Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã tròn một năm kể từ khi Mục Thần Chi rời đi.

Lạc Lạc ngồi dưới mái hiên sau nhà. Ngẩn ngơ mà nhìn vườn rau tươi tốt sắp thu hoạch mà Mục Thần Chi đã giúp y xới đất để trồng.

Vạt áo hơi hé, để lộ sợi dây chuyền màu đen, đính kèm mảnh ngọc bội có hoạ tiết hoa sen. Lạc Lạc khẽ sờ vào nó, trong lòng không hiểu sao có chút rối rắm. Thay vì nói rối rắm, thì đúng hơn là y chột dạ.

Y nhớ lại lúc Mục Thần Chi rời đi.

...

Lúc Mục Thần Chi rời đi, hắn vốn định đi trong âm thầm. Chỉ để lại một mảnh tin nhỏ.

Nhưng ngay khi vừa rời khỏi phạm vi trấn Đông Hồ, đã nghe tiếng vó ngựa tiến đến. Mục Thần Chi cưỡi mã kéo cương làm ngựa chậm lại, đưa mắt về phía người đang cưỡi mã đến gần.

Là Lạc Lạc.

Tiểu lang quân thúc ngựa tung vó trong gió. Tấm lưng thẳng tấp, mắt đào đầy tiếu ý, thần sắc khiến ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Giờ phút này y đang rất tự tin cưỡi, một tay cầm dây cương, một tay vẫy vẫy về phía Mục Thần Chi. Hình ảnh này rất đẹp.

Rõ ràng y không giỏi cưỡi ngựa.

Mục Thần Chi khẽ cười, đúng là không thể âm thầm rời đi được. Với tính cách của Lạc Lạc thì sẽ không dễ dàng để hắn âm thầm rời đi đâu.

Nhưng rồi chỉ thấy ngựa Lạc Lạc cưỡi vẫn giữ nguyên tốc độ, chạy lướt qua Mục Thần Chi. Kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của y.

"Á Á Á Á Á!"

"MỤC HUYNH, CỨU MẠNG!!!"

"TA KHÔNG DỪNG ĐƯỢC."

"OAAAA NƯƠNG AAAAAAA!!!"

Mục Thần Chi: "..."

Mục Thần Chi rút lại lời khen ban nãy, hắn ngay lập tức kéo dây cương, thúc ngựa đuổi theo Lạc Lạc.

Mục Thần Chi từ nhỏ sinh sống trong quân doanh, quen thuộc chiến mã, càng là giỏi thuần hóa thu phục. Hắn nhanh chóng tóm được Lạc Lạc và trấn an con ngựa y cưỡi.

Lạc Lạc bị Mục Thần Chi kéo sang ngựa, bàn tay hắn ôm lấy eo y, Lạc Lạc cũng theo hướng kéo mà ngồi trước người Mục Thần Chi. Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm. Y vỗ vỗ tay Mục Thần Chi. Nghiêng đầu nhìn hắn nở nụ cười:

"Mục đại ca thật soái nha. Ngươi vừa mới cứu Lạc mỗ đó."

"Ừ."

Mục Thần Chi không nhanh không chậm đáp lời. Bàn tay vẫn ôm lấy eo Lạc Lạc. Sau đó cẩn thận đặt y về lại ngựa. Lạc Lạc thấy con ngựa phì phò tỏ vẻ thì đưa tay vỗ nhẹ cổ nó như trấn an. Con ngựa được trấn an cũng không còn khó chịu, ngoan ngoãn đi theo hướng Mục Thần Chi dẫn.

Mục Thần Chi thoáng nhìn qua vòng eo của Lạc Lạc. Cảm giác ban nãy vẫn còn.

Lạc Lạc rất nhẹ.

Eo của y cũng nhỏ, một tay cũng dễ dàng ôm trọn.

Mục Thần Chi cảm thấy mình đang có suy nghĩ rất không quân tử. Đang muốn vỗ trán ngừng suy nghĩ ấy thì đã thấy Lạc Lạc nghiêng người vỗ vai hắn. Y gỡ tay nải trên vai, đưa cho Mục Thần Chi.

"Cái này cho huynh, trong đó có lạp xưởng và kẹo ta tự làm. Còn có một ít dược liệu có thể cầm máu và cả thuốc giải độc. Hàng tốt của Lục tiên sinh đó."

"Đa ta."

"Ôi ôi đã là bằng hữu mà huynh khách sáo cái gì. Đợi huynh xong việc, có rảnh rỗi thì đến chỗ ta chơi. Lúc đó nhất định uống rượu một trận sảng khoái nhé?"

"Được, ta sẽ còn quay lại."

"À còn cái này."

Lạc Lạc lục lọi trong vạt áo trước ngực. Tầm mắt Mục Thần Chi rơi vào cổ y, mảnh ngọc bội hoạ tiết hoa sen lấp lóa đeo ở đó, y đã đọc tin hắn để lại. Mục Thần Chi khẽ cười. Trong mắt ánh lên tia ôn hòa xen lẫn ưu ái chưa từng thấy.

Lạc Lạc rất nhanh từ trong vạt áo lấy ra một túi nhỏ màu đen dúi vào tay Mục Thần Chi. Sau đó ra vẻ thần thần bí bí nói:

"Cái này ta hiện chỉ có duy nhất một viên. Cho huynh. Nếu huynh hay người nhà huynh bị sốt cao, dùng mọi cách vẫn không hạ sốt thì hãy dùng nó. Trong đó ta có ghi cách sử dụng... Ấy ấy khi nào thật sự cần huynh hãy mở ra xem."

Lạc Lạc suýt tạc mao khi thấy Mục Thần Chi có ý định mở ra xem. Thậm chí có suy nghĩ nên cho hay không cho.

Vì y chột dạ.

Mục Thần Chi vốn không nghĩ gì, nhưng khoảnh khắc khi cầm nó, cảm giác quỷ dị mà hắn từng cảm nhận lúc tỉnh lại sau khi Lạc Lạc cứu lại xuất hiện. Mục Thần Chi nhìn thoáng qua vẻ mặt xoắn xuýt của Lạc Lạc. Càng khẳng định thứ này có quan hệ với cảm giác đó.

Nhưng hắn biết dù là chuyện gì, thì Lạc Lạc cũng đơn thuần là thiện lương muốn cứu hắn. Thế nên Mục Thần Chi không vạch trần, không tiếp tục mở xem, kéo tụi lại, rồi nhét vào vạt áo. Tay nải đựng đồ cũng mang lên vai.

"Ừ, khi nào thật sự cần thiết thì ta sẽ xem."

"Được a..."

Lạc Lạc sâu kín thở phào, chứ nếu Mục Thần Chi biết y đã làm gì mông hắn... A phi phi hắn sẽ không biết. Chưa kể mình cứu hắn một mạng, hắn càng không thể giết mình. Nghĩ thế, Lạc Lạc nhanh chóng gạt bỏ cảm giác chột dạ, hí hửng huyên thuyên cùng Mục Thần Chi.

"Nhớ nhé! Ta đợi huynh cùng uống rượu."

"Được, nhất định."

Mục Thần Chi gật đầu, toan thúc ngựa đi. Nhưng chỉ được một đoạn hắn lại quay lại. Sau đó dưới vươn ánh mắt đầy dấu hỏi của Lạc Lạc, tay hắn hướng về tóc của y, kéo sợi dây cột tóc màu đen có hình thêu hoa sen đỏ vụng về xuống.

"Ngọc bội của ta ngươi giữ, vậy ta giữ cái này của ngươi."

"Á à ngươi đừng hối hận. Ngọc bội đắt hơn. Cái này..." Chỉ sợi dây "... là ta tự cắt may từ vải thừa Tô tỷ cho, hình thêu cũng nham nhở không đẹp nên nó căn bản không có giá nha."

"Ngươi làm nên có giá."

"Đạo lý này nghe đúng nhưng ta vẫn thấy huynh lỗ."

"Vậy lần sau gặp ngươi khao ta rượu."

"..." Ha! Chung quy thằng chó này vẫn muốn ăn không trả tiền nha.

Hai người lại quen thuộc đấu võ mồm. Lúc tạm biệt, Lạc Lạc nghiêng người, kéo Mục Thần Chi ôm một cái khiến hắn sững sờ hồi lâu.

"Ở nơi ta sinh ra, đây cũng là một cách để nói lời tạm biệt với bằng hữu. Đi đường cẩn thận nhé."

"Ừ, ta biết."

Mục Thần Chi vỗ nhẹ lưng Lạc Lạc, trộm hôn nhẹ một cái lên mái tóc chưa cột của y. Vành tai hắn hơi đỏ, rồi cứ thế nhanh chóng thúc ngựa rời đi.

Lạc Lạc nhìn đến khi khuất bóng mới xoay ngựa quay lại. Chỉ là đoạn đường về cũng không thuận lợi, nếu không có Tô tỷ kịp thời xuất hiện đuổi theo, hẳn là con ngựa sẽ đưa y đi luôn mất.

Lạc Lạc thầm phỉ nhổ bản thân.

Khốn nạn nha. Xuyên không người ta không có hệ thống trợ lực thì cũng có tài năng gì đó. Còn y thì không có cái gì cả. Bất công vl!

...

Một năm qua có rất nhiều biến cố lớn!

Mục Thần Chi rời đi lúc sau. Lạc Lạc từ Lục tiên sinh biết được trong triều xảy ra tranh chấp. Thời điểm đó vương thất xuất binh muốn đoạt vị. Trong triều có phản tặc dám bắt tay ngoại nhân hòng soán ngôi đoạt vị. Bên cạnh đó, biên cương vốn đã yên bình cũng xuất hiện tàn quân xâm lược nổi loạn đang tàn sát bá tánh vô tội.

Thù trong giặc ngoài, quân tình hỗn loạn.

Có tin đồn rằng đương kim hoàng đế e ngại đại tướng quân nắm giữ binh quyền mà hạ lệnh ám sát đại tướng quân. Vương thất vì thế mới khởi binh soán ngôi đoạt vị nhằm lấy lại công đạo cho đại tướng quân. Lại có tin đồn đại tướng quân bắt tay với ngoại nhân, truyền tin tức chiến thắng giả để hồi triều đoạt vị...

Lạc Lạc nghe mà nhíu mày rất lâu. Bàn tay cũng không tự chủ mà nắm lấy ngọc bội trước ngực. Y khá lo lắng cho Mục Thần Chi. Tuy hắn không nói nhưng Lạc Lạc biết hắn cũng là quân binh, chắc hẳn bản thân cũng dính vào những chuyện này.

Đột nhiên Lạc Lạc nghĩ làm thường dân cũng tốt, y có suy nghĩ lần tiếp theo gặp sẽ đề nghị Mục Thần Chi xuất ngũ về quê. Làm nông dân cày ruộng trồng rau sống vui vẻ qua ngày vẫn tốt hơn nơm nớp lo sợ giữa tranh đấu.

Mà thôi, Mục Thần Chi bình an là được. Lạc Lạc vẫn còn nhớ tiệc rượu hắn đã hẹn. Hắn sẽ không thất hứa.

...

Một năm qua Lạc Lạc vẫn là có chút thay đổi.

Tô tỷ tỷ cùng Hoài An bảo tóc y dài hơn chút, cũng cao hơn xíu. Lục tiên sinh khám bệnh cho Lạc Lạc cũng nói thân thể y rất tốt. Lạc Lạc lại ngó mình trong gương.

"..."

Lạc Lạc cảm thấy vô ngữ. Ngoài tóc dài ra thì căn bản chả khác cái nịt gì!

Một năm qua Lạc Lạc rất cố gắng tập luyện. Kiên trì trèo đèo lội suối, kiên nhẫn chạy bộ. Cơ thể khỏe hơn là chắc chắn rồi. Nhưng chỉ thấy cơ bắp săn chắc hơn. Nhưng bụng một một mặt bằng phẳng không có chút múi nào, ngồi xuống khom lưng xíu thay vì thấy múi thì thấy ngấn.

Lạc Lạc bắt đầu có suy nghĩ đổ thừa do thức ăn nơi này quá thanh đạm không như ở thế giới cũ nên y không tăng cơ tăng cân nổi.

Lạc Lạc nằm dưới mái hiên sau nhà. Mấy tháng trước y đã làm một cái giường nhỏ đặt ở đây nằm nghỉ. Lạc Lạc cảm thấy mát mẻ, y mang chăn gối ra đây để ngủ trưa. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

...

"Mục huynh?"

"Mục Thần Chi?"

"Huynh ở đâu?"

Xung quanh Lạc Lạc là màng đêm vô tận. Lạc Lạc căn bản không sợ hãi đêm tối. Nhưng không hiểu sao văng vẳng bên tai y nghe thấy thanh âm của Mục Thần Chi. Cứ thế, Lạc Lạc mò mẫm trong màng đêm, bắt đầu gọi tên Mục Thần Chi.

Không biết bản thân đã đi bao lâu, Lạc Lạc thấy từ xa xa có một điểm sáng rất lớn. Y theo phản xạ tự nhiên tiến đến nơi đó. Càng đến gần, khung cảnh cũng càng rõ ràng. Khuôn mặt của Lạc Lạc cũng dần tái theo.

Hỗn loạn.

Đầy tiếng gào thét.

Tiếng vũ khí va chạm.

Ánh lửa bao trùm lấy toàn cảnh, Lạc Lạc không khỏi cảm thấy sợ hãi. Y biết đây là cảnh chiến tranh. Trong phim từng có, nhưng khi đối diện với chân thật cuộc chiến. Lạc Lạc vẫn thấy sợ.

"Lạc Lạc..."

Mục Thần Chi gọi tên y!

Lạc Lạc như thanh tĩnh giữa cơn sợ hãi. Mục Thần Chi gọi y. Giọng hắn nghe rất yếu. Bằng hữu đang cần y cứu. Y không được phép sợ hãi hay bỏ chạy.

"MỤC THẦN CHI!!! HUYNH Ở ĐÂU?"

Lạc Lạc dùng hết sức bình sinh gọi mặc kệ khung cảnh hỗn loạn xung quanh. Y bắt đầu chạy loạn khắp nơi hòng tìm kiếm Mục Thần Chi.

Lạc Lạc cảm thấy y đã tìm rất lâu. Nhưng mãi vẫn không tìm thấy. Lạc Lạc cảm thấy khóe mắt nóng lên. Cảm giác bất lực xen lẫn ủy khuất như cái hôm ở vách núi đang tràn ngập trong tim y.

"A Lạc..."

"MẸ NÓ!!! MỤC THẦN CHI NGƯƠI CÚT RA ĐÂY. LÃO TỬ NHẤT ĐỊNH SẼ CẮN CHẾT NGƯƠI. DÁM HÙ DỌA TA!"

Lạc Lạc vừa lo vừa tức. Y bắt đầu gào ầm lên. Khung cảnh hỗn loạn xung quanh cũng dần tan biến. Lạc Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn không thấy Mục Thần Chi. Y sao thế nhỉ?

Lạc Lạc cảm thấy mình đang bị chơi. Y có chút khó chịu. Cũng rất lo lắng tên cẩu bằng hữu kia có bị sao không. Ngay khi Lạc Lạc đang có ý định tiếp tục đi tìm. Thì y cảm thấy phía sau có hơi thở.

Lạc Lạc đang định vung cước về phía sau thì cổ tay bất ngờ bị tóm gọn. Từ phía sau cũng có thêm một cánh tay vòng qua ôm lấy eo y, kéo lại.

"Á mẹ nó biến thái bỏ lão tử ra... a???"

Lạc Lạc hơi ngẩng đầu lên, y tròn mắt. Là Mục Thần Chi! Oa vẫn còn nguyên vẹn không mất miếng thịt nào nè. Hoàn hảo. Thấy hắn an toàn nguyên vẹn, Lạc Lạc như trút bỏ hết gánh nặng, mặc kệ hắn ôm, ríu rít hỏi han hắn.

Nhưng rồi Lạc Lạc thấy không đúng!

Mục Thần Chi ôm y vào lòng. Cằm hắn tựa lên vai y, chóp mũi thẳng tắp dụi dụi vào cổ y. Lạc Lạc uốn éo né tránh bất thành. Đẩy cũng không được, y chỉ có thể vừa cáu vừa cười phản đối:

"Kh... khoan. Ha ha... Ta nh... nhột. Huynh đừng c... A~"

Âm thanh rên rỉ bất ngờ phát ra từ miệng Lạc Lạc khiến y hốt hoảng vội vã bịt miệng. Trong mắt ánh lên tia kinh ngạc xen lẫn bối rối.

Mục Thần Chi liếm Lạc Lạc.

Mục Thần Chi liếm cổ Lạc Lạc!

Và cmn hắn liếm không chỉ một cái!!!

"Á đừng mà!!! Ta nhột thật. Huynh không đ... Oa ngươi làm cái mẹ gì??? Bỏ tay raaa!!!"

Lạc Lạc thất kinh. Mục Thần Chi thế mà níu lấy thắt lưng của y, rồi dễ dàng cởi ra. Quần Lạc Lạc tụt xuống, từ vạt áo trở xuống trống trải vô cùng. Trống như não Lạc Lạc lúc này.

"A... kh... không được..."

Mục Thần Chi trên dùng lưỡi liếm láp từ cổ lên vài tai nhạy cảm của Lạc Lạc khiến y không tự chủ được rên rỉ, dưới cũng không chút rảnh rỗi dùng bàn tay to lớn đầy vết chai sạn mà vuốt ve vùng đùi, sau đó trượt dần lên, xoa nhẹ cánh mông của Lạc Lạc và vuốt ve y.

Lạc Lạc muốn đẩy Mục Thần Chi ra. Y không phải kinh tởm hành động hắn làm. Chỉ là... y cảm thấy đây không phải Mục Thần. Và hơn hết y thấy sợ hãi.

Cơ thể non nớt dễ dàng bị khoái cảm xâm chiếm. Lạc Lạc nhanh chóng bị khoái cảm từ bàn tay và nụ hôn của Mục Thần Chi mang lại hạ gục. Lạc Lạc khẽ rùng mình, trong miệng có tiếng nức nở.

Y ra rồi. Mẹ nó còn ra trên tay Mục Thần Chi.

Lạc Lạc ngây ngốc rồi bắt đầu đỏ bừng như tôm luộc. Y đưa tay che mặt không dám nhìn. Chỉ cảm thấy Mục Thần Chi nhẹ nhàng đặt y nằm xuống. Cả hai lúc này mới mặt đối mặt.

Mục Thần Chi đẹp trai thật! Lạc Lạc ngơ ngẩn cả người đến ngó lơ luôn việc mình vừa ra trên tay người ta.

Chỉ thấy Mục Thần Chi cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán y. Bàn tay lần mò xuống dưới, Lạc Lạc thấy hắn tự cởi thắt lưng quần mình. Lạc Lạc xấu hổ vô cùng, chỉ có thể ôm mặt cố che đi khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng rồi Lạc Lạc cảm thấy có cái gì đó vừa to vừa dài lại nóng chọt vô mông y.

...

Lạc Lạc: "..."

Lạc Lạc hé mắt, nhìn lên mái hiên. Ồ, chiều rồi, phải chuẩn bị cơm tố...

Lạc Lạc cảm thấy bên dưới ươn ướt, giấc mơ ban nãy tràn vào tâm trí, y giật mình tung chăn lên. Y nhìn vào giữa chân mình. Ướt một mảng lớn...

Lạc Lạc mặt đỏ bừng. Y đưa tay ôm mặt. Y thế mà mộng xuân với hảo bằng hữu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top