cũng khiến y đau đớn.

Lúc này bất chấp đối thủ hay đấu võ mồm trước mặt, Lạc Lạc lần nữa bật khóc nức nở. Nước mắt không tự chủ được liên tục rơi xuống. Cơ thể yếu đến mức không thể tự lau chùi nước mắt càng khiến y khóc thương tâm hơn. Lúc này Lạc Lạc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Bao nhiêu khổ sở cùng ủy khuất cứ thế bao trùm lấy y. Đau đến mức thở không được.

Mục Thần Chi ngồi đối diện không nói gì, hắn không giỏi nói lời an ủi người khác. Cũng không hiểu tại sao, hắn tiến đến bế Lạc Lạc lên, sau đó nhẹ nhàng ôm vào lòng. Đầu Lạc Lạc vùi sâu vào vai hắn, cơ thể y thế mà nhỏ bé lạ thường, lại không ngừng run rẩy.

Mục Thần Chi nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại hơi xù của Lạc Lạc, bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên lưng y. Cả hai im lặng không nói gì, chỉ tựa vào nhau, truyền hơi ấm cho đối phương. Mục Thần Chi chỉ cảm thấy lưng áo mình hơi siết, mà đối phương càng là chôn mặt sâu vào vai hắn.

Lạc Lạc tựa vào Mục Thần Chi mà nức nở khóc. Vai áo hắn vì thế mà ướt một mảng lớn. Nhưng hắn không thấy khó chịu vì điều đó. Trái lại, Mục Thần Chi thầm cảm thấy may mắn vì Lạc Lạc đã tin tưởng mà phơi bày vẻ mặt này với hắn.

Con người mà, sẽ có lúc mệt mỏi và muốn khóc thôi.

...

Lạc Lạc mí mắt sưng híp, y khó khăn uống xong một chén nước ấm. Cổ họng đỡ đau hơn nhưng vẫn rất khó khăn để lên tiếng. Chỉ thấy y đưa tầm mắt nhìn vào chén cháo. Mục Thần Chi hiểu ý, bắt đầu cầm chén cháo lên, múc, thổi và đút từng muỗng cho Lạc Lạc.

Lạc Lạc đã hôn mê hơn một tuần. Y vẫn còn rất yếu. Cháo cũng rất lỏng vì hắn sợ bụng y sẽ không chịu được nếu ngay lập tức ăn cháo bình thường. Lạc Lạc cũng không chút chê bai, ngoan ngoãn ăn hết bát cháo mà Mục Thần Chi đút.

Bản thân Lạc Lạc giờ phút này đã xấu hổ đến mức muốn tìm hố mà trốn. Huhu lúc nãy còn khóc lớn với người ta một trận, còn làm ướt cả vai áo hắn. Vành tai y đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt cũng có nét hồng hồng, ngay cả mắt cũng không dám nhìn Mục Thần Chi.

Toàn bộ đều dễ dàng bị Mục Thần Chi đặt vào mắt.

Mục Thần Chi khẽ cười, cũng không vạch trần Lạc Lạc. Chỉ nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, lúc này hắn mới nói rõ tường tận sự việc xảy ra. Lạc Lạc nghe, trong lòng vừa cảm động vừa chua xót.

Cảm động vì có bằng hữu tốt như Mục Thần Chi, cảm động vì toàn gia Lục tiên sinh đã chiếu cố y. Còn chua xót vì cảm thấy bản thân đã quá bất cẩn mà khiến mọi người lo lắng. Mắt y lại nóng lên. Thật sự bị cảm động xen lẫn tự trách mà không kìm nén được. Mục Thần Chi tựa hồ hiểu Lạc Lạc nghĩ gì. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu y.

"Đừng tự trách. Nghỉ ngơi cho tốt là được."

Lạc Lạc ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn hắn. Mục Thần Chi lúc này mới biết, Lạc Lạc có đôi mắt to tròn, khi có hơi nước lại long lanh như nắng ban mai, đôi mắt y trong veo, sáng ngời như sao trên trời. Bình thường Lạc Lạc luôn mang vẻ mặt trêu tức nhìn hắn nên hắn căn bản chưa từng nhìn kĩ ánh mắt của Lạc Lạc. Giờ phút này khi nhìn thấy đôi mắt ngây ngô của y, không hiểu sao trái tim Mục Thần Chi thế mà loạn nhịp.

Cảm giác chưa từng có khiến hắn hơi hốt hoảng. Nhưng rất nhanh Mục Thần Chi lấy lại vẻ mặt bình thản vốn có. Sau đó kéo chăn cho Lạc Lạc, đợi y ngủ rồi mới ra ngoài.

...

Lạc Lạc nghỉ ngơi thêm vài hôm thì đã có thể thoải mái rời giường. Tuy vẫn còn yếu nhưng y hoàn toàn có thể tự sinh hoạt cá nhân. Mục Thần Chi rất khéo tay, hắn đã làm cho y một cái ghế tựa dưới gốc lê bên mái hiên.

Lạc Lạc tựa người trên ghế hóng mát. Ánh mắt nóng rực nhìn vào chậu linh lan tước bên cạnh. Đột nhiên y nghĩ có thể hái và trồng ra chậu này thì có bị mười con rắn cắn vẫn đáng. Lạc Lạc vô cùng vui vẻ. Từ xa xa thấy Mục Thần Chi, y liên tục vẫy tay ra hiệu hắn ngồi cạnh. Còn đắc ý chỉ vào chậu linh lan tước mình khổ cực hái, tuy là Mục Thần Chi giúp trồng nhưng công lớn vẫn thuộc về y!

Mục Thần Chi trầm ngâm nhìn Lạc Lạc hào hứng huyên thuyên. Bàn tay hắn khẽ mân mê thanh đao nhỏ, khéo léo từ thanh gỗ tùng khắc ra một cây trâm tóc. Khắc xong, Mục Thần Chi đưa cho Lạc Lạc, thấy y không chút chần chừ nhận lấy rồi quấn tóc cài trâm.

Tóc Lạc Lạc không dài lắm, chỉ tầm qua vai một chút. Y quấn lên thành một búi tròn nhỏ trên đầu. Lại vụng về dùng dây tóc cột và vắt trâm ngang. Mục Thần Chi nhìn đầu tóc y nham nhở mà không chịu nổi. Bảo sao bình thường chỉ thấy Lạc Lạc cột tóc mà chưa từng thấy y búi tóc.

Hóa ra là không biết búi tóc.

Mục Thần Chi thở dài, vươn tay kéo trâm ra. Mái tóc Lạc Lạc cứ thế rơi xuống, lướt qua bàn tay hắn. Mục Thần Chi đè nén cảm xúc kì lạ, nghiêm túc búi tóc cho y. Chỉ một lát đã xong. Búi tóc gọn gàng, có thêm trâm gỗ, Lạc Lạc vốn có nét thanh tú nay lại nhìn trông ra dáng một thư sinh trẻ tuổi.

"Úi Mục huynh xem Lạc mỗ đẹp trai không?"

Lạc Lạc hào hứng nhìn mình trong gương đồng mà cảm thán. Mục Thần Chi quan sát cảm xúc của y, cũng thuận theo đáp lời:

"Ừ, đẹp."

"Xời nói thừa, ta biết mình đẹp." Lạc Lạc bắt đầu quen thói được một tấc tiến một thước.

"..."

Cả hai lại theo thói quen đấu võ mồm chí choé. Sau đó cùng thư giãn dưới mái hiên, Lạc Lạc còn chia sẻ mớ bánh gạo nếp mà y được Tô tỷ tặng để cùng Mục Thần Chi ăn. Hồi lâu, Mục Thần Chi thần sắc ảm đạm, trầm giọng nói:

"Lạc Lạc."

"Hửm?"

"A Lạc."

"Ơi."

"Huynh trưởng gọi ta trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top