Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Các ví dụ (P.2) - GIÁ TRỊ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như mình đã nói ở phần trước, từ bài học đầu tiên đó mình đã rút ra được rất nhiều bài học khác cho mình. Và ví dụ tiếp theo đây sẽ là một bài học nhỏ mình có được từ bài học trước đó.

Các bạn có còn nhớ về việc mình nói rằng mình sẽ "treat" tất cả những kết quả mà mình làm được từ một quá trình nào đó, dù cho là tệ hay tốt thì mình đều sẽ "treat" chúng như nhau không? Và điều này không chỉ ứng dụng cho việc treat một vấn đề một công việc mà mình đối mặt đâu nhé. Nó còn đúng cho....tất cả mọi thứ nữa. Chắc hẳn lúc còn nhỏ ai cũng được dạy là phải cư xử, phải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, dù là họ đến từ đâu, họ xuất thân như thế nào,.... và tất nhiên là chúng ta luôn "nghĩ" rằng chúng ta luôn áp dụng bài học đó một cách rất thuần thục và dễ dàng nhưng thực tế lại rất phũ phàng (aww, mình đang làm thơ đấy à! :DD). Thực tế, khi gặp một người hoặc một nhóm bạn nào đó mới, chúng ta luôn có xu hướng phân tích họ. Và mình không nói đấy là một điều xấu vì thực sự có óc phân tích, đánh giá là điều rất cần thiết, cần thiết cho...mọi công việc luôn ý chứ. Nhưng nếu chúng ta chưa đủ trưởng thành, thì việc chúng ta không biết sử dụng các khả năng của mình cho đúng công dụng và trường hợp của chúng là rất bình thường. Cũng giống như các siêu anh hùng lúc mới phát hiện ra siêu năng lực của họ thì họ không thể nào điều khiển chúng theo ý mình được, và đôi khi đó lại là một điều rất có hại với bản thân họ và những người xung quanh nữa đó chứ. Thì đối với những người bình thường chúng ta cũng vậy. Có thể bạn không hoặc chưa phát hiện ra nhưng mà trong mỗi chúng ta đều có khả năng, tiềm năng về một thứ gì đó. Và quay lại cái khả năng mà mình đang nói lúc nãy, khả năng phân tích đánh giá. Đúng vậy, nó giống như một bản năng vậy, thành ra mỗi khi chúng ta gặp một người hoặc một nhóm người nào đó mới, chúng ta sẽ có xu hướng đánh giá họ trong đầu, và chính những phân tích, kết luận mà não bộ chúng ta tự tìm tòi ra đấy sẽ ảnh hưởng đến cái cách chúng ta đối xử với họ. Và chính lúc này đây, hoặc vô tình, hoặc cố ý, bạn sẽ "mistreat" họ, hay nói cách khác, bạn đối xử với từng người một cách khác nhau.

Mình biết rõ điều ấy vì chính bản thân mình ngày xưa cũng từng nghĩ rằng mình luôn đối xử với mọi người đều giống y hệt nhau, không phân biệt đối xử với ai cả, giống y như những bài học mình đã học trong sách Đạo đức ngày xưa. Nhưng không biết là do những bài học quá trừu tượng hay quá cơ bản mà thực chất, cái đối xử bình đẳng mà mình nhớ được từ bài học nó chỉ đơn giản là: không phân biệt đối xử giàu nghèo, không phân biệt đối xử về mặt ngoại hình, không phân biệt đối xử nếu bạn bè mình có bệnh tật gì đó đặc biệt,...đại khái là như vậy. Nhưng mình lại không ngờ, trên thế giới này, trong xã hội này, càng lớn mình lại càng được gặp những loại phân biệt đối xử khác nhau. Nhưng những thứ cao cấp đó mình xin tạm gác lại chút xíu mình sẽ nói rõ hơn nữa. Mình sẽ quay lại những bài học đơn giản mà các cuốn sách Đạo đức ngày xưa mình được học vậy. Một cái khó phân biệt đối xử nhất nhất trên thế gian này chắc hẳn là, ừm bạn đoán đúng rồi đó, là ngoại hình. Thật sự, ngoại hình, mình chưa bao giờ nghĩ nó ảnh hưởng đến vậy đến cuộc sống của một ai đó. Nhưng việc phân biệt đối xử về mặt ngoại hình chưa bao giờ, chưa bao giờ giảm đi cả, chứ đừng nói chi là biến mất. Mình sẽ không nói cụ thể hơn là việc có ngoại hình đẹp và xấu bị phân biệt khác nhau như thế nào nữa vì chuyện đó hẳn ai cũng quá rõ. Nhưng điều đáng buồn ở đây là mình đã từng phân biệt và bị phân biệt như vậy và nó ảnh hưởng đến suy nghĩ hành động của mình rất nhiều trong nhiều năm mà mình còn thậm chí KHÔNG nhận ra chúng. Đúng vậy, tất cả những bài học mình viết ra ở đây đều là những bài học xương máu và đôi khi có phần cay đắng vì chính bản thân mình là người trải qua và tự rút ra mà.

Mình đã từng nói rằng mình là người sống rất tiêu cực đúng không? Ừ, mình đã có khoảng thời gian tin rằng mọi thứ đều tồi tệ, mọi thứ đều có mặt hại của nó (nhìn cái ly có phân nửa là rỗng thay vì đầy ý!). Và điều này chẳng sai khi nói về cách nhìn con người của mình lúc đó. Mỗi con người mà mình tiếp xúc, dù cho là kẻ chẳng ai ưa hay là kẻ được vạn người thích thì mình đều nhìn ra được mặt xấu của họ. Mình bực bội với tất cả những sự bất tiện nhỏ nhặt mà họ gây ra cho mình. À, và bạn sẽ nói rằng ồ vậy là mình đang đối xử với mọi người một cách công bằng đấy chứ? Đối xử "xấu" với tất cả mọi người một cách công bằng! (Haha). Không không đâu, mình rất hay có thói quen đánh giá về ngoại hình người khác. Người này mặt mụn, người kia mập, người nọ lùn,... Và mình tin, chính sự đánh giá trong đầu đó của mình đã khiến cho cách mình hành xử với họ khác đi rất nhiều so với mình tưởng tượng rồi. Và các bạn biết điều gì làm cho mình ngộ ra tất cả những điều sai quấy mà mình đã làm không? Quả báo, quả báo đó các bạn ạ. Mình càng lớn lên, mình lại chính là cái minh chứng hùng hồn cho những gì mình không thích trong quá khứ các bạn ạ. Mặt mình nổi đầy mụn, mình lùn nhất trong hội bạn, và dần dần mình mập ra. Rồi bắt đầu mình cảm thấy sự đối xử của tất cả mọi người xung quanh mình đối với mình vô cùng là không phải. Mình cảm thấy bức xúc, bực tức, tại sao họ lại không nhớ bài học khi xưa được dạy chứ, tại sao họ luôn ưu ái những cô bạn, anh bạn có ngoại hình như diễn viên điện ảnh thế kia thay vì mình? Mình cảm nhận rõ ràng tất cả các đối xử bất công đó. Và điều mình làm là gì, mình lại tiếp tục đi gato, đi phán xét, đi nhận xét đánh giá người khác và hình thành cái quan điểm tiêu cực của mình đối với tất cả mọi người mình gặp. Rồi việc thấy cái cách người khác dửng dưng với những điều vô tâm mà những người đó làm lại làm mình bực tức lên gấp bội. Mình tự hỏi tại sao họ có thể cho qua những hành động vô cùng phiền phức đó, vô cùng ích kỷ đó như vậy được chứ. Là do họ không thấy, không cảm nhận được như mình hay là chỉ đơn giản họ không quan tâm.

Nhưng rồi mình kết bạn được với một cậu bạn kia, cậu bạn ấy cùng sự vô tâm của cậu bạn ấy, đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình. Ậy, cụm từ "sự vô tâm" mình dùng ở đây không hề có nghĩa tiêu cực nhe. Để mình từ từ sẽ giải thích ra cho các bạn. Dự là phần này sẽ khá dài đây vì thật sự đây là một bài học rất rất khó mình mới rút ra được và mình nghĩ mình cũng chưa hoàn toàn master được nó, nghĩa là có đôi khi mình vẫn phạm phải những sai lầm. Được rồi, cậu bạn này có thể là hình mẫu ngoài đời thật cho cô gái trong clip mà mình đã coi và kể về cho các bạn nghe ở phần trước chăng? À, thì cậu ấy cũng không hẳn y chang như vậy đâu, nhưng điều mình quan tâm - điểm chung của cậu bạn này và cô gái trong clip đó - ở đây chính là được sự yêu thương từ những người chung quanh. Cậu bạn này thì lại không phải là kiểu hay cười như cô bé trong clip đâu, cũng không phải dạng người thân thiện gì. Nhưng chính vì cái sự "cư xử bình đẳng" mà mình đang nói ở trên đó nên cậu ấy được mọi người thích rất nhiều. Ở cậu ấy, mình mới thấy được cái sự "cư xử bình đẳng" trong mấy bài học đạo đức được thể hiện rõ ràng nhất. Và các bạn biết gì không, mình từng nghĩ rằng cái sự vô tâm của cậu ấy dành cho tất cả mọi người chính là điều khiến mình bực bội vô cùng ấy hóa ra lại là một nền tảng hoàn hảo để bạn trở thành một người tốt hơn. Nếu bạn THỰC SỰ cảm thấy ai cũng bình đẳng như nhau thì bạn sẽ không còn cảm thấy sợ hãi một điều gì cả. Bạn thử nghĩ mà xem, bạn hãy thử cho giá trị của mỗi con người bạn gặp là một con số đi. Tất cả những người bạn mới gặp đều hãy cho bắt đầu ở số 1, rồi sau này nếu bạn trở nên thân thiết hơn với họ thì hãy từ từ tăng con số đó lên, vậy thì liệu bạn có sợ khi phải đi gặp người này, cảm thấy đỡ sợ hơn khi gặp một người khác không? Hãy cho tất cả những người bạn mới gặp một cơ hội ngang nhau. Điều này tránh làm cho bạn trở nên thân thiết quá nhanh với một người nào đó hoặc là cắt đứt luôn quan hệ với một người nào đó trong một thời gian ngắn. Việc tiến triển một mối quan hệ nào đó quá nhanh dù là theo hướng thân thiết hơn hay xa cách hơn đều không tốt cả. À, và lúc này phải nhớ bài học số 1 mà mình đã nói với các bạn nhé, hãy tập nhìn mọi thứ theo hướng tích cực nhất có thể. Nghĩa là hãy đối xử với tất cả mọi người mình mới gặp bằng một con mắt tích cực và lạc quan bởi vì bạn nhớ không? Quả báo, quả báo vẫn nằm đấy. Bạn đối xử với người ta như thế nào người ta bằng một năng lực siêu nhiên nào đấy sẽ đối xử với bạn y cái cách bạn đối xử với người ta đấy (và cả cái cách bạn suy nghĩ về người ta nữa nhé). Còn nữa, bạn còn nhớ rằng mỗi người trong chúng ta đều có một tiềm năng nào đó không. Thành ra, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được người ta có khả năng tiềm tàng nào đó mà một lúc nào đó mình cần nhờ người ta giúp và người ta nhớ lại tất cả những kỷ niệm trải qua với bạn và họ lại không muốn giúp bạn đâu ;)!

Bài học này thực sự khá dài đấy, vì còn một phần có thể được gọi là "nâng cấp" hơn, ít nhất là đối với mình từ bài học này. Kiểu dù cho mình có học được cách đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, luôn nhìn thấy được khả năng tiềm tàng của mỗi con người và tôn trọng họ, thì mình vẫn cảm thấy sợ, và mình vẫn không hoàn toàn thấy tâm trí mình thoải mái chút nào. Và các bạn có biết vì sao không? Vì mình quên mất nhìn nhận BẢN THÂN mình một cách bình đẳng như những người khác nữa. Mình quên mất rằng mình cũng có giá trị của riêng bản thân mình, ít nhất là sau những bài học lớn trong cuộc đời mà sống đến hơn 20 năm mình mới học được thì mình cảm thấy bản thân mình như rác rưởi. Mình cảm thấy mình trưởng thành quá chậm so với những người xung quanh. Mình cảm thấy mình rất ngu ngốc và nông cạn khi mãi đến lúc này đây mới học ra được những bài học mà tưởng chừng như ai cũng biết sẵn trong đầu trong khi mình phải struggle, và trải qua biết bao thực tế cay đắng mới bắt đầu bước đến bước áp dụng. Thế là mình quên mất bản thân mình cũng có cái giá trị "1" - giá trị mà mình cho tất cả mọi người xung quanh. Và khi mình nhận ra điều này bạn biết điều gì đã xảy đến với mình không? Sự thoải mái và hạnh phúc tột đỉnh. Mình không cảm thấy buồn hay thất vọng khi có ai đó trở nên tốt hơn mình, không cảm thấy sợ hãi hay đau lòng khi có ai đó mắng mình hay so sánh mình với những người khác. Vì đơn giản mình biết rằng, ai cũng có giá trị 1 đó cả, chỉ có điều giá trị 1 của mỗi người là một dạng số khác nhau, không ai giống ai. Và mình cũng không ngoại lệ. Họ có thể giỏi về một vấn đề gì đó, mình có thể tệ về một chuyện gì đó, nhưng điều đó không có nghĩa là họ tốt hơn mình hay mình tệ hơn họ. Đơn giản chỉ vì giá trị sống và đích đến của mỗi người hướng đến là khác nhau. Mình không nói dối rằng những lời so sánh hay chỉ trích đó không ảnh hưởng đến mình. Chúng vẫn ảnh hưởng đến mình theo một cách nào đó (đó là lý do tại sao mình nói mình vẫn chưa master được bài học này đó) nhưng chúng đang ảnh hưởng mình theo cái cách là khiến cho mình cố gắng hơn, là chúng tạo cơ hội cho mình thử những điều mình chưa biết. Nếu mình làm tệ vấn đề gì đó, tại sao không thử làm cho nó tốt hơn, hoặc thử làm bản thân trở nên giỏi hơn trong việc đó. Kết quả xảy đến có thể là gì? Là mình trở nên giỏi hơn trong một việc gì đó hoặc là mình hiểu rõ rằng bản thân mình không hợp với việc đó. Có lỗ lã gì đâu đúng không?

Điều chính yếu mình muốn nhắc lại ở đây là, hãy tôn trọng TẤT CẢ mọi người dù là người bạn vô tình gặp phải trên đường, hay là người vẫn đang hành hạ bạn hàng ngày bằng những lời nói gây tổn thương bạn. Bởi vì trong mỗi người bọn họ đều mang một khả năng tiềm tàng. Và quan trọng hơn, chính BẠN cũng mang một khả năng tiềm tàng nào đó trong người và giá trị của bạn và họ là ngang nhau. Điều đó giúp bạn tránh đi tất cả nỗi sợ hãi mà vốn dĩ bạn không nên có vì sợ hãi là thứ có thể ngăn bạn đi đến nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống đấy. Hãy sống một cuộc đời mà bạn muốn chứ đừng để những lời nói xung quanh ảnh hưởng đến bạn.

OK, peace out. See you in another episode! :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top