Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Chính văn chương thứ hai


Trong xe, lão Hồ cầm tờ báo xuất thần, Diêu Đại Đảm nằm bò ra cửa sổ xe nhìn ngắm nữ nhân đi đi lại bên ngoài, cùng Giang Dương bên cạnh bình phẩm xem người đẹp nào nhìn "ngon lành" hơn!


Giang Dương nhìn tập tài liệu trong tay không thèm để ý đến hắn, "Đừng lo lắng! Sếp không có việc gì đâu! Mới qua hai phút mà." đây là hắn nói với A Thanh đang ở một bên không ngừng nhìn đồng hồ.



"Ân!" A Thanh gật gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt đều thể hiện cô đang lo lắng Diệp Thứ Hành. Mặc dù Diệp Thứ Hành có đai đen không thủ đạo, nhưng phụ nữ thì dường như luôn luôn lo lắng cho đối tượng trong lòng của mình.



Giang Dương thở dài, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn tập tài liệu.



"Yêu! Nhìn kìa! Kia không phải mấy người bên Tây bộ sao?" Diêu Đại Đảm đột nhiên kêu lên. Những người khác cùng nhau hướng ra ngoài cửa sổ nhìn.



"Đúng là mấy người thuộc tổ trọng án Tây bộ!" lão Hồ sờ sờ râu nói.



"Này này~!" Diêu Đại Đảm rất nhiệt tình, vẫy vẫy tay gọi năm đồng nghiệp đang mặc thường phục đứng không xa chỗ bọn họ là mấy.



"Đại Đảm, chúng ta đang làm nhiệm vụ!!" Giang Dương nhíu mày nhắc nhở.



"Không việc gì không việc gì! Bắt chuyện chút thôi mà! Tất cả mọi người là đồng sự, bình thường khó mà gặp được nhau, tán gẫu tí thôi!" Diêu Đại Đảm ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô gái mặc bộ đồ màu trắng đứng ở giữa.



Năm người đi đến bên cạnh xe, Diêu Đại Đảm nhiệt tình mời họ lên, bọn họ lúc đầu không đồng ý, sau vì chịu không nổi tên Diêu Đại Đảm quá mức nhiệt tình, đành bất dắc dĩ trèo vào trong xe.



"Mấy người đang làm nhiệm vụ a?" mọi người sau khi hỏi han nhau, Diêu Đại Đảm liền ngay lập tức bắt chuyện với cô gái mặc đồ trắng nọ.



Cô gái ngượng ngùng gật đầu, viên cảnh sát nhiều tuổi nhất trong năm người nói: "Bọn ta đang cùng tổ trưởng làm nhiệm vụ."



"Ai! Dạo này thiệt là khổ nha, tan ca cũng không được về nhà, mệt chết được mà tiền lương ngoài giờ lại chẳng được là bao, chi bằng nghỉ hưu sớm đi cho khỏe!" lão Hồ bất mãn nói.


"Ha ha! Lão Hồ ngươi muốn về hưu thì cũng phải kết hôn cái đã. Bằng không sau này ngươi già khú đế thì ai nuôi ngươi a?" một người cười nói.



"Dựa vào! Ta chính là chưa về hưu nên mới không kiếm nổi vợ đấy! Ai thèm lấy cảnh sát ở tổ tệ nạn xã hội chứ hả?"



"Ai~ ngươi nói thế là sai rồi," một viên cảnh sát khoát tay nói: "Tổ tệ nạn xã hội hơi bị được a! Có tiền mà không cần phải bán mạng. Không giống như chúng ta ở tổ trọng án, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với mấy tên sát nhân, không biết khi nào thì bị cho một viên đạn vào đầu! Chết cũng biết làm sao mà chết a!"



Mấy người ở Tây bộ đều tỏ vẻ đồng tình, tổ tệ nạn xã hội lại bắt đầu nói tổ trọng án uy phong ra sao, mấy người như thể tri kỉ lâu ngày không gặp, bắt đầu đàm luận nào là xã hội hiện nay xuống cấp như thế nào, nào là làm cảnh sát cực khổ ra sao, buôn không ngừng nghỉ.



"Thật là! Ta nói a, xã hội hiện tại giờ tệ hại quá thể! Trước đây không lâu bon này tóm được một đứa nhỏ, thế nhưng đã đi làm nam kĩ, lại bởi vì khách làng chơi xong việc không chịu trả tiền mà nó liền giết chết tên kia, thằng nhóc còn chưa đến mười sáu tuổi a, không hiểu sau này sẽ trở thành loại người gì không biết?" một người bên tổ trọng án than thở.



"Đúng thế! Cuộc sống càng ngày càng tốt, như thế nào mà lại không biết tận hưởng!" Diêu Đại Đảm vỗ đầu gối nói: "Nhỏ như vậy mà lại đi làm nam- nam kĩ!!!?" đột nhiên nghĩ tới cái gì, Diêu Đại Đảm mặt bổng nhiên cứng đờ.



Bọn họ hình như quên mất một việc vô cùng quan trọng-



Cả chín kẻ trên mặt biểu tình cứng ngắc, ngây người ra, xong đời! Mải buôn chuyện, thế nào mà lại quên mất chuyện đại sự!



Nghĩ vậy một đám người sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức nhảy xuống xe chạy đến chỗ mục tiêu! Mà hai nhóm người như thế nào lại phát hiện ra bọn họ dường như đều tiến đến cùng một chỗ-



"A! Các ngươi là làm nhiệm vụ gì thế?" Diêu Đại Đảm vừa chạy vừa hỏi.



"Truy bắt sát nhân chuyên giả dạng nam kĩ giết khách làng chơi! Còn bên ngươi ?"



"Tới bắt khách làng chơi phiêu nam kĩ!"



Chín người cùng sửng sốt ! Như thể cảm ứng tâm linh cả đám liền đồng thời đứng ngây ra, ngươi xem ta ta xem ngươi. Mà trực giác của cảnh sát vốn nhạy hơn người thường, cả chín người trong lòng cùng nghĩ nhiệm vụ lần này- rất có thể là thất bại a!



Lúc chín người xông vào đá bay cánh cửa phòng của nhà nghỉ, hiện ra trước mắt họ là một màn mà họ không dám nhìn cũng như không thể tin được-


"Đồ tử sắc lang! Biến thái thích đi thượng đàn ông!"



"Ngươi làm kĩ nam chuyên cho đàn ông thượng còn già mồm cái gì chứ hả!"



"Con mẹ nó nhà ngươi! Lão tử sao lại đi dụ dỗ phải cái loại biến thái sắc lang như ngươi!"



"Không sai! Cởi sạch quần áo câu dẫn người khác, chơi xong rồi tiện thể giết luôn chứ gì!"



"Thối tha! Vừa rồi là ai nhìn thấy lão tử liền chảy nước miếng ròng ròng hả?"



"Thế ai vừa rồi dâm đãng kêu ta "Tới đi a" hả?, buồn nôn!!"



"Ngươi cái đồ khách làng chơi chết tiệt! Đi chết đi!"



"Đồ nam kĩ chết tiệt!"



Trong phòng hai đại nam nhân chỉ mặc quần lót cùng tất, BCS cùng gối bay đầy trời (O__o), phàm vật gì có thể ném đều bất đắc dĩ biến thành "vũ khí", Diệp Thứ Hành đến lúc này ngay cả bít tất đều không có, đôi tất tội nghiệp đã bị hắn lột ra làm "ám khí". Không khí trong phòng còn tràn ngập mùi của chai dung dịch bôi trơn bật nắp nằm chỏng chơ giữa phòng do bị hai kẻ điên kia đem ra làm "vũ khí giết ngươi", lại khiến cho căn phòng trông giống như là có hai kẻ vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt!



Diêu Đại Đảm nuốt nuốt nước miếng, thì thào nói nhỏ một câu: "Vị bạc hà a-"

Giang Dương cùng mấy người bên Tây bộ cúi đầu lộ vẻ bất đắc dĩ, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này lại bị phá sản một cách nhục hơn con trùng trục thế này! Đúng thế ạ! Hai tên đội trưởng kia thế nhưng lại không biết thân phận của nhau, một người nghĩ đối phương là khách làng chơi, một người nghĩ đối phương là sát nhân giả danh nam kĩ! Thiệt mất mặt quá đi mất!



Hai nữ nhân trong nhóm tuy không phải là chưa từng thấy nam nhân ở trần, nhưng bởi vì đây như thế lại là vị sếp mà mình ngưỡng mộ nên cả hai mặt liền một trận thẹn, đều quay mặt đi không dám nhìn.



Lão Hồ vỗ vỗ cái trán, nghĩ thấy chính mình có lẽ mau mau về hưu đi là vừa!



"Sếp, đừng đánh nữa! Đều là người một nhà a!" Diêu Đại Đảm ở một bên nghĩ tới không thể không can thiệp, đành phải nấp ở một chỗ an toàn hét to: "Người một nhà a!"



"Cái con mẹ nó người một nhà! Ai là người một nhà với cái thằng khách làng chơi chết tiệt này!" Tức tối, Diệp Thứ Hành căn bản không thèm nghe kẻ khác nói cái quái gì, bèn một bên rút ra cái dép đang đi ở chân mà__ phi!



"Tổ trưởng! Đừng đánh nữa! Bọn họ là là người bên Đông bộ a! Cùng chúng ta giống nhau đến đang đi làm nhiệm vụ!" một người đối với nam nhân hét to, "Hiểu lầm a!" giời ạh! Loại chuyện mất mặt này mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi đâu mà gặp người khác đây.


Nam nhân cuối cùng còn có điểm lý trí, nghe được cấp dưới nói vậy, cắn răng nhíu mày, buông vật chuẩn bị đem ra làm "hung khí" ném Diệp Thứ Hành xuống, hai người xem như tạm thời đình chiến!



Chính là Diệp Thứ Hành tay vẫn cầm "hung khí", vẻ mặt trông chả khác gì tiểu dã miêu đang bạo phát nhìn chằm chằm nam nhân.



"Hai vị đại gia a, đều là người một nhà cả mà!"




Nam nhân nhìn thấy bộ dáng Diệp Thứ Hành nghiến răng nghiến lợi, đôi hàng lông mi anh tuấn hơi nheo lại, quay đầu lại nhìn nhìn đứng đám cấp dưới bộ dáng xấu hổ đang đứng ở cửa, tính đi lấy quần áo mặc vào. Hắn vừa mới nhấc chân, Diệp Thứ Hành ngay lập tức nghĩ hắn muốn chạy, nghĩ thầm đánh còn chưa phân thắng bại thì làm sao có thể để cho tên gia hỏa kia đi mất, thân thể theo bản năng xông lên túm lấy nam nhân. Nhưng lại không để ý dẫm phải góc chăn dưới chân. "Rầm" một tiếng, Diệp Thứ Hành liền ngã đập mặt xuống đất!



Lúc ngã xuống hắn bên tai nghe được mọi người đều hít vào một ngụm lãnh khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top