Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4


Chính văn chương 4


Diệp Thứ Hành cảm giác được có người hôn hắn, hơn nữa lại là một nụ hôn vô cùng kịch liệt, đầu lưỡi cuốn quýt lấy nhau. Nụ hôn dần chuyển từ môi đến trước ngực, còn mấy lần cắn cắn hai tiểu hồng đậu của hắn, thật thoải mái— rồi lại chậm rãi chuyển tới nửa người dưới của hắn, hắn cảm giác được tiểu đệ đệ bị người cầm nắm, xoa nắn từ trên xuống dưới, mỹ nữ tay thật "linh hoạt" a! Ngô! Diệp Thứ Hành thoải mái kêu lên một tiếng, sau đó cảm giác chính mình chân bị tách ra— mỹ nữ thật lớn mật a! muốn khẩu giao sao chứ? Đột nhiên cảm giác có cái gì đó đi tới trước mặt mình, Diệp Thứ Hành chậm rãi mở mắt, thế nhưng trước mắt lạ là một "tiểu đệ đệ" vô cùng hoành tráng!   


Hơn nữa— còn có điểm nhìn quen mắt! (quen mắt!!!...dùng từ hay ghê a) Diệp Thứ Hành ngẩng lên nhìn lại, Lãnh Liệt nue 100% đang quỳ gối trước mặt hắn, nhìn hắn mỉm cười—

 "Oa~~~!"


Hét thảm một tiếng, Diệp Thứ Hành cả người thẳng tắp bật ra khỏi giường y như cái lò xo (anh làm thế nào mà giỏi thế). Đầu đầy mồ hôi lạnh như thể bị người khác đổ cả chậu nước lạnh lên, hắn từng ngụm từng ngụm thỏ phì phò, giấc mơ vừa rồi đối với hắn đảm bảo là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong đời hắn! Không sợ không sợ! Vỗ vỗ ngực tự an ủi, a! Đau đầu!


Say rượu cảm giác thật khó chịu, Diệp Thứ Hành thống khổ vỗ vỗ cái trán, nhớ không nổi hắn ngày hôm qua uống bao nhiêu rượu. Từ từ! Giống như có cái gì không thích hợp— hình như nghĩ tới cái gì đó, hắn nhìn nhìn bốn phía, đúng là nhà của hắn. Nhưng vấn đề là— hắn về nhà bằng cách nào a?

 Chờ chút chờ chút! Ngẫm lại! Hảo hảo ngẫm lại! Nhắm mắt Diệp Thứ Hành bắt đầu chậm rãi nhớ lại buổi tối ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì— hắn ngày hôm qua cùng lão Hồ bọn họ đi uống rượu, sau đó bọn họ đều trở về, sau đó— hắn đi WC— WC?


Tử khách làng chơi!!!!!


Đúng rồi! Hắn ngày hôm qua bị— bị khách làng chơi chết tiệt phi lễ! Càng đáng sợ hơn chính là: Chính mình cuối cùng còn giống như là "bắn" trong tay hắn! Trời ạh! Nghĩ vậy Diệp Thứ Hành giống như đà điểu kéo chăn che kín mặt, chờ đã? Trần như nhộng!!! Không— không phải chứ? Không dám tin cảnh tượng trước mắt, Diệp Thứ Hành sờ loạn cả người một vòng, ngay cả "mặt sau" cũng không buông tha.


Hoàn hảo hoàn hảo! Trừ đầu ra thì không đau chỗ nào cả, chỗ đấy cũng không có bị— bị cái kia cảm giác! Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diệp Thứ Hành lại lau mồ hôi trán, hắn không muốn bị nam nhân "thượng" a! Cho dù muốn thượng thì cũng phải là hắn "thượng"— a! Không đúng! Là căn bản là sẽ không cùng nam nhân làm chuyện đó!


Tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười của Lãnh Liệt Diệp Thứ Hành da đầu đều run, hắn dùng khuôn mặt ý lừa bao nhiêu người rồi a?


Chẳng qua hắn vẫn không nhớ được mình như thế nào trở về, chính mình cuối cùng giống như sảng khoái mà— không phải! Là uống nhiều rươu nên hôn mê! Hắn không cho rằng mình hôn mê còn tìm nổi về nhà. Là ai đưa hắn về nhỉ? Đang ngồi ở trên giường tràm tư suy nghĩ, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy trên tủ đầu giường là cái ví của hắn dưới có một tờ giấy, Diệp Thứ Hành tò mò tay vớ lấy tờ giấy, vừa nhìn vào đã gân xanh nổi đầy mặt, ở trong ý viết:


Không nên vì mải chơi mà không sát thuốc cho vết thương trên mặt a! Còn có, tiểu đệ đệ của ngươi thực đáng yêu!


Cuối cùng bên dưới còn kí họa một "tiểu đê đệ" theo phong cách comic! Diệp Thứ Hành trên đầu gân xanh nổi lên, môi cắn đến tí chảy cả máu nhìn cái tên cuối thư: Leo.


Leo— Liệt—


"AAAA~~~~~~!" Diệp Thứ Hành lập tức từ trên dường nhảy dựng lên, dùng "Ưng Trảo công" đem tờ giấy trong tay cắn xé thành tám mảnh!


"Hôc~ hộc~~" đứng ở trên giường nắm nắm tay, Diệp Thứ Hành cắn răng thề trong lòng: Tên khách làng chơi chết tiệt! Ngươi tốt nhất không nên lọt vào tay ta, bằng không—cái đoạn đằng sau chỗ "bằng không" ý Diệp Thứ Hành suy nghĩ hồi lâu, không phải hắn nghĩ không ra, mà là ngàn kế vạn độc trong đầu hắn lúc này hắn quả thực không biết dùng cái nào! Bởi vì hắn thấy dùng loại độc thủ nào đối phó với Lãnh Liệt cũng đều không đủ "độc"!


Tóm lại, đời này tốt nhất là không gặp lại tên khốn đó!


Nhưng có đôi khi, đời không như mơ, không phải muốn là được! Cái đó gọi là— người tính không bằng trời tính!


Sáng sớm ngày thứ Hai, Diệp Thứ Hành mang theo cặp mắt gấu mèo đi làm.


Hảo hảo một tuần hai ngày nghỉ, hắn cái gì cũng chưa làm! Thứ Bảy ở nhà ngủ cả một ngày, ngày hôm qua buổi tối tìm mỹ nữ, hai người ăn cơm chiều xong tự nhiên liền thuê một phòng khách sạn, chuẩn bị từ A đến Z đầy đủ cả, Diệp Thứ Hành "tính" trí bừng bừng chuẩn bị đem "kim thương" xuất trận, lại phát hiện " kim thương" như thế mà khiêu khích kiểu gì cũng không có "động tĩnh"! Mỹ nữ giúp hắn sờ soạng cả nửa ngày mà một chút phản ứng cũng không có, gấp đến độ Diệp Thứ Hành mồ hôi chảy ròng ròng, càng cố càng không được! Cuối cùng mỹ nữ mặc vào quần áo lưu lại ánh mắt coi thường, đi mất!


Nằm ở trên giường khách sạn Diệp Thứ Hành như thế nào cũng không hiểu chính mình rốt cuộc là bị làm sao! Mỹ nữ dáng người tướng mạo đều là "loại một", nhưng không hiểu sao đối với thân thể mềm mại kia "kim thương" lại cứ ỉu xìu xìu. Điều này đối nam nhân mà nói không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn! Nhưng Diệp Thứ Hành an ủi chính mình nói là gần đây tinh thần quá kém! Qua vài ngày là ổn thôi ! Đúng vậy! Qua vài ngày là ổn! A! Ha hả!*****


"Phù~" thổi ra một vòng khói thuốc, Diệp Thứ Hành ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thời xanh mây trắng, cuộc sống như vậy— bản thân hắn trải qua đã bao lâu? Rít một hơi thuốc, đem mẩu thuốc còn sót lại ném về phía cửa, Diệp Thứ Hành hai tay khoanh tròn rồi đi vào! Ở phía cửa có người rống to: "Diệp Thứ Hành!! ngươi con mẹ nó lại ném loạn tàn thuốc lá!"


Diệp Thứ Hành le lưỡi, chạy một mạch lên lầu.


Vào cửa, nhìn thấy những người khác đều đã đến đông đủ. Diệp Thứ Hành cười nói: "Hôm nay là ngày gì vậy? Đều đến sớm như vậy, thật sự là tổ tệ nạn xã hội trăm năm khó gặp được kì quan thế này a!" nhưng nhìn thấy quần áo trên người bốn người, Diệp Thứ Hành xám mặt.


"Cái quái gì thế? Hôm nay phát điên tập thể a?" bộ đồ trên người bốn kẻ kia là đồ trăm năm hắn không thèm rớ vào: cảnh phục.


Bộ quần áo đó Diệp Thứ Hành hôm tốt nghiệp mặc qua đúng một lần! (em rốt cuộc chả hiểu anh có phải là cảnh sát ko nữa ><)


"Sếp quên rồi à?" Diêu Đại Đảm có điểm không được tự nhiên kéo kéo cái cravat, kẻ bình thường toàn mặc áo phông quần bò như hắn thì quả thật mặc loại quần áo 'chính quy' này không quen chút nào, "Hôm nay là tiệc đại liên nghi một năm tổ chức một lần mà." (QT ghi là đại liên nghi [大联宜], tra google kaka thì bảo là liên minh, không có từ để thay nên để đấy, bạn nào biết chính xác nó là cái gì chỉ mình nhé)


Đại liên nghi? Có sao? Hình như là—


"Hắn làm sao mà nhớ nổi cái này chứ? Nhưng mà sinh nhật mấy em xinh tươi ở bar thì hắn nhớ rõ lắm." Giang Dương đẩy kính mắt, phản chiếu một đạo bạch quang, khó mà tin được những lời này lại phát ra từ cái mồm của kẻ trông nho nhã thư sinh như hắn. Hắn mặc cảnh phục rất vừa người, nhưng nhìn đến cái kính gọng đen cộng với Giang Dương bản thân vốn có 'vấn đề', thế nên nhìn hắn mặc cảnh phục trông y như xã hội đen buôn bán ma túy chính hiệu trên TV vẫn hay chiếu, làm cho người ta nhìn mà da đầu một trận run!


Diệp Thứ Hành lại nhìn A Thanh cùng lão Hồ, A Thanh dáng người thanh tú mặc cảnh phục có một loại dáng vẻ đặc biệt, không giống như kiểu mấy cô mặc cảnh phục khoe dáng, Diệp Thứ Hành nói: "Rất đẹp a!" làm A Thanh ngượng ngùng cười.


Lão Hồ thì thảm rồi, cảnh phục của hắn so với Diệp Thứ Hành thời gian còn lâu hơn, hơn nữa người thì lớn ra chứ quần áo thì không lớn ra được a! Lão Hồ bụng gần đây càng ngày càng có dấu hiệu phát tướng thành bụng 'bia', bộ cảnh phục hắn phải vất vả lắm mới mặc được, cravat vắt vẻo trên cổ, trên mặt thì lùm xùm râu là râu khiến hắn trong rất có dáng vẻ "lưu manh cảnh sát".


Hoạt động lớn thì bắt buộc phải mặc cảnh phục đó là quy định cơ bản, cho dù không muốn cũng phải mặc! Bốn kẻ trừ A Thanh thì đều rất ghét cảnh phục, Diệp Thứ Hành nghĩ, cảnh phục cuả mình ở đâu a? Nga! Giống như ngăn kéo cuối cùng ở bàn làm việc trong văn phòng thì phải. A— hình như nhét đấy hai ba năm rồi thì phải? Hy vọng không bị mục—


Diệp Thứ Hành từ ngăn kéo đem cảnh phục lấy ra, không mục, nhưng nhìn chả khác gì một nhúm ghẻ lau! Không có biện pháp, đành phải phiền toái A Thanh lúc nghỉ trưa ra tiệm sủa chữa trang phục sửa lại vậy.Buổi tối đèn mới lên, siêu đại yến hội Đông bộ đã đèn hoa ngập trời, một phòng toàn cảnh sát cầm ly rượu trò chuyện trên trời dưới biển, bởi vì là tiệc liên nghi nên không khí rất là thoải mái. Tuy có cả cảnh sát cấp cao ở đây, nhưng tất cả đều là đến giúp vui. Nghe xong sếp lớn phát biểu thì toàn bộ các hoạt động sau đó đều là hoạt động tự do.


Diệp Thứ Hành nhìn nhìn đám người trong phòng, nghĩ Đông bộ hình như không có nhiều cảnh sát như vậy? Có nhiều người giống như là hắn chưa từng gặp qua? Hắn hỏi một bên Giang Dương như thế nào lại nhiều người như vậy?


Giang Dương đẩy kính mắt, phản— (Diệp Thứ Hành: "phản chiếu một đạo bạch quang! Biết rồi! Nói lắm thế!")


"Liên nghi a!"

  Liên nghi là ý tứ gì? "Ai cùng ai liên (liên trong liên minh)?" Diệp Thứ Hành có cảm giác kỳ quái.


"Sếp ngốc àh? Đương nhiên là Đông bộ cùng Tây bộ liên a!" Diêu Đại Đảm miệng toàn đồ ăn, lúng ba lúng búng nói.


Trong nháy mắt, linh cảm cảnh sát của Diệp Thứ Hành chạy rầm rầm! Hắn dùng ánh mắt sắc hơn dao cạo đảo qua hội trường một lần, kết quả! Quả nhiên, thấy được kẻ hắn không muốn thấy nhất!


Tại chỗ dùng một đống hoa hồng để trang trí, đồng dạng mặc cảnh phục Lãnh Liệt trong tay cầm li rượu đang cùng một lãnh đạo cấp cao nói gì đấy. Thân hình cao lớn diện mạo anh tuấn, Lãnh Liệt đem mị lực của bộ cảnh phục phát huy đến mức tận cùng, bốn phía trăm kẻ thì có tám mươi nữ nhân dùng ánh mắt say đắm nhìn Lãnh Liệt, mà tám mươi nữ nhân đó lại chính là toàn bộ số cảnh sát nữ của Đông bộ!!.


Lấy hoa hồng làm nền, 'chàng' cảnh sát anh tuấn mặc cảnh phục trông như một vị vương tử, một tay đút túi quần, một...tay khác ưu nhã cầm li rượu, ngón tay thon dài như khiêu khích thỉnh thoảng trượt trên mép li, thi thoảng mỉm cười nhàn nhạt, khiến toàn bộ nữ nhân đều bị hormone nam tính của Lãnh Liệt phát ra làm cho điên đảo!


"Sếp, tên họ Lãnh kia được hoan nghênh ghê a!" Diêu Đại Đảm nhìn đám nữ nhân vây quanh Lãnh Liệt nói một câu.


Nôn~~! Diệp Thứ Hành cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, giọng đầy giấm chua (nghĩa là ghen đấy ạ, còn là ghen tỵ hay ghen gì thì... cứ xem thì biết *hắc hắc*) nói: "Chẳng qua là một tên nam nhân nơi nơi phóng tao! Có cái gì hơn người chứ!"


"Ta như thế nào lại thấy có người đang ăn dấm chua thế nhỉ!" lão Hồ ở một bên sáp tới góp lời.


"Sẽ không a! Ta nghĩ thấy đầu nhi so với hắn đẹp trai hơn a!" A Thanh- cô gái duy nhất không bị "hấp dẫn" thực đứng đắn nói.


"Vẫn A Thanh biết nhìn a!" Diệp Thứ Hành hắc hắc cười, xem ra còn có một người không bị khách làng chơi chết tiệt "mê hoặc"!


Kỳ thật Diệp Thứ Hành tại Đông bộ vốn là rất được hoan nghênh, lúc vừa mới đến Đông bộ có rất nhiều cô thích hắn, bởi vì công bằng mà nói thì Diệp Thứ Hành rất dễ nhìn! Nhưng sau một thời gian thì tật xấu bị lộ, cái khác chưa nói, kể cả những cô không thích nam nhân ga lăng mà chỉ cần nam nhân bình thường thôi khi nhìn thấy Diệp Thứ Hành ba câu thì một câu "con mẹ nó", chẳng bao lâu đã đem các cô các chị thích hắn dọa chạy cả thước!


"Sếp, họ Lãnh kia đang chăm chú nhìn ngươi a." Giang Dương đột nhiên nói một câu.


Diệp Thứ Hành theo bản năng hướng chỗ Lãnh Liệt đứng nhìn lại, vừa lúc hắn quay lại nhìn, Lãnh Liệt cũng nhìn hắn rồi mỉm cười, Diệp Thứ Hành bỗng nhiên run bần bật. Sau đó Lãnh Liệt cúi đầu đối với 'lão hói'(sở trưởng Đông bộ) chả biết đứng cạnh hắn từ lúc nào nói cái gì đấy.


Tình trạng khẩn cấp! Tình trạng khẩn cấp! Để đảm bảo an toàn tính mạng bản thân hãy mau chóng rời khỏi! Thỉnh cấp tốc rời khỏi!


"Còi báo động" trong người hắn vừa kêu, Diệp Thứ Hành lập tức xoay người muốn đi, vừa mới bước một bước—


"Thứ Hành a~! Mau tới cùng Lãnh cảnh quan trò chuyện! Tốt xấu các ngươi cũng là 'không đánh không quen biết"!" sở trưởng thanh âm nịnh hót từ phía sau truyền đến, Diệp Thứ Hành chưa bao giờ từng có ý nghĩ mãnh liệt muốn đánh 'lão hói' chết bầm này đến như thế!


Giật mình một chút, Diệp Thứ Hành quay đầu trưng ra dáng vẻ tươi cười chậm chạm tiến về phía Lãnh Liệt bọn họ.


"Sếp! Bảo trọng!" Diêu Đại Đảm nhìn Diệp Thứ Hành đích bóng dáng lòng một trận chua xót, xoay người cầm lấy con tôm hùm— cho vào miệng. (_ _")||||


"Đến đến! Lãnh cảnh quan, này vị chính là Diệp Thứ Hành Diệp cảnh quan của chúng ta, ở tổ tệ nạn xã hội, a! Các ngươi đã gặp mặt rồi nhỉ? Ta đúng là đãng trí, còn giới thiệu cái gì a? a ha ha ha~"


'Lão hói' chết tiệt nhà ngươi tính làm gì hả? Diệp Thứ Hành trong lòng mắng chửi, bất đắc dĩ bên cạnh còn có các vị lãnh đạo cao cấp hắn chỉ có thể cố gắng giả khuôn mặt tươi cười, hướng Lãnh Liệt gật gật đầu. Oa! Thống khổ a!


Lãnh Liệt nhìn Diệp Thứ Hành khuôn mặt "thống khổ" tươi cười, bị chọc cho nở một nụ cười! Tiểu tử này thực thú vị!


"Diệp cảnh quan là cảnh quan ưu tú của Đông bộ ba?" Lãnh Liệt bắt đầu nói một ít lời khách sáo.


"Đâu có đâu có! Hắn biểu hiện đúng là rất tốt, nhưng so với Lãnh cảnh quan anh dũng ngời ngời thì chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi! Hắn còn phải học tập nhiều!" sở trưởng cười dài nói.

'

Lão hói' thối thây! Không thể không lấy ta ra làm chủ đề chắc!


Vài người nở nụ cười, Diệp Thứ Hành nghĩ thấy chính mình y như con khỉ trong đoàn xiếc thú! Tới nơi này chính là để bọn họ cười cười trêu chọc.


"Diệp cảnh quan biểu hiện ta chính là đã được thưởng thức qua! Tổ tệ nạn xã hội— đúng là thực chuyên nghiệp a!" Lãnh Liệt uống một ngụm rượu, mang theo ý tứ khác nhìn Diệp Thứ Hành liếc mắt, làm Diệp Thứ Hành cắn chặt răng!


Tên vương bát đản này đang nói đến chuyện lần trước mình giả nam kĩ! Lửa giận nay càng bùng lên dữ dội! Lần trước lửa giận còn chưa hạ được, hôm nay Lãnh Liệt lại cho thêm mồi, thù mới hận cũ làm Diệp Thứ Hành không thể nhịn được nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top