Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, 26/3/2016

Những ngày gần đây, câu nói: "Trường người ta thì văn nghệ các thứ, còn trường mình thì bắt học sinh đi chạy" là câu nói phổ biến nhất.

Sự thật luôn phũ phàng và chẳng điều gì có thể cứu chúng tôi khỏi sự chạy đầy mệt mỏi này.

7 giờ sáng, tất cả đều có mặt ở trong sân trường Hợp Châu để cất xe, cất áo... Theo như phân công, Thương và Ánh do tình trạng sức khỏe không tốt đã phải ở lại trông xe. Còn 32 người còn lại di chuyển sang ủy ban nhân dân xã để tập trung.

7 giờ 30 phút sáng, sau mọi thứ thủ tục, tất cả mọi người đều nhốn nháo, trong khi bác nào đó đang phát biểu.

8 giờ sáng, bác vẫn chưa phát biểu xong.

- Bác nói nhanh lên để bọn cháu còn đi ăn ốc. - Kim Chi càu nhàu - Tự nhiên nhớ đến cái hồi...

- Man City về Việt Nam. - Vân lớp B tiếp lời.

- Ừ đấy, phát biểu 30 phút không xong. - Kim Chi vẫn tiếp tục bất mãn.

8 giờ 11 phút sáng, tất cả kéo nhau ra ngoài đường, xếp thành mấy hàng rồi chạy. Ban đầu, chạy rất khí thế, nhưng:

- Thôi đi bộ đi bọn mày ạ. - 1 người vừa thở hổn hển vừa chạy.

Chúng tôi đi bộ 1 đoạn, lên đến đỉnh dốc, tôi với Bê đã vượt trước mấy khác. 

- Dừng lại đợi bọn nó đã. - Bê chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

Đúng lúc đó, ngay bên đường là 1 căn nhà cấp 4, có 1 ông lão đang đứng bên hiên nhà vẫy mấy đứa đang chạy lướt qua chúng tôi. Mấy đứa đó vẫy ông lão, nói to:

- A! Ông Thuận. Ông Thuận.

Bê đứng bên cạnh vừa cười, vừa thấy khổ. Đúng lúc đó, 1 nhóm lớp 8 chay qua, hô hào:

- Thuận ơi cố lên!

Bê cười, mặt càng khó coi hơn nữa. Bởi vì bố nó tên là Thuận.

1 lúc sau, khi mấy con rùa kia bắt kịp, tôi hào hứng kể cho chúng nó, Kim Chi còn hào hứng hơn:

- Thuận ơi cố lên! Thuận ơi cố lên!

Chúng tôi tiếp tục đi cạnh nhau, đùa những câu không đầu không cuối.

- Bọn lớp mình ở phía đầu hàng kìa, đuổi theo không?

- Ừ, đi nhanh để còn về ăn ốc nữa.

Thế là chúng tôi hăm hở chạy đi. Lúc chạy qua 1 vài bác lớn tuổi, tôi còn nghe họ nói:

- Nhìn chúng nó chạy kìa. Thanh niên là phải khí thế như thế chứ!

Nhưng có lẽ các bác nên rút lại câu nói đó đi. Vì chúng tôi chỉ chạy được 1 quãng ngắn thì lại phải dừng lại.

- Tao mệt quá. Không đi được nữa rồi.

- Thôi đi bộ đi.

Chúng tôi đành đi bộ. Đến 1 ngã tư, trước khi rẽ phải, tôi nói:

- Đợi tao buộc dây giày đã.

- Sao mày suốt ngày giẫm vào dây giày thế? - Vân Chi hỏi.

Lúc ấy, tôi định cãi: "Suốt ngày gì chứ? Chỉ mới có 2 lần trong 1 buổi sáng thôi mà!". Nhưng thôi, tôi chỉ tập trung buộc dây giày. Vân Chi cũng ngồi xuống đối diện tôi, giúp tôi buộc nốt dây giày còn lại.

- Đây là Yoo Shi Jin - Kim Chi chỉ vào Vân Chi, rồi chỉ về phía tôi - Còn đây là Kang Mo Yeon.

Tôi nhe nhẻn cười, còn Tạ Linh thì giả vờ nôn ọe.

- Tao phải làm thế này thì mày mới không bị giẫm vào dây giày nữa.

Vân Chi đứng lên. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy dây giày bị buộc thành 1 đống rất kinh khủng.


Chúng tôi vì không còn sức để chạy, đành vừa đi vừa ngắm cảnh.

- Ôi cái xe lu đi đến đâu phẳng đường đến đấy kìa! - Bùi Huyền trích lại câu nói của vlogger Huy Cung để trêu Tạ Linh.

- Mày không phải ăn bằng bát đâu, ăn bằng máng đi. Không phải đi đâu, mày lăn luôn đi. - Tôi cũng tiếp lời.

- Tao mà lăn được thì tao cũng lăn rồi, đỡ phải chay mệt. - Tạ Linh thay vì đuổi đánh và kẹp cổ chúng  tôi như ngày thường, lại nói 1 câu vô cùng chí lí.


****

- Cố lên anh em! Cố lên! Sắp tới rồi. - Tôi hô hào.

- Bọn mình bây giờ chỉ hơn mỗi hội người cao tuổi thôi. Chạy chậm nhất rồi.

- Chạy đi, để thua hội người cao tuổi thì nhục quá!

Chúng tôi lại băt đầu chạy. Và cũng giống như rất nhiều lần trước, lại phải đi bộ sau vài mét.

- Thôi nghỉ đi. Tao mệt quá!

- Thua cũng kệ, nhục cũng kệ. Tao không còn sức nữa rồi.

Chúng tôi cứ vừa đi vừa đùa, dần dần chỉ còn cách ủy ban vài chục mét.

- Sắp đến rồi anh em.

- Sắp được đi ăn ốc rồi.

- Hay chạy đi. Còn có 1 đạn nữa thôi.

- Không, mày thích thì đi mà chạy, tao mệt lắm.

- Hay đi "mốt hai mốt" đi.

- Ừ được đấy!

- Chân phải hay chân trái trước?

- Đưa chân trái với tay trái lên trước đi. Được rồi.

- 1, 2, 1, 2...

- Hát bài gì đi!

- "Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con chim non trên cành cao, hót véo von. Em yêu chim cô giáo em, miệng hay cười mắt cô long lanh. Cô yêu bố, bố là 1 con vịt xòe ra hai con thằn lằn con..."

Tiếng hát không thể nào mê nổi của chúng tôi vang khắp đoạn đường đó.

- Chúng mày thôi đi. - Kim Chi hét lên - Đi cùng chúng mày mất mặt quá thể!

Ảnh cắt từ video của Kim Chi


Chúng  tôi đi được 1 quãng thì thấy 1 cô chạy phía trước dừng lại rút điện thoại ra. Tôi đoán là cô ấy sắp chụp ảnh hoặc quay vdeo chúng tôi. "Này cô! Đừng sống ảo như thế chứ!" - Tôi thầm nghĩ - "Có phải cô định cho bọn cháu lên mạng xã hội với chú thích: 'Mục đích các cháu xuống trái đất là gì?' không thế? Cô sống ảo thế là không được đâu đấy!"

Với phản ứng nhạy bén của 1 đứa hay bị chụp ảnh dìm hàng, tôi lập tức đưa tay che mặt lại.

- Ơ, sao không hát nữa? - Oanh ngu ngơ hỏi. Và đến lúc ấy nó mới nhận ra sự hiện diện của người-phụ-nữ-sống-ảo-cùng-chiếc-điện-thoại-đỏ.

Cả lũ quay lưng về phía cô, đồng loạt bịt mặt.

-  An toàn rồi chúng mày ơi! - Tôi ra hiệu khi cô ấy đã cất điện thoại.

Thế là cả đám lại tiếp tục cái trò vớ vẩn cùng bài hát nhảm nhí vừa rồi.


****

Khi chúng tôi về đến cổng trường Hợp Châu thì đã thấy mấy đứa con trai lái xe đi rồi. Chúng nó có cuộc hẹ bóng đá với các hậu bối lớp 8. Tôi bảo chúng nó:

- Cố lên!

Tuy rằng tôi chưa thể quên được vết thương lòng ngày 8/3, nhưng chúng nó là 1 phần của lớp tôi, thua thì sẽ nhục mặt cả lớp. Thắng là tốt nhất!

Còn đám con gái bọn tôi thì, như đã hẹn, kéo nhau đi ăn ốc. Đoạn đường dài trải ra phía trước, không nắng, chỉ có gió thổi lồng lộng. Một vài đứa ngẫu hứng bấm còi inh ỏi.

- Chúng mày thôi đi. Đi cùng chúng mày mất mặt quá đấy! - Kim Chi lại lên án.

- Cứ làm như mỗi chúng mày có còi í! - Tôi cũng bất mãn nói.

Rất lâu sau đó, chúng nó mới thôi thể hiện bản lĩnh ta-đây-là-người-có-còi.

****


Hơn chục chiếc xe tấp vào vỉa hè, hơn 20 con người ùa vào quán. Vẫn là quán ốc cũ - nơi Vân Chi tổ chức sinh nhật (vui lòng xem lại chương 14). Cô chủ quán nhìn thấy chúng tôi mừng ra mặt. Cũng phải thôi. Người bán đồ ăn đương nhiên là thích gặp nhưng đứa ham ăn rồi.

5 cái bàn được kéo sát vào nhau, chúng tôi chiếm 1 khoảng rất lớn. Bàn phía ngoài cùng nơi tôi ngồi có: Kim Chi, Vân Chi, Mít, Tạ Linh và tôi. Không thể phủ nhận rằng bàn chúng tôi có rất nhiều cái nhất: có đứa béo nhất, đứa bé nhất, đứa đen nhất, đứa chân dài nhất...

Vừa ngồi được 1 lúc thì Vân Chi nói:

- Ơ Kim Chi, bố mày kìa!

Nó vừa nói hết câu thì 1 chiếc xe Toyota màu đen tiến đến. Kính từ từ hạ xuống và tôi nhìn thấy bác Hùng - bố Kim Chi nghiêng đầu ra.

- Bố mày gọi.

Kim Chi chạy ra gần xe để nói chuyện với bố. Còn chúng tôi ngồi trong bàn luận:

- Làm sao bố nó nhận ra được nhở?

- Nhìn đằng sau là biết mà!

- Bố nó có bắt nó về không nhở?

- Tao chịu.

- Nó có bị mắng không nhở?

- Chắc không đâu.

...

1 lúc sau, Kim Chi quay vào.

- Bố tao mà nói với mẹ tao thì tao chết.

- Tại sao? Thế bố mày không mắng à?

- Bố tao dễ tính mà. Mẹ tao mới mắng thôi.

Chúng tôi ổn định đội hình, chờ đồ ăn.

Người bưng bê là 1 em bé khoảng 4, 5 tuổi. Tôi đưa tay ra đỡ đĩa ốc xào từ tay thằng bé, Tạ Linh để ý thấy em bé đáng yêu ấy liền giở giọng đểu cáng:

- Tao phải chờ em này lớn.

- Mày mà lấy nó thì ngày nào cũng được ăn ốc. - Mít nói đểu, tôi nghĩ: "Như thế thì nhà người ta phá sản sớm" 

- Được thế thì còn gì bằng. - Tạ Linh vẫn cười. Có vẻ như nó không hiểu hàm ý trong câu nói của Mít. Đối với đứa ngu thì chỉ dùng nghĩa tường minh thôi.

Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, loáng cái đã hết cả khoai chiên lẫn ốc xào.

- Hết nhanh thế! - Tôi tiếc rẻ nói.

- Nhìn bọn bàn bên kìa.

Tôi thấy bàn bên cạnh còn đến hơn nửa đĩa. Chúng nó đang ăn kiêng à? Và đến lúc ấy, tôi mới nhận ra, bàn tôi còn 1 thứ nhất nữa: tốc độ nhất, hay nói thẳng ra là ăn nhanh nhất.

- Chúng mày không diệt mồi được thì đem đây tao diệt hộ cho. - Kim Chi gạ gẫm bọn bên cạnh.

- Xin bọn nó 1 ít đi.

- Xin khoai chiên kìa! - Mít xúi giục.

Chúng nó cũng thương tình, chia cho chúng tôi 1 nửa. Nhưng chỗ khoai đó vào bàn tôi chẳng được bao lâu thì hết nhẵn, 1 hạt vừng cũng không còn.

- Để tao đi xin thêm. - Kim Chi cầm đĩa đứng dậy đi sang đầu dãy bên kia.

Nhưng mấy đứa bàn kia không tốt như mấy đứa bàn gần đấy, chỉ cho chúng tôi có vài hạt sấu, ăn không bõ dính răng. Trước tình hình thiếu thốn lương thực cấp bách đó, chúng tôi đã gấp rút mở 1 cuộc họp bàn về vấn đề: Có nên mua nữa hay không và nên mua cái gì?

- Thêm khoai đi. Tao thích ăn khoai. - Mít bảo.

- Tao cũng thế! - Tôi hùa vào với Mít.

- Tao thích ăn ốc hơn. - Kim Chi đưa ra ý kiến khác.

Và sau 1 hồi bàn luận, chúng tôi đã đi đến quyết định cuối cùng với 4 đĩa ốc và 1 đĩa khoai.

- Mấy giờ rồi nhỉ?

- 9 giờ 45.

- Không biết bọn con trai đá xong chưa?

- Để còn gọi bọn nó về trả tiền.

- Hay đứa nào đi xem đi.

- Tao đi cho. - Mít hăng hái xung phong.

- Tao đi nữa. - Tôi cũng hăng hái không kém.

- Thế hai đứa mày đi đi.

- Chờ khoai ra đã. Ăn xong bọn tao đi.

Khi đĩa khoai chiên được mang đến, tôi nhanh chóng lấy vài miếng, còn Mít bận rộn đi ship cho mấy đứa khác.

Trước lúc chúng tôi dắt xe đi, Kim Chi còn nói vọng theo:

- Mày nhất định không được để Minh Huyền lái.

- Nó bắt tao lái tao cũng chả thèm.

Tôi phản bác rồi leo lên sau xe Mít. Chiếc xe lao đi, nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập.


****

Cổng sân vận động chỉ hở đúng 1 khoáng vừa 1 cái xe máy đi vào. Mít phóng qua, dừng xe ở 1 chỗ cách nơi mấy bạn nam đá bóng khoảng 3 mét.

- Bây giờ phải gọi bọn nó kiểu gì nhỉ?

- Chúng nó đứng xa quá.

- Mà nhìn mặt chúng nó căng thẳng thế kia chắc là thua rồi.

- Tao cũng đoán thế.

Mít lái xe vòng vèo 1 lúc rồi trở về vị trí cũ. Lúc đó, chúng nó đang nghỉ giữa trận.

- Thua 1-0 rồi. - Bạn nam nào đó nói.

Xe phóng thẳng ra khỏi cổng. Tôi đoán mặt mình lúc đó rất khó coi.

- Tao không thích chúng nó thua đâu. Cho dù chúng nó không ga-lăng cả không tốt bụng... thì tao vẫn muốn chúng nó thắng. Tại vì "xấu mặt chúng nó nhục mặt bọn mình"[*]

[*]: dựa vào câu "xấu mặt nó nhục mặt tao" của Sơn Đen.


- Đúng thật. Không muốn chúng nó thua đâu. - Trái với sự lắm điều của tôi, Mít chỉ phán đúng 1 câu. 

****


Chúng tôi trở về thì chúng nó cũng đã xử đẹp chỗ đồ ăn mới gọi ra. Tôi thông báo hung tin: lớp mình đã bị dẫn trước 1 bàn. Có 2 loại phản ứng: 1 là dửng dưng không quan tâm và 2 là sửng sốt không nói nên lời. Nhưng cho dù chúng nó thuộc loại nào thì cũng tiếp tục ăn.

Chưa tàn cuộc thì Kim Chi phải về. Số tiền hơn 300 nghìn được trao lại cho Vân Chi. Ngay sau khi Kim Chi về, chúng tôi cũng đứng dậy thanh toán.

- Ra chỗ bọn kia cổ vũ đi. - Tôi và vài đứa đề nghị.

- Ừ, để tao mua nước cho bọn nó. - Vân Chi đồng ý.

Sau đó chúng tôi leo lên xe phóng thẳng ra sân vận động.

Xe được dựng ở phía ngoài, chúng tôi kéo nhau đi sâu vào trong sân. Nhiệm vụ của chúng tôi là đến đây để làm cổ động viên. Nhưng:

- Ngồi ra cỏ đi bọn mày. Thích lắm. - Thương (và đứa nào đó) đặt mông xuống vạt cỏ, rủ rê bọ tôi.

- Đừng ngồi đấy. - Bùi Huyền đưa chân giẫm 1 vài con gì đấy trông giống con kiến, ngăn cản mọi người - Con này độc lắm.

- Thật á? - Thương bật dậy.

- Ừ, cái con mình sọc sọc đây này.

Chúng nó bàn luận về mấy con có độc 1 hồi, có đứa lên tiếng:

- Bọn mình ra đây để cổ vũ cơ mà!

- Ừ đúng!

- Nhưng tao mỏi chân quá ~ - Tôi nói 1 câu không liên quan đến đại cục.

- Ngồi đây. - Vanh khuỵu chân lại, tạo tư thế giống cái ghế, bảo tôi.

Tôi thản nhiên ngồi lên chân nó. 1 đứa khác lại bắt chước Vanh, ngồi phía sau làm ghế cho Lột Đồ Đại Nhân. Cứ như thế, chúng tôi xếp thành 1 hàng. Cho đến khi Tạ Linh đặt mông lên chân tôi. Dưới sức nặng vạn cân, tôi chao đảo rồi ngã, làm cả hàng dài theo đó mà đứt đoạn.

- Hay là ngồi thành vòng tròn đi. - Phương Thảo đưa ra 1 ý tưởng khá hay ho.

Chúng tôi liền đứng sát vào nhau, tạo thành 1 vòng.

- Ngồi  xuống. 1,2,3...

Cả lũ cùng làm 1 động tác. Cứ thế, đứa trước ngồi lên chân đứa sau, tạo thành 1 vòng bền chặt, chắc chắn hơn hẳn lúc nãy.

Không lâu sau đó, 1 đứa nào đó ngã, cả vòng tròn cũng tan rã theo. Lúc này tôi mới nhận ra là mấy đứa đang nhìn bọn tôi chằm chằm.

- Mình đến đây để cổ vũ mà còn chơi mấy cái trò này, làm bọn nó không tập trung được. - Oanh phán xét thực trạng bê bối hết chỗ nói của mấy "cổ động viên" cực kỳ không có chuyên môn chúng tôi.

- Bảo bọn nó cố lên đi.

- Thắng được tiền để đi ăn ốc chứ.

- Vẫn quán cũ nhá. 

- Bây giờ tao nói 9A, chúng mày nói "Quán cũ", dược không? - Tôi đề nghị 1 câu cổ vũ mang tầng tầng lớp lớp hàm ý.

- Hay thế! - Ngọc Ánh theo giọng điệu thường ngày của Nam, nói.

- Nhỡ chúng nó không hiểu gì thì sao? - 1 đứa bắt bẻ.

- Thì thắng rồi sẽ hiểu. - Tôi chống chế.

- Nhỡ chúng nó mải nghĩ xem câu bọn mình nói có nghĩa là gì lại không tập trung đá thì sao? - Vẫn có đứa bắt bẻ.

- Thế tao nói 9A, bọn mày nói cố lên là được.

- Được.

- Có đứa nào nói 9A với tao không?

- Tao, tao! - Oanh hớn hở giơ tay.

- 1, 2, 3... - Tôi ra hiệu cho Oanh rồi cả hai đứa gào lên - 9A.

Mấy đứa đằng sau lập tức bắt nhịp;

- Cố lên!

Thậm chí, trong mấy câu cổ vũ nhảm nhí và tạp nham của chúng tôi còn có cả "9A- Ăn ốc"... Tóm lại là rất hỗn loạn.

****


Trận bóng kết thúc. Tỉ số là 3-1 (Chết tiệt, tôi thích cái tỉ số này!). Chỉ trong 1 hiệp, mấy thằng đàn bà lớp tôi đã lội ngược dòng ngoạn mục, đem về cho lớp 100 nghìn. Hai chai nước được trao tận tay cho mấy đứa nó. Và không đứa nào cảm ơn lấy 1 câu.

- Các cậu không thấy cảm động à? - Con gái hỏi.

- Ừ, cảm động lắm! - Con trai trả lời, rất miễn cưỡng.

Và sau này, mấy em lớp 8 tham gia vào trận bóng hôm đó đều ghen tị với 9 thằng đàn bà lớp tôi. Có 1 em nói, đại ý thế này: "Mấy chị rất tâm lí làm bọn tao ghen tị. Đã cổ vũ lại còn mua nước cho mấy anh."

[Lời tác giả: Đấy, thấy chưa? Giá trị cao đẹp của con gái lớp này nằm ở chỗ VÔ CÙNG TÂM LÍ đấy nhé! Lép thì sao? Xấu thì sao? Vẫn còn ga-lăng hơn mấy thằng đàn bà các cậu! Thế nhá!]

Tôi có nhớ 1 đoạn thế này:

- Bọn mày mặc quần chun thế này không sợ bị tụt à? - Vanh hỏi.

- Không tụt được đâu. - Thái Sơn đáp.

- Điêu? - Vanh nghi ngờ.

- Không tin thì thử tụt mà xem! - Thái Sơn thách thức.

 Bởi vì Vanh chính là Lột Đồ Đại Nhân, nên mấy chuyện "nhạy cảm đối với người bình thường" thế này không thể làm khó được nó. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, chắc không cần nói mọi người cũng dễ dàng đoán ra.

****


Mấy thằng con trai được chúng tôi rủ đi ăn ốc, xách xe ra khỏi cổng.

- Có đi thay quần áo không? - 1 thằng hỏi.

- Ối giời ơi! Chúng mày ơi! Vanh ơi, Lợn ơi, Phương Thảo ơi... Chúng nó đi thay quần áo kìa. - 1 đứa con gái ... nào đấy ... không phải tác giả... gào lên.

- Thôi đi luôn đi. - Thái Sơn quyết định không cần thay quần áo.

- Ơ, thế không thay nữa à?

- Thôi cứ thay đi.

Đôi co 1 hồi, chúng nó quyết định đi thay quần áo. Và sau này còn quyết định không đi ăn ốc nữa.

Một đoàn xe kéo nhau về phòng trọ của Hải. Tại đây, 1 màn khoe đùi "nóng bỏng" diễn ra.


[Lời tác giả: kết thúc tại đây thôi. Mấy đứa nói toàn lời nhảm nhí nên tác giả không nhớ hết được.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top