Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

•LAM•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giật! Giật dây đi thằng nhóc
- Anh nói ai là thằng nhóc hả ?
- Anh nói chú em đó, thì sao nè?
- Anh giỏi thì chơi đi, em dìa méc mẹ nè!
- Ơ ơ...
Tấm lụa đào mềm mại phất phới giữa đồng quê, mùi bùn đất đã quen đôi chân trần của đám mục đồng. Làng Chợ Thuốc sau cái đêm kinh hoàng ấy đã thay sắc hẳn ra, tươi mới nhưng còn bí hiểm lắm.  Đã 10 năm khi về lại đất miền Tây, tôi mới chợt nhận ra mọi thứ đều thay đổi duy chỉ còn một thứ không bao giờ thay đổi. Có tiếng rao...
'' Ai bánh bò hôn, ai nước cốt dừa không"
- Ê! Thằng kia, sao nhái giọng của cô vậy?
- Thì con thấy cô ở đằng xa, chọc cô tí thôi mà !
- Chọc mồ tổ cha mạy! Bánh bò phải ăn với nước cốt dừa chứ, mày tính bán riêng mỗi thứ rồi ai mua hả mạy?
- Thì con có biết đâu hì hì
- Mà nè, bây với con Lam ra sao rồi? Hai đứa khi nào cưới?
- Cô chọc con hoài à nha! Mới tí tuổi mà cưới gì chứ
- Ờ ờ tao nói vậy thôi, nghe hỏng lọt tai thì cho qua hén
- Hì hì, lọt tai chứ bộ
- Hén hén, tao biết ngay mà! Mày giỏi cái miệng là ngọt sớt hà
- Dạ...

Hồi còn nhỏ, hồi còn nhỏ xíu, Lam là đứa con gái ngây thơ, hiền dịu.  Lam trạc tuổi tôi nhưng nó suy nghĩ chững chạc hơn tôi gấp nhiều lần. Phần là do nó chăm học, phần cũng nhờ ba nó mà nên. Ba nó là giáo viên tiểu học , ba nó mài dũa "viên ngọc" của mình tận tường, rõ như khuôn đúc từ trong cái lò gạch cũ. Mẹ Lam là một cô thợ may vốn khéo tay lại rành rõi vốn nghề. Mẹ Lam vừa sinh một đứa con trai tuấn tú, khôi ngô hệt như ba nó. Mỗi khi nhìn nét mặt ấy, cái duyên dáng ánh lên những tia sáng thầm lặng của tương lai đang hiện hữu chân thực, rõ nét. Dẫu vậy, từ lúc sinh thằng bé tới giờ chưa một ai trong xóm biết được thông tin về thằng bé, cũng chẳng ai biết là mẹ Lam đã hạ sinh đứa con thứ hai.  Về phần Lam, con bé thỉnh thoáng hay bướng, nó chán trường cái thói đùa cợt của bọn con trai trong xóm và cách dạy chán phèo của ông bố mình. Sau giờ ăn, con bé lại lẻn đi chỗ khác trông như sát thủ bóng đêm, con bé đặt hai chân nghe nặng trịch xuống cái đi-văng kêu "choảng" rồi thở một hơi thật dài như người lớn. Mùa thi tới, con bé lại gấp rút chạy đua với những đề thi, đề cương. Trong tiếng thở hùn hụt của mình và tiếng la xé cả ruột gan của ông bố, con bé chựt trào ra sự chán nản, mệt mỏi như vốn in sâu tận đáy lòng của con bé. Quả thật, nói Lam là một người lớn và chững chạc cũng không sai tẹo nào. Ở trường, Lam vốn hoạt bát với mọi người nhưng ít ai hiểu cái ý định thâm sâu của con bé là gì. Chỉ chựt chờ cái cảm xúc mãnh liệt của Lam bộc lộ ra thì mới hiểu được ý nghĩ của con bé. Lam là một cô học sinh, một cô lớp trưởng " bảnh tướng" mà vốn không có một cô gái nào ở trường tôi có thể đương theo được như Lam. Bởi tính cách như thế, Lam chiếm trọn những trái tim của các chàng trai say mê tựa như mùi rượu đã dính đầy trên vạt áo, trong đó có tôi. Nhưng tôi lại không có thói bèo bòng như bọn con trai trong lớp. Tôi mến Lam ở cái nhìn khác. Không chỉ Lam giỏi, hiền mà còn rất thật thà và dễ mến. Ba mẹ tôi sống cậy nhờ trên mảnh ruộng mà ông của Lam cấp cho, phần vì thế mà tôi ngày càng quý Lam hơn, ngộ thế đấy!

Khi nhàm với việc đạp xe những 2 cây số đến trường, Lam đã chọn việc đi thuyền để đến trường. Nghe có vẻ nực cười nhưng nó là vậy mà.
.Con sông Tiền đổ ra biển Đông theo những đợt sóng vỗ bờ, tiếng khoan nhặt du dương của con chim sáo nghe nao lòng làm sao. Cập bến sông là đôi ba con thuyền nhỏ đã thắt lò tó thật kỹ. Những ngôi nhà lợp xợp mái tranh xiêu, bóng dáng con Lam nhẹ nhàng lướt qua trong làn gió. Làn tóc rối bay trong gió, đôi mắt long lanh với bộ áo dài trắng xóa thướt tha đẹp tựa trong tranh. Gió sông thổi nhẹ từng đợt rồi lặng đi, chắc có lẽ để chiêm ngưỡng cô thiếu nữ đang say mê bên những rặn tre xanh men theo lối về đầu làng. Lam chống dầm bơi qua sông, áo trắng em phủ sự thanh cao, mỹ miều và hiện lên dòng sông Tiền trên manh áo nguyên sơ. Rõ là bức tranh quê tuyệt đẹp và thơ mộng biết nhường nào!

Tôi đã kết thúc cái thơ mộng với câu nói ngớ ngẩn của mình:
- Ê Lam! Bơi vậy rồi khi nào tới trường mạy?
- Sắp rồi, cậu chờ tí đi Lâm ! Qua mấy cây cầu nữa là tới mà – Lam vừa nói vừa khẽ gượng cười trên đôi môi.
- Nãy giờ mấy cây cầu rồi đó – Tôi dõng dạc nói
- Từ đây đến chiều thế nào cũng tới trường – Lam tuyên bố một cách hiên ngang như một nhà triết gia vốn đã thạo nghề.

Những chàng trai chạy chiếc cúp rướm những vết nhớt bám cổ xe rồi dọc theo tiếng rồ xe phát ớn, chúng cũng tỏ vẻ hào khí nam thần nhưng càng làm thế thì chúng càng rõ vẻ ngu xuẫn của mình. Lam vốn không thích điều đó. Nó có quyền được chỉ đạo mọi người trong lớp, thừa thắng xông lên con bé đã lấy hết sức bình sinh mà đạp thẳng vào yên xe của bọn chúng trong lúc ra về. Xe choạng hướng rồi lật đổ ngay bên đường, tiếng xe ngã xen lẫn tiếng cười vui của tụi con gái, trong đó có Lam. Tình bạn giữa tôi và nó đẹp như tranh vẽ, thơ mộng mà lãng mạn không khác một quyển truyện tình yêu. Hôm ấy trời đẹp hơn mọi khi, Lam qua nhà tôi rồi rủ tôi đi quanh mấy bụi trâm bầu ở đầu làng. Từ hướng đầu làng men theo lối ra ruộng là những hàng trâm bầu mọc phủ lấy nhau, tất cả đang đón chờ thứ ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống hàng cây.  Nhìn con bé như mới chập chững bước đi, trẻ con mà ngây thơ vô cùng. Ánh mặt nó trao tôi tựa như sát thủ, dường như nó muốn giết tôi mà chưa kịp xuống tay đã bị một cành trâm gãy xuống tay nó.
Hôm sau, tôi cùng Lam bàn chuyện về những cây mận ở bên nhà. Thấy nó đã sắp già rồi mà vẫn chưa có người bên cạnh, tụi tui thấy mà cũng tội. Nói thế thôi, ý bọn tôi là nó chín rồi mà không ai hái cho bọn tôi ăn đó mà. Bọn con nít tôi không nghĩ sâu xa, mà cũng không dám nghĩ sâu xa. Trước mắt bọn tôi ra sao thì xử sự cho hẳn đúng chuyện. Mà người lớn cũng kỳ ghê, ở cạnh nhau lúc nào cũng gửi nhau những món đồ. Có hôm thì gạo, khoai, có lúc là những gói xôi, miếng trầu. Vậy mà với bọn tôi thì ăn vài trái mận cũng xem là trộm cắp. Thật là khó hiểu!

Sau khi đã lén hái trộm những trái mận chín hồng thì bọn tôi lại chạy ra cánh đồng lúa. Ở đó, giữa những con đê nhỏ men theo lối ra đồng, bọn tôi lại bày ra những trái mận chín rồi mân mê, âu yếm. Với bọn con nít quê như tôi, như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Bọn tôi còn ngỡ là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới cơ. Đơn giản bởi vì bọn tôi được làm những điều mình thích và xem nó như ước mơ, hoài bão trong đời. Những trái mận chín như là cuộc đời của bọn tôi vậy đó, mà sao lại là cuộc đời ta? Tôi nghĩ ngợi xa xăm rồi tiếp tục cắn "cuộc đời tôi".
Hôm ấy, tôi và Lam đang say mê vẽ nên bức tranh để kịp hạn nộp bài cho cô, ngòi bút nghiêng gần xát xuống đất và mái tóc của Lam bay nhẹ nhàng trong gió. Mái tóc thề chấm vai đẹp tựa như công chúa, đôi môi căng mọng và sắc sảo dẫu chưa thấm một tẹo son nào cả. Từ độ đó, tôi có ấn tượng sâu sắc về Lam. Sáng thứ Bảy, Lam rủ tôi ra gốc mít ngồi chơi. Nó bảo có anh Cẩn ở xóm trên lên chơi. Tôi mừng quá, liền quẳng rổ rau chưa kịp ráo nước mà chạy thẳng tới chỗ hẹn. Không khí vẫn như thế, ánh mặt trời xuyên qua tán lá đã ủ thêm sự ấm áp cho những chú nhện đang vươn mình trên những dây tơ lớn. Anh Cẩn mới đi lính về, anh kể chuyện lúc còn ở trại và những đêm thức trắng vì nhớ quê. Tôi say sưa nghe anh nói chuyện, tuyệt không bỏ sót chữ nào. Lo mãi mê nghe ngóng thì thấy đàn kiến đang mọt những cây gỗ ngay chỗ bọn tôi ngồi. Chúng bò theo đàn và những con kiến đỏ hùng hậu, đi những bước đi sừng sững trước gió. Thế là, vết cắn đầu tiên đã dành cho Lam. Lam không la lên mà chỉ hét lớn, nó gào lên rồi nhanh nhẩu đứng dậy và phủi đi những con kiến còn bám trên quần.
Tiếng suối trong loang nhẹ vào không khí tỉnh lặng, êm trôi. Đàn chim trên trời tung đôi cánh lượn bay khắp mọi nơi. Đàn gà vừa mới chợt giấc và những tiếng gáy đầu nôi pha lẫn tiếng chim chiền chiền. Cảnh quê yên ả, thanh bình nhưng cũng thiêng liêng quá đỗi. Tôi từ tấm vạc đã thiếu nệm chạy qua nhà Lam để thăm nó. Rõ là không gian yên tỉnh như vậy mà Lam vẫn ngồi một mình nơi xó bếp, mắt hướng về nơi xa trông tăm tối, mịt mù. Hơn 2 ngày Lam không qua nhà tôi chơi, tôi không buồn gì nó nhưng thấy cảnh như vậy thì tôi không thể yên lòng.

Hôm nay, vết kiến cắn ở góc cây mít đã không còn, Lam đỡ mệt nhiều hơn. Gương mặt Lam vẫn giữ nét điềm tĩnh và nồng hậu đến lạ thường. Lam hôm nay khác xa so với Lam mọi khi tôi hay gặp, nó suy nghĩ sâu xa hơn và còn hay lơ đãng. Ngồi một tí, nó ba chân bốn cẳng nhanh nhảu đứng dậy rồi đi ra ngỏ sau mà mắt luôn nhìn về mọi hướng. Với vẻ mặt đó, tôi nghĩ nó đã định làm một chuyện bí mật nào đó. Khoảng vài phút sau, từ chái bếp nó mang theo một sợi dây chuyền đã phai màu nhưng vẫn còn le lói tí ánh sáng. Lam nhìn tôi rồi lặng lẽ cúi đầu xuống sợi dây chuyền, Lam nói:
- Lâm à! Cậu giữ dùm tớ sợi dây chuyền này được không?

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top